HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 01 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH

TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại


CHƯƠNG 01:


Thật sự rất buồn. Giống như có một tảng đá màu đen lớn thật lớn, che phủ cả bầu trời trên cao. Lại như có thêm một lực ép nặng trĩu đè xuống lồng ngực, kéo trì trệ cả tinh thần. Thật sự rất muốn khóc. Nghĩ đến việc người ta rời đi, nghĩ đến việc mình bị bỏ lại một mình, thật sự rất muốn khóc. Ngồi một hồi khóc thật luôn. Vậy mới nhẹ bớt nỗi lòng.

Chẳng ở nổi trong nhà, phải chạy ra ngoài. Người không, mình không, chẳng cầu kì quần áo, mũ nón. Chỉ muốn được ra ngoài. Gọi một người cùng đi, hoặc thêm một người nữa, nhưng không nhiều. Đi ăn gì đó, uống chút gì đó. Chuyện trò nói cười. Nói một hồi cũng chẳng tránh được việc nói về người ấy nhưng chỉ là nòi bâng quơ, đại khái. Chẳng cho ai thấu rõ lòng đang rất buồn, thật sự rất buồn.

Tàn tiệc, về, có chút say, nhưng không cho ai kiềm giữ, không cho ai cùng về. Người ấy đi rồi, rất nhiều chuyện ở phía trước phải một mình đối diện, giờ phải một mình trước cho quen. Cũng không phải lần đầu tiên bất lực buông tay để một người ra đi.



Đầu tiên là phải đối diện với màn đêm tĩnh lặng. Thời gian và không gian thường khiến những nỗi nhớ thương cuộn về nhiều nhất. Cứ nằm đó, khuya rất khuya so với những ngày còn người. Làm đủ việc, xem đủ thứ vớ vẩn, đến khi trễ lắm rồi, mệt lắm rồi mới chịu nhắm mắt ngủ yên. Bản thân biết, từ nay, sẽ còn rất nhiều đêm như vậy nữa.

Tiếp theo là phải đối diện với những ngày giông bão, khó khăn. Đối diện và tiếp tục cái cuộc sống vẫn không ngừng trôi chảy. Nhiều lúc bận quá, nhiều lúc chẳng còn nhớ về. Nhưng khi tất cả đã xong, một mình ngồi lại, rã rời. Nỗi nhớ mong và khao khát được ở bên như dâng lên đến cực đại. Giông bão của cuộc đời là giông bão nhỏ. Đối diện với giông bão một mình, không có người, mới là giông bão lớn. Bão tố lòng.

Và cuối cùng là phải đối diện với những lần gặp gỡ mới, đắn đo chẳng biết có nên bước tiếp nữa hay không. Dù có bước rồi, cũng chẳng giám lún sâu như ngày trước nữa. Suy nghĩ thay đổi nhiều. Nhiệt huyết, nỗ lực, hy sinh, cũng chẳng còn được như câu chuyện vừa trải qua.

Hôm nay tôi thất tình rồi.

Đến tuổi này rồi, biết rằng tình yêu chẳng là tất cả, chẳng là duy nhất, tối quan trọng nữa. Nhưng một ngày thất tình vẫn là một ngày rất đáng nhớ.

Vẫn là một ngày ảnh hưởng rất nhiều đến mai sau.

Cuối cùng thì hôm nay cũng có người nói với tôi: 

- Đừng đi theo anh nữa, anh làm em khổ quá à.

Thế mà chẳng hiểu sao tôi vẫn có thể thật tâm trả lời:

- Không sao, cứ ở bên em thôi, cứ để em được bên anh là được rồi.

Trong lòng không gợn chút sợ hãi, không một chút chần chừ.

Đó chính là Yêu.

Người ấy, không Yêu.

....

Bởi vì hy vọng  nên mới thất vọng.

Thất vọng trong cô đơn. Thất vọng trong đau đớn một mình.

Thất vọng đến rơi cả nước mắt.

Giống như một buổi tối ta vượt qua cả cơn mưa xối xả như bão táp đến gặp người. Không chút cảm xúc, người đứng cùng một lúc rồi bảo ta về đi, trễ rồi.
Tôi đã lỡ yêu một người chẳng yêu tôi. Nên mỗi khi nói nhớ người, chưa một lần nào dám hỏi lại người có nhớ tôi không.

Mọi buổi gặp gỡ đi chơi, bản thân luôn phải là người chủ động. Được bữa nào người lên tiếng rủ, mừng vui thì khỏi nói, lại còn thêm hy vọng, ảo tưởng, để sau này một mình ôm xót xa. Hóa ra chỉ khi buồn, khi bên cạnh chẳng tìm được một ai, người mới nhớ đến mình.

Mà thôi, cũng kệ. Tự nhủ ít ra trong đời người, mình cũng chiếm được chút vị trí nhỏ. Thấy vui lắm khi nghĩ mình là người đặc biệt với người ta, được người ta tin tưởng. Nhưng cũng thấy bất lực lắm khi người buồn mà chẳng thể sẻ chia. Người cứ ngồi đấy im lặng. Người cứ ngồi đấy, đau đớn vì một người. Phải chi được một lần, chỉ cần nhìn thấy tôi, người liền mỉm cười hạnh phúc.

Bản thân tôi rất ghét tính lì lợm của mình. Đã dặn lòng người chẳng yêu ta đâu, nên nhanh từ bỏ, nên quên mộng mơ. Vậy mà chỉ chần một chút ân cần từ người, vài lời nói nhẹ nhàng quan tâm, là con tim lại quên mất lối về.



Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi. 

  Nhiều lần muốn bảo người giữ khoảng cách cho, để tôi có thể được yên bình,nhưng lại tiếc lắm những ấm áp hạnh phúc ấy, chẳng dám nói ra. Mặc bản thân mình xoay mòng trong con đường tình không thấy ánh sáng.

Dù ai ai cũng khuyên, thiệt muốn quên họ thì đừng ở bên nữa, bước ra khỏi thế giới của người ấy đi! Đừng quay lại! Đừng mềm lòng! Đừng nhọc mang hai tiếng “bạn thân”nữa! Nghe hoài đó mà có chịu làm đau. Thật sự, không- đành- lòng!

Và tôi biết tôi đã lỡ yêu một người chẳng yêu tôi, yêu đến khờ dại, yêu đến yếu mềm, yêu đến cho đi mà chẳng cần nhận lại. Yêu đến một ngày, bên cạnh người sẽ có một người khác, một người đủ khiến người chẳng thèm tìm đến tôi khi buồn nữa. Chắc lúc đó tôi mới chịu ra đi, mới chịu thôi để mình đau lòng.

 *************

Ngày... tháng... năm

Đã từng có khoảng thời gian trong đời, tôi không phân định được nổi bản thân mình rốt cuộc là yếu đuối hay mạnh mẽ, là mù quáng hay kiên trì, là đang cố gắng hay cố chấp nữa. Đó là khi tôi trót yêu phải một người, yêu vô cùng, nhưng người ấy nhất định chẳng yêu tôi.

Dù người ta đã bao lần từ chối, bảo đừng yêu người ta nữa, yêu người ta khổ lắm. Tôi chịu không nổi đâu. Bảo đừng cố gắng làm gì, chỉ tốn sức mà thôi. Bảo tôi quên đi, tìm một người khác tốt hơn đi, hoặc hãy đồng ý lời yêu của những người khác đang chờ đợi mình đi... Nhưng tất cả, tất cả, tôi đều để ngoài tai hết, duy nhất hướng về riêng người ta. Dẫu mỗi lời người ta cự tuyệt thốt ra đều đau xót tận tim gan này.

Rồi cũng bởi vì yêu thành ra nhớ, tôi mặt dày chủ động với người ta trong mọi thứ. Thấy người ta online liền pm. Thấy người ta rảnh rỗi liền hẹn hò. Cuộc tụ họp nào có người ta đều không vắng mặt. Tận dụng hết mọi cơ hội để có thể trò chuyện, gần gũi bên người ta. Thậm chí còn câm lặng đè nén nỗi hờn ghen, mỗi khi nhìn người ta đùa vui, trêu ghẹo kẻ khác, bỏ mặc cảm xúc của kẻ đơn phương này. Thật, rất đau! Vậy còn chưa đủ đâu. Mang cái danh bạn thân nên được những người để ý người ta liên lạc, thăm hỏi. Không một lần tôi nói xấu, chia rẽ tình người. Còn cố gắng vun đắp, cố gắng mối mai thành đôi. Thậm chí khi biết người ta còn thương người cũ, tôi tìm đến tận mặt, níu kéo, hàn gắn giùm. Vì chẳng chịu được mỗi khi nhìn người tôi thương một mình lẻ loi, đơn độc với những nỗi buồn.

Chẳng than trách, chẳng đòi, chẳng hỏi. Nói nhớ người hoài, chưa một lần dám hỏi người có nhớ tôi không. Nói thương người hoài, chưa một lần dám bảo người cũng thương tôi đi. Chẳng còn mấy ước mong, chẳng còn nhiều hy vọng. Cứ thế mà lặng lẽ ở bên người ta. Cho đến tận ngày người ta yên ổn bên cuộc tình mới, cũng là một ngày rất buồn tôi mới chịu đi.

Dường như khi đã thật lòng yêu sâu đậm một người, ta sẽ tự nguyện muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho họ, chỉ để thỏa lòng yêu thôi, chứ không phải vì chờ đợi họ sẽ trao lại gì cho  ta cả.

Và tôi cũng đã từng yêu một người như vậy đấy. Yêu đến không phân định được nổi bản thân mình rốt cuộc yếu đuối hay mạnh mẽ, là mù quáng hay kiên trì, là đang cố gắng hay cố chấp nữa....
 

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.