CHƯƠNG 60 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 60:
Mịch Nhi nằm trên đùi Liên
Tĩnh Bạch, lộ ra gò má bên trái, cô mang bộ mặt hứng thú xem tiết mục trên ti
vi, đối với sự chuyển biến đột nhiên của Liên Tĩnh Bạch không biết gì cả.
Tay Liên Tĩnh Bạch dừng lại, tay phải cầm máy sấy sững sờ ngừng giữa không trung, tay trái vẫn còn duy trì động tác xoa tóc Mịch Nhi, nhưng ánh mắt đã gần như tức giận.
Anh nhìn tai trái Mịch Nhi lộ ra ngoài, nhìn khuyên tai chiếc khóa trên tai cô, đó là quà tặng anh vì sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi mà đặc biệt thiết kế, là đồ trang sức có một không hai trên thế giới, cô lại càng không thể tháo khóa xuống, cũng thể hiện cô đã bị anh khóa giữ cả đời.
Anh nhớ rõ mỗi một chi tiết khỏ trên chiếc khóa đều do anh dùng tất cả tâm huyết làm ra, do anh tự mình giám sát toàn bộ thợ hòan thành chiếc khóa, mang màu bạc tinh xảo xinh đẹp, thiết kế linh động đáng yêu mọi cô gái yêu thích, vì để Mịch Nhi có thể chất nhạy cảm đeo nó không bị mẫn cảm, đến chất liệu tốt cũng phải lựa chọn, mới chế tạo ra món đồ trang sức duy nhất này tặng Mịch Nhi.
Năm đó Liên Tĩnh Bạch thiết kế khuyên tai còn mộng ảo hình dáng độc đáo mang khí chất tuổi trẻ, anh khảm trên bề mặt đá quý hết sức xa hoa, mặc dù không gian chiếc khóa khá nhỏ không đủ để để khảm nhiều đá quý, nhưng có thể khảm vào mỗi viên đều có màu sắc thuần khiết cao cấp nhất, anh đã dụng hết toàn lực, vì Mịch Nhi chế tạo quà tặng hoàn mỹ nhất.
Nhưng bây giờ anh thấy được cái khuyên tai này, hình dáng chiếc khóa vẫn như trước kia, màu sắc thân khóa vẫn là màu sắc trước đây, nhưng đá quý trên đó đã không thấy!
Tại chỗ ban đầu khảm đá quý, hiện tại đang bị một thứ màu xanh lam chiếm cứ, những thứ kia tỉ mỉ nho nhỏ giống như kim cương sáng bóng, nhưng chúng không phải là đá quý năm đó anh đã thiết kế!
Liên Tĩnh Bạch nhíu chặt mày lại, nhìn chăm chú vào cái khuyên tai nhỏ, anh xác định, loại khác biệt này tuyệt đối không phải là anh nhìn lầm, nó xác thực là đã thay đổi rồi!
Sau khi khóa chiếc khuyên lên tai Mịch Nhi, anh dưỡng thành thói quen vuốt lên vành tai trái cô, cảm nhận hình dáng khuyên tai đã thành thói quen, nó gần như trở thành một phần thân thể Mịch Nhi, anh đối với nó quen thuộc theo từng năm tháng, cho dù anh cùng Mịch Nhi chia cắt năm năm, cũng sẽ không nhớ lầm một chút nào!
Tay Liên Tĩnh Bạch nhè nhẹ để xuống, Anh vén tóc bên tai Mịch Nhi, càng nghiêm túc nhìn sang.
Cẩn thận nhớ lại, kể từ khi Mịch Nhi trở lại, anh hình như chưa có nhìn kĩ khuyên tai của Mịch