CHƯƠNG 81 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 81:
"Thi Nghi, cậu không cần
chấp nhặt với cô ta!" Cô tiểu thư đứng đầu mặc váy đỏ vội vàng kéo bạn tốt,
lạnh lùng trấn an họ nói, "Nói chuyện với cô ta chỉ làm vấy bẩn thân phận
của chúng ta, làm sao có thể động thủ với thứ người đó? Chúng ta đi thôi, đợi
cô ta thực sự cảm nhận được khó khăn nhà hào môn, đương nhiên là sẽ đến lúc cô
ta phải khóc!"
"Dì(hình như đồng âm với thi nghi)? Ai nha ai nha, thì ra bà bảo dưỡng tốt như vậy! Thật khiến người ta hoảng sợ, nhìn mặt bà chỉ mới ba mươi tuổi, thì ra đã là bác gái già rồi?" Mịch Nhi cố tình thêm dầu vào lửa, cố ý giả bộ kinh ngạc, trêu chọc thiếu nữ áo xanh nói: " Tôi thật sự hi vọng tuổi bà có thể giữ mãi phong thái như vậy, có thể có dũng khí mặc lễ phục màu xanh như vậy, bà thật sự là cao thủ giả trang nai tơ!"
"Cô -- cô! Cuối cùng-- cô!" cô gái áo xanh đã giận muốn nổ phổi, cô ta không ngừng run rẩy, tức giận đến nỗi nói không hoàn chỉnh.
"Thi. . . . . ." Cô tiểu thư váy hồng còn muốn an ủi cô gái áo xanh, cũng không dám trực tiếp gọi tên cô ta, "Đừng nóng giận, tức giận là mắc bẫy cô ta, cần gì chấp nhặt với cô ta. . . . ."
Trong lòng cô gái áo đỏ cũng căm giận, cô ta nói với cô tiểu thư váy hồng: "Dao Thục, cô ta đã quá đáng đến mức này, nếu như không cho cô ta thấy chút lợi hại, thì làm sao chúng ta dằn nổi cơn giận này!"
"Ai nha, ba người các cô đúng là ngọa hổ tàng long, có một dì bảo dưỡng dung mạo tốt, lại còn có một ông chú*(từ thục lái thành thúc) giả gái?" Mịch Nhi chỉ vào cô gái áo trắng, trên mặt tỏ ra kinh ngạc, hô lên, "Dao thúc, thì ra là ngài là ngụy nương*(người đàn ông giả nữ) à?! Thật sự khiến tôi giật mình, hoàn toàn không có nhìn ra cô là đàn ông, hơn nữa còn là ông chú!"
"Tiện nhân, cô đang nói ai đấy!" Cuối cùng cô gái áo hồng mang theo vẻ mặt bình tĩnh cũng phải sụp đổ, cô ta luôn mang theo nụ cười, nhưng bây giờ vặn vẹo giống như người đàn bà xấu xí, vẻ mặt cô ta giận dữ, muốn tiến lên xé miệng Mịch Nhi, "Tôi cho cô nói bậy, cho cô dám nói xấu chúng tôi này--"
Hai cô tiểu thư bên cạnh bị cảm xúc của cô gái áo trắng tác động, cũng xông lên toàn bộ, họ cũng mang một bụng lửa giận muốn tiến lên giúp một tay: "Giám động thủ trên đầu thái tuế*(cường hào ác bá), hôm nay chúng tôi sẽ cho cô biết cái gì là chết chắc!"
Bọn họ nhìn Mịch Nhi chỉ có một mình tuyệt đối không đánh lại ba người họ, hơn nữa là người phụ nữ đê tiện hèn mọn như vậy, cho dù cô ta bị hắt nạt, tuyệt đối sẽ không có ai dám kiện gia thế của họ, không dám lấy trứng chọi đá nói ra chân tướng!
Tất cả ba người ở đây đều lộ ra vẻ mặt hung ác, cuối cùng Mịch Nhi chờ đúng thời cơ thích hợp, môi cô bất giác nâng lên nụ cười ác ma, tay trái nhẹ nhàng vung lên, bột trắng không mùi bắn ra từ trong lòng bàn tay cô, lẳng lặng khiến ba người kia hít vào trong mũi.
Bột thuốc vừa tiến vào trong mũi, ba vị tiểu thư giống như bị thi triển thuật điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ.
Họ hoảng sợ phát hiện đến ngón tay của mình cũng không động đậy được, dáng vẻ trên mặt cũng không khống chế được, toàn thân đứng hình như vậy!
"Dì(hình như đồng âm với thi nghi)? Ai nha ai nha, thì ra bà bảo dưỡng tốt như vậy! Thật khiến người ta hoảng sợ, nhìn mặt bà chỉ mới ba mươi tuổi, thì ra đã là bác gái già rồi?" Mịch Nhi cố tình thêm dầu vào lửa, cố ý giả bộ kinh ngạc, trêu chọc thiếu nữ áo xanh nói: " Tôi thật sự hi vọng tuổi bà có thể giữ mãi phong thái như vậy, có thể có dũng khí mặc lễ phục màu xanh như vậy, bà thật sự là cao thủ giả trang nai tơ!"
"Cô -- cô! Cuối cùng-- cô!" cô gái áo xanh đã giận muốn nổ phổi, cô ta không ngừng run rẩy, tức giận đến nỗi nói không hoàn chỉnh.
"Thi. . . . . ." Cô tiểu thư váy hồng còn muốn an ủi cô gái áo xanh, cũng không dám trực tiếp gọi tên cô ta, "Đừng nóng giận, tức giận là mắc bẫy cô ta, cần gì chấp nhặt với cô ta. . . . ."
Trong lòng cô gái áo đỏ cũng căm giận, cô ta nói với cô tiểu thư váy hồng: "Dao Thục, cô ta đã quá đáng đến mức này, nếu như không cho cô ta thấy chút lợi hại, thì làm sao chúng ta dằn nổi cơn giận này!"
"Ai nha, ba người các cô đúng là ngọa hổ tàng long, có một dì bảo dưỡng dung mạo tốt, lại còn có một ông chú*(từ thục lái thành thúc) giả gái?" Mịch Nhi chỉ vào cô gái áo trắng, trên mặt tỏ ra kinh ngạc, hô lên, "Dao thúc, thì ra là ngài là ngụy nương*(người đàn ông giả nữ) à?! Thật sự khiến tôi giật mình, hoàn toàn không có nhìn ra cô là đàn ông, hơn nữa còn là ông chú!"
"Tiện nhân, cô đang nói ai đấy!" Cuối cùng cô gái áo hồng mang theo vẻ mặt bình tĩnh cũng phải sụp đổ, cô ta luôn mang theo nụ cười, nhưng bây giờ vặn vẹo giống như người đàn bà xấu xí, vẻ mặt cô ta giận dữ, muốn tiến lên xé miệng Mịch Nhi, "Tôi cho cô nói bậy, cho cô dám nói xấu chúng tôi này--"
Hai cô tiểu thư bên cạnh bị cảm xúc của cô gái áo trắng tác động, cũng xông lên toàn bộ, họ cũng mang một bụng lửa giận muốn tiến lên giúp một tay: "Giám động thủ trên đầu thái tuế*(cường hào ác bá), hôm nay chúng tôi sẽ cho cô biết cái gì là chết chắc!"
Bọn họ nhìn Mịch Nhi chỉ có một mình tuyệt đối không đánh lại ba người họ, hơn nữa là người phụ nữ đê tiện hèn mọn như vậy, cho dù cô ta bị hắt nạt, tuyệt đối sẽ không có ai dám kiện gia thế của họ, không dám lấy trứng chọi đá nói ra chân tướng!
Tất cả ba người ở đây đều lộ ra vẻ mặt hung ác, cuối cùng Mịch Nhi chờ đúng thời cơ thích hợp, môi cô bất giác nâng lên nụ cười ác ma, tay trái nhẹ nhàng vung lên, bột trắng không mùi bắn ra từ trong lòng bàn tay cô, lẳng lặng khiến ba người kia hít vào trong mũi.
Bột thuốc vừa tiến vào trong mũi, ba vị tiểu thư giống như bị thi triển thuật điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ.
Họ hoảng sợ phát hiện đến ngón tay của mình cũng không động đậy được, dáng vẻ trên mặt cũng không khống chế được, toàn thân đứng hình như vậy!
"Cô. . . . . . Cô là yêu
nữ, cuối cùng đã sử dụng yêu pháp gì với chúng tôi!" Cô gái áo hồng nghẹ
ngào kêu to, rõ ràng thân thể đã vượt ra khỏi khống chế bản thân cô ta, cô ta
không thể khôi phục tỉnh táo, "Rốt cuộc cô đã đụng tay chân gì!"
"Một chút này nọ mà thôi, tôi đã cải tạo thuốc tê, tôi đặt tên nó là ‘Quỳ Hoa Điểm Huyệt’!" Mịch Nhi trọc trọc ba người cứng ngắc, buồn cười nhìn vẻ mặt xấu xí nhất của họ, "Mùi vị của nó cũng không tệ lắm phải không? Đây chính là lần đầu tiên tôi sử dụng nó trên cơ thể người, mấy người có thể cảm tạ ân đức của tôi, ở trong phạm vi toàn thế giới, tôi đã ưu tiên cho mấy người thí nghiệm trước!"
Mịch Nhi hả hê cười duyên, thật may là cho dù tối nay tham gia bữa tiệc đính hôn, cô đều có thói quen mang theo chút thuốc chuẩn bị bất cứ tình huống nào, bây giờ lại dùng tới!
Cái "Quỳ Hoa Điểm Huyệt" là phương thuốc mới điều chế, người hít vào lập tức tê dại thần kinh toàn thân, dừng lại mọi động tác!
Chỉ là, cô mới sáng tạo thuốc bột không ngừng hệ thống ngôn ngữ, người bị dính thuốc vẫn có thể nói chuyện, có thể diễn tả cảm xúc bản thân .
Ha ha, tưởng tượng một chút, khi một người toàn thân không thể nhúc nhích được, chỉ có thể động miệng, không ngừng bất lực cầu xin, không ngừng khóc lóc kể lể, có gì so với hình ảnh càng này đây?
Đây tuyệt đối là phương pháp hả giận cực tốt, là sự trả thù hay nhất cho những cô tiểu thư danh giá thủ đoạn!
Cô gái áo xanh bị lời Mịch Nhi kích thích tức giận hơn, cô ta kích động kêu to: "Ai mà cảm kích cô! Cái đồ tiện nhân này, rốt cuộc cô đã làm gì chúng tôi, có phải là những trò của bọn hạ đẳng không? Hừ, tốt nhất bây giờ cô nên đem thuốc giải cho tôi, chúng tôi sẽ miễn cưỡng suy tính xem có nên tố giác hay không, nếu không, cô cứ chờ chết đi!"
"Tốt không hứng thú với giao dịch này, tôi sẽ không đồng ý! Tôi lại muốn trang trí trên mặt mấy người, vẽ con heo hay con rùa gì đó, nhất định là rất thú vị!" Mịch Nhi nâng cằm lên, đôi mắt màu tím không ngừng chớp chớp, cô thật sự móc ra một cây son, khoa tay múa chân trên mặt bọn họ, "Mấy người nói xem, nếu như tân khách phía ngoài thấy mấy tiểu thư danh giá như vậy, thấy trên mặt tiểu thư luôn luôn cao quý xấu xí như vậy, lại còn có mấy hình vẽ, tối nay có thể nổi đến mức nào đây?! Cha mẹ yêu quý mấy người sẽ nghĩ thế nào, về sau mấy người sống ở thành phố K thế nào đây. . . . . ."
Tiểu nhân âm hiểm ác độc! Cô là ác ma khốn kiếp! Cô dám đụng vào tôi chút xem, dám làm những việc hèn hạ đó xem!" Cô gái áo hồng đã bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trong miệng tức giận mắng to như cũ, giờ phút này làm gì còn chút phong cách quý tộc, "Quả nhiên là kẻ không có cha mẹ giáo dưỡng, loại chuyện này cũng làm ra được, cô thật đứng là hạ lưu!"
"Tiểu thư Mịch Nhi, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, bây giờ cô mang thuốc giải ra, nếu không nhất định cô sẽ không thể chịu nổi!" Trên mặt cô gái áo trắng cũng đông lại vẻ mặt độc ác, cô ta dùng giọng điệu âm độc uy hiếp Mịch Nhi, "Cô biết tôi là ai không, nhà họ Thẩm cũng không phải ai có thể trêu chọc! Nếu như cô chỉ cần đụng tới một sợ tóc của chúng tôi, về sau tôi sẽ trả gấp trăm ngàn lần, cho cô đẹp mắt --"
"Ai muốn để vợ tôi không thể chịu nổi? Muốn cho ai đẹp mắt?" Một giọng nam trầm thấp truyền từ sau bụi cây, giọng nói tràn đầy mưa gió ẩn nhẫn tức giận, tràn ngập mùi vị thuốc súng hết sức căng thẳng!
"Một chút này nọ mà thôi, tôi đã cải tạo thuốc tê, tôi đặt tên nó là ‘Quỳ Hoa Điểm Huyệt’!" Mịch Nhi trọc trọc ba người cứng ngắc, buồn cười nhìn vẻ mặt xấu xí nhất của họ, "Mùi vị của nó cũng không tệ lắm phải không? Đây chính là lần đầu tiên tôi sử dụng nó trên cơ thể người, mấy người có thể cảm tạ ân đức của tôi, ở trong phạm vi toàn thế giới, tôi đã ưu tiên cho mấy người thí nghiệm trước!"
Mịch Nhi hả hê cười duyên, thật may là cho dù tối nay tham gia bữa tiệc đính hôn, cô đều có thói quen mang theo chút thuốc chuẩn bị bất cứ tình huống nào, bây giờ lại dùng tới!
Cái "Quỳ Hoa Điểm Huyệt" là phương thuốc mới điều chế, người hít vào lập tức tê dại thần kinh toàn thân, dừng lại mọi động tác!
Chỉ là, cô mới sáng tạo thuốc bột không ngừng hệ thống ngôn ngữ, người bị dính thuốc vẫn có thể nói chuyện, có thể diễn tả cảm xúc bản thân .
Ha ha, tưởng tượng một chút, khi một người toàn thân không thể nhúc nhích được, chỉ có thể động miệng, không ngừng bất lực cầu xin, không ngừng khóc lóc kể lể, có gì so với hình ảnh càng này đây?
Đây tuyệt đối là phương pháp hả giận cực tốt, là sự trả thù hay nhất cho những cô tiểu thư danh giá thủ đoạn!
Cô gái áo xanh bị lời Mịch Nhi kích thích tức giận hơn, cô ta kích động kêu to: "Ai mà cảm kích cô! Cái đồ tiện nhân này, rốt cuộc cô đã làm gì chúng tôi, có phải là những trò của bọn hạ đẳng không? Hừ, tốt nhất bây giờ cô nên đem thuốc giải cho tôi, chúng tôi sẽ miễn cưỡng suy tính xem có nên tố giác hay không, nếu không, cô cứ chờ chết đi!"
"Tốt không hứng thú với giao dịch này, tôi sẽ không đồng ý! Tôi lại muốn trang trí trên mặt mấy người, vẽ con heo hay con rùa gì đó, nhất định là rất thú vị!" Mịch Nhi nâng cằm lên, đôi mắt màu tím không ngừng chớp chớp, cô thật sự móc ra một cây son, khoa tay múa chân trên mặt bọn họ, "Mấy người nói xem, nếu như tân khách phía ngoài thấy mấy tiểu thư danh giá như vậy, thấy trên mặt tiểu thư luôn luôn cao quý xấu xí như vậy, lại còn có mấy hình vẽ, tối nay có thể nổi đến mức nào đây?! Cha mẹ yêu quý mấy người sẽ nghĩ thế nào, về sau mấy người sống ở thành phố K thế nào đây. . . . . ."
Tiểu nhân âm hiểm ác độc! Cô là ác ma khốn kiếp! Cô dám đụng vào tôi chút xem, dám làm những việc hèn hạ đó xem!" Cô gái áo hồng đã bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trong miệng tức giận mắng to như cũ, giờ phút này làm gì còn chút phong cách quý tộc, "Quả nhiên là kẻ không có cha mẹ giáo dưỡng, loại chuyện này cũng làm ra được, cô thật đứng là hạ lưu!"
"Tiểu thư Mịch Nhi, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, bây giờ cô mang thuốc giải ra, nếu không nhất định cô sẽ không thể chịu nổi!" Trên mặt cô gái áo trắng cũng đông lại vẻ mặt độc ác, cô ta dùng giọng điệu âm độc uy hiếp Mịch Nhi, "Cô biết tôi là ai không, nhà họ Thẩm cũng không phải ai có thể trêu chọc! Nếu như cô chỉ cần đụng tới một sợ tóc của chúng tôi, về sau tôi sẽ trả gấp trăm ngàn lần, cho cô đẹp mắt --"
"Ai muốn để vợ tôi không thể chịu nổi? Muốn cho ai đẹp mắt?" Một giọng nam trầm thấp truyền từ sau bụi cây, giọng nói tràn đầy mưa gió ẩn nhẫn tức giận, tràn ngập mùi vị thuốc súng hết sức căng thẳng!
Liên Tĩnh Bạch bước từng bước
từ xa tới, trên gương mặt tuấn tú của anh đã tràn ngập tức giận, mỗi bước chân
rơi xuống đất cũng nặng nề đến dọa người.
Bữa tiệc sắp kết thúc, anh tranh thủ thời gian ra khỏi đại sảnh tìm Mịch Nhi, chuẩn bị lộ mặt tạm biệt khách khứa cùng cô. Có ai nghĩ đến, thế nhưng lại ở chỗ này nghe được lời nói khiến tức giận muốn điên!
Cho dù anh vừa tới đến ngoài bìa rừng, cho dù anh chỉ gián đoạn nghe được mấy người phụ nữ này lớn tiếng rống giận với Mịch Nhi, nhưng từng chữ từng câu nói xấu chửi mắng Mịch Nhi kia, lòng anh đã sớm dâng lên sóng lớn!
Rốt cuộc là ai, lại dám không để Mịch Nhi vào mắt, lại dám ngậm máu phun người điên sủa một trận như thế, lại dám khi dễ vợ của Liên Tĩnh Bạch anh như thế!
Nười phụ nữ kia nói là nhà họ Thẩm? Nói nhà họ Thẩm sẽ trả gấp trăm ngàn lần, chuẩn bị khiến Mịch Nhi đẹp mắt?
Nhà họ Thẩm tính là gì, có gan vứt cái loại độ mồm đó đi, liền tha hồ chuẩn bị chào đón nhà họ Triển trả thù đi!
Liên Tĩnh Bạch bước nhanh về phía trước, anh còn chưa tới kéo Mịch Nhi qua ngăn mấy người phụ nữ kia tấn công, lại bị tư thế quỷ dị mặt mũi kỳ lạ của ba thiếu nữ thoáng làm kinh sợ.
Dù là thục nữ an tĩnh đi nữa, cũng không thể bày ra tư thế khó khăn không nhúc nhích chút nào như vậy, họ vừa rồi vừa duy trì tư thế này, vừa vô sỉ mắng chửi sao?
Liên Tĩnh Bạch lại vội vàng nghiêng đầu nhìn Mịch Nhi, vừa nhìn thấy trên mặt cô vẫn cười lạnh, nghĩ đến thứ bột thuốc của cô, trong lòng anh cũng thoáng yên tâm, ba người này nhất định vẫn chưa chiếm được tiện nghi trên người Mịch Nhi, liền bị cô dùng thuốc rồi.
Nhưng ba người này vậy mà có thể chọc cho Mịch Nhi ra tay đối phó họ, lại bị anh chính tai nghe được lời uy hiếp nhục mạ Mịch Nhi, họ sẽ không có kết quả gì tốt!
Anh nhìn chằm chằm ba thiếu nữ đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, ghi nhớ từng cái tướng mạo, gia thế, công ty bối cảnh của các cô vào tim.
"Đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nhị thiên kim nhà họ Chu, con gái nhà họ Cung, hừ, chính là ba người các cô này ác độc la to nói lớn, đang uy hiếp mắng chửi vị hôn thê của tôi?" Mắt Liên Tĩnh Bạch nhìn xuống ba người, bóng dáng cao lớn khiến họ vô cùng áp lực, cố tình, giọng nói của anh lạnh lẽo và bén nhọn chất vấn: "Là ai nói Mịch Nhi là người phụ nữ không ai dạy dỗ, là ai nói muốn để cô đẹp mắt? Các cô ngược lại đều là thiên kim quý tộc cólòng can đảm và sự hiểu biết, lặp lại lần nữa cho tôi nghe?"
Ba người phụ nữ đã sớm sợ đến mặt không còn chút máu, cho dù gương mặt tuấn tú của Liên Tĩnh Bạch mà họ từng ngày đêm mong nhớ, cũng không thể khiến các cô vui mừng, lý trí của họ còn sống đang không ngừng cảnh báo nguy hiểm, dự đoán vận mệnh bi thảm của các cô!
Họ luôn diễu võ dương oai hoàn toàn không e ngại bất kì ai, lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi đi sâu vào linh hồn. . . . . .
Thân là thiên kim tiểu thư đại gia tộc, họ dĩ nhiên không sợ chút nào mặc ý bàn luận truyền lại các bí mật nhà quyền thế, vừa rồi nói chuyện thân thế vị này tiểu thư Mịch Nhi này thậm tệ mặc dù bị ngân vật chính bắt gặp ngay tại chỗ, nhưng hoàn toàn không đủ khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Người phụ nữ này có bối cảnh không lên được mặt bàn như vậy, họ dũng cảm bất khuất bàn luận lại có thể thế nào!
Bữa tiệc sắp kết thúc, anh tranh thủ thời gian ra khỏi đại sảnh tìm Mịch Nhi, chuẩn bị lộ mặt tạm biệt khách khứa cùng cô. Có ai nghĩ đến, thế nhưng lại ở chỗ này nghe được lời nói khiến tức giận muốn điên!
Cho dù anh vừa tới đến ngoài bìa rừng, cho dù anh chỉ gián đoạn nghe được mấy người phụ nữ này lớn tiếng rống giận với Mịch Nhi, nhưng từng chữ từng câu nói xấu chửi mắng Mịch Nhi kia, lòng anh đã sớm dâng lên sóng lớn!
Rốt cuộc là ai, lại dám không để Mịch Nhi vào mắt, lại dám ngậm máu phun người điên sủa một trận như thế, lại dám khi dễ vợ của Liên Tĩnh Bạch anh như thế!
Nười phụ nữ kia nói là nhà họ Thẩm? Nói nhà họ Thẩm sẽ trả gấp trăm ngàn lần, chuẩn bị khiến Mịch Nhi đẹp mắt?
Nhà họ Thẩm tính là gì, có gan vứt cái loại độ mồm đó đi, liền tha hồ chuẩn bị chào đón nhà họ Triển trả thù đi!
Liên Tĩnh Bạch bước nhanh về phía trước, anh còn chưa tới kéo Mịch Nhi qua ngăn mấy người phụ nữ kia tấn công, lại bị tư thế quỷ dị mặt mũi kỳ lạ của ba thiếu nữ thoáng làm kinh sợ.
Dù là thục nữ an tĩnh đi nữa, cũng không thể bày ra tư thế khó khăn không nhúc nhích chút nào như vậy, họ vừa rồi vừa duy trì tư thế này, vừa vô sỉ mắng chửi sao?
Liên Tĩnh Bạch lại vội vàng nghiêng đầu nhìn Mịch Nhi, vừa nhìn thấy trên mặt cô vẫn cười lạnh, nghĩ đến thứ bột thuốc của cô, trong lòng anh cũng thoáng yên tâm, ba người này nhất định vẫn chưa chiếm được tiện nghi trên người Mịch Nhi, liền bị cô dùng thuốc rồi.
Nhưng ba người này vậy mà có thể chọc cho Mịch Nhi ra tay đối phó họ, lại bị anh chính tai nghe được lời uy hiếp nhục mạ Mịch Nhi, họ sẽ không có kết quả gì tốt!
Anh nhìn chằm chằm ba thiếu nữ đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, ghi nhớ từng cái tướng mạo, gia thế, công ty bối cảnh của các cô vào tim.
"Đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nhị thiên kim nhà họ Chu, con gái nhà họ Cung, hừ, chính là ba người các cô này ác độc la to nói lớn, đang uy hiếp mắng chửi vị hôn thê của tôi?" Mắt Liên Tĩnh Bạch nhìn xuống ba người, bóng dáng cao lớn khiến họ vô cùng áp lực, cố tình, giọng nói của anh lạnh lẽo và bén nhọn chất vấn: "Là ai nói Mịch Nhi là người phụ nữ không ai dạy dỗ, là ai nói muốn để cô đẹp mắt? Các cô ngược lại đều là thiên kim quý tộc cólòng can đảm và sự hiểu biết, lặp lại lần nữa cho tôi nghe?"
Ba người phụ nữ đã sớm sợ đến mặt không còn chút máu, cho dù gương mặt tuấn tú của Liên Tĩnh Bạch mà họ từng ngày đêm mong nhớ, cũng không thể khiến các cô vui mừng, lý trí của họ còn sống đang không ngừng cảnh báo nguy hiểm, dự đoán vận mệnh bi thảm của các cô!
Họ luôn diễu võ dương oai hoàn toàn không e ngại bất kì ai, lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi đi sâu vào linh hồn. . . . . .
Thân là thiên kim tiểu thư đại gia tộc, họ dĩ nhiên không sợ chút nào mặc ý bàn luận truyền lại các bí mật nhà quyền thế, vừa rồi nói chuyện thân thế vị này tiểu thư Mịch Nhi này thậm tệ mặc dù bị ngân vật chính bắt gặp ngay tại chỗ, nhưng hoàn toàn không đủ khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Người phụ nữ này có bối cảnh không lên được mặt bàn như vậy, họ dũng cảm bất khuất bàn luận lại có thể thế nào!
Thậm chí, ba người muốn tiến
lên đánh Mịch Nhi cho hả giận, thật lòng muốn cho ô biết tay, họ cũng không coi
nó là chuyện gì lớn!
Bây giờ tại góc tối không người như vậy, hơn nữa chỉ là muốn khi dễ một người phụ nữ không có bối cảnh ngoại trừ dựa vào nhà họ Triển như vậy, họ còn lo cái gì!
Xem Mịch Nhi như người phụ nữ đê tiện thấp kém lớn lên trong nghèo khó gia đình, lúc mới vào xã hội thượng lưu, nhất định chỉ biết nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, luôn luôn nhẫn nhịn nén giận mọi nơi, cho dù bị những thiên kim nhà giàu như họ có đánh mấy cái, cô nhất định không có dũng khí làm ầm lên một câu!
Nhưng các cô không nghĩ tới, Mịch Nhi lại là dã thú mang móng, khi họ chuẩn bị đánh hội đồng cô, thế nhưng lại to gan phản kích trả thù!
Người phụ nữ này vậy mà dùng một loại bột thuốc kỳ quái, cố định dáng vẻ động tác của các cô, còn dùng đủ loại lời nói uy hiếp họ, muốn hung hăng bêu xấu họ. . . . . .
Nhưng tệ hơn chính là, Liên Tĩnh Bạch cố tình xuất hiện lúc họ cãi lại mắng chửi cô!
Khi họ bêu xấu xuất thân bối cảnh Mịch Nhi, vậy mà lại bị Liên Tĩnh Bạch bắt tại trận, chuyện như vậy ý nghĩa liền hoàn toàn khác nhau!
Anh nghe được họ len lén kể chuyện vị hôn thê của anh từng trải qua, bối cảnh thậm tệ của cô dâu mình được che giấu đã bị họ tiết lộ, lúc này choc giận Liên Tĩnh Bạch cỡ nào!
Nhà họ Triển tuyệt đối không muốn tin tức con dâu trưởng tương lai thậm tệ như thế truyền khắp xã hội thương lưu của thành phố K, vì giữ thể diện của nhà họ Triển, làm sao Liên Tĩnh Bạch có thể bỏ qua cho họ!
Chuyện nhất định sẽ bị khuếch trương không giới hạn, thậm chí sẽ dính líu đến gia tộc của các cô. . . . . .
"Nói chuyện đi, làm sao bây giờ thành câm rồi?" Mịch Nhi đưa mắt nhìn Liên Tĩnh Bạch một cái, trên mặt vẫn chưa hồi phục chút nào, cô giận quá hóa cười tiếp tục trêu ba người này, "Các cô vừa rồi nói tôi thế nào , bây giờ lại thêm một người người nghe, các cô rống tiếp đi? Vừa rồi nói đến chỗ nào, hình như là nói gia tộc của các cô muốn đối phó tôi? Các cô chuẩn bị đối phó tôi thế nào hả. . . . . ."
"Mịch Nhi, em không cần chấp nhặt với các cô ta, không cần để lời nói xằng nói bậy của các cô ta trong lòng. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiến lên kéo cô, an ủi Mịch Nhi đã gần như xù lông bùng nổ mới nói, "Ngoan, đừng nóng giận, chọc tức mình vẫn là anh đau lòng! Nếu như em thích những tình tiết kia, hay là tiếp tục đọc tiểu thuyết mạng đi, làm gì nhất định nghe ào tưởng mình là nhân vật chính hư cấu kia. . . . . ." "
"Tránh ra, ai cho anh đụng em đấy!" Mịch Nhi lạnh lùng đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, ôm ngực hừ nói, "Hôm nay em cũng nghe chuyện rất nhiều đàn ông có mới nới cũ xưa, cái gì bây giờ trèo càng cao, về sau sẽ ngã càng thảm, cái gì tạm thời cảm thấy mới mẻ rất nhanh sẽ hết hạn. . . . . . Em không dám hưởng thụ sủng ái nữa, coi chừng sẽ bị người ta nguyền rủa giảm thọ!"
"Mịch Nhi, em biết rõ tuyệt đối sẽ không . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ôm chặt lấy Mịch Nhi tức giận kháng cự, ánh mắt lại hung hăng lăng trì ba người phụ nữ kia, "Các cô đế rốt cục nói gì với Mịch Nhi, không chỉ mắng chửi uy hiếp cô ấy, lại vẫn còn nguyền rủa hôn nhân của chúng tôi, thật là to gan nha!"
Ba người dưới ánh mắt hung ác như đao của Liên Tĩnh Bạch, toàn thân đã không còn chút máu cảm thấy lạnh lẽo, nếu như không phải họ bị bột thuốc cố định thân thể, giờ phút này nhất định sẽ chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch tràn đầy lực áp bức uy hiếp, làm sao những tiểu thư ăn sung mặc sướng này có thể thừa nhận!
Bây giờ tại góc tối không người như vậy, hơn nữa chỉ là muốn khi dễ một người phụ nữ không có bối cảnh ngoại trừ dựa vào nhà họ Triển như vậy, họ còn lo cái gì!
Xem Mịch Nhi như người phụ nữ đê tiện thấp kém lớn lên trong nghèo khó gia đình, lúc mới vào xã hội thượng lưu, nhất định chỉ biết nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, luôn luôn nhẫn nhịn nén giận mọi nơi, cho dù bị những thiên kim nhà giàu như họ có đánh mấy cái, cô nhất định không có dũng khí làm ầm lên một câu!
Nhưng các cô không nghĩ tới, Mịch Nhi lại là dã thú mang móng, khi họ chuẩn bị đánh hội đồng cô, thế nhưng lại to gan phản kích trả thù!
Người phụ nữ này vậy mà dùng một loại bột thuốc kỳ quái, cố định dáng vẻ động tác của các cô, còn dùng đủ loại lời nói uy hiếp họ, muốn hung hăng bêu xấu họ. . . . . .
Nhưng tệ hơn chính là, Liên Tĩnh Bạch cố tình xuất hiện lúc họ cãi lại mắng chửi cô!
Khi họ bêu xấu xuất thân bối cảnh Mịch Nhi, vậy mà lại bị Liên Tĩnh Bạch bắt tại trận, chuyện như vậy ý nghĩa liền hoàn toàn khác nhau!
Anh nghe được họ len lén kể chuyện vị hôn thê của anh từng trải qua, bối cảnh thậm tệ của cô dâu mình được che giấu đã bị họ tiết lộ, lúc này choc giận Liên Tĩnh Bạch cỡ nào!
Nhà họ Triển tuyệt đối không muốn tin tức con dâu trưởng tương lai thậm tệ như thế truyền khắp xã hội thương lưu của thành phố K, vì giữ thể diện của nhà họ Triển, làm sao Liên Tĩnh Bạch có thể bỏ qua cho họ!
Chuyện nhất định sẽ bị khuếch trương không giới hạn, thậm chí sẽ dính líu đến gia tộc của các cô. . . . . .
"Nói chuyện đi, làm sao bây giờ thành câm rồi?" Mịch Nhi đưa mắt nhìn Liên Tĩnh Bạch một cái, trên mặt vẫn chưa hồi phục chút nào, cô giận quá hóa cười tiếp tục trêu ba người này, "Các cô vừa rồi nói tôi thế nào , bây giờ lại thêm một người người nghe, các cô rống tiếp đi? Vừa rồi nói đến chỗ nào, hình như là nói gia tộc của các cô muốn đối phó tôi? Các cô chuẩn bị đối phó tôi thế nào hả. . . . . ."
"Mịch Nhi, em không cần chấp nhặt với các cô ta, không cần để lời nói xằng nói bậy của các cô ta trong lòng. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiến lên kéo cô, an ủi Mịch Nhi đã gần như xù lông bùng nổ mới nói, "Ngoan, đừng nóng giận, chọc tức mình vẫn là anh đau lòng! Nếu như em thích những tình tiết kia, hay là tiếp tục đọc tiểu thuyết mạng đi, làm gì nhất định nghe ào tưởng mình là nhân vật chính hư cấu kia. . . . . ." "
"Tránh ra, ai cho anh đụng em đấy!" Mịch Nhi lạnh lùng đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, ôm ngực hừ nói, "Hôm nay em cũng nghe chuyện rất nhiều đàn ông có mới nới cũ xưa, cái gì bây giờ trèo càng cao, về sau sẽ ngã càng thảm, cái gì tạm thời cảm thấy mới mẻ rất nhanh sẽ hết hạn. . . . . . Em không dám hưởng thụ sủng ái nữa, coi chừng sẽ bị người ta nguyền rủa giảm thọ!"
"Mịch Nhi, em biết rõ tuyệt đối sẽ không . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ôm chặt lấy Mịch Nhi tức giận kháng cự, ánh mắt lại hung hăng lăng trì ba người phụ nữ kia, "Các cô đế rốt cục nói gì với Mịch Nhi, không chỉ mắng chửi uy hiếp cô ấy, lại vẫn còn nguyền rủa hôn nhân của chúng tôi, thật là to gan nha!"
Ba người dưới ánh mắt hung ác như đao của Liên Tĩnh Bạch, toàn thân đã không còn chút máu cảm thấy lạnh lẽo, nếu như không phải họ bị bột thuốc cố định thân thể, giờ phút này nhất định sẽ chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch tràn đầy lực áp bức uy hiếp, làm sao những tiểu thư ăn sung mặc sướng này có thể thừa nhận!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment