CHƯƠNG 71 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 71:


Ánh nến xinh đẹp chập chờn, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi ngồi giữa đám hoa hồng cùng những cây nến xếp hình trái tim, cuối cùng chậm rãi công bố hồi hộp sau cùng.

Tay anh nhấn xuống nút cuối cùng trên bàn điều khiển, màn ảnh trên tường im lặng rất lâu lại chậm rãi khởi động, bắt đầu phát ra một đoạn hình ảnh khác.

Không giống với hình ảnh quà tặng tự quay không chỉnh sửa, lần này, trên màn ảnh hiện lên hình ảnh đã được đạo diễn chuyên nghiệp tỉ mỉ chuẩn bị, góc cảnh chọn lựa kĩ càng, công đoạn cắt ghép tỉ mỉ thuần thục, mới có thể tạo thành đoạn phim tuyên truyền khéo léo.

Đó là phim tuyên truyền về một bệnh viện, một bệnh viện nổi tiếng Mịch Nhi ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.

Một giọng nam nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn không ngừng giới thiệu về các loại thành quả nghiên cứu khoa học của bệnh viện, nói đến năng lực giỏi giang của các bác sĩ, nói tới những kỳ tích đã phát sinh trong y học, mỗi lần anh ta nói tới đâu, trong hình ảnh cũng thực sự bày ra các loại giấy chứng nhận giấy khen, chứng minh là bệnh viện này mang tính tiêu chuẩn.

Trên hình ảnh quay tới phòng bệnh cùng khu vực nghỉ ngơi thanh lịch tao nhã, làm cho người nhìn từ màn hình cũng thấy được vui vẻ thoải mái, chắc hẳn mỗi một bệnh nhân vào đó, cũng đều cảm thấy thay đổi, khỏi bệnh càng nhanh.

Chữa bệnh giỏi như vậy, lại có hoàn cảnh tốt đẹp, trong bệnh viện này không hổ là niềm kiêu ngạo của thành phố K, lại còn có thể được xếp hạng trong cả nước thậm chí là toàn thế giới.

"À, bệnh viện Mộc Ái, em đã nghe nói qua. . . . . ." Mịch Nhi nghiêng đầu tựa vào người Liên Tĩnh Bạch, hứng thú xem đoạn phim tuyên truyền phát trên màn ảnh, mặc dù bây giờ cô hoàn toàn không biết tại sao lại phải xem đoạn phim này, nhưng dính đến phương diện y học, luôn luôn có thể gợi lên hứng thú của cô.

Huống chi mấy năm gần đây thanh danh bệnh viện Mộc Ái vang dội, là một nơi có trang thiết bị tiên tiến nhất, nhân viên y tế đứng đầu các bệnh viện.

Cho dù cô vẫn luôn theo bác sĩ không biên giới tới các quốc gia, nhưng vẫn luôn bị tin tức những bác sĩ ở đó thu hút, chỗ đó vẫn luôn được bọn họ nhắc tới, cũng rất nhiều người ca ngợi bệnh viện này xuất sắc, nếu có thể vào nơi này làm thì rất là vinh dự.

Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi nghiêm túc nghiên cứu đoạn phim tuyên truyền không chớp mắt, cũng không lên tiếng cắt đứt cô, anh chỉ lẳng lặng chờ đợi cả đoạn phim phát xong, mãi cho khi đến trên màn ảnh xuất hiện phụ đề kết thúc, anh mới lại mở miệng hỏi: "Như thế nào? Quay cũng không tệ lắm phải không?"

"Rất tuyệt a! Em nhìn một cái cũng biết đoạn phim tuyên truyền này do FL sản xuất, thật vô cùng hoàn mỹ thể hiện ra được những đặc sắc cùng ưu điểm của bệnh viện Mộc Ái, để em xem mà lòng ngứa ngáy, cũng muốn trở thành một thành viên của bọn họ!" Mịch Nhi gật đầu tán dương, lại nghi ngờ hỏi ngược lại anh, "Nhưng nó có cái gì đáng giá để anh coi nó là đòn sát thủ lợi hại để cầu hôn đây? Em cũng rất vui mừng khi thành phố K có một bệnh viện nổi tiếng xuất sắc như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn khiến em cảm động đến khóc. . . . . ."

"Bệnh viện Mộc Ái đúng là không đến mức khiến em cảm động. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đưa ra một phần tài liệu mỏng, để trước mặt Mịch Nhi, nhẹ nhàng nói, "Nhưng mà, nếu như anh tặng nó cho em thì sao? Nó là một sản nghiệp của Triển thị, là ý tưởng anh đột nhiên thay em mở bệnh viện, trước kia Triển thị vẫn luôn giúp em quản lý kinh doanh, bây giờ, anh hoàn toàn đưa nó cho em."
Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng mở tập tài liệu ra, Trang đầu về quyền tài sản bệnh viện cùng người thay mặt trên giấy tờ pháp lý, kế tiếp là bản vẽ kết cấu bệnh viện, bên trong có giới thiệu có tất cả các tầng cùng phân bố các khoa ban, giới thiệu vô cùng cặn kẽ.

Anh đặt nó trong tay Mịch Nhi, khóe mắt nhìn cô mỉm cười nuông chiều nói: "Về sau, nó chính là của em. Em có thể ở đây làm việc học tập chữa bệnh cứu người, về sau tất cả lợi nhuận hằng ngày tại bệnh viện đều có thể do em quyết định, thậm chí, Mộc Ái có thể định kỳ điều động nhân viên y tế tham gia bác sĩ không biên giới, để càng nhiều người được cứu sống, như vậy đã đủ cảm động hay chưa?"

"Đây. . . . . . Đây là tặng cho em sao?" Giọng nói Mịch Nhi cũng bắt đầu run rẩy, cô nhìn trên tài liệu đã được thay đổi bằng tên cô, nhìn bản vẽ từ trên xuống dưới của bệnh viện, bệnh viện đó có diện tích to lớn, thiết bị tân tiến cao cấp, vậy mà đã thuộc về cô? !

Tay cô di động trên bản vẽ, cô luôn cho rằng bệnh viện Mộc Ái xuất sắc cùng ưu tú, biết vô số người vì chữa bệnh không ngại đường xa tới đây, nhưng cô hoàn toàn không biết, nó là sản nghiệp kinh doanh của Triển thị!

Hơn nữa cô không biết, thực ra Mộc Ái do Liên Tĩnh Bạch vì muốn tặng làm quà cho cô mà kinh doanh!

Nghĩ đến anh đã tốn bao nhiêu tâm huyết, trong lòng Mịch Nhi rung động dữ dội, một giọt nước mắt nóng bỏng chợt rơi xuống, tiếp theo, giọt thứ hai, giọt thứ ba, nước mắt của cô lại rơi.

"Đã nói không được khóc." Liên Tĩnh Bạch cúi đầu, hôn khô nước mắt trên mặt cô, môi mỏng nóng rực bao trùm lên lông mi run rẩy của cô, ngăn lại tất cả nước mắt của cô.

"Được, không khóc, em không khóc. . . . . ." Mịch Nhi hít mũi. Cố gắng khống chế nước mắt, mới vừa rồi cô đã mất thể diện khóc thật lâu, lần này, cô không thể khóc nữa.

Cuối cùng, cô đã hoàn toàn khống chế bản thân, Mịch Nhi nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Liên Tĩnh Bạch, thì thào hỏi: "Tại sao muốn đem quà tặng quý đắt tiền như vậy cho em, giá của bệnh viện Mộc Ái rất cao, làm sao em gánh nổi --"

"Anh chỉ thấy giá trị của nó không đủ, không xứng với người mất hồn nhập hóa vào y học như em." Liên Tĩnh Bạch cầm tay cô, nhẹ nhàng nói, "Em có thể ở trong trong văn phòng khoa phát huy tài năng, sẽ không có người nào trói buộc em, nơi đó đúng là trời đất của em, anh tặng nó cho em, nó mới có thể đổi thành giá trị lớn nhất, em sẽ mang lại cho nó sức sống mới."

"Chuyện này đột ngột quá. . . . . ." Cho đến bây giờ tinh thần Mịch Nhi vẫn chấn động mạnh, "Từ khi bắt đầu đi vào căn phòng này, em liền không ngừng bị tất cả mọi thứ làm cảm động, cầu hôn của anh đã khiến em không biết phải trả lời thế nào, bây giờ, anh lại đưa một bệnh viện cao cấp cho em --"

Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nhẹ nhàng dỗ dành lấy lòng cô nói: "Thật ra thì, anh vốn cũng không có tính toán gấp gáp để cho em thấy tất cả quà tặng mấy năm này như vậy, không nghĩ muốn vội vàng ở đây cầu hôn em, lúc đầu anh sắp xếp, công bố tất cả những thứ này vào ba tháng sau, vào sinh nhật hai mươi ba tuổi của em, đem tất cả quà tặng quan trọng nhất cho em. Khi đó nhất định anh sẽ chuẩn bị chu đáo hơn, sắp xếp toàn bộ chuyện này chu đáo hơn, chuyện bệnh viện anh cũng định xử lý gọn gàng hơn."

Liên Tĩnh Bạch vuốt ve tóc Mịch Nhi, đầu ngón tay đụng vào đá quý khảm trên vòng tai trái của cô, nhẹ nhàng nói tiếp: "Đúng là, vài ngày trước em nói cho anh biết nơi em trải qua chuyện này, trong năm năm rời khỏi, em tham gia bác sĩ không biên giới, dâng hiến tất cả thời gian và y thuật trong vô tư ở quốc gia bệnh tật loạn lạc, giúp đỡ vô số nhân dân nghèo khổ nhất tai nạn nhất, trưởng thành nhiều như vậy học tập nhiều như vậy... Điều này khiến anh xúc động sâu sắc, anh biết, thật ra một giây em cũng không thể rời bỏ y học, trị bệnh cứu người với em quan trọng giống như hô hấp, tuyệt đối không thể thiếu. Cho nên, anh quyết định trước tiên giao bệnh viện cho em, không thể gông cùm xiềng xích thiên phú và ý thức trách nhiệm của em."

Liên Tiên Bạch thở dài, mới chậm rãi nói: "Em có thể cũng dùng tất cả thời gian sau khi trở lại đi theo anh, nhẫn nại không đụng vào bất kỳ chuyện liên quan đến y học, độc chiếm em lâu như vậy, anh đã rất thỏa mãn rất vui vẻ, sau này, em nên ở trong bệnh viện Mộc Ái tận tình phát huy sở trường của em, đi làm chuyện em thích làm."

"Sẽ không, ở chung một chỗ với anh Tiểu Bạch, em cũng rất vui vẻ, những ngày qua em không có chạm vào dao giải phẩu, cũng hoàn toàn không có làm gì..." Mịch Nhi không ngừng lắc đầu, phủ nhận lời anh nói, "Em thích theo anh, đây là thật, anh không cần làm như vậy, thật không cần "

Liên Tĩnh Bạch khẽ mỉm cười, hiểu rõ nói: "Anh biết, anh cũng không nói em không muốn cùng với anh, chỉ là trừ theo anh ra, em còn có những thứ khác yêu thích muốn đi chú ý. Thật ra thì chúng ta là người giống nhau, tựa như anh cũng vô cùng thích đơn độc sống chung một chỗ với Mịch Nhi, mà anh cũng không thể rời bỏ công ty không thể vứt bỏ chuyện trên thương trường, em không thể vứt bỏ chính là chăm sóc người bị thương, có sở thích trách nhiệm thiêng liêng như vậy, nếu so với anh em vĩ lớn hơn nhiều."

"Anh đã biết em thích theo anh, vậy tại sao phải để em đến bệnh viện kia! Em còn muốn tiếp tục giống như bây giờ đi theo bên cạnh anh, chúng ta sớm chiều chung sống không xa rời nhau chẳng lẽ không được sao! Em không muốn rời khỏi anh, không muốn đi làm..." Mịch Nhi ôm lấy thắt lưng Liên Tĩnh Bạch, khổ sở kêu la.

Từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy vô cùng hổ thẹn như bây giờ, rời đi năm năm là cô không đúng, sau khi trở lại vẫn kháng cự ăn vạ cũng là vấn đề của cô, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô, nhưng Liên Tĩnh Bạch vẫn còn có thể bao dung cho suy nghĩ của cô như vậy, cho dù muốn anh vứt bỏ tâm nguyện của mình!

Cô biết, sau năm năm chia lìa cuối cùng gặp lại, giữa hai người bọn họ, không nỡ xa nhau nhất chắc chắn là Liên Tĩnh Bạch.

Tình yêu trong năm năm, nhớ nhung, oán hận, hối hận, đã khiến lòng anh căng thẳng đến cực hạn, có thể thấy cô lần nữa, anh thật hận không thể bỏ cô vào trong túi vĩnh viễn mang theo, đặt trong lòng bàn tay một khắc không buông tay, bày trước mắt một giây cũng không nháy mắt.

Anh rất sợ cô rời khỏi, hoàn toàn không có cảm giác an toàn với cô...

Nhưng Liên Tĩnh Bạch chính là như vậy, sau khi nghe qua những việc cô đã trải qua, sau khi biết cô cố chấp và có tình yêu sâu sắc với y học với sinh mạng, đành để cô đi, hứa hẹn cho cô một bầu trời tự do!

Anh không gò ép cô nhất định sống trong tầm mắt anh nữa, cũng không ép cô không được rời khỏi một bước, mà chế tạo một vương quốc y học cho cô, để cô có thể ở nơi đó thỏa thích phô trương tài năng!

Bệnh viện Mộc Ái đáng giá hàng tỉ trên trời, đắt giá không chỉ là giá thị trường, càng quý giá chính là tâm ý của Liên Tĩnh Bạch!

Nhưng đối mặt với Liên Tĩnh Bạch đã nhượng bộ đến đi vào trong bụi bậm, Mịch Nhi làm sao nhẫn tâm đây...

Anh có thể bỏ những thứ yêu thích để cô đi dốc sức cho sự nghiệp y học, chẳng lẽ cô không thể vì anh bỏ qua sở thích này?

Bệnh nhân trên thế giới nhiều không kể xiết, dù là nhiều bác sĩ hơn nữa y thuật cao siêu hơn nữa cũng không thể cứu chữa hết, nhưng thế giới này chỉ có một Liên Tĩnh Bạch, anh chỉ cần một mình cô làm bạn là đủ rồi!

Mịch Nhi nắm thật chặc tay anh, lắc đầu nói: "Bệnh viện em không cần, ngày mai em vẫn như cũ sẽ cùng anh đi làm ở Triển thị, anh đừng đuổi em đi!"

"Anh biết tâm ý của em, cũng biết em nghĩ gì, sau này nếu như em muốn theo anh đến công ty dĩ nhiên có thể, nhưng chúng ta cũng đều biết, em không thể nào vĩnh viễn cũng vứt bỏ tất cả theo bên cạnh anh, đối mặt những chuyện chán ghét trên trường em đó, vậy quá tàn nhẫn với em, đối với y thuật của em cũng quá phí của trời. Em cũng có bầu trời tự do bay lượn của mình, muốn tỏa sáng trong lĩnh vực chuyên môn của em." Nghe lời của Mịch Nhi, Liên Tĩnh Bạch vui mừng cười một tiếng, nhẹ giọng an ủi cô.

"Uh... Anh có thể len lén nói cho em biết một chuyện." Chuyển đề tài một cái, Liên Tĩnh Bạch nhéo má Mịch Nhi cố ra vẻ thoải mái nói, "Thật ra thì, giao bệnh viện Mộc Châu cho em, đây cũng là lợi ích riêng của anh. Người nhà của em vẫn chưa về, trước khi chú Mục còn chưa có ra tay giúp em đầu tư xây dựng một bệnh viện tốt hơn, anh tiên hạ thủ vi cường (*) cướp em về trong doanh nghiệp Triển gia, cũng rất ích kỷ muốn trói em vào trong phạm vi anh có thể khống chế..."

(*): ra tay trước thì chiếm được lợi thế

"Mới không phải như vậy... Anh không phải là ích kỷ, anh là hào phóng quá mức, làm sao em có thể nhận lấy Mộc Ái đây..." Trong mắt Mịch Nhi chứa nước mắt lắc đầu, cô rất tỉnh táo nhìn thấu lời anh nói, không đồng ý anh nói mình ích kỷ, tại sao anh có thể chê bai mình như vậy, cố ý để cô nghe thấy dễ chịu như vậy chứ!

Quả thật, chỉ cần cô thích, cha mẹ đương nhiên là có tiền bạc có khả năng tài chính và vật chất đầu tư thành lập một bệnh viện cho cô, đây là người nhà không tiếc tất cả yêu thương vô tư; nhưng bây giờ người làm như thế là Liên Tĩnh Bạch, hai người bọn họ còn chưa trở thành người nhà, cô còn chưa có yêu cầu bất kỳ cái gì, anh cũng đã nói chuẩn bị xong tất cả mấy năm trước.

Suy tính chu đáo như thế, thế giới cũng chỉ có một Liên Tĩnh Bạch làm được...

Huống chi, anh giao cho cô cũng không phải là một phòng khám bệnh nhỏ mới khai trương, mà là bệnh viện đã kinh doanh thuận buồm xuôi gió khí thế hừng hực! Một bệnh viện có thể là hàng đầu trên toàn Trung Quốc toàn bộ thế giới, đây là bất kỳ nhà đầu mới nào trong tổ chức y tế cũng không cách nào ngắm bóng lưng này!

Cô dường như không dám tưởng tượng đưa Môc Ái ra mỗi ngày nhận được một đấu vàng sẽ làm Triển thị tổn thất bao nhiêu lợi nhuận, nhưng Liên Tĩnh Bạch lại mắt cũng không nháy giao cho ô, thậm chí hứa hẹn nói cô có thể đóng góp tất cả lợi nhuận của bệnh viện cho từ thiện...

Đây là số lượng quá lớn, cho dù hai người đã kết hôn lập gia đình, Mộc Ái cũng là lễ vật đắt giá cô không thể tiếp nhận, cô không thích hợp quản lý một bệnh viện lớn như vậy.

"Tại sao không muốn? Ý niệm duy nhất của anh trong những năm này kinh doanh Mộc Ái, chính là cố gắng hết sức biến nó thành bệnh viện thích hợp với em, em còn không hài lòng chỗ nào đây?" Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc suy nghĩ hỏi cô, thề phải ép ra lý do có thể khiến mình tín phục.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.