CHƯƠNG 58 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 58:
Quan hệ cả lữ đoàn hòa thuận
không cách nào tưởng tượng được, mọi người đều chung sống rất tốt, Liên Tĩnh Bạch
cùng Mịch Nhi vô cùng thích ứng và hòa nhập, không giống chuyến du lịch xa hoa
mà mấy người thư ký quản gia an bài xắp xếp, loại hình thức du lịch bình thường
hết sức thú vị, để cho cảm tình cũng được dấy lên.
Nhưng nếu như nói có cái gì không thích ứng, thì đối với hai người mà nói, cũng chỉ có --
Cũng chỉ có công ty du lịch xắp xếp hành trình, tất cả đoàn viên cùng nhau nghỉ ngơi ở nhà trọ, dùng thức ăn ở nhà trọ.
Vì tiết kiệm phí tổn cho cuộc hành trình, công ty du lịch tự nhiên rút bớt một chút ở phương diện khác, dự định nhà trọ không hề xa hoa, tiêu chuẩn giữa hai người nên có đều có, giường đệm TV máy điều hòa không khí đúng lúc lại có chút sự cố.
Về phần bữa ăn sáng và bữa ăn tối trong nhà trọ, càng thêm hoàn toàn đơn sơ, chỉ có thể khiến người ta miễn cưỡng bổ sung năng lượng cần thiết mỗi ngày, vào miệng đều phải cau mày, căn bản chưa nói tới một chút mỹ vị cùng hưởng thụ.
Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi làm gì đã trải qua loại chuyện như vậy, ngày thứ nhất vào ở nhà trọ, bọn họ liền bị mùi vị của bữa ăn tối kinh hãi, những bác già trong lữ đoàn đều thường ra cửa nên có kinh nghiệm phong phú, lúc này rối rít lấy ra dưa muối lương khô của mình mang tới, phối hợp ăn chúng với bữa ăn tối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn mọi người tự cấp tự túc, trên mặt ngây ngốc, mặc dù anh trên lĩnh vực thương trường là tinh anh số một, nhưng mà lần đầu tiên giao thiệp với chuyến du lịch bình dân lại không xong, anh vội vàng ra cửa không có làm hết chuẩn bị, hoàn toàn chịu thua!
Mịch Nhi ban đầu có chút ngoài ý muốn, ngược lại bắt đầu thản nhiên ăn bữa ăn tối không có mùi vị, mặc dù ăn không ngon, nhưng đối với cô mà nói, thì cũng không tính là gì. So sánh với mùi vị thức ăn, cô quý trọng hơn là thức ăn của bản thân, nếu như thức ăn có mùi vị ăn ngon dĩ nhiên là tốt, nhưng dù làm không tốt, nhưng có mà ăn cũng rất hạnh phúc .
Cô biết mùi vị bị đói bụng, vì sinh tồn là chuyện đặt lên trước nhất, có đôi khi hưởng thụ là rất xa xỉ.
Thật ra bữa ăn tối hôm nay cũng không có tồi tệ bao nhiêu, nguyên liệu nấu ăn vệ sinh sạch sẽ, vẫn duy trì thành phần dinh dưỡng, ngày mai sẽ là hành trình leo núi, tối nay bắt đầu tích trữ thể lực là rất cần thiết!
Mấy người già ngồi cùng bàn cũng nhanh chóng phát hiện hai người này buồn bực vì thức ăn trong nhà trọ, bọn họ nhìn một cái cũng biết là đôi vợ chồng lần đầu tiên đi du lịch, không có chuẩn bị đầy đủ, mới có thể không có gì ăn kèm.
"Đến đây, mọi người cùng nhau ăn!" Bà Trương cười vui nói đẩy thức ăn tới trước mặt Liên Tĩnh Bạch, thân thiết chào hỏi, "Tiểu Liên Mịch Nhi, đừng khách khí, ăn hết mình nhé! Nếm thử tay nghề bác gái một chút, đây chính là dưa muối bác tự tay ướp đó, nếm thử một chút!"
"Cũng nếm thử một chút dư chua nhà tôi này!" Bác gái bên kia cũng nhiệt tình đưa tới một cái bình, "Mấy người còn trẻ tuổi không có kinh nghiệm, công ty du lịch đặt nhà trọ làm gì có đồ ăn ngon, phải kết hợp với đồ ăn nhà mình thì mới ăn được!"
"Đúng là, Tiểu Liên cũng đừng khách khí, mọi người hiếm có duyên phận tham gia một đoàn, ăn chung chơi chúng thì mới có thể vui vẻ!" Bác trai đối diện cũng mở miệng, "Hôm nay cũng nhờ có Mịch Nhi chữa hết say xe cho tôi, cũng nếm thử một chút trứng muối nhà tôi, không ăn là không cho tôi mặt mũi!"
