MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 94 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18

mẹ độc thân tuổi 18 - Cơ Thủy Linh
truyenhoangdung
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE

PHẦN 6:  DUYÊN PHẬN HAY LÀ NGHIỆT DUYÊN

CHƯƠNG 94:


Cô nói như vậy, hắn thật sự tin tưởng cô, tin tưởng cô không bán đi thân xác của mình. Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, rất nhanh, hắn loại bỏ ngay suy nghĩ đó.

Hắn lạnh lùng đẩy tay cô ra, mỉa mai tiếp tục nói: 

“Vậy cô nói cho tôi biết một trăm ngàn kia thì thế nào hả?” 

Cô mở miệng đòi một trăm ngàn, vậy mà bây giờ còn dám nói mình là phụ nữ đứng đắn.

“Em không nghĩ mình muốn nhận một trăm ngàn đó, lúc đó là anh bắt em đưa ra một cái giá! Em sợ nếu như em không lấy tiền thì anh lại một lần nữa ép buộc em!”

“Cô đúng là thích kiếm cớ cho bản thân, thông minh, xem ra kinh nghiệm làm cái nghề này của cô khá là phong phú!”

“Không đúng! Không đúng!”

“Sự thật bày ra trước mắt mà cô còn không thừa nhận mình là loại phụ nữ hư hỏng thì thật là đáng khinh! Nếu cô không phải là một gái bao thì ngày đó, tại khu giải trí khi tôi ám chỉ, cô không có nói ra lại còn theo tôi về nhà nữa? Nếu cô không phải là một con điếm thì tại sao lại xuất hiện ở Giải Trí Thành? Nếu cô không phải là đang làm việc tại Giải Trí Thành thì hôm nay, tại sao lại gặp hỏa hoạn, bị thương nằm đây?” 

Hắn lãnh khốc nói ra một đống chuyện có thực, cuối cùng thì kết luận một cách vô cùng khinh miệt:

 “Bởi vì cô là một loại gái gọi, hàng thật giá thật!”

Tiểu Ngưng như bị giáng đòn thất bại nặng nề, bàn tay ôm lấy trán, lảo đảo, cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng.

Hắn không tin cô, bất luận cô giải thích thế nào thì hắn cũng tìm ra đủ lí do để không tin cô. Thật sự, trong lòng của hắn Tiểu Ngưng cô không là gì, không thể nào làm hắn tin cô, không thể nào mà lay động nổi hắn.

Tại sao lại gặp lại? Tại sao lại khiến hắn nhận ra cô? Ông trời muốn cướp đoạt của cô mọi thứ hay sao? Ngay cả một cơ hội ảo tưởng cũng nhẫn tâm cướp đoạt.

Cô giống như con vật nhỏ bị bỏ rơi, dựa sát vào thành giường, cuộn mình cúi đầu lặng lẽ rơi lệ, mặc cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Ngoại trừ hắn, hắn không hiểu. Không biết.

“Làm sao vậy?Không còn gì để nói nữa hay sao? Đã là một dâm phụ, cũng đừng trong cửa chùa mà dối Phật!”

 Hắn nói chậm rãi nhỏ nhẹ, nhưng lại là những lời đả thương người nặng nề.

Tiểu Ngưng bỗng dựng thẳng thân lên, vô cùng tức giận dõi theo hắn, nhìn biểu lộ hắn nói chuyện, cô câu dẫn khóe môi tự châm biếm bản thân: 

“Đúng vậy! Tôi là gái, vâng, là dâm phụ, bởi vì hết thảy đều là do anh ban tặng, anh đã sớm khắc lên người tôi cái dấu ấn đó. Chính anh cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì! Mặc quần áo lên thì cao quý thanh tao, cởi ra thì cũng chỉ là một con người đáng ghét không hơn, so với trước kia càng thêm thập phần đáng ghét! Anh còn dối trá, đáng ghê tởm hơn so với tất cả bọn họ, bọn họ ít ra còn biết tự thừa nhận dục vọng bản thân, còn anh, rõ ràng là tham luyến cơ thể tôi, thú tính bộc phát tiết ra, xong xuôi rồi thì chẳng coi tôi ra gì, bây giờ còn ở đây mà làm bộ mặt cao ngạo đó, chế giễu tôi được sao?” 

“Câm miệng! Cô câm miệng lại ngay!” 

Đường Hạo bị ngôn từ sắc sảo của cô đả kích tới đỏ mặt ù tai. Hắn không thích nghe cô nói xấu về mình, hắn không muốn.

“Ha ha” 

Tròng mắt của cô rưng rưng nước mắt, cô khóc còn khổ hơn cả hắn nghe, không muốn nhìn khuôn mặt khó coi, nực cười của hắn. 

“Sao nào? Tôi nói đúng chỗ đau của anh rồi, đúng hay không? Đường Hạo, đừng tưởng tổng tài như anh cứ có tiền là tự cho mình giỏi. Nói toạc ra, bất quá anh cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác! À không! Anh so với bọn họ mà nói thì có tốt hơn một chút! Một trăm ngàn cho lần đầu, anh cũng nguyện chơi, nhưng tôi nói cho anh biết có những khách nhân họ không cần phải tốn một xu nào tôi cũng nguyện làm họ hài lòng, mà anh, còn ưa thích thân thể tôi như vậy, hào phóng cho tôi tận một trăm ngàn!” 

Đường Hạo bị cô nói cho như vậy, tức giận giơ cao tay lên, bàn tay vung lên cao mạnh mẽ muốn cho cô một cái tát, cắt đứt những lời hồ ngôn loạn ngữ của cô.

“Anh đánh, anh nên đánh chết tôi đi mới phải!” 

Tiểu Ngưng ngẩng cao đầu, gò má cao lên, đem theo con mắt đầy lệ không chút sợ hãi nhìn hắn.

Bàn tay giơ cao muốn đánh cô đột nhiên thu hồi nắm chặt lại: 

“Đánh cô, sợ làm ô uế tay của tôi!”

Nói xong, hắn không có nhìn lại cô, trực tiếp bước ra khỏi phòng bệnh.

Rầm…

Tiếng cánh cửa bị đóng mạnh vang lên, Tiểu Ngưng mới hoàn toàn gỡ bỏ vẻ giả tạo của mình, hai tay che mặt khóc lớn.

Cô khóc đến tâm thần, khóc đến thương tâm, nội tâm đau đớn tột cùng.

Hắn làm sao có thể, lúc cô cần hắn nhất, khát vọng được hắn ôm vào lòng, thì hắn lại lạnh lùng đẩy cô ra xa như thế này!

Cô chẳng lẽ lại không biết mình có bao nhiêu khát vọng muốn nhìn thấy hắn sao?

Trước đó cô không phải nghĩ sẽ không bao giờ còn có thể gặp hắn được nữa hay sao? Nhưng hắn bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến cô không ngăn nổi cảm xúc mà kích động.

Hắn là người duy nhất cô có thể dựa vào, lúc này cô mới tinh tường nhớ vào thời khác cô gọi tên hắn, có hưng phấn, có kích động, với hắn cô càng khát vọng nhiều hơn.

Lúc tứ cố vô thân này, cô mới khắc sâu, ý thức được, bên cạnh cô chỉ có đứa con trai mới sáu tuổi, người mẹ già đang nằm viện, sợ hãi vì không còn người thân nào khác nữa.

Cô thật sự sợ hãi, rất sợ!

Lúc cô bị nhốt trong biển lửa, khoảnh khắc cô bị cả một cột lửa rơi vào người, cô thật sự lo lắng cho con, cô mà chết thì con cô không ai chăm sóc sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi.

Một khắc đó, cô đã nghĩ đến hắn, hắn là cha của con cô, cô đã hối hận vì đã không nói cho con biết người chú nó yêu quý kia chính là ba của nó, nói như vậy, con cô sẽ có người để mà nương tựa vào.

Rất may, cô cũng có đủ may mắn rồi, đã tránh được hẳn một nạn. Nhưng bả vai cô đau đớn kịch liệt, lúc bác sĩ hỏi cô cách liên lạc với gia đình, cô không biết phải gọi ai hay có thể nhờ cậy đến ai.

Vì con mới có sáu tuổi, cô phải duy trì tính mạng này?

Bệnh ở trên người cô, cô chỉ có thể tự mình chịu đựng sợ hãi thống khổ này, dù cho bọn họ có giúp thì cô cũng phải tự mình đứng lên mà tiếp tục bước đi. Cô nhẫn nhịn, chịu đựng thân thể mình thống khổ, chịu đựng tinh thần bị tra tấn giày vò, một giọt nước mắt thừa nhận cũng không hề rơi xuống.

Cô muốn khóc, muốn tìm một bờ vai ai đó dựa vào mà khóc, cô cũng muốn có người đến an ủi cô, tay người đó sẽ vỗ nhẹ lấy lưng cô mà nói “Đừng có sợ!”

Hắn xuất hiện, khi từng mảnh áo trên người cô bị lôi xuống, nghe được hắn gọi tên cô, cô thật sự rất cao hứng…

Tuy nhiên, bị người khác nhìn thấy bí mật dưới cổ, cô khó xử muốn chết đi được. Nhưng tất cả biến mất trong khoảnh khắc cô vui sướng khi hắn gọi tên của cô.

Sau khi tỉnh dậy lại được nhìn thấy hắn, hiện tại lúc đó không có khổ sở, bởi vì được gặp hắn mà cô tung tăng vui vẻ như con chim sẻ.

Cô nóng vội muốn giải thích cho hắn biết, cô trước hắn không che dấu nổi nỗi lòng không muốn rời xa hắn, chính là đổi lấy là sự ác độc, lạnh lùng, mỉa mai của hắn.

Giải thích của cô hắn không có nghe, nước mắt của cô trở thành một trò biểu diễn dối trá trước mặt hắn.

Hắn giờ sẽ không cần đến cô nữa, vô tình ngày càng đẩy cô ra xa hơn.

Nhìn xem, căn phòng bệnh lạnh như băng, nghĩ linh tinh về chính mình, Tiểu Ngưng mới thấy mình thật sự quá đáng thương. Từ quỷ môn quan trở về, ngay cả một người yêu thương ở bên cũng không có, cô có phải quá đáng thương không?

Không cần, không cần phải như vậy, cô thật sự không nghĩ chính mình lại thừa nhận hết mọi chuyện!

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.