CHƯƠNG 59 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 59:


Liên Tĩnh Bạch ném xuống đồ ăn vừa mua trên tay, kêu lên: "Em đừng lộn xộn, chờ anh qua đó!"

Anh nhìn thấy gì vậy, Mịch Nhi không ngồi trên giường xem ti vi chờ anh trở về ăn cơm giống như ngày thường, cô đang trèo lên một cái thang thật cao, vươn hai tay ra, nghiêm túc loay hoay mở đèn treo trên nóc nhà!

Liên Tĩnh Bạch cảm thấy trái tim mình cũng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao cô phải làm chuyện như vậy, tại sao cô có thể không chú ý an toàn như vậy . . . . . .

Cô có biết loại thang này không vững chắc 100% hay không, nếu như ngộ nhỡ vô ý rớt xuống, té bị thương thì làm thế nào!

Cô có biết đèn điện có điện hay không, cũng không có tắt điện tổng chỉ cần giật điện, thông thường điện áp 220V hoàn toàn mất mạng!

Mặc kệ cái đèn chết tiệt kia xảy ra vấn đề gì, cô cũng không nên trèo đến chỗ cao đụng vào!

Tại sao Mịch Nhi không báo cho nhà trọ tới xử lý, thậm chí tại sao không đợi anh trở lại để anh kiểm tra, mà muốn tự ý đi làm! Cô cũng không phải là thợ điện chuyên nghiệp, trèo lên chỗ cao loay hoay đèn điện, cô đang chê tim anh quá yếu, cho nên đặc biệt kích thích anh vậy hay sao!

Liên Tĩnh Bạch lấy tốc độ mình không tưởng được xông lên phía trước, ngón tay run rẩy đỡ lấy cái thang, ngẩng đầu nói: "Nhanh xuống mau! Em không biết nguy hiểm cỡ nào sao! Anh ôm em xuống!"

"Anh Tiểu Bạch, anh đã trở lại!" Mịch Nhi cúi thấp đầu nhìn anh một cái, đối với việc anh khẩn trương và lo lắng mà mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác trên tay nói, "Anh chờ một chút, một chút là sẽ xong!"

"Nhanh lên dừng tay lại --" Quả thật Liên Tĩnh Bạch muốn dùng vũ lực cứng rắn kéo anh xuống, nhưng anh cùng lo lắng cô sẽ giãy giụa mà té xuống, đành phải nhẫn nại khuyên cô nói, " Mịch Nhi, đèn hư phải không? Em xuống đây đi, anh đi lên xửa, như vậy có được hay không. . . . . ."

"Anh gấp cái gì, em lập tức là xong! Chút chuyện nhỏ này còn phải thay đổi người ư, còn chưa đủ phiền toái!" Mịch Nhi lắc đầu, ngay khi nói chuyện, trên tay cô hoàn thành một vài động tác, mới thả cánh tay rời đèn điện, bám thang cười nói, "Ừm, xong rồi, bây giờ có thể xuống!"

Cuối cùng Liên Tĩnh Bạch thở phào nhẹ nhõm, Mịch Nhi không có tiếp tục đụng tay vào đèn, ít nhất nguy hiểm giảm đi phân nửa, cô chỉ cần từ chỗ cao xuống là đã an toàn.

"Tới đây, anh ôm em xuống. . . . . ." Anh vươn tay lên, cánh tay cường tráng có lực nắm chặt eo nhỏ của Mịch Nhi, ôm cô từ chỗ cao xuống.

"Được!" Mịch Nhi buông lỏng người xuống giao cho anh ôm lấy, thuận theo ngoan ngoãn rời khỏi cái thang.

Liên Tĩnh Bạch cũng không ôm Mịch Nhi trực tiếp để xuống dưới đất, anh giống như che chở con nít cẩn thận bế cô, vừa từ từ đi vào trong phòng, vừa cau mày không ngừng nhắc đi nhắc lại : " Em là muốn hù chết anh không phải! Anh chỉ mới ra cửa mua đồ ăn, còn em lại ở trong phòng làm loạn! Trèo cao như vậy sửa điện, nếu như không cẩn thận rớt xuống thì làm thế nào, chẳng lẽ điện có thể tùy tiện đụng ư, em có thể chớ đừng làm loại nguy hiểm như vậy hay không --"
"Yên tâm yên tâm, không có chuyện gì! Em đã đổi hết bóng đèn, vừa rồi trên đèn thiếu một bộ phận, không đổi nó lại thì sẽ không sử dụng được--" Mịch Nhi vòng chắc cổ anh, ở trong lòng anh cười hì hì nói, "Em vừa nãy cũng rất cẩn thận, không có làm loạn! Cái thang rất ổn, trước đó em đã đóng công tắc, lúc đổi bóng đèn cũng không có đụng phải đường dây. Loại chuyện nhỏ này còn phải đợi anh đi làm, em không khỏi quá vô dụng đi!"

"Cho dù em rất cẩn thận, vẫn biết là nhất định sẽ có nguy hiểm. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vẫn còn vẻ mặt lo lắng, ôm Mịch Nhi gần sát lồng ngực mình, "Trước kia em đã sửa chữa đèn điện đâu, làm chuyện như vậy ngộ nhỡ sảy ra vấn đề, em để anh phải làm thế nào --"

"Không sao đâu, trước kia em sửa đồ nhiều lắm, đèn điện tính là gì!" Mịch Nhi hả hê vểnh mũi, cười nói, "Em so với anh càng giống người bình thường hơn, không có nhiều tính khí tiểu thư thiếu gia như vậy, giống như sửa ống nước nối điện giặt quần áo nấu cơm, có việc gì em đều đã làm!"

"Hả? Vậy sao. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy.

Trước kia Mịch Nhi cũng ăn sung mặc sướng là đại tiểu thư được vạn người sủng ái, mặc dù cũng không có tính tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, nhưng vào năm năm trước, tuyệt đối cô không có cơ hội tự mình sửa chữa đèn điện. Những thứ chuyện vặt này tự nhiên sẽ có quản gia xử lý cho xong, cô thậm chí ngay cả đèn hư cũng sẽ không biết . . . . . .

Nhưng bây giờ cô lại hiểu được sửa chữa làm tất cả mọi việc, có thể thấy được đây cũng là những việc cô thường hay làm, đến việc nhà cô cũng đều biết, đây là sự thay đổi lớn dường nào!

Mà những thứ này, đều do cô rời đi năm năm trải qua tạo thành, những thứ này anh cũng chưa có bao giờ tham dự. . . . . .

Rốt cuộc, trong những năm ấy cô đã trải qua cuộc sống thế nào, là điều kiện thế nào, có thể khiến mười ngón tay Mịch Nhi không dính nước, trở nên giống như hiên tại. . . . . .

"Đã vậy Mịch Nhi của anh rất lợi hại, thật là che giấu tài năng!" Liên Tĩnh Bạch hé mở môi mỏng, trong lòng âm thầm đem ý nghĩ này đề cao mấy bậc.

Anh sắp không kiên trì nổi, anh muốn nhanh chóng tìm tòi nghiên cứu trong năm năm này, muốn dùng thời gian nhanh nhất biết được tất cả mọi chuyện về Mịch Nhi!

Anh đối với kinh nghiệm Mịch Nhi trải qua tràn ngập tò mò, chỉ dựa vào tin tức hiện nay mà tưởng tượng suy đoán, anh đều cảm thấy đau lòng như vậy. Mịch Nhi trước kia anh nâng trong lòng bàn tay che chở nhất định là đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng năm năm cô ẩn náu đã gặp ít nhiều khó khăn gian khổ, một mình đối mặt với những thứ nhấp nhô cùng chèn ép. . . . . .

Căn phòng mờ tối hoàn toàn che khuất niềm tin trong lòng Liên Tĩnh Bạch, Mịch Nhi lẳng lặng ở trong ngực anh, tự nói: "Là cô gái tốt thời đại mới, tiêu chuẩn lên phòng khách, xuống phòng bếp, viết được mật mã, tra ra khác thường, giết được ngựa gỗ, lật được tường rào, lái nổi xe tốt, mua được tân phòng, đấu thắng bà hai, đánh thắng lưu manh! Em mới sửa bóng đen là kỳ quái ư, những điều kiện này em gần như có thể thỏa mãn !"

"Em đều biết, vậy còn anh làm gì. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô, thâm tình nghiêm túc nỉ non, "Mịch Nhi, về sau cứ dựa vào anh nhiều, không cần ép mình khổ sở như vậy. Em cái gì cũng không biết cũng không sao, anh sẽ thay em hoàn thành tất cả. . . . . ."

Cô càng nói mình biết rất nhiều, Liên Tĩnh Bạch lại càng cảm thấy đau lòng, Mịch Nhi của anh trước kia chỉ chuyên tâm với y học, khi rời đi trong năm năm này, cô thế nhưng ép buộc chính mình học nhiều như vậy, như vậy sẽ khổ sở không cách nào tưởng được. . . . . .

"Anh-- anh chỉ cần đừng tìm bà hai cho em đấu là tốt rồi. . . . . ." Mịch Nhi ngẩn mặt lên hôn một cái vào cằm anh, ở trong lòng anh le lưỡi xinh đẹp nói.

"Em lại nói bậy. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch cúi đầu, dùng trán của mình đụng vào trán cô, "Mịch Nhi, dám nói không tin tưởng anh nữa, xem anh trừng phạt em như thế nào! Anh mới cần yêu cầu em không được tìm Tiểu Tam, đừng bắt anh phải đánh nhau!"

"Như vậy chúng ta đều không tìm! Thế giới hai người nhiều hạnh phúc, nhưng không có dư không gian cho nhiều người khác. . . . . ." Mịch Nhi gật đầu chậm rãi nói, nằm trong ngực Liên Tĩnh Bạch mặc cho anh ôm đi về phía trước.

Lúc đi đến bên trái căn phòng, cô chợt kéo anh dừng bước: "A trước tiên anh đừng nhúc nhích! Hiện tại chúng ta tới kiểm nghiệm thành quả em sửa chữa đi! Anh bước về bên trái hai bước, bên tay sẽ có một cái nút chính là công tắc, ấn vào xem đèn sửa xong chưa!"

"Được. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ hành động theo chỉ thị của cô, công tắc vừa bật, đèn trần chiếu sáng cả căn phòng, đèn không tiếp tục xuất hiện tình trạng nhấp nháy nữa, rõ ràng đã bình thường lại rồi.

"Yeah! Em mà ra tay thì đương nhiên nhất định không có vấn đề! Không uổng phí em đặc biệt tìm được ông chủ quán trọ mượn thang, khổ cực quả nhiên là đáng giá!" Mịch Nhi hoan hô một tiếng, hả hê nhếch môi lên, "Anh Tiểu Bạch, em lợi hại không! Còn không mau khen em!"

"Uh, Mich Nhi thật là tài giỏi!" Liên Tĩnh Bạch bị nét mặt của cô chọc cho cười, bắt đầu thật sự ca ngợi cô: "Cho dù hiện tại phụ nữ của gia đình cũng không chắc sẽ làm được công việc sửa chữa này, anh thật không ngờ em có thể làm tốt như vậy! Em nhất định là cô gái lợi hại nhất tài giỏi nhất trong tất cả gia tộc hào môn, là Mịch Nhi đặc biệt nhất của anh!"

"Chỉ là, loại chuyện này sau này để anh làm, cũng phải cho anh cơ hội thể hiện nha ——" Anh vừa nói xong, liền trực tiếp ôm Mịch Nhi lên bên giường, dưới ánh đèn cẩn thận kéo tay cô, kiểm tra thân thể cô nói: "Hiện tại để anh nhìn xem, em có bị thương không? Thang cao như vậy nguy hiểm như thế, hãy nghĩ đến trái tim của anh, em có thể có gắng đừng làm nó tổn thương nữa. . . . . ."

"Anh Tiểu Bạch, em cũng không phải là người giấy hay thủy tinh, không dễ dàng bị thương như vậy đâu!" Mịch Nhi buồn cười rút tay ra, "Anh cũng biết thân thể em thật sự sợ đau, một chút bị thương em cũng sẽ không chịu nổi. . . . . . Làm sao em có thể để cho mình bị thương, bây giờ rất khỏe mạnh nha!"

"Thật?" Liên Tĩnh Bạch hỏi, "Thân thể thật sự không có vấn đề? Không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết!"

"A, em nhớ ra rồi, có chỗ rất không thoải mái!"

"Thế nào? Khó chịu chỗ nào? Để anh xem!" Trên mặt Liên Tĩnh Bạch bỗng nhiên lại khẩn trương lên, như gặp phải địch hỏi.

"Hi hi. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn anh, sờ sờ bụng nói: "Em đói rồi, nhanh ăn cơm đi!"

"Em nha. . . . . . Làm anh sợ có phải rất vui không! Tiểu bại hoại!" Liên Tĩnh Bạch đưa tay sờ sờ sống mũi Mịch Nhi, vừa yêu vừa hận không biết bây giờ làm sao với cô mới phải.

Anh nhìn Mịch Nhi đang cười hi hi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể cưng chiều nói, "Anh sẽ đi lấy thêm thức ăn tối tới, mèo nhỏ tham ăn!"

Hoa Anh Thảo đưa túi đồ ăn tới quả nhiên chất lượng vượt trội, cho dù Liên Tĩnh Bạch vừa rồi ở trước cửa khẩn trương ném cả hộp chồng chất xuống đất, hiện tại sau khi cầm lên mở ra, thức ăn bên trong vẫn hoàn hảo như cũ không chút tổn hại, hai người dọn xong thức ăn lên bàn, nồng nhiệt bắt đầu ăn.

Thời gian này, những người khác trong đoàn du lịch vẫn còn ăn bữa tối không được tốt lắm ở phòng ăn của quán trọ cung cấp, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cũng không phải là ăn một mình không chịu chia sẻ thức ăn với mấy người già, sau khi xảy ra chuyện, hai người cũng đành phải yên lặng ăn cơm ở trong phòng.
Lần đầu tiên bọn họ quyết định đặt đồ ăn ngoài, ăn thức ăn ngon không thể bạc đãi miệng và dạ dày mình, liền bạo tay đặt mỗi người một phần ăn ở Hoa Anh Thảo, đem tới các món ăn khiến mọi người trợn mắt hốc mồm, hai người cười nói đây là đền đáp bọn họ đã chăm sóc trên đường, mấy người già từ chối không được, cũng không thể không nhận.

Nhưng thưởng thức loại thức ăn ngon cao cấp này, nghĩ đến giá cả đắt đó ở Hoa Anh Thảo, những người già giản dị, tốt bụng, nhiệt tình này đều cảm thấy không được tự nhiên, trên đường bọn họ chăm sóc quan tâm vợ chồng trẻ này, không phải là vì ham thứ đền đáp xa xỉ này!

Bọn họ đưa cho hai người dưa muối không đáng giá bao nhiêu tiền, chủ yếu bày tỏ chính là thích đôi vợ chồng nhỏ, hai người này bình thường cũng có qua có lại giúp những người già này, nhưng lần này hai người tặng đồ ăn đắt tiền cho tất cả mọi người, đây tuyệt đối là không công không nhận thưởng, bọn họ không thể để hai người trẻ tuổi này hoang phí như vậy!

Vì vậy, lần thứ hai Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đặt thức ăn hỏi khẩu vị mọi người, thì tất cả người già đã tới dạy bảo họ một trận, tiền không thể phung phí thế này, vợ chồng son có thể ăn đồ tốt, nhưng hoàn toàn không cần quản bọn họ, càng không cần giúp bọn họ đặt thức ăn!

Liên Tĩnh Bạch nghe bọn họ nói xong cũng mềm lòng, những bác trai bác gái đáng yêu này chính là chất phác lương thiện như vậy, bọn họ cũng không cần dùng tiền bạc cân nhắc lợi ích, đây chính là người bình thường thành khẩn nhất, anh tuyệt đối không thấy được trên thương trường.

Mấy người già nếu như đều kiên trì quyết định, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cũng đành phải mỗi ngày sau khi đặt đồ ăn, một mình dùng cơm trong phòng, mà không khách sáo chia sẻ cùng mọi người. Quá phụ thuộc vào tiền để đo tình cảm, ngược lại sẽ khiến mấy người già đáng yêu này cảm thấy lo lắng.

Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi chen chúc bên cạnh bàn nhỏ, lẳng lặng thưởng thức bữa tối ngon miệng.

Trải qua những ngày rèn luyện này, Liên Tĩnh Bạch cũng quen cuộc sống như thế, không có căn phòng quá xa hoa, quản gia quá cẩn thận, cũng không có người hầu sắp xếp trước lịch trình, nhưng chính là cùng Mịch Nhi như vậy, trải qua ngày của người bình thường, cũng là một loại hưởng thụ.

Sau bữa ăn tối, hai người chia ra tắm gội rửa mặt xong, thanh thản rúc vào trên giường, cùng nhau xem các loại phim truyền hình cẩu huyết trong ti vi cho hết thời gian.

Mịch Nhi lười nhát nằm lên chân Liên Tĩnh Bạch, lười biếng xụi lơ giống như con mèo thoả mãn, Liên Tĩnh Bạch giống như là trấn an mèo, tay cầm máy sấy tóc, dịu dàng sấy tóc ướt cho Mịch Nhi.

Mái tóc đen ngắn mềm mại giống như tơ lụa khi quấn quanh đầu ngón tay anh, mặc dù không tự nhiên xinh đẹp như trước nữa, nhưng sợi tóc trong bàn tay anh vẫn là uyển chuyển như vậy, một chút xíu liền móc vào toàn bộ tâm hồn anh.

Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, không có áp lực công việc, không có lịch trình sắp xếp cho ngày mai, anh đã bao lâu không được giống như bây giờ, cùng Mịch Nhi dựa sát vào nhau xem ti vi .

"Hả? !"

Ngón tay đùa bỡn tóc Mịch Nhi, dưới ánh đèn sáng ngời, Liên Tĩnh Bạch đột nhiên phát hiện đầu ngón tay khác thường, vẻ mặt của anh thay đổi toàn bộ.

Mưa gió sắp đến, âm u một mảnh.



 truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.