Nhưng nếu như nói có cái gì không thích ứng, thì đối với hai người mà nói, cũng chỉ có --
Cũng chỉ có công ty du lịch xắp xếp hành trình, tất cả đoàn viên cùng nhau nghỉ ngơi ở nhà trọ, dùng thức ăn ở nhà trọ.
Vì tiết kiệm phí tổn cho cuộc hành trình, công ty du lịch tự nhiên rút bớt một chút ở phương diện khác, dự định nhà trọ không hề xa hoa, tiêu chuẩn giữa hai người nên có đều có, giường đệm TV máy điều hòa không khí đúng lúc lại có chút sự cố.
Về phần bữa ăn sáng và bữa ăn tối trong nhà trọ, càng thêm hoàn toàn đơn sơ, chỉ có thể khiến người ta miễn cưỡng bổ sung năng lượng cần thiết mỗi ngày, vào miệng đều phải cau mày, căn bản chưa nói tới một chút mỹ vị cùng hưởng thụ.
Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi làm gì đã trải qua loại chuyện như vậy, ngày thứ nhất vào ở nhà trọ, bọn họ liền bị mùi vị của bữa ăn tối kinh hãi, những bác già trong lữ đoàn đều thường ra cửa nên có kinh nghiệm phong phú, lúc này rối rít lấy ra dưa muối lương khô của mình mang tới, phối hợp ăn chúng với bữa ăn tối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn mọi người tự cấp tự túc, trên mặt ngây ngốc, mặc dù anh trên lĩnh vực thương trường là tinh anh số một, nhưng mà lần đầu tiên giao thiệp với chuyến du lịch bình dân lại không xong, anh vội vàng ra cửa không có làm hết chuẩn bị, hoàn toàn chịu thua!
Mịch Nhi ban đầu có chút ngoài ý muốn, ngược lại bắt đầu thản nhiên ăn bữa ăn tối không có mùi vị, mặc dù ăn không ngon, nhưng đối với cô mà nói, thì cũng không tính là gì. So sánh với mùi vị thức ăn, cô quý trọng hơn là thức ăn của bản thân, nếu như thức ăn có mùi vị ăn ngon dĩ nhiên là tốt, nhưng dù làm không tốt, nhưng có mà ăn cũng rất hạnh phúc .
Cô biết mùi vị bị đói bụng, vì sinh tồn là chuyện đặt lên trước nhất, có đôi khi hưởng thụ là rất xa xỉ.
Thật ra bữa ăn tối hôm nay cũng không có tồi tệ bao nhiêu, nguyên liệu nấu ăn vệ sinh sạch sẽ, vẫn duy trì thành phần dinh dưỡng, ngày mai sẽ là hành trình leo núi, tối nay bắt đầu tích trữ thể lực là rất cần thiết!
Mấy người già ngồi cùng bàn cũng nhanh chóng phát hiện hai người này buồn bực vì thức ăn trong nhà trọ, bọn họ nhìn một cái cũng biết là đôi vợ chồng lần đầu tiên đi du lịch, không có chuẩn bị đầy đủ, mới có thể không có gì ăn kèm.
"Đến đây, mọi người cùng nhau ăn!" Bà Trương cười vui nói đẩy thức ăn tới trước mặt Liên Tĩnh Bạch, thân thiết chào hỏi, "Tiểu Liên Mịch Nhi, đừng khách khí, ăn hết mình nhé! Nếm thử tay nghề bác gái một chút, đây chính là dưa muối bác tự tay ướp đó, nếm thử một chút!"
"Cũng nếm thử một chút dư chua nhà tôi này!" Bác gái bên kia cũng nhiệt tình đưa tới một cái bình, "Mấy người còn trẻ tuổi không có kinh nghiệm, công ty du lịch đặt nhà trọ làm gì có đồ ăn ngon, phải kết hợp với đồ ăn nhà mình thì mới ăn được!"
"Đúng là, Tiểu Liên cũng đừng khách khí, mọi người hiếm có duyên phận tham gia một đoàn, ăn chung chơi chúng thì mới có thể vui vẻ!" Bác trai đối diện cũng mở miệng, "Hôm nay cũng nhờ có Mịch Nhi chữa hết say xe cho tôi, cũng nếm thử một chút trứng muối nhà tôi, không ăn là không cho tôi mặt mũi!"
Không cần một lúc, trước mặt
Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi liền trưng bày các loại bình bình lọ lọ túi ni-lon
bọc thức ăn, bên trong gần như tập trung tất cả thức ăn mà mấy ông bà trong
đoàn du lịch mang tới, nhiệt tình cùng quan tâm của bọn họ không chút giấu giếm,
thích người nào sẽ đối tốt với người đó, hơn nữa còn bằng phương thức chất phác
trực tiếp nhất.
"Cám ơn các bác, hai người chúng cháu làm sao có thể ăn hết được, thật là cám ơn nhiều! Không cần cho chúng cháu nhiều như vậy, mọi người còn phải ăn mà. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khó có khi đỏ mặt, không ngừng hướng mọi người nói cám ơn cùng cảm kích.
Anh cũng đã tung hoành thương trường mười mấy năm, không hiện vui mừng ra ngoài, cùng CASE hợp tác vui vẻ, kiếm nhiều tiền hơn nữa, những thứ này cũng không khiến anh vui mừng. Nhưng lần này đối mặt với những thứ dưa muối không đáng giá bao nhiêu tiền, anh ngược lại rất cảm động.
Không hề quan hệ tới lợi ích mà người xa lạ nhiệt tình chia sẻ cùng anh, săn sóc quan tâm cùng chăm sóc như vậy, bọn họ cũng không phải vì thân phận địa vị hoặc là cái gì khác của anh, mà bởi vì bản thân anh, đây đã là chuyện Liên Tĩnh Bạch chưa bao giờ gặp được.
"Cứ nhận lấy, chúng tôi đưa tới, cũng không muốn cầm trở về!" Bác gái Trương thay mọi người nói ra tiếng lòng, "Đây mới là ngày thứ nhất, du lịch còn chừng mấy ngày, hai người có thể từ từ ăn! Đừng khách sáo với chúng tôi như thế, chúng tôi sẽ không vui!"
"Được, bác gái, chúng cháu sẽ nhận lấy!" Mịch Nhi cũng hiểu được tâm ý của những người già này, cô trực tiếp nở nụ cười thật to, gật đầu cười nói, "Lời cám ơn anh ấy đã nói hết, cháu cũng chỉ có thể nói thêm một câu cảm ơn các bác, thật là giúp chúng cháu ân lớn! Những mùi vị này có mua cũng không mua được "
"Vẫn còn Mịch Nhi nói nghe, Tiểu Liên nên học theo con bé, luôn khách khí như thế nhiều lúc rất mệt mỏi!" Mấy người già lúc này mới hài lòng, bắt đầu cúi đầu ăn cơm của mình.
"Hì hì, Tiểu Liên, phải hướng em học tập nhiều hơn!" Mịch Nhi suýt nữa bị lời này làm cho cười sặc sụa, cô cố nén cười Liên Tĩnh Bạch, cũng học các người bác gọi anh Tiểu Liên, "Anh xem anh xem, mặt nạ trên người anh ai cũng có thể nhìn ra, mặt anh lúc bình thường giống như ông lão, anh có thể ra vẻ mình chân thật hơn không --"
"Em có gọi về bình thường hay không. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi gọi vậy không nói nên lời, từ trước tới nay, cho tới bây giờ không ai coi anh là tiểu bối mà gọi anh là Tiểu Liên! Mấy người già trong đoàn là trưởng bối thì gọi cũng không sao, nhưng Mịch Nhi cũng không cần càn quấy theo!
Anh bình phục tâm tình, mới lặng lẽ hỏi ra nghi vấn của mình: "Mịch Nhi, em giống như rất biết giao thiệp với người già, cũng rất quen thuộc sinh hoạt như vậy, đây là vì cái gì. . . . . ."
"Không nói cho anh!" Mịch Nhi lè lưỡi, làm mặt quỷ, "Chuyện này rất dài rất phức tạp, mà nói ra liên quan rất rộng, chờ em ngày nào đó muốn nói, anh lại tới nghe đi!"
Tròng mắt đen của Liên Tĩnh Bạch lóe lên một cái, từ trong lời nói Mịch Nhi anh biết, chuyện này có quan hệ tới năm năm cô rời đi.
Rốt cuộc những năm ấy cô trôi qua cuộc sống thế nào, ở chung với người già thuận lợi, thậm chí đối với cơm rau dưa mà cũng có thể nuốt trôi. . . . . .
Lần này đi nghỉ du lịch, nhất định anh phải nhân cơ hội có được tất cả đáp án!
"Cám ơn các bác, hai người chúng cháu làm sao có thể ăn hết được, thật là cám ơn nhiều! Không cần cho chúng cháu nhiều như vậy, mọi người còn phải ăn mà. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khó có khi đỏ mặt, không ngừng hướng mọi người nói cám ơn cùng cảm kích.
Anh cũng đã tung hoành thương trường mười mấy năm, không hiện vui mừng ra ngoài, cùng CASE hợp tác vui vẻ, kiếm nhiều tiền hơn nữa, những thứ này cũng không khiến anh vui mừng. Nhưng lần này đối mặt với những thứ dưa muối không đáng giá bao nhiêu tiền, anh ngược lại rất cảm động.
Không hề quan hệ tới lợi ích mà người xa lạ nhiệt tình chia sẻ cùng anh, săn sóc quan tâm cùng chăm sóc như vậy, bọn họ cũng không phải vì thân phận địa vị hoặc là cái gì khác của anh, mà bởi vì bản thân anh, đây đã là chuyện Liên Tĩnh Bạch chưa bao giờ gặp được.
"Cứ nhận lấy, chúng tôi đưa tới, cũng không muốn cầm trở về!" Bác gái Trương thay mọi người nói ra tiếng lòng, "Đây mới là ngày thứ nhất, du lịch còn chừng mấy ngày, hai người có thể từ từ ăn! Đừng khách sáo với chúng tôi như thế, chúng tôi sẽ không vui!"
"Được, bác gái, chúng cháu sẽ nhận lấy!" Mịch Nhi cũng hiểu được tâm ý của những người già này, cô trực tiếp nở nụ cười thật to, gật đầu cười nói, "Lời cám ơn anh ấy đã nói hết, cháu cũng chỉ có thể nói thêm một câu cảm ơn các bác, thật là giúp chúng cháu ân lớn! Những mùi vị này có mua cũng không mua được "
"Vẫn còn Mịch Nhi nói nghe, Tiểu Liên nên học theo con bé, luôn khách khí như thế nhiều lúc rất mệt mỏi!" Mấy người già lúc này mới hài lòng, bắt đầu cúi đầu ăn cơm của mình.
"Hì hì, Tiểu Liên, phải hướng em học tập nhiều hơn!" Mịch Nhi suýt nữa bị lời này làm cho cười sặc sụa, cô cố nén cười Liên Tĩnh Bạch, cũng học các người bác gọi anh Tiểu Liên, "Anh xem anh xem, mặt nạ trên người anh ai cũng có thể nhìn ra, mặt anh lúc bình thường giống như ông lão, anh có thể ra vẻ mình chân thật hơn không --"
"Em có gọi về bình thường hay không. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi gọi vậy không nói nên lời, từ trước tới nay, cho tới bây giờ không ai coi anh là tiểu bối mà gọi anh là Tiểu Liên! Mấy người già trong đoàn là trưởng bối thì gọi cũng không sao, nhưng Mịch Nhi cũng không cần càn quấy theo!
Anh bình phục tâm tình, mới lặng lẽ hỏi ra nghi vấn của mình: "Mịch Nhi, em giống như rất biết giao thiệp với người già, cũng rất quen thuộc sinh hoạt như vậy, đây là vì cái gì. . . . . ."
"Không nói cho anh!" Mịch Nhi lè lưỡi, làm mặt quỷ, "Chuyện này rất dài rất phức tạp, mà nói ra liên quan rất rộng, chờ em ngày nào đó muốn nói, anh lại tới nghe đi!"
Tròng mắt đen của Liên Tĩnh Bạch lóe lên một cái, từ trong lời nói Mịch Nhi anh biết, chuyện này có quan hệ tới năm năm cô rời đi.
Rốt cuộc những năm ấy cô trôi qua cuộc sống thế nào, ở chung với người già thuận lợi, thậm chí đối với cơm rau dưa mà cũng có thể nuốt trôi. . . . . .
Lần này đi nghỉ du lịch, nhất định anh phải nhân cơ hội có được tất cả đáp án!
"Lo nghĩ gì thế, mau
hoàn hồn đi!" Mịch Nhi liếc mắt nhìn Liên Tĩnh Bạch thất thần, gắp cho anh
một chút rau cải, giục anh nói, "Anh Tiểu Bạch, mau ăn cơm đi!"
"A, được!" Liên Tĩnh Bạch phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn Mịch Nhi đang vui sướng gắp dưa muối và cơm, lòng dâng lên ý nghĩ chắc chắn, cô vẫn giấu giếm bí mật, anh nhất định phải biết.
Trên mặt Liên Tĩnh Bạch cũng không lộ vẻ gì khác thường, anh cũng gắp thức ăn cho Mịch Nhi, thuận tay giúp cô lau hạt cơm trên mặt: "Em ăn từ từ, ăn giống như mèo."
"Hì hì ——" Mịch Nhi xấu hổ cười một tiếng, dựa sát vào anh, hoàn toàn không biết gì tiếp tục ăn cơm.
Cứ như vậy, bữa ăn tối từ từ kết thúc, hôm nay là ngày du lịch đầu tiên, tất cả mọi người ngồi một ngày trên xe du lịch mới đến nơi, sau khi ăn xong cảm giác uể oải cuốn tới, thân thể các ông bà càng thêm có chút không chống đỡ được, ào ào đi nghỉ ngơi sớm.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đương nhiên cũng trở về phòng, không nghi ngờ chút nào, bọn họ đã bị mọi người ngầm thừa nhận là vợ chồng, chắc chán được sắp xếp ở chung một phòng, cùng hưởng thụ thế giới của hai người.
Phòng đôi tiêu chuẩn đặt hai cái giường đúng ý Mịch Nhi, sau khi cô vào phòng để hành lý xuống, cứ thể rửa mặt xong nằm xuống ngủ. Liên Tĩnh Bạch biết nghe lời ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường khác, tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước đã đồng ý với cô, không vượt quá giới hạn.
"Ngủ ngon!" Anh tắt đèn, dịu dàng nói một câu, cũng rất nhanh đi ngủ.
Ngày thứ hai, lộ tình du lịch trong ngày sắp xếp chặt chẽ có trật tự, xe du lịch mang theo một đoàn người đi tiếp đến các danh lam thắng cảnh, vào ở quán trọ khác, bận rộn nhưng có trật tự, khẩn trương nhưng bình tĩnh.
Nhưng chuyến du lịch vừa hơn nửa tuần, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liền phát hiện đủ loại vấn đề nhỏ theo nhau mà đến.
Da Mịch Nhi nhạy cảm với chất vậy mà lại dị ứng với khăn trải gường của mỗi quán trọ, trên người cô đỏ lên rôm sẩy quả thật muốn khiến Liên Tĩnh Bạch lo lắng chết đi được, thậm chí nóng nảy trực tiếp muốn kết thúc lộ trình đi bệnh viện xem xét điều trị.
Mịch Nhi cau mày kéo anh, cô chính là bác sĩ, còn đi bệnh viện làm gì!
Không chút lo lắng chữa hết dị ứng của mình, Mịch Nhi vẫn kiên trì muốn tiếp tục lần trải nghiệm khó có được này, nhưng vì để Liên Tĩnh Bạch yên lòng, để phòng ngộ nhỡ sau này gặp lại tình huống như thế, cô đặc biệt tốn tiền đi mua khăn trải giường, vỏ gối mới, khoản chi tiêu này trước đó hoàn toàn không nằm trong dự tính của bọn họ.
Chuyện Mịch Nhi vẫn tính là chuyện nhỏ, ngoài điểm ngoài ý muốn này ra, cô hết sức hưởng thụ ngày du lịch, nhưng là, thật sự gặp phải vấn đề lớn là Liên Tĩnh Bạch.
Cho tới bây giờ Liên Tĩnh Bạch không cho là mình là người không có cách nào chịu khổ, món ăn gia đình cháo trắng cơm nhạt anh cũng ăn rồi, căn phòng đơn giản anh cũng ở qua, cũng sẽ không hoàn toàn không thể chịu được.
Nhưng trong thời gian dài ăn tầm thường như vậy, giường rất cứng rất nhỏ trên giường cũng không có Mịch Nhi, thức ăn rất khô rất không có hương vị, bọn họ vốn tính toán đi du lịch tuyệt đối không quét thẻ tiêu tiền như nước, sinh hoạt không thể giống trước, anh liền bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên, tiều tụy xuống rõ rệt.
Nhưng cho dù sau mỗi ngày bôn ba không bổ sung tốt năng lượng dưỡng đủ tinh thần, Liên Tĩnh Bạch cũng không nói gì, Mịch Nhi nhìn thấy lại mềm lòng, cô rầu rĩ nhượng bộ, quyết định trên đường đi tạm thời ngủ chung với anh, anh sẽ không còn mỗi đêm trằn trọc trở mình ngủ không được như vậy nữa.
"A, được!" Liên Tĩnh Bạch phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn Mịch Nhi đang vui sướng gắp dưa muối và cơm, lòng dâng lên ý nghĩ chắc chắn, cô vẫn giấu giếm bí mật, anh nhất định phải biết.
Trên mặt Liên Tĩnh Bạch cũng không lộ vẻ gì khác thường, anh cũng gắp thức ăn cho Mịch Nhi, thuận tay giúp cô lau hạt cơm trên mặt: "Em ăn từ từ, ăn giống như mèo."
"Hì hì ——" Mịch Nhi xấu hổ cười một tiếng, dựa sát vào anh, hoàn toàn không biết gì tiếp tục ăn cơm.
Cứ như vậy, bữa ăn tối từ từ kết thúc, hôm nay là ngày du lịch đầu tiên, tất cả mọi người ngồi một ngày trên xe du lịch mới đến nơi, sau khi ăn xong cảm giác uể oải cuốn tới, thân thể các ông bà càng thêm có chút không chống đỡ được, ào ào đi nghỉ ngơi sớm.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đương nhiên cũng trở về phòng, không nghi ngờ chút nào, bọn họ đã bị mọi người ngầm thừa nhận là vợ chồng, chắc chán được sắp xếp ở chung một phòng, cùng hưởng thụ thế giới của hai người.
Phòng đôi tiêu chuẩn đặt hai cái giường đúng ý Mịch Nhi, sau khi cô vào phòng để hành lý xuống, cứ thể rửa mặt xong nằm xuống ngủ. Liên Tĩnh Bạch biết nghe lời ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường khác, tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước đã đồng ý với cô, không vượt quá giới hạn.
"Ngủ ngon!" Anh tắt đèn, dịu dàng nói một câu, cũng rất nhanh đi ngủ.
Ngày thứ hai, lộ tình du lịch trong ngày sắp xếp chặt chẽ có trật tự, xe du lịch mang theo một đoàn người đi tiếp đến các danh lam thắng cảnh, vào ở quán trọ khác, bận rộn nhưng có trật tự, khẩn trương nhưng bình tĩnh.
Nhưng chuyến du lịch vừa hơn nửa tuần, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liền phát hiện đủ loại vấn đề nhỏ theo nhau mà đến.
Da Mịch Nhi nhạy cảm với chất vậy mà lại dị ứng với khăn trải gường của mỗi quán trọ, trên người cô đỏ lên rôm sẩy quả thật muốn khiến Liên Tĩnh Bạch lo lắng chết đi được, thậm chí nóng nảy trực tiếp muốn kết thúc lộ trình đi bệnh viện xem xét điều trị.
Mịch Nhi cau mày kéo anh, cô chính là bác sĩ, còn đi bệnh viện làm gì!
Không chút lo lắng chữa hết dị ứng của mình, Mịch Nhi vẫn kiên trì muốn tiếp tục lần trải nghiệm khó có được này, nhưng vì để Liên Tĩnh Bạch yên lòng, để phòng ngộ nhỡ sau này gặp lại tình huống như thế, cô đặc biệt tốn tiền đi mua khăn trải giường, vỏ gối mới, khoản chi tiêu này trước đó hoàn toàn không nằm trong dự tính của bọn họ.
Chuyện Mịch Nhi vẫn tính là chuyện nhỏ, ngoài điểm ngoài ý muốn này ra, cô hết sức hưởng thụ ngày du lịch, nhưng là, thật sự gặp phải vấn đề lớn là Liên Tĩnh Bạch.
Cho tới bây giờ Liên Tĩnh Bạch không cho là mình là người không có cách nào chịu khổ, món ăn gia đình cháo trắng cơm nhạt anh cũng ăn rồi, căn phòng đơn giản anh cũng ở qua, cũng sẽ không hoàn toàn không thể chịu được.
Nhưng trong thời gian dài ăn tầm thường như vậy, giường rất cứng rất nhỏ trên giường cũng không có Mịch Nhi, thức ăn rất khô rất không có hương vị, bọn họ vốn tính toán đi du lịch tuyệt đối không quét thẻ tiêu tiền như nước, sinh hoạt không thể giống trước, anh liền bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên, tiều tụy xuống rõ rệt.
Nhưng cho dù sau mỗi ngày bôn ba không bổ sung tốt năng lượng dưỡng đủ tinh thần, Liên Tĩnh Bạch cũng không nói gì, Mịch Nhi nhìn thấy lại mềm lòng, cô rầu rĩ nhượng bộ, quyết định trên đường đi tạm thời ngủ chung với anh, anh sẽ không còn mỗi đêm trằn trọc trở mình ngủ không được như vậy nữa.
Vốn là đối với Liên Tĩnh Bạch
mà nói giường đơn thì rất nhỏ lại thêm một người, hiển nhiên là chật chội hơn,
nhưng ôm người yêu trong ngực, ôm ấp lấy mùi vị và nhiệt độ an tâm nhất, lòng
Liên Tĩnh Bạch đương nhiên ngon giấc hơn, từ từ, cũng liền ngủ thiếp đi.
Vấn đề giấc ngủ đã giải quyết, nhưng chuyện ăn cơm, lại nhất thời khó có thể nghĩ được biện pháp toàn vẹn.
Không phải Liên Tĩnh Bạch kén ăn không thể chịu khổ, cái này là một loại thói quen đi sâu vào máu làm hại, giống như là bộ phận phận cơ thể loại trừ, từ trong xương tủy không có biện pháp miễn cưỡng chính mình.
Từ lúc mới sinh anh liền sinh hoạt y hệt thiếu gia, cho dù trước bốn tuổi anh sinh hoạt trong gia đình một mình, nhưng sau khi mẹ Liên Hoa sinh ra anh, liền dồn hết tâm tư cho anh cuộc sống tốt nhất, bà bằng tài năng cố gắng gây dựng sự nghiệp thành lập công ty thiết kế FL bây giờ, chưa bao giờ thiếu thốn vật chất.
Sau đó mẹ và cha ruột của anh kết hôn, Liên Tĩnh Bạch trở thành người thừa kế công ty Triển thị và FL cao cấp trên thế giới, cả người vẫn nhận được muôn vàn cưng chiều, anh thật sự chưa từng có một ngày cực khổ.
Thói quen ăn ngon kia chống cự lại thức ăn của quán trọ, cho dù mấy người già đưa tới món kho dưa muối cũng không thể làm anh muốn ăn, ăn không ngon sẽ đưa tới đủ loại bệnh biến chứng (đang bị bệnh này chuyển sang bệnh khác. Ví dụ như bệnh sởi dẫn sang viêm phổi, thì bệnh viêm phổi là bệnh biến chứng), điều này đã bắt đầu xuất hiện trên người Liên Tĩnh Bạch.
Cuối cùng, Mịch Nhi cũng không thể không bỏ xuống kiên trì, không hề cố chấp muốn hoàn toàn theo người bình thường đi du lịch như vậy nữa, điều chỉnh bữa ăn thêm chút đỉnh là có thể, dù sao, khỏe mạnh quan trọng nhất.
Cô không muốn anh Tiểu Bạch khó chịu ủy khuất mình như vậy, các loại ý tưởng của cô bất cứ lúc nào cũng có thể sửa đổi, lấy người làm gốc, mà không thể không suy tính thực tế.
Hôm nay, là ngày du lịch thứ năm, xe du lịch dừng ở trước quán trọ đã đặt trước, du khách rối rít xuống xe, Mịch Nhi cười đi vào dọn dẹp phòng sắp xếp lại hành lý, còn Liên Tịnh Bạch gọi điện thoại liên hệ với dây chuyền khách sạn Hoa Anh Thảo trong vùng này, để cho bọn họ đưa thức ăn mua ngoài tới, địa chỉ là chỗ ở hiện tại.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn là đi theo đoàn du lịch, Liên Tĩnh Bạch đang vui mừng vì Mịch Nhi chấp nhận bị anh ôm ngủ, anh đương nhiên sẽ không đề xuất chuyện đi khách sạn mấy sao khác, điều kiện tốt một chút anh có thể ngủ, Mịch Nhi nhất định sẽ rời khỏi giường của anh!
Nhưng lúc ăn cơm tối, hai người cũng sẽ một mình gọi thức ăn một chút, lựa chọn chính là nhà hàng cao cấp của dây chuyền khách sạn Hoa Anh Thảo dường như trải rộng khắp toàn quốc của Triển thị.
Sẽ chọn nhà hàng của nhà mình, một mặt Liên Tĩnh Bạch tin tưởng mùi vị thức ăn của Hoa Anh Thảo, mặt khác chính là thuận tiện kiểm nghiệm trình độ nấu nướng phục vụ của nhà hàng ở nơi khác, thân là tổng giám đốc, anh luôn là không quên nhất tâm nhị dụng liên hệ với công việc.
Rất nhanh, người đưa thức ăn tới cửa quán trọ, một mình Liên Tĩnh Bạch rời khỏi chạy xuống lầu dưới, trả tiền thức ăn.
Liên Tĩnh Bạch và nhân viên giao thức ăn trao đổi tiền và thức ăn, anh lại từ bên cạnh biết một chút về tình hình cơ sở của Hoa Anh Thảo, từ từ trở về phòng.
Anh đi tới trước cửa phòng khách, cầm thẻ dự phòng quét cửa phòng, gần tối trong phòng có chút u ám, cũng không có mở đèn, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng một vật thể to lớn.
"Mịch Nhi! Em đang làm gì vậy!"
Nhưng Liên Tĩnh Bạch liếc mắt liền thấy Mịch Nhi trong phòng, anh sợ đến suýt nữa nhũn chân, lớn tiếng kêu lên.
Vấn đề giấc ngủ đã giải quyết, nhưng chuyện ăn cơm, lại nhất thời khó có thể nghĩ được biện pháp toàn vẹn.
Không phải Liên Tĩnh Bạch kén ăn không thể chịu khổ, cái này là một loại thói quen đi sâu vào máu làm hại, giống như là bộ phận phận cơ thể loại trừ, từ trong xương tủy không có biện pháp miễn cưỡng chính mình.
Từ lúc mới sinh anh liền sinh hoạt y hệt thiếu gia, cho dù trước bốn tuổi anh sinh hoạt trong gia đình một mình, nhưng sau khi mẹ Liên Hoa sinh ra anh, liền dồn hết tâm tư cho anh cuộc sống tốt nhất, bà bằng tài năng cố gắng gây dựng sự nghiệp thành lập công ty thiết kế FL bây giờ, chưa bao giờ thiếu thốn vật chất.
Sau đó mẹ và cha ruột của anh kết hôn, Liên Tĩnh Bạch trở thành người thừa kế công ty Triển thị và FL cao cấp trên thế giới, cả người vẫn nhận được muôn vàn cưng chiều, anh thật sự chưa từng có một ngày cực khổ.
Thói quen ăn ngon kia chống cự lại thức ăn của quán trọ, cho dù mấy người già đưa tới món kho dưa muối cũng không thể làm anh muốn ăn, ăn không ngon sẽ đưa tới đủ loại bệnh biến chứng (đang bị bệnh này chuyển sang bệnh khác. Ví dụ như bệnh sởi dẫn sang viêm phổi, thì bệnh viêm phổi là bệnh biến chứng), điều này đã bắt đầu xuất hiện trên người Liên Tĩnh Bạch.
Cuối cùng, Mịch Nhi cũng không thể không bỏ xuống kiên trì, không hề cố chấp muốn hoàn toàn theo người bình thường đi du lịch như vậy nữa, điều chỉnh bữa ăn thêm chút đỉnh là có thể, dù sao, khỏe mạnh quan trọng nhất.
Cô không muốn anh Tiểu Bạch khó chịu ủy khuất mình như vậy, các loại ý tưởng của cô bất cứ lúc nào cũng có thể sửa đổi, lấy người làm gốc, mà không thể không suy tính thực tế.
Hôm nay, là ngày du lịch thứ năm, xe du lịch dừng ở trước quán trọ đã đặt trước, du khách rối rít xuống xe, Mịch Nhi cười đi vào dọn dẹp phòng sắp xếp lại hành lý, còn Liên Tịnh Bạch gọi điện thoại liên hệ với dây chuyền khách sạn Hoa Anh Thảo trong vùng này, để cho bọn họ đưa thức ăn mua ngoài tới, địa chỉ là chỗ ở hiện tại.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn là đi theo đoàn du lịch, Liên Tĩnh Bạch đang vui mừng vì Mịch Nhi chấp nhận bị anh ôm ngủ, anh đương nhiên sẽ không đề xuất chuyện đi khách sạn mấy sao khác, điều kiện tốt một chút anh có thể ngủ, Mịch Nhi nhất định sẽ rời khỏi giường của anh!
Nhưng lúc ăn cơm tối, hai người cũng sẽ một mình gọi thức ăn một chút, lựa chọn chính là nhà hàng cao cấp của dây chuyền khách sạn Hoa Anh Thảo dường như trải rộng khắp toàn quốc của Triển thị.
Sẽ chọn nhà hàng của nhà mình, một mặt Liên Tĩnh Bạch tin tưởng mùi vị thức ăn của Hoa Anh Thảo, mặt khác chính là thuận tiện kiểm nghiệm trình độ nấu nướng phục vụ của nhà hàng ở nơi khác, thân là tổng giám đốc, anh luôn là không quên nhất tâm nhị dụng liên hệ với công việc.
Rất nhanh, người đưa thức ăn tới cửa quán trọ, một mình Liên Tĩnh Bạch rời khỏi chạy xuống lầu dưới, trả tiền thức ăn.
Liên Tĩnh Bạch và nhân viên giao thức ăn trao đổi tiền và thức ăn, anh lại từ bên cạnh biết một chút về tình hình cơ sở của Hoa Anh Thảo, từ từ trở về phòng.
Anh đi tới trước cửa phòng khách, cầm thẻ dự phòng quét cửa phòng, gần tối trong phòng có chút u ám, cũng không có mở đèn, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng một vật thể to lớn.
"Mịch Nhi! Em đang làm gì vậy!"
Nhưng Liên Tĩnh Bạch liếc mắt liền thấy Mịch Nhi trong phòng, anh sợ đến suýt nữa nhũn chân, lớn tiếng kêu lên.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment