CHƯƠNG 72 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 72:
"Em... Em không hiểu
kinh doanh, không thích chăm chỉ làm việc, quản lý nhân sự cùng tài vụ của bệnh
viện, bệnh viện lớn như vậy sẽ bị em làm cho phá sản..." Mịch Nhi vùi mặt
vào hõm cổ anh, ấp úng nói.
Liên Tĩnh Bạch thấy vậy nói: "Không có sao, anh biết em không có năng lực đảm đương, nhưng tất cả những việc vặt này vẫn y như cũ, sẽ có chuyên gia xử lý, anh cũng sẽ thuê người trông coi bệnh viện, em chỉ cần vui vẻ trị bệnh cứu người là được."
"Đối với em... Có lẽ vẫn sẽ đi tham gia hoạt động bác sĩ không biên giới! Cũng không biết đi bao lâu, bỏ bê công việc xin nghỉ dài hạn, nên ở trong bệnh viện sẽ tạo thành hình ảnh xấu..."
"Em ở bệnh viện có thể thành lập một phòng nghiên cứu khám và chữa bệnh, giỏi hơn tất cả các khoa khác, không có bất kì ai có thể ra lệnh cho em uy hiếp em, em muốn đi muộn về sớm thế nào cũng được." Liên Tĩnh Bạch nói tiếp, "Anh chỉ có một yêu cầu, nếu em muốn đi tham gia hoạt động bác sĩ không biên giới, nhất định phải nói cho anh biết! Anh sẽ đi cùng em, mặc kệ là nguy hiểm khó khăn gì, anh cũng sẽ không cho mình em đối mặt!"
Mịch Nhi gần như đã không nghĩ ra bất kì lý do gì, tùy ý nói năng lộn xộn: "Bệnh viện quá xa, đi qua đi lại sẽ rất bất tiện, phải đi sớm về trễ, đến cơm trưa cũng chỉ có thể làm cơm hộp ..."
"Em chưa có xem vị trí của Mộc Ái sao?" Liên Tĩnh Bạch bật cười, "Nó nằm ở nơi sầm uất tại thành phố K, cách nhà họ Triển có hai con đường, cho dù em đi bộ cũng chỉ cần có 10 phút!"
"Hả..." Mịch Nhi sốt ruột đỏ mặt tai hồng, nóng vội còn muốn già mồm át lẽ phải nói ra lý do không thể tiếp nhận Mộc Ái, " Nhưng mà bệnh viện nó..."
"Không có nhưng mà, Mịch Nhi, vấn đề em lo lắng cũng đã không còn, lúc bắt đầu anh cũng bắt người giúp em giải quyết toàn bộ mọi chuyện, làm sao có thể để cho em tiếp tục đối mặt..." Liên Tĩnh Bạch tựa trán vào trán Mịch Nhi, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, "Mịch Nhi, em chỉ cần yên tâm tiếp nhận là được rồi, từ đầu Mộc Ái đã là của em, Mộc đọc giống âm Mục, Ái được hóa dụng từ tên em, nó luôn mang tên em, không cho phép em từ chối.
Bỗng nhiên Mịch Nhi thất thần như tượng gỗ, anh nói, cô có thể xem tất cả vấn đề đều không quan trọng, anh còn nói, trong lòng anh cũng chỉ có cô. . .
Anh sắp xếp kế hoạch ý nghĩa như vậy, anh đã vì cô mà sắp xếp mọi thứ thật tốt, đã lấp đầy mọi gập ghềnh và chông gai, cô còn có lý do gì có thể từ chỗi đây. .
"Anh Tiểu Bạch. . . Anh, anh muốn để em nợ anh bao nhiêu mới đủ. . . " Nước mắt Mịch Nhi như vỡ đê mà trào ra, cô chôn sâu tiếng khóc nức nở vào hõm cổ Liên Tĩnh Bạch, nắm thật chặt áo anh, nghẹn ngào khóc nói, "Em có thể lấy cái gì trả đây, cái gì cũng không đủ -- Anh cũng sắp lỗ vốn thật rồi, giao dịch này không công bằng, anh không thể lấy lại vốn. . . Tại sao lại muốn cho em nhiều vậy, làm sao em lại có thể nhận hết được chứ. . ."
Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói bên tai cô: "Trên thương trường, Liên Tĩnh Bạch anh chưa bao giờ giao dịch lỗ vốn, cho nên trên tình trường có thể không so đo tới phí tổn thất, ai bảo em là Mịch Nhi, ai bảo ranh giới duy nhất của cuộc giao dịch vì em mà đã quên mất, ai bảo cuối cùng anh không biết tự chủ càng lúc càng cưng chiều em hơn . . . Nhưng mà lần này, anh sẽ thật sự quyết tâm nói về khoản giao dịch này!"
