HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 03 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH
Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 03:
Ngày... Tháng...Năm...
Ai cũng từng có một thời yêu điên cuồng ngây dại, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thôi là không còn quan tâm gì nữa. Cho dù trong tim nhiều lần đớn đau, nhói buốt đến bật khóc, vậy mà vẫn không có cách nào buông bỏ được.
Và tôi, đã từng một thời yêu một người như thế.
Yêu đến cạn cùng của tuyệt vọng, mà vẫn vô thức hy vọng, mong chờ, chẳng hay.
Tôi đã từng hiện diện đủ trong tất cả cuộc vui có người, chỉ cần có người thôi là được. Mặc cho những cuộc vui ấy, người thản nhiên gần gũi, bên cạnh người khác. Tôi cứ ghen, cứ ghen hoài, rồi dần chẳng thể nào ghen được nữa. Còn vô cùng đường hoàng mà chụp ảnh cho người với người ta, nhìn cả hai nắm tay vui cười. Mấy lần đầu thật chẳng nở nổi nụ cười. Lòng buồn, nặng trĩu. Vậy mà càng về sau càng nhận ra mình giỏi đóng kịch đến thế! Chẳng ai biết tôi cũng thương, chẳng ai biết tôi cũng đau lòng.
Chắc chẳng ai như tôi đâu, liên lạc với cả người cũ cuả người ta, khi biết người ta vẫn còn vương vấn, đau buồn vì chuyện cũ, nhằm hàn gắn, sẻ chia. Rồi làm "mật thám" cho cả người cũ của người ta, như một đứa em nhỏ, như một người bạn tốt, bảo vệ người thương của mình. Để rồi nhận ra, bản thân mình chẳng đủ cao thượng như vậy. Vẫn thấy nhung nhớ, vẫn thấy ngóng trông. Vẫn muốn người ở bên cạnh tôi mà thôi, và cô đơn khi người vui cùng người khác.
Ừ, mà chỉ có những cảm xúc thế thôi, có chút buồn, có chút đau, nhưng chắc chắn sẽ không có tức giận, oán than nếu người thuộc về một người khác. Ngày ấy tôi cũng nói với người như vậy, nhưng người không tin. Người bảo, làm gì được cao thượng như vậy. Tôi cũng trả lời, thì có nói mình cao thương đâu. Đơn giản chỉ là muốn người có một nơi để trở về như thế. Không đớn đau, không buồn, không nhiều tâm sự nữa. Vậy tôi cũng đỡ lo lắng lòng. Bởi tôi thương. Thương đến nỗi không cầm nổi nươc mắt khi người buồn.
Và thế rồi một ngày người có một nơi để trở về thật. Còn là một nơi cũ kĩ ấy người từng rời xa. Người trở về với người xưa, sau bao sóng gió người vẫn không xa được.
Và, anh biết không, lúc ấy em mới nhận ra, mình đã một thời yêu anh nhiều như thế.
Yêu đến cạn cùng của tuyệt vọng, mà vẫn vô thức hy vọng, mong chờ, mà chẳng hay.
Em đau, em thất vọng. Đến nỗi chẳng thể đối diện với anh, chẳng thể đối diện với sự thật. Em chạy trốn. Chắc, em tiếc. Tiếc những ngày ngày, tháng tháng ròng rã bên cạnh anh, vậy mà anh đi là đi. Vậy mà chẳng nói một lời.
Nhưng sau tất cả, em lại thấy nhẹ nhõm, an nhiên. Như được ai đó nhắc giúp một tảng đá nặng trĩu bấy lâu nay trên lưng mình xuống, thời gian qua muốn lắm mà không tài nào nhấc nổi. Cứ thế rồi em dần quên, dần nguôi ngoai mọi cảm xúc.
Dần để mọi thứ chỉ còn là kỉ niệm để nhớ về.
Rằng mình đã từng yêu, từng bất chấp yêu một người như thế. Bất chấp mưa gió đón đưa gặp gỡ. Bất chấp xa xôi để ở bên. Bất chấp xót xa hờn tủi để ngồi cạnh cùng.
Biết rằng sau này, sẽ chẳng thể vì ai mà yêu thêm được lần nữa như vậy.
Ai cũng từng có một thời yêu điên cuồng ngây dại, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thôi là không còn quan tâm gì nữa. Cho dù trong tim nhiều lần đớn đau, nhói buốt đến bật khóc, vậy mà vẫn không có cách nào buông bỏ được.
Và tôi, đã từng một thời yêu một người như thế.
Yêu đến cạn cùng của tuyệt vọng, mà vẫn vô thức hy vọng, mong chờ, chẳng hay.
Tôi đã từng hiện diện đủ trong tất cả cuộc vui có người, chỉ cần có người thôi là được. Mặc cho những cuộc vui ấy, người thản nhiên gần gũi, bên cạnh người khác. Tôi cứ ghen, cứ ghen hoài, rồi dần chẳng thể nào ghen được nữa. Còn vô cùng đường hoàng mà chụp ảnh cho người với người ta, nhìn cả hai nắm tay vui cười. Mấy lần đầu thật chẳng nở nổi nụ cười. Lòng buồn, nặng trĩu. Vậy mà càng về sau càng nhận ra mình giỏi đóng kịch đến thế! Chẳng ai biết tôi cũng thương, chẳng ai biết tôi cũng đau lòng.
Chắc chẳng ai như tôi đâu, liên lạc với cả người cũ cuả người ta, khi biết người ta vẫn còn vương vấn, đau buồn vì chuyện cũ, nhằm hàn gắn, sẻ chia. Rồi làm "mật thám" cho cả người cũ của người ta, như một đứa em nhỏ, như một người bạn tốt, bảo vệ người thương của mình. Để rồi nhận ra, bản thân mình chẳng đủ cao thượng như vậy. Vẫn thấy nhung nhớ, vẫn thấy ngóng trông. Vẫn muốn người ở bên cạnh tôi mà thôi, và cô đơn khi người vui cùng người khác.
Ừ, mà chỉ có những cảm xúc thế thôi, có chút buồn, có chút đau, nhưng chắc chắn sẽ không có tức giận, oán than nếu người thuộc về một người khác. Ngày ấy tôi cũng nói với người như vậy, nhưng người không tin. Người bảo, làm gì được cao thượng như vậy. Tôi cũng trả lời, thì có nói mình cao thương đâu. Đơn giản chỉ là muốn người có một nơi để trở về như thế. Không đớn đau, không buồn, không nhiều tâm sự nữa. Vậy tôi cũng đỡ lo lắng lòng. Bởi tôi thương. Thương đến nỗi không cầm nổi nươc mắt khi người buồn.
Và thế rồi một ngày người có một nơi để trở về thật. Còn là một nơi cũ kĩ ấy người từng rời xa. Người trở về với người xưa, sau bao sóng gió người vẫn không xa được.
Và, anh biết không, lúc ấy em mới nhận ra, mình đã một thời yêu anh nhiều như thế.
Yêu đến cạn cùng của tuyệt vọng, mà vẫn vô thức hy vọng, mong chờ, mà chẳng hay.
Em đau, em thất vọng. Đến nỗi chẳng thể đối diện với anh, chẳng thể đối diện với sự thật. Em chạy trốn. Chắc, em tiếc. Tiếc những ngày ngày, tháng tháng ròng rã bên cạnh anh, vậy mà anh đi là đi. Vậy mà chẳng nói một lời.
Nhưng sau tất cả, em lại thấy nhẹ nhõm, an nhiên. Như được ai đó nhắc giúp một tảng đá nặng trĩu bấy lâu nay trên lưng mình xuống, thời gian qua muốn lắm mà không tài nào nhấc nổi. Cứ thế rồi em dần quên, dần nguôi ngoai mọi cảm xúc.
Dần để mọi thứ chỉ còn là kỉ niệm để nhớ về.
Rằng mình đã từng yêu, từng bất chấp yêu một người như thế. Bất chấp mưa gió đón đưa gặp gỡ. Bất chấp xa xôi để ở bên. Bất chấp xót xa hờn tủi để ngồi cạnh cùng.
Biết rằng sau này, sẽ chẳng thể vì ai mà yêu thêm được lần nữa như vậy.
Đã từng có những ngày, sáng mở mắt ra là đã gần 11 -
12h trưa, bới một tô cơm lên ngồi vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, ăn xong rồi ngồi
lướt facebook xíu cho tiêu, tầm 1, 2 giờ lại tiếp tục lăn vào giường, làm một
giấc tới 4, 5 giờ chiều, thức dậy sửa soạn tụ tập với đám bạn nhí nhố, đi chơi,
ăn uống, dạo quanh Sài gòn đến tối mịt mới về, rồi lại cày nốt bộ phim hoạt
hình dang dở đến lận 2-3 giờ sáng, cho đuối thật đuối rồi mới đi ngủ.
Hết ngày. Sáng mai, lại tiếp tục y như hôm qua. Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Từng có những ngày, những ngày như thế. Tôi cố ép mình thôi nhớ, thôi thương, thôi được phép nghĩ về một người đã không còn, không còn là của mình nữa...
Ngày...tháng...năm...
Người ta thường nói, cách dễ dàng nhất để quên đi một người chính là yêu một người khác. Nhưng có những kiểu người rất khó để thương, để yêu một ai, càng không dễ nói ra tình yêu đó, để mọi thứ phát triển. Vì thế họ cứ mãi giam mình luẩn quẩn trong hình bóng cũ, chuyện xưa cũ, dù muốn lắm mà chẳng thấy đường để thoát ra.
Hóa ra, chờ đợi một người đôi khi là một điều gì đó tự nhiên. Ví như ta từng thật lòng thương yêu một người, vốn đã bỏ ta đi rất xa, qua bao tháng năm trôi, cứ từng ngày từng ngày qua đi một cách bình thường, lặng lẽ, mà ta vẫn hoài chưa hết thương, thế là vô thức thành ra Đợi. Cho đến một ngày bỗng nhìn lại, đến tự bản thân còn phải giật mình, không thể tin là thời gian đã trôi qua nhanh đến thế, càng không thể tin là ta đã đợi người lâu đến thế.
Hóa ra, chờ đợi một người, đôi khi là một điều gì đó vô cùng tự nhiên như vậy thôi...
Vậy người à, nếu bây giờ tôi nói còn thương thì sao? Dù chúng ta đã xa nhau rất lâu, dù người đi chẳng một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi vẫn ở đây, vẫn luôn âm thầm theo dõi người.
Vẫn vào ra "tường" nhà người mỗi ngày như một thói quen. Đọc hết tất cả những gì người viết, xem tất cả những gì người đăng. Chỉ là không muốn để lại chút dấu vết nào cho người hay biết.
Tôi vẫn còn đau bởi những điều đã cũ. Thỉnh thoảng nghe một bài hát buồn, đọc một status tâm trạng, hay xem một cuốn phim hay, bao nhiêu hình ảnh, âm thanh một thời ngỡ đã quên lại trở về. Nước mắt cũng cứ thế mà tuân rơi.
Và tôi cũng đau bởi những điều ở hiện tại nữa. Hôm ấy khi thấy tấm ảnh người bên người ta, tôi chẳng thể tin mình lại xúc động đến vậy. Nếu một ngày đối diện nhau ở ngoài, lòng tôi sẽ như thế nào đây? Liệu có thể giả tạo mỉm cười như lần chia xa đó.
Quan trọng nhất, tôi đã chẳng thể yêu thêm ai nữa, người à. Tôi đã trở nên lười gặp gỡ, lười kết bạn. Tôi lười làm quen, lười tìm hiểu. Tôi lười cưa cẩm, lười chinh phục. Kể từ hôm ấy, tôi lười đau.
Hết ngày. Sáng mai, lại tiếp tục y như hôm qua. Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Từng có những ngày, những ngày như thế. Tôi cố ép mình thôi nhớ, thôi thương, thôi được phép nghĩ về một người đã không còn, không còn là của mình nữa...
Ngày...tháng...năm...
Người ta thường nói, cách dễ dàng nhất để quên đi một người chính là yêu một người khác. Nhưng có những kiểu người rất khó để thương, để yêu một ai, càng không dễ nói ra tình yêu đó, để mọi thứ phát triển. Vì thế họ cứ mãi giam mình luẩn quẩn trong hình bóng cũ, chuyện xưa cũ, dù muốn lắm mà chẳng thấy đường để thoát ra.
Hóa ra, chờ đợi một người đôi khi là một điều gì đó tự nhiên. Ví như ta từng thật lòng thương yêu một người, vốn đã bỏ ta đi rất xa, qua bao tháng năm trôi, cứ từng ngày từng ngày qua đi một cách bình thường, lặng lẽ, mà ta vẫn hoài chưa hết thương, thế là vô thức thành ra Đợi. Cho đến một ngày bỗng nhìn lại, đến tự bản thân còn phải giật mình, không thể tin là thời gian đã trôi qua nhanh đến thế, càng không thể tin là ta đã đợi người lâu đến thế.
Hóa ra, chờ đợi một người, đôi khi là một điều gì đó vô cùng tự nhiên như vậy thôi...
Vậy người à, nếu bây giờ tôi nói còn thương thì sao? Dù chúng ta đã xa nhau rất lâu, dù người đi chẳng một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi vẫn ở đây, vẫn luôn âm thầm theo dõi người.
Vẫn vào ra "tường" nhà người mỗi ngày như một thói quen. Đọc hết tất cả những gì người viết, xem tất cả những gì người đăng. Chỉ là không muốn để lại chút dấu vết nào cho người hay biết.
Tôi vẫn còn đau bởi những điều đã cũ. Thỉnh thoảng nghe một bài hát buồn, đọc một status tâm trạng, hay xem một cuốn phim hay, bao nhiêu hình ảnh, âm thanh một thời ngỡ đã quên lại trở về. Nước mắt cũng cứ thế mà tuân rơi.
Và tôi cũng đau bởi những điều ở hiện tại nữa. Hôm ấy khi thấy tấm ảnh người bên người ta, tôi chẳng thể tin mình lại xúc động đến vậy. Nếu một ngày đối diện nhau ở ngoài, lòng tôi sẽ như thế nào đây? Liệu có thể giả tạo mỉm cười như lần chia xa đó.
Quan trọng nhất, tôi đã chẳng thể yêu thêm ai nữa, người à. Tôi đã trở nên lười gặp gỡ, lười kết bạn. Tôi lười làm quen, lười tìm hiểu. Tôi lười cưa cẩm, lười chinh phục. Kể từ hôm ấy, tôi lười đau.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Vậy nếu bây giờ, tôi nói còn thương người thì sao?
Liệu người sẽ nao lòng mà suy nghĩ?
Nói rằng chúng ta quay về bên nhau?
Dù chẳng biết thật ra tôi thương người hay thương những điều đã cũ.
Chỉ biết là, tôi chẳng còn muốn cố gắng vì ai.
Mà nói nếu, là nếu vậy thôi.
Người đã hạnh phúc bên ai mất rồi.
Mong người về chẳng khác tôi là kẻ ác.
Liệu người sẽ nao lòng mà suy nghĩ?
Nói rằng chúng ta quay về bên nhau?
Dù chẳng biết thật ra tôi thương người hay thương những điều đã cũ.
Chỉ biết là, tôi chẳng còn muốn cố gắng vì ai.
Mà nói nếu, là nếu vậy thôi.
Người đã hạnh phúc bên ai mất rồi.
Mong người về chẳng khác tôi là kẻ ác.
Mong tình người tan vỡ hay sao.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment