CHƯƠNG 82 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 82:

"Liên -- Liên tổng, hôm nay chúng tôi sai rồi, chúng tôi có mắt không tròng đã mạo phạm tiểu thư Mịch Nhi, nói những lời không nên nói. . . . . ." Ngay khi bị anh nhìn gần, cô gái áo trắng đứng đầu ba người cũng lấy dũng khí, trong lòng run sợ mở miệng, giọng nói cô ta không ngừng run rẩy bảo đảm nói, "Ngài yên tâm, về thân thế của tiểu thư Mịch Nhi, chúng tôi tuyệt đối không đề cập đến nửa câu, đã biết chuyện này cũng sẽ dấu kín trong bụng! Liên tổng, nhà họ Triển muốn che giấu chuyện này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không truyền ra chút nào--"

"Che giấu, nhà họ Triển có gì cần che giấu?" Liên Tĩnh Bạch càng nghe càng hỗn loạn, thật ra anh chỉ nghe được mấy câu cuối "Trả lại gấp trăm lần, muốn cô đẹp mặt", thì ra họ còn bàn về thân thế của Mịch Nhi?

Anh nguy hiểm nheo mắt lại, như đèn pha chiếu qua ba người, là ai biết được thân phận mà Mịch Nhi che giấu, biết cô là con gái của nhà họ Mục?

"Hừ, anh đừng đánh giá cao sự thông minh của mấy người này, nếu như họ biết rõ thân phận của em, nào dám đối với em như vậy!" Mịch Nhi liếc qua đã biết suy nghĩ của Liên Tĩnh Bạch, không khách khí phủ quyết thay anh, trên mặt cô cười như không cười, có chút hăng hái hỏi ba vị thiên kim, "Này, trong bữa tiệc đã đồn đại gì về tôi, nhất định còn có những phiên bản khác đúng không? Mới vừa mấy người nói thân thế là cha mẹ mất sau đó lưu lạc trong trốn phong trần, vậy có vì hy sinh cho cha mẹ mà ký khế ước hôn nhân hay không? Nói tôi nghe xem. . . . ."

Mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm âm trầm, mới vừa rồi cũng chỉ có thể coi là sấm chớp mưa rào, thì bây giờ, quả thật chính là mưa rào gió lốc tàn sát bừa bãi!

Anh hận đến cắn răng, khó trách Mịch Nhi lại tức giận như vậy, những thiên kim quý tộc bình thường tao nhã rụt rè, thế mà lại nói ra những lời này!

Anh chỉ vì tự do của Mịch Nhi, mới không công khai gia thế thật sự của cô, nhưng đổi lấy lại là một đám bụng dạ khó lường độc miệng tổn thương đến Mịch Nhi, tùy ý bịa đặt bối cảnh sau lưng cô, càng không thể tha thứ khi dính líu đến người nhà cô!

Liên Tĩnh Bạch gần như không thể nhịn được muốn bóp cổ họ, anh phẫn hận trách cứ ba người nói: "Các cô-- các cô không hổ con gái danh gia, thật làm cho ta mở rộng tầm mắt! Lời nói không có tin đồn vô căn cứ mà đã lung tung vu oan người khác, đây là do nhà mấy người dạy sao! Cho dù tôi muốn cưới một người phụ nữ bình thường, chẳng lẽ các cô có tư cách xen vào, có tư cách khinh bỉ sao! Huống chi, căn bản Mịch Nhi không phải mang thân phận như mấy người đoán!"

"Anh nói lời như thế, người ta sẽ không tin đâu --" Mịch Nhi vô tình phá vỡ cục diện của Liên Tĩnh Bạch, "Anh biết gượng gạo không, nói những lời này ai sẽ tin anh! Thân phận của em, anh nói không suy tính gì hết!"

Khóe môi Mịch Nhi gợi lên nét cười lạnh, cô tùy tiện tiến lên bóp cằm một cô gái áo xanh, ngón tay trắng thuần phác họa khóe môi cô ta, cô lạnh lùng nhắc nhở cho họ: "Người khiến các cô khâm phục khẩu phục sắp đến. . . . . . Biết bối cảnh thực sự của tôi, nhưng ngàn vạn lần không được khóc lóc cầu xin tha thứ đó! Chúng ta đếm tới 20, người đó sẽ xuất hiện. . . . . ."

"Một, hai, ba. . . . . ."

Còn không đợi Mịch Nhi đếm tới mười, một loạt tiếng bước chân truyền nhanh tới.

"Chị? Chị ở đâu vậy?" Mục Cẩn vẫn còn đang trong thời kỳ đổi giọng mà khàn khàn truyền tới, "Chị gởi tin nhắn cho em tới đây làm gì, chị chốn ở chỗ nào vậy!"
"A Cẩn, chúng tôi ở chỗ này!" Liên Tĩnh Bạch lên tiếng chỉ dẫn Mục Cẩn, khóe môi giương lên nụ cười.

Anh chỉ dùng một cái chớp mắt đã biết kế sách của Mịch Nhi, thì ra cô báo cho Mục Cẩn đến đây, Mục Cẩn vừa có thể cùng cô chỉnh ba cô thiên kim này, có thể làm chứng dập nát lời đồn thân phận của cô, cô đã sớm chuẩn bị tất cả.

Xem ra, cho dù anh chưa từng xuất hiện, Mịch Nhi cũng sẽ không chịu thua thiệt chút nào, cô sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất đánh lên mặt những cô thiên kim danh gia này, làm cho họ tự ti mặc cảm!

"A, Chị anh rể, hai người đều ở đây! Vậy còn gọi em tới làm gì! Em không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. . . . . ." Mục Cẩn nghe tiếng chạy tới, cậu chào hỏi một tiếng với Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, rồi kỳ lạ nhìn ba người kia, lời nói trong miệng ác độc phê bình: " Đây là thứ gì vậy, nhà họ Triển có pho tượng mới sao? Tại sao xấu như vậy, làm sao có thể cho người ta thấy!"

Toàn thân ba vị thiếu nữ đã bị bất động, đến bây giờ toàn thân đã sớm tê ngứa, nhưng vừa thấy thiếu gia Mục Cẩn nhà học Mục tới, nghe cậu nhẫn tâm nói, tất cả bọn họ đều xấu hổ giận dữ.

Bộ dạng mình bây giờ khó coi lại bị người ta nhìn thấy, mà cậu lại còn nhẫn tâm nói họ xấu xí!

Mà phụ nữ trời sinh yêu cái đẹp nên đã bị lời cậu tổn thương, nên cũng không chú ý tới, xưng hô của Mục Cẩn đối với Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, một tiếng "Chị và anh rể" này, người thông minh chắc chắn nghĩ ra tất cả mọi chuyện!

Nhưng ba người tối nay lại là những kẻ thiếu não, nhắc nhở rõ ràng như vẫy cũng không làm cho họ hiểu chuyện, nhất định, họ sẽ bị đáp án công bố làm cho chấn động!

"Dài dòng quá! Tại sao tới chậm như vậy, còn bắt chị chờ em! Về sau phải nhanh một chút, đàn ông con trai phải làm việc nhanh nhẹn biết không! Dám không để tâm tới việc của chị, thật là thiếu lễ nghĩa rồi! Hừ, lần sau sẽ tính sổ một lượt với em, bây giờ có chuyện muốn em làm!" Mịch Nhi phải miễn cưỡng nhón chân lên vỗ đầu em trai, còn giống như khi còn bé răn dạy Mục Cẩn nói.

Mục Cẩn bất đắc dĩ cầu xin tha thứ: "Em biết rồi. . . . . . Chị, cuối cùng là có chuyện gì khẩn cấp, trước tiên nói tới chính sự đi!"

Cằm Mịch Nhi giương lên, tay chỉ ba pho tượng, vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh em trai nói: "Ba người này cảm thấy rất hứng thú với ra thế của chị, thậm chí suy đoán rất nhiều rất nhiều phiên bản, A Cẩn, Em nói cho họ biết đáp án chính xác đi! Nói xem cuối cùng chị là ai, có quan hệ thế nào với em!"

Đúng như Liên Tĩnh Bạch suy đoán, khi cô xuất hiện trước mặt ba người thì đã báo cho Mục Cẩn chạy tới, muốn em trai chứng minh thân phận của mình, muốn đường đường chính chính bày ra bối cảnh cho mọi người biết!

Cô biết cha mẹ và người yêu vì cô, mới quyết định tạm thời giấu diếm thân phận của cô, nhưng nếu như làm vậy đổi lấy ác niệm từ những người khác, để cho họ suy đoán thuận miệng nói bậy quá khứ của cô, tổn thương người nhà cô, cô tình nguyện nói ra thân phận, sau đó hung hăng đè chết bọn họ!

Cô đã quyết định muốn gả vào nhà họ Triển, đương nhiên phải đối mặt với rất nhiều người và chuyện của xã hội thượng lưu, vậy thân phận của cô là thiên kim nhà họ Mục có thể che giấu được bao lâu đây.

Tuy nhiên che giấu những thứ này, có thể khiến sinh hoạt hàng ngày và công việc của cô giàm bớt rất nhiều phiền toái, mà cô cũng không sợ người khác chú ý, không sợ bất kì ánh mắt của ai!

Cho dù thân phận của cô hoàn toàn lộ ra ngoài, cho dù vô số người sẽ cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm cô, cho dù mọi cử động của cô sẽ bị người chú ý, cô sẽ vẫn như cũ không vứt bỏ sở thích của mình, thề phải dâng hiến tất cả có thể về y học!

"A, các cô thật là dũng sĩ có gan khi dễ chị tôi nha!" Mục Cẩn chỉ cần mấy câu ít ỏi của Mịch Nhi liền chắp vá ra hơn nửa chuyện đã xảy ra, thì ra là, chị ấy gọi cậu tới đây, là bị loài giun dế mạo phạm thiên uy, muốn bảo cậu đỡ lưng cho cô . . . . . .

Khuôn mặt non nớt của cậu u ám muốn mưa, một màu đen như màu mực.

Chị gái ruột của Mục Cẩn thế nhưng lại bị người ta khi dễ, đại tiểu thư nhà bọn họ thiên sủng vạn ái (vô cùng cưng chiều), thế nhưng lại bị người không có mắt khi dễ đến cửa!

Mục Cẩn nhìn kỹ ba người, lấy giọng châm chọc thở dài nói: "Ngay cả tôi bây giờ còn không dám vô lễ với chị ấy chút nào, các cô thật là ăn tim hổ gan báo nha! Không biết chị tôi là bác sĩ đẳng cấp thế giới sao, tiện tay giết chết các cô không khác biệt với nghiền chết con kiến! Không biết anh rể tôi cưng chiều chị ấy đến trình độ khiến người ta tức lộn ruột sao, một nữ người hầu trước cắt đứt móng tay của chị ấy đã đầu thai 800 lần rồi!"

Mục Cẩn nửa thật nửa giả khoa trương diễn lại, cậu khẽ nheo mắt lại, trên mặt lộ ra thành thục và trí tuệ hoàn toàn vượt qua mười sáu tuổi, mang theo dường một loại xảo quyệt như hồ ly cười lạnh, nham hiểm hừ nói: "Các cô đã không biết, vậy hãy để tôi long trọng giới thiệu với các cô một chút! Mịch Nhi, chị gái của tôi, chị gái ruột cùng cha cùng mẹ, công chúa điện hạ duy nhất vĩnh viễn của nhà họ Mục, con dâu trưởng tương lai của nhà họ Triển, đây chính là đáp án chính xác, các cô đoán sao!"

"Sao —— làm sao có thể ——" Ba người quả thật cò hết sức kinh ngạc hơn Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, làm sao có thể chứ, trong lòng họ đã sớm ngầm thừa nhận Mịch Nhi không hề có gia thế bối cảnh, thậm chí thua xa xuất thân hùng hậu của Liên Tĩnh Bạch!

Không phải gái quán bar, không phải người tình hắc đạo, không phải danh kỹ, thậm chí, giai cấp công nhân bình thường nhất cũng không phải. . . . . .

Cũng không thể tưởng tượng được cô chính là ai quý tộc cấp cao, là thiên kim nhà quyền thế chân chính mà mọi người phải nhìn lên thật cao!

Mịch Nhi lại là đại tiểu thư nhà họ Mục, cách nhau một bức tường gắn bó thân thiếtvới nhà họ Triển, hô phong hoán vũ trên xã hội thượng lưu của thành phố K, là nhà họ Mục quản lý công ty Mộ Nguyệt và MOON đứng trong top 100 toàn thế giới!

Tất cả mọi người đã đoán sai, sai quá trầm trọng, tất cả phiên bản tin đồn đều trái ngược với chân tướng, tiểu thư Mịch Nhi là ngôi sao trên trời, từ miệng họ thành nước bùn dưới nền đất. . . . . .

Mà ba người họ lắm mồm xui xẻo gặp quỷ đụng vào họng súng có chết cũng không xong, không lựa lời mà nói bêu xấu thân phận của tiểu thư Mịch Nhi, hâm mộ ghen ghét mắng hôn nhân của cô không như ý, còn mở miệng uy hiếp cho cô biết tay, đây tất cả mà nói, đều bị tiểu thư Mịch Nhi và Liên tổng nghe được rất rõ ràng. . . . . .

Lần này, các cô thật là thảm rồi. . . . . .

"Chị, họ khi dễ chị thế nào, chúng ta khi dễ lại gấp trăm ngàn lần đi!" Mục Cẩn nhìn ba người phụ nữ như đánh thua gà trống này, ở một bên xắn tay áo lên đề nghị.
Tiểu ác ma trong lòng cậu như đang không ngừng vỗ cánh muốn bay lượn, gen thuộc loại thiếu niên đùa dai rục rịch ngóc đầu dậy, cậu muốn hung hăng báo thù cho chị gái, ba người này khi dễ chính là chị gái ruột cậu muốn bảo vệ cả đời!

"Tự em chơi đi, chị không quản. . . . . ." Mịch Nhi sau khi công bố thân phận thấy ba vị thiếu nữ tuyệt vọng, trong lòng lại đột nhiên trở nên nhạt nhẽo, cô vỗ vai em trai, nhẹ giọng bảo cậu, "Dạy dỗ cho các cô ấy một chút là được rồi, dù sao, tất cả tin đồn cũng không phải họ ba người là có thể bịa đặt ra ngoài. Thuốc chị hạ khoảng nửa tiếng sau mất hiệu lực, đến lúc đó họ trở về trạng thái tinh thần bình thường, mới có thể lan truyền thân phận của chị ra ngoài, em phải biết khi dễ đúng mực! Chị đi đây, tùy ý em."

Nói xong, Mịch Nhi liền yên lặng xoay người, đi cũng không quay đầu lại.

"Làm sao chị ấy lại mất hứng thú với chỉnh người rồi?" Mục Cẩn có chút cảm thấy khó hiểu, cậu càng khó hiểu hơn với thái độ của Mịch Nhi đối với Liên Tĩnh Bạch, đây đối với cặp tình nhân cùng nhau lúc xuất hiện, mắt hai người dường như không nhìn thấy được bất kỳ ai, nhưng Mịch Nhi rời đi rồi, tại sao cũng không nói một câu với Liên Tĩnh Bạch?

Cậu không khỏi mở miệng hỏi Liên Tĩnh Bạch si ngốc đứng đó: "Anh rể tương lai, chị ấy đi rồi! Anh không phải nên tới, giúp chị ấy báo thù cho hả giận chứ?"

"Cô ấy. . . . . . Cô ấy đang giận anh. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đau đầu sờ mi tâm, đối với cảm xúc của Mịch Nhi, anh thật sự hiểu rất rõ.

Anh biết, cô giải quyết tốt tin đồn vô căn cứ, tuyên bố hết thân phận bối cảnh, đang giận người duy nhất chính là anh!

Liên Tĩnh Bạch vỗ vai Mục cẩn, thở dài mà nói: "Anh đuổi theo cô ấy, em tự chơi đi."

Nói xong, anh cũng theo phương hướng Mịch Nhirời khỏi, bước nhanh chạy thẳng đến.

"Họ đều đi rồi. . . . . ." Mục Cẩn vẫy tay tạm biệt Liên Tĩnh Bạch, cười lạnh xoay người, cậu bẻ một nhánh cây, đâm ba người phụ nữ đã tuyệt vọng rơi nước mắt, lòng không thuơng hương tiếc ngọc chút nào, bắt đầu hành động báo thù cho chị gái.

"Này, các cô là nhà ai, tên gì? Tôi không phải là ai cũng xuống tay, thân thể bối cảnh nhà các cô đủ tư cách để tôi khi dễ sao? ! Hỏi các cô là giữ thể diện cho các cô rồi, mau trả lời cho tôi. . . . . ."

Bên kia, Mục Cẩn tinh thần dồi dào giống như một ác ma, đang không ngừng đe doạ uy hiếp ba thiếu nữ, mà bên này, Mịch Nhi lại yên lặng cúi đầu nhìn giày mình, bước chân không ngừng đi nhanh.

Như Liên Tĩnh Bạch suy đoán, cô sẽ bực tức rời đi, cũng vì tức giận Liên Tĩnh Bạch, chính là không muốn đối mặt với anh nữa!

Cô rất có lý trí gặp chuyện biết phải tìm cầu nguyên nhân, ba người phụ nữ kia ghen tỵ ác liệt miệng nói lời ác độc ác vu oan cô, đây để khiến cô hết sức tức giận, nhưng khi ngoài mặt báo thù giải quyết xong, bây giờ ô trực tiếp nghĩ tới là vấn đề căn bản ở đâu.

Liên Tĩnh Bạch, cô rất rõ ràng, mình sẽ gặp được tình huống như thế, nguyên nhân quan trọng nhất tuyệt đối là vì Liên Tĩnh Bạch!

Những người phụ nữ này đối với cô như vậy, đều do người đàn ông này sai! Nếu như họ không phải mơ mộng thầm mến anh, làm sao có thể sẽ quản anh cưới chó hay mèo nào, sẽ quản cô là là dạng phụ nữ gì! Họ căm ghét cô bao nhiêu, nói nhiều lời hung ác, lời độc ác vu oan cô, thì thích Liên Tĩnh Bạch sâu đậm bấy nhiêu!

truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.