Liên Tĩnh Bạch kéo tay cô, vừa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của Mịch Nhi, vừa dịu dàng thâm tình hỏi: "Tiểu thư Mịch Nhi, em có bằng lòng đáp ứng làm vợ Liên Tĩnh Bạch này không, để sau này yêu thương anh bằng tất cả sinh mệnh, tới bồi thường lại mọi thứ cho anh không? Xin hỏi, em có bằng lòng cùng Liên Tĩnh Bạch ký kết khoản giao dịch này hay không?"
Một lúc sau, Mịch Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp rôi đầy nước mắt lên, đôi mắt màu tím trong suốt của cô xinh ðẹp lay động, nhưng cặp mắt kia lại không hề có chút bi thương hay đè nén, chỉ có nồng đậm si mê và cảm động, chỉ có tràn ngập mừng rỡ và hạnh phúc.
"Em đồng ý!"
Liên Tĩnh Bạch thấy vậy nói: "Không có sao, anh biết em không có năng lực đảm đương, nhưng tất cả những việc vặt này vẫn y như cũ, sẽ có chuyên gia xử lý, anh cũng sẽ thuê người trông coi bệnh viện, em chỉ cần vui vẻ trị bệnh cứu người là được."
"Đối với em... Có lẽ vẫn sẽ đi tham gia hoạt động bác sĩ không biên giới! Cũng không biết đi bao lâu, bỏ bê công việc xin nghỉ dài hạn, nên ở trong bệnh viện sẽ tạo thành hình ảnh xấu..."
"Em ở bệnh viện có thể thành lập một phòng nghiên cứu khám và chữa bệnh, giỏi hơn tất cả các khoa khác, không có bất kì ai có thể ra lệnh cho em uy hiếp em, em muốn đi muộn về sớm thế nào cũng được." Liên Tĩnh Bạch nói tiếp, "Anh chỉ có một yêu cầu, nếu em muốn đi tham gia hoạt động bác sĩ không biên giới, nhất định phải nói cho anh biết! Anh sẽ đi cùng em, mặc kệ là nguy hiểm khó khăn gì, anh cũng sẽ không cho mình em đối mặt!"
Mịch Nhi gần như đã không nghĩ ra bất kì lý do gì, tùy ý nói năng lộn xộn: "Bệnh viện quá xa, đi qua đi lại sẽ rất bất tiện, phải đi sớm về trễ, đến cơm trưa cũng chỉ có thể làm cơm hộp ..."
"Em chưa có xem vị trí của Mộc Ái sao?" Liên Tĩnh Bạch bật cười, "Nó nằm ở nơi sầm uất tại thành phố K, cách nhà họ Triển có hai con đường, cho dù em đi bộ cũng chỉ cần có 10 phút!"
"Hả..." Mịch Nhi sốt ruột đỏ mặt tai hồng, nóng vội còn muốn già mồm át lẽ phải nói ra lý do không thể tiếp nhận Mộc Ái, " Nhưng mà bệnh viện nó..."
"Không có nhưng mà, Mịch Nhi, vấn đề em lo lắng cũng đã không còn, lúc bắt đầu anh cũng bắt người giúp em giải quyết toàn bộ mọi chuyện, làm sao có thể để cho em tiếp tục đối mặt..." Liên Tĩnh Bạch tựa trán vào trán Mịch Nhi, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, "Mịch Nhi, em chỉ cần yên tâm tiếp nhận là được rồi, từ đầu Mộc Ái đã là của em, Mộc đọc giống âm Mục, Ái được hóa dụng từ tên em, nó luôn mang tên em, không cho phép em từ chối.
Bỗng nhiên Mịch Nhi thất thần như tượng gỗ, anh nói, cô có thể xem tất cả vấn đề đều không quan trọng, anh còn nói, trong lòng anh cũng chỉ có cô. . .
Anh sắp xếp kế hoạch ý nghĩa như vậy, anh đã vì cô mà sắp xếp mọi thứ thật tốt, đã lấp đầy mọi gập ghềnh và chông gai, cô còn có lý do gì có thể từ chỗi đây. .
"Anh Tiểu Bạch. . . Anh, anh muốn để em nợ anh bao nhiêu mới đủ. . . " Nước mắt Mịch Nhi như vỡ đê mà trào ra, cô chôn sâu tiếng khóc nức nở vào hõm cổ Liên Tĩnh Bạch, nắm thật chặt áo anh, nghẹn ngào khóc nói, "Em có thể lấy cái gì trả đây, cái gì cũng không đủ -- Anh cũng sắp lỗ vốn thật rồi, giao dịch này không công bằng, anh không thể lấy lại vốn. . . Tại sao lại muốn cho em nhiều vậy, làm sao em lại có thể nhận hết được chứ. . ."
Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói bên tai cô: "Trên thương trường, Liên Tĩnh Bạch anh chưa bao giờ giao dịch lỗ vốn, cho nên trên tình trường có thể không so đo tới phí tổn thất, ai bảo em là Mịch Nhi, ai bảo ranh giới duy nhất của cuộc giao dịch vì em mà đã quên mất, ai bảo cuối cùng anh không biết tự chủ càng lúc càng cưng chiều em hơn . . . Nhưng mà lần này, anh sẽ thật sự quyết tâm nói về khoản giao dịch này!"
Liên Tĩnh Bạch kéo tay cô, vừa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của Mịch Nhi, vừa dịu dàng thâm tình hỏi: "Tiểu thư Mịch Nhi, em có bằng lòng đáp ứng làm vợ Liên Tĩnh Bạch này không, để sau này yêu thương anh bằng tất cả sinh mệnh, tới bồi thường lại mọi thứ cho anh không? Xin hỏi, em có bằng lòng cùng Liên Tĩnh Bạch ký kết khoản giao dịch này hay không?"
Một lúc sau, Mịch Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp rôi đầy nước mắt lên, đôi mắt màu tím trong suốt của cô xinh ðẹp lay động, nhưng cặp mắt kia lại không hề có chút bi thương hay đè nén, chỉ có nồng đậm si mê và cảm động, chỉ có tràn ngập mừng rỡ và hạnh phúc.
"Em đồng ý!"
Cuối cùng câu trả lời chắc chắn
cũng được phát ra từ đôi môi đỏ mọng mỉm cười của cô, chỉ đơn giản ba chữ, đã đồng
ý cả đời.
Không muốn buông tay nữa, kiếp này có thể gặp người trước mắt, đã tiêu hao hết toàn bộ phúc khí và may mắn của cô, và cô sẽ không thể yêu được người nào tốt hơn anh, cũng sẽ không có ai để cô yêu nhiều hơn.
"Mịch Nhi của anh, cuối cùng em cũng đáp ứng!"
Trong mắt Liên Tĩnh Bạch hiện ra tia sáng vui sướng rực rỡ, ba chữ kia anh đã ngóng trông thật lâu, bày ra kế hoạch thật lâu, nhưng những điều này đều đáng giá, chỉ cần cô thật sự đáp ứng lời cầu hồn của anh, như vậy thì tất cả những sự chuẩn bị trước đó đều đáng giá!
Bắt đầu từ giờ phút này, cuối cùng cô sẽ trở thành vợ anh, không còn mang theo sự ngây ngô đồng ý làm vợ lúc nhỏ, mà đã là vị hôn thê chính thức do chính anh cầu hôn!
"Em yêu, anh cao hứng biết bao, cuối cùng em đã là của anh. . . " Liên Tĩnh Bạch nâng lấy khuôn mặt Mịch Nhi, nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng hạ xuống như lông vũ, từ trán cô, khóe mắt, lông mi, sống mũi, rồi xuống tiếp.
Đi thẳng đến đôi môi đỏ mọng, sau đó, như một nụ hôn niêm phong, đặt một dấu chấm tròn ở cuối lời cầu hôn.
Vui sướng khi mơ ước lúc nhỏ đã trở thành sự thật, thu hoạch to lớn sau năm năm đợi chờ, người yêu say lòng người trong ngực, hôn nhân tương lai ngọt ngào, tất cả cảm xúc cũng tụ tập trong nụ hôn này, sâu sắc, khắc sâu, vĩnh viễn lưu giữ.
Đôi môi mỏng của Liên Tĩnh Bạch trằn trọc trở mình trên cánh môi hồng Mịch Nhi, môi nóng hổi như lửa truyền sang tất cả yêu thương, anh hôn đến nhiệt liệt, cô cũng mãnh liệt đáp lại.
Cánh môi hai bên mút vào nhau, đầu lưỡi nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, vừa hôn xong, hai người thở dốc, tim đập nhanh, những nỉ non thương yêu đều bị ngậm vào cánh môi, hóa thành hô hấp nặng nề, được hít vào đáy lòng thẳng đến trái tim, cung cấp tuần hoàn cho toàn thân thể.
Hôn, rơi vào nụ hôn sâu xinh đẹp nhất, hai người đã sớm không phân biệt được thời gian, đã sớm quên hết tất cả.
Thỉnh thoảng hai đôi môi hơi tách ra, sợi chỉ bạc mập mờ kéo ra như không nỡ xa rời, để đổi lấy lời yêu thương động lòng người nhất.
"Anh yêu em, Mịch Nhi của anh! " Liên Tĩnh Bạch vuốt ve môi cô, như chạm như không, hơi thở mập mờ quấn quanh ở giữa răng môi .
"Em cũng yêu anh, anh Tiểu Bạch của em! " Môi Mịch Nhi cũng đụng vào môi anh, như sáp như không, hơi thở say lòng người dừng lại ở chóp mũi.
Ðôi môi hai người nhập lại một lần nữa, một nụ hôn thật sâu, đã sớm rung động lòng bọn họ.
Không muốn buông tay nữa, kiếp này có thể gặp người trước mắt, đã tiêu hao hết toàn bộ phúc khí và may mắn của cô, và cô sẽ không thể yêu được người nào tốt hơn anh, cũng sẽ không có ai để cô yêu nhiều hơn.
"Mịch Nhi của anh, cuối cùng em cũng đáp ứng!"
Trong mắt Liên Tĩnh Bạch hiện ra tia sáng vui sướng rực rỡ, ba chữ kia anh đã ngóng trông thật lâu, bày ra kế hoạch thật lâu, nhưng những điều này đều đáng giá, chỉ cần cô thật sự đáp ứng lời cầu hồn của anh, như vậy thì tất cả những sự chuẩn bị trước đó đều đáng giá!
Bắt đầu từ giờ phút này, cuối cùng cô sẽ trở thành vợ anh, không còn mang theo sự ngây ngô đồng ý làm vợ lúc nhỏ, mà đã là vị hôn thê chính thức do chính anh cầu hôn!
"Em yêu, anh cao hứng biết bao, cuối cùng em đã là của anh. . . " Liên Tĩnh Bạch nâng lấy khuôn mặt Mịch Nhi, nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng hạ xuống như lông vũ, từ trán cô, khóe mắt, lông mi, sống mũi, rồi xuống tiếp.
Đi thẳng đến đôi môi đỏ mọng, sau đó, như một nụ hôn niêm phong, đặt một dấu chấm tròn ở cuối lời cầu hôn.
Vui sướng khi mơ ước lúc nhỏ đã trở thành sự thật, thu hoạch to lớn sau năm năm đợi chờ, người yêu say lòng người trong ngực, hôn nhân tương lai ngọt ngào, tất cả cảm xúc cũng tụ tập trong nụ hôn này, sâu sắc, khắc sâu, vĩnh viễn lưu giữ.
Đôi môi mỏng của Liên Tĩnh Bạch trằn trọc trở mình trên cánh môi hồng Mịch Nhi, môi nóng hổi như lửa truyền sang tất cả yêu thương, anh hôn đến nhiệt liệt, cô cũng mãnh liệt đáp lại.
Cánh môi hai bên mút vào nhau, đầu lưỡi nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, vừa hôn xong, hai người thở dốc, tim đập nhanh, những nỉ non thương yêu đều bị ngậm vào cánh môi, hóa thành hô hấp nặng nề, được hít vào đáy lòng thẳng đến trái tim, cung cấp tuần hoàn cho toàn thân thể.
Hôn, rơi vào nụ hôn sâu xinh đẹp nhất, hai người đã sớm không phân biệt được thời gian, đã sớm quên hết tất cả.
Thỉnh thoảng hai đôi môi hơi tách ra, sợi chỉ bạc mập mờ kéo ra như không nỡ xa rời, để đổi lấy lời yêu thương động lòng người nhất.
"Anh yêu em, Mịch Nhi của anh! " Liên Tĩnh Bạch vuốt ve môi cô, như chạm như không, hơi thở mập mờ quấn quanh ở giữa răng môi .
"Em cũng yêu anh, anh Tiểu Bạch của em! " Môi Mịch Nhi cũng đụng vào môi anh, như sáp như không, hơi thở say lòng người dừng lại ở chóp mũi.
Ðôi môi hai người nhập lại một lần nữa, một nụ hôn thật sâu, đã sớm rung động lòng bọn họ.
Nụ hôn này nối tiếp nụ hôn
kia vẫn kéo dài rất lâu, lâu đến rất nhiều ngọn nến trong phòng cũng bị nhiệt
tình của hai người làm tan chảy hầu như không còn, lâu đến hoa hồng đỏ cũng từ
từ mất mùi thơm, cuối cùng Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi mới tách môi ra.
Ánh nến đều biến mất vô số ánh sao lấp lánh, biển hoa rực rỡ vẫn y nguyên đỏ tươi như lửa, xung quanh vẫn lãng mạn vô tận, vẫn là như mê hoặ lòng người.
"Chúng ta ra ngoài đi!"
Hai người ở trong phần tối của phòng nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đã nán lại trong phòng lầu này đủ lâu rồi, hiện tại, cũng nên ra ngoài chào đón cuộc sống mới rồi !
"Thế nào đi ra ngoài chứ?" Mặt Mịch Nhi của cũng bởi vì hôn mãnh liệt quá mà đỏ hồng, cô nhìn một vòng hoa hồng và ngọn nến vây quanh hai người, chỉ là làm sao bọn họ bước ra đây?
Nếu như muốn cô di chuyển đóa hoa dời ngọn nến, phá hư cảnh tượng xinh đẹp lãng mạn trước mắt, cô thật không nỡ. Căn phòng này giữu gìn tất cả bằng chứng cầu hôn, nếu như có thể giữ nguyên diện mạo của nó, vậy mới là tốt nhất.
"Đương nhiên là có cách, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phá hư nơi này." Liên Tĩnh Bạch thấy rõ Mịch Nhi không muốn, hết sức khẳng định nói.
Anh nhấn vào nút của điều khiển từ xa, trên sàn nhà một cơ quan bí mật chậm rãi khởi động, biển hoa hồng và ngọn nến vây quanh hai người làm ra một con đường, tư thế vây quanh, căn phòng này đã chứng kiến toàn bộ quá trình cầu hôn và cung tiễn hai người.
"Đi thôi." Liên Tĩnh Bạch vươn tay về phía Mịch Nhi, kéo cô đi trên đường hoa hồng lớn thông đến cửa, dịu dàng nói, "Ngày mai đưa tất cả quà tặng của em dời đến nhà chính đi, tất cả những thứ ở đây còn có thể giữ nguyên dạng. Nếu như em thích cảnh tượng này muốn khiến nó vĩnh viễn xinh đẹp, như vậy anh sẽ bảo quản gia thường xuyên thay hoa hồng mới đặt lại ngọn nến mới, vĩnh viễn cũng sẽ không héo tàn và dập tắt."
"Vậy lãng phí lắm, em thích chính hồi ức ở đây, không phải hoa hồng và nến, bây giờ lãng mạn cũng đã đủ hài lòng. . . . . ." Mịch Nhi lắc đầu một cái, quan tâm nói, "Chúng ta tới đây xem phim trái lại rất tốt, đừng khiến căn phòng này trống rỗng như vậy, chỉ cần hai người chúng ta ở chung một chỗ, nơi nào không lãng mạn đây?"
"Được, cứ làm như thế." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh tự tay đẩy cửa phòng đóng chặt, ánh mặt trời rốt cuộc chiếu rọi vào phòng, hai người sóng vai đồng bộ đi ra cửa chính.
Ra khỏi căn phòng tối kia, hai người có chút không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, sau khi mắt đã quen với ánh mặt trời trực tiếp, mới tiếp tục đi về phía trước.
Liên Tĩnh Bạch gắt gao giữ chặt tay Mịch Nhi, chiếc nhẫn trên ngón tay mình giống với chiếc nhẫn của cô, thân thiết dựa vào nhau đi dạo trong rừng của Triển gia ai cũng có thể thấy được, ngọt ngào hạnh phúc nồng đậm không tan được.
Trên mặt Liên Tĩnh Bạch là vui sướng sau khi cầu hôn thành công, sắc mặt Mịch Nhi cũng vừa hạnh phúc vừa xấu hổ lại vui mừng, hiện tại mỗi một giây trôi qua không giống trước kia, đây là cuộc sống sau khi cầu hôn thành công, nhất định tương lai phải ngày càng ngọt ngào ngày càng hạnh phúc.
Thân phận của người cạnh đứng bên này cũng càng thân mật, vị hôn thê vị hôn phu, chỉ là nói thầm trong lòng, hai người cũng sẽ cảm giác phải ngọt vào đáy lòng, bọn họ thật sự không thể chia ra được rồi, từ nay về sau, bọn họ sẽ đi đến hôn nhân đồng tâm hiệp lực, ai cũng không thể thoát đi một bước nữa.
"Đi mệt sao?" Chân mày khóe mắt của Liên Tĩnh Bạch tất cả đều không ngăn nổi ý cười, anh cũng không bị vui sướng choáng váng đầu óc, không quên trước khi cầu hôn Mịch Nhi vừa trải qua chuyến bay dài trên máy bay, anh cưng chiều nói, "Nếu như đi không được nhất định phải nói cho anh biết, thân là vị hôn phu, anh có trách nhiệm lúc mệt mỏi bế em cõng em, không cần miễn cưỡng chống đỡ!"
Ánh nến đều biến mất vô số ánh sao lấp lánh, biển hoa rực rỡ vẫn y nguyên đỏ tươi như lửa, xung quanh vẫn lãng mạn vô tận, vẫn là như mê hoặ lòng người.
"Chúng ta ra ngoài đi!"
Hai người ở trong phần tối của phòng nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đã nán lại trong phòng lầu này đủ lâu rồi, hiện tại, cũng nên ra ngoài chào đón cuộc sống mới rồi !
"Thế nào đi ra ngoài chứ?" Mặt Mịch Nhi của cũng bởi vì hôn mãnh liệt quá mà đỏ hồng, cô nhìn một vòng hoa hồng và ngọn nến vây quanh hai người, chỉ là làm sao bọn họ bước ra đây?
Nếu như muốn cô di chuyển đóa hoa dời ngọn nến, phá hư cảnh tượng xinh đẹp lãng mạn trước mắt, cô thật không nỡ. Căn phòng này giữu gìn tất cả bằng chứng cầu hôn, nếu như có thể giữ nguyên diện mạo của nó, vậy mới là tốt nhất.
"Đương nhiên là có cách, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phá hư nơi này." Liên Tĩnh Bạch thấy rõ Mịch Nhi không muốn, hết sức khẳng định nói.
Anh nhấn vào nút của điều khiển từ xa, trên sàn nhà một cơ quan bí mật chậm rãi khởi động, biển hoa hồng và ngọn nến vây quanh hai người làm ra một con đường, tư thế vây quanh, căn phòng này đã chứng kiến toàn bộ quá trình cầu hôn và cung tiễn hai người.
"Đi thôi." Liên Tĩnh Bạch vươn tay về phía Mịch Nhi, kéo cô đi trên đường hoa hồng lớn thông đến cửa, dịu dàng nói, "Ngày mai đưa tất cả quà tặng của em dời đến nhà chính đi, tất cả những thứ ở đây còn có thể giữ nguyên dạng. Nếu như em thích cảnh tượng này muốn khiến nó vĩnh viễn xinh đẹp, như vậy anh sẽ bảo quản gia thường xuyên thay hoa hồng mới đặt lại ngọn nến mới, vĩnh viễn cũng sẽ không héo tàn và dập tắt."
"Vậy lãng phí lắm, em thích chính hồi ức ở đây, không phải hoa hồng và nến, bây giờ lãng mạn cũng đã đủ hài lòng. . . . . ." Mịch Nhi lắc đầu một cái, quan tâm nói, "Chúng ta tới đây xem phim trái lại rất tốt, đừng khiến căn phòng này trống rỗng như vậy, chỉ cần hai người chúng ta ở chung một chỗ, nơi nào không lãng mạn đây?"
"Được, cứ làm như thế." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh tự tay đẩy cửa phòng đóng chặt, ánh mặt trời rốt cuộc chiếu rọi vào phòng, hai người sóng vai đồng bộ đi ra cửa chính.
Ra khỏi căn phòng tối kia, hai người có chút không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, sau khi mắt đã quen với ánh mặt trời trực tiếp, mới tiếp tục đi về phía trước.
Liên Tĩnh Bạch gắt gao giữ chặt tay Mịch Nhi, chiếc nhẫn trên ngón tay mình giống với chiếc nhẫn của cô, thân thiết dựa vào nhau đi dạo trong rừng của Triển gia ai cũng có thể thấy được, ngọt ngào hạnh phúc nồng đậm không tan được.
Trên mặt Liên Tĩnh Bạch là vui sướng sau khi cầu hôn thành công, sắc mặt Mịch Nhi cũng vừa hạnh phúc vừa xấu hổ lại vui mừng, hiện tại mỗi một giây trôi qua không giống trước kia, đây là cuộc sống sau khi cầu hôn thành công, nhất định tương lai phải ngày càng ngọt ngào ngày càng hạnh phúc.
Thân phận của người cạnh đứng bên này cũng càng thân mật, vị hôn thê vị hôn phu, chỉ là nói thầm trong lòng, hai người cũng sẽ cảm giác phải ngọt vào đáy lòng, bọn họ thật sự không thể chia ra được rồi, từ nay về sau, bọn họ sẽ đi đến hôn nhân đồng tâm hiệp lực, ai cũng không thể thoát đi một bước nữa.
"Đi mệt sao?" Chân mày khóe mắt của Liên Tĩnh Bạch tất cả đều không ngăn nổi ý cười, anh cũng không bị vui sướng choáng váng đầu óc, không quên trước khi cầu hôn Mịch Nhi vừa trải qua chuyến bay dài trên máy bay, anh cưng chiều nói, "Nếu như đi không được nhất định phải nói cho anh biết, thân là vị hôn phu, anh có trách nhiệm lúc mệt mỏi bế em cõng em, không cần miễn cưỡng chống đỡ!"
"Không, sẽ không mệt."
Mịch Nhi khẽ đỏ mặt lắc đầu một cái.
Tâm trạng của cô bây giờ là phấn khích kịch liệt, tất cả vui mừng vừa rồi dời núi lấp biển kéo tới khiến cô nhất định duy trì tinh thần hưng phấn, càng trở về chỗ cũ càng nhớ lại, thì càng cảm thấy không cách nào bình tĩnh.
Huống chi, cô còn đã trải qua lần cầu hôn duy nhất một đời người, đã đồng ý làm vợ anh!
Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị cầu hôn dưới tình huống này, hơn nữa cô không hề có sức chống lại chỉ có thể đồng ý, từ nay về sau, cô sẽ trở thành vợ anh, mặc kệ xảy ra cái gì, nhất định phải bên cạnh người này cùng nhau vượt qua!
Mịch Nhi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, khuôn mặt anh tuấn phi phàm phong thái thần tuấn, cho dù nhìn cô từ nhỏ đến lớn, bẫn như cũ cảm thấy si mê cảm thấy yêu thương, anh uy nghiêm đáng sợ như thế, vừa dịu dàng bá đạo như thế, là người đàn ông hoàn mỹ xuất sắc nhất thế gian!
Chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy, về sau sẽ là chồng cô, tất cả mọi người không được phép mơ ước ảo tưởng!
Mịch Nhi chợt sững sờ, xác định tình cảm rõ ràng, sau khi ký kết hứa hẹn hôn nhân, cô trở nên độc chiếm mạnh mẽ, người đàn ông này là của cô, cô tuyệt đối không cách nào tưởng tượng anh bị người khác đoạt đi mình sẽ như thế nào. . . . . .
Hôn nhân là lâu dài, lâu đến không cách nào biết trước bất kỳ biến cố gì.
Có lẽ là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn trong truyền thuyết, đầu Mịch Nhi chợt thoáng qua một câu nói như vậy.
Cho tới nay cô và anh cũng tâm tâm tương ánh chưa bao giờ có ngăn trở, tình cảm ngọt ngào hạnh phúc mộng ảo hơn chuyện cổ tích, cô yêu anh, cô muốn gả cho anh tình yêu của cô, không hề hoài nghi.
Nhưng, giờ quốc tế hỗn loạn như thế, lòng người càng nhiều thay đổi hơn, tương lai ư, cô, có thể vĩnh viễn có được trái tim củ Liên Tĩnh Bạch ư?
"Anh Tiểu Bạch. . . . . . Cái người này sao cưng chiều em yêu em đối với em tốt như vậy, thật sẽ làm hư em mất." Trên mặt Mịch Nhi bỗng nhiên xuất hiện một chút u ám, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, lòng càng thêm phức tạp và sợ hãi càng để lâu càng sâu, cô muốn nghiên cứu kỹ, cho dù vừa rồi sau khi cầu hôn thành công, lúc này hoàn toàn không nên nghĩ những vấn đề này.
Cuối cùng, cô thấp thỏm hỏi một câu mà tất cả phụ nữ đều lo lắng đề phòng: "Nhưng. . . . . . Nếu như ngộ nhỡ về sau sẽ có một ngày, anh cưng chiều thương yêu đ một người phụ nữ khác, tốt với người ấy tăng gấp bội, đến lúc đó, vậy em phải làm sao. . . . . ."
"Đứa ngốc!" Liên Tĩnh Bạch yêu thương hôn trán cô một cái, "Suy nghĩ lung tung gì vậy, làm sao có thể chứ!"
"Anh nói nha, chuyện như vậy mỗi một ngày đều xảy ra trên thế giới, anh thông minh như vậy hích, hiện tại giúp em nghĩ một số biện pháp trước!" Mịch Nhi nhất quyết không buông tha hỏi, " Bây giờ anh yêu em, ai có thể đảm bảo tương lai ngày nào đó sẽ không yêu người khác? Phụ nữ khó tránh khỏi lớn tuổi nhan sắc phai tàn, khi trên người em đã không có gì để anh thích, anh yêu người khác, rốt cuộc em phải làm sao mới tốt. . . . . ."
Tâm trạng của cô bây giờ là phấn khích kịch liệt, tất cả vui mừng vừa rồi dời núi lấp biển kéo tới khiến cô nhất định duy trì tinh thần hưng phấn, càng trở về chỗ cũ càng nhớ lại, thì càng cảm thấy không cách nào bình tĩnh.
Huống chi, cô còn đã trải qua lần cầu hôn duy nhất một đời người, đã đồng ý làm vợ anh!
Cô chưa từng bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị cầu hôn dưới tình huống này, hơn nữa cô không hề có sức chống lại chỉ có thể đồng ý, từ nay về sau, cô sẽ trở thành vợ anh, mặc kệ xảy ra cái gì, nhất định phải bên cạnh người này cùng nhau vượt qua!
Mịch Nhi mỉm cười ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, khuôn mặt anh tuấn phi phàm phong thái thần tuấn, cho dù nhìn cô từ nhỏ đến lớn, bẫn như cũ cảm thấy si mê cảm thấy yêu thương, anh uy nghiêm đáng sợ như thế, vừa dịu dàng bá đạo như thế, là người đàn ông hoàn mỹ xuất sắc nhất thế gian!
Chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy, về sau sẽ là chồng cô, tất cả mọi người không được phép mơ ước ảo tưởng!
Mịch Nhi chợt sững sờ, xác định tình cảm rõ ràng, sau khi ký kết hứa hẹn hôn nhân, cô trở nên độc chiếm mạnh mẽ, người đàn ông này là của cô, cô tuyệt đối không cách nào tưởng tượng anh bị người khác đoạt đi mình sẽ như thế nào. . . . . .
Hôn nhân là lâu dài, lâu đến không cách nào biết trước bất kỳ biến cố gì.
Có lẽ là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn trong truyền thuyết, đầu Mịch Nhi chợt thoáng qua một câu nói như vậy.
Cho tới nay cô và anh cũng tâm tâm tương ánh chưa bao giờ có ngăn trở, tình cảm ngọt ngào hạnh phúc mộng ảo hơn chuyện cổ tích, cô yêu anh, cô muốn gả cho anh tình yêu của cô, không hề hoài nghi.
Nhưng, giờ quốc tế hỗn loạn như thế, lòng người càng nhiều thay đổi hơn, tương lai ư, cô, có thể vĩnh viễn có được trái tim củ Liên Tĩnh Bạch ư?
"Anh Tiểu Bạch. . . . . . Cái người này sao cưng chiều em yêu em đối với em tốt như vậy, thật sẽ làm hư em mất." Trên mặt Mịch Nhi bỗng nhiên xuất hiện một chút u ám, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, lòng càng thêm phức tạp và sợ hãi càng để lâu càng sâu, cô muốn nghiên cứu kỹ, cho dù vừa rồi sau khi cầu hôn thành công, lúc này hoàn toàn không nên nghĩ những vấn đề này.
Cuối cùng, cô thấp thỏm hỏi một câu mà tất cả phụ nữ đều lo lắng đề phòng: "Nhưng. . . . . . Nếu như ngộ nhỡ về sau sẽ có một ngày, anh cưng chiều thương yêu đ một người phụ nữ khác, tốt với người ấy tăng gấp bội, đến lúc đó, vậy em phải làm sao. . . . . ."
"Đứa ngốc!" Liên Tĩnh Bạch yêu thương hôn trán cô một cái, "Suy nghĩ lung tung gì vậy, làm sao có thể chứ!"
"Anh nói nha, chuyện như vậy mỗi một ngày đều xảy ra trên thế giới, anh thông minh như vậy hích, hiện tại giúp em nghĩ một số biện pháp trước!" Mịch Nhi nhất quyết không buông tha hỏi, " Bây giờ anh yêu em, ai có thể đảm bảo tương lai ngày nào đó sẽ không yêu người khác? Phụ nữ khó tránh khỏi lớn tuổi nhan sắc phai tàn, khi trên người em đã không có gì để anh thích, anh yêu người khác, rốt cuộc em phải làm sao mới tốt. . . . . ."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment