HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 04 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH
Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 04:
Ngày...tháng...năm...
Hồi đó lúc còn nhau, điện thoại là thứ ta nói. Vô cùng quan
trọng. Lúc nào cũng dính sát bên mình, không dám rời ra. Sợ để lỡ mất những cuộc
gọi, những tin nhắn từ người ta. Mà không phải chỉ có một, tới hai cái cơ. Một
là điện thoại chính, cho bạn bè liên lạc, lên internet, facebook. Cái còn lại dỏm
dỏm mới là dùng với người ta. Vì sim mạng Việt, giá gói cước rẻ. Vậy mà cái dỏm
dỏm đó lại quan trọng hơn rất rất nhiều cái hiện đại kia. Là cả một vùng trời kỉ
niệm. Cũng là cả một vùng trời nỗi đau về sau.
Mọi người hay nói khi
ta thương ai, cái gì ta đối với họ cũng đặc biệt hơn người khác. Mà đúng thiệt,
cái cách lưu tên số của người ta cũng khác mọi người. Có khi chỉ là một biểu tượng
icon, có khi đổi lại thành biệt danh thường ngày dùng gọi người ta. Thấy dễ
thương lạ! Rồi đến ngày người xa, tên số cũng chẳng biết sửa thành gì, nghĩ đi
nghĩ lại, cuối cùng để một chữ Thương.
Nhớ lúc ấy, cứ mỗi lần điện thoại reo lên cuộc gọi đến là tim
cũng muốn nhảy nhót theo từng điệu nhạc. Biết ngay người ta gọi. Vì số này có
cho ai nữa đâu, chỉ riêng nhau biết. Thế nên sau này mất nhau, điện thoại cũng
mất luôn sức sống, nằm im lìm, lặng lẽ. Vậy chứ không dám để hết pin, cứ sạc rồi
để đó. Chắc, vẫn luôn chờ âm thanh xưa.
Ngày ấy trẻ con, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho nhau,
có giờ có giấc. Sắp đến giờ hẹn thôi là đã trông ngóng, đợi chờ, gần như không
làm được gì cả. Thường, khoảng thời gian đó là cuối ngày, cả hai kể nhau nghe về
chuyện ngày hôm đó buồn vui ra sao, có gì đặc biệt. Khi nào nghe người ta hỏi
"Buồn ngủ chưa" là biết chính họ mới là người buồn ngủ rồi đó. Còn tiếc
lắm những lần phải cúp máy. Giờ mỗi tối, chẳng còn được nghe ai kể , và cũng chẳng
được kể ai nghe những buồn vui nữa, mọi thứ cứ ôm hết vào lòng, gửi hết vào
đêm. Thinh lặng.
Bản tính có thói quen thích giữ gìn, nhìn những gì đã thành kỉ
niệm. Thế nên mấy tin nhắn lúc cưa cẩm, đến hẹn hò, có bao giờ dám xoá. Để đến
tới cả trăm nghìn tin. Tưởng là hay lắm, sau này mới biết, tự ôm cái tính xấu
đó, giữ chi hoài những gì đã cũ, rồi tự làm mình đau. Nghĩ chừng, chắc để luôn
suốt đời. Ai dè có bữa, nhỏ em hư điện thoại, mượn dùng đỡ, thay sim ra, trời
ơi mất hết, mất hết, chẳng còn gì nữa. Nhìn mọi thứ trống rỗng mà nước mắt rơi
không cầm được. Điện thoại sau đó cũng quăng cho đứa này đứa kia xài luôn. Thế
mới biết, hoá ra thứ ta vẫn cố giữ là quá khứ gắn với nó, chứ có phải là nó
đâu.
Mà thôi, kể chi dài, tất cả vẫn là hồi đó. Giờ, điện thoại
nhiều khi quăng đâu cũng không biết. Lúc xài, cũng chỉ để chế độ vô sóng, tiết
kiệm pin. Bởi có ai gọi đâu. Riết cứ tưởng như đang dùng máy tính bảng. Số của
người, vẫn giữ. Vẫn nằm trong danh sách "thường xuyên gọi", dẫu lâu lắm
rồi, có dám gọi nữa đâu.
Ngày...tháng...năm...
Người yêu mới của người yêu cũ, là một điều gì đó rất xót xa.
Xót xa ngay từ lúc nghe tin người đã tìm được miền bình yên
khác, đã vui vẻ nói cười, đã xây đắp tương lai. Nhìn lại bản thân mình, vẫn chỉ
riêng một cõi lẻ loi, đơn độc, vẫn sống trong mớ ký ức nhập nhằng chẳng thấy lối
ra. Và, vẫn còn tiếc, còn thương lắm một mối tình vốn đã xa lìa.
Chắc người ta không biết đâu, mình vẫn luôn hằng mong được
hàn gắn những lỗi lầm cũ kĩ. Ngày người quay lưng, mình cũng quay lưng, nhưng
chưa từng nhấc chân bước đi được. Dẫu trước mặt là bao nhiêu kẻ qua lại, bao
nhiêu chuyện đổi thay , vậy mà lòng hoài không thay đổi, vẫn âm thầm hướng về
riêng người. Chẳng thể như người, nói đi là đi, đi mãi không về.
Mà công nhận người ấy cũng tốt, và có lẽ cũng rất yêu thương
người. Có lẽ sẽ cho người được những thứ người cần, và những thứ mà mình không
thể có. Từ nay đã được như ý nguyện bản thân rồi,rằng người cuối cùng cũng đã
có được những hạnh phúc trọn vẹn, xứng đáng với những gì ngừoi có thể có. Nhưng
ngẫm lại, sao người ấy không phải là mình, sao nhất định chẳng thể là mình? Đã
từng cố gắng chắt chiu gìn giữ những yêu thương đến vậy mà? Thấy, thật quá xót
xa.
Người yêu mới của người yêu cũ. Người yêu cũ nay có người yêu
mới. Chẳng thể hy vọng, và chẳng nên mơ mộng nữa rồi, người nhỉ? Chuyện của
chúng ta ngày xưa, nay tôi phải buông thôi, chẳng thể lén lút nâng niu, tìm về
nữa. Đã đến lúc phải gói ghém tất cả lại, và sải chân mạnh mẽ bước từng bước.
Năm tháng còn lại, vắng nhau thật rồi, người à!
Viết cho một ngày tự giết chết mối tình vốn đã chết của mình
thêm lần nữa.
Ngày...tháng...năm...
Mùa mưa năm đó, tôi đến đón một người cho lần hẹn gặp mặt đầu
tiên, cũng là vào ngày mà trời đổ mưa. Hình như hôm đó là ngày duy nhất trong
quãng thời gian đi qua đời nhau, người chịu cười nói và chủ động như vậy. Duy
nhất ngày hôm ấy, là lòng người chẳng vướng phân vân, muộn phiền.
Người cười vốn không đẹp
đâu. Thế mà tôi vẫn thấy rất dễ thương, muốn ngắm mãi mà thôi. Nụ cười ấy, sau
này, vào khoảng thời gian chuyện hai đứa gặp sóng gió nhiều nhất, chính là động
lực cho tôi thêm sức mạnh và lòng dũng cảm rất nhiều. Biết rằng giữa cuộc đời
này, chỉ cần có nụ cười ấy ở bên, tôi có thể bất chấp hết tất cả.
Mùa mưa năm đó, tôi lần
nữa bước vào cuộc tình với một người không yêu tôi. Nhưng là cuộc tình để lại
nhiều ảnh hưởng, là bước ngoặt lớn, khiến tôi đổi khác nhiều nhất trong các cuộc
tình trong đời.
Yêu một người không
yêu mình, chính là chuỗi ngày liên tục thất tình. Giai đoạn đó vẫn còn khờ dại
lắm. Thế giới xung quanh vẫn còn rất nhỏ bé, nên người trở thành trung tâm, rất
quan trọng. Không thể khống chế nhớ thương, không thể nào buông bỏ. Cứ yếu đuối
mà không thể rời xa người, chẳng tiếc sự hy sinh.
Bao nhiêu đau buồn, tổn
thương, đều tự ôm hết vào lòng. Chẳng than trách, bận tâm, phiền muộn, khó xử.
Chỉ cần nhìn thấy người vui, mình cũng vui. Hết thảy xót xa đều tan biến cả. Cứ
thế nhắm mắt đưa mình vào hết nỗi đau này đến nỗi đau khác. Khắp cõi lòng dần
chằng chịt vết sẹo lúc nào cũng không hay.
Mùa mưa năm đó, tôi đã yêu người nhiều đến vậy đấy. Yêu đến dốc
hết tin tưởng, lu mờ lí trí.
Thế nên hôm người nói người cũng yêu, liền vội vàng tin ngay,
không chút nghi ngờ. Lao theo hạnh phúc và mơ mộng, thể hiện hết tất cả những
gì sâu kín nhất của mình. Để rồi sau này mới biết, ta yêu một người nhiều rất
nhiều, chấp nhận hết những thứ thuộc về họ, không có nghĩa là họ cũng như vậy.
Chưa chắc người ta đã thật sự yêu, cũng chưa chắc người ta sẽ yêu lâu dài.
Ngoài gia đình ta ra,
còn lại, đừng vội dốc lòng tin tưởng và quá đặt niềm hy vọng vào ai. Chẳng ai đủ
nhiều yêu thương và đủ nhiều cảm thông dành cho một người xa lạ. Tốt nhất, yêu
thế nào thì yêu, hãy giữ lại một chút thế giới dành cho riêng mình, không ai có
thể chạm vào.
Để người không ra đi. Hay dù cho người có đi, bản thân cũng
không đến nỗi không còn lại gì. Và mùa mưa năm đó, người đã đi. Tôi thật sự chẳng
còn lại gì. Cho người rất nhiều, để rồi mất cũng bởi tất cả những gì mình đã
cho.
Ngày người đi, trời cũng đổ mưa. Tôi cố gắng kiên cường không
hết lực đưa tay níu giữ. Bởi bản thân biết có giữ cũng không giữ được. Nào ngờ
đâu đó là một quyết định sai lầm. Để rồi sau đó người đi, mỗi ngày một mình ở lại,
trong lòng đều đổ những cơn mưa.
Phải trải qua rất lâu mới có thể vượt qua được. Mới có thể
hoàn toàn vui vẻ, mới có thể lần nữa cần đến tình yêu. Bởi từng đau đến nỗi,
nghĩ sau này sẽ không dám yêu ai nữa. Từng yêu đến nỗi, nghĩ nếu chẳng là người,
thì cũng không muốn là ai nữa. Thế mà rồi tất cả cũng qua. Chỉ làm khôn ngờ, có
một buổi tối, tôi nằm thao thức một mình, những cơn mưa của mùa mưa năm đó bất
chợt đổ về cuốn theo cả dòng nước mắt cũng đổ theo.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Hoá ra thật lòng yêu một người chính là như vậy. Mãi mãi
không bao giờ quên, mãi mãi cứ còn thương. Chỉ là, sẽ đến lúc chẳng còn mong chờ,
chẳng còn đau đớn khi nghĩ, khi nhắn về người nữa.
Ngay lúc này đây, mùa mưa lại về rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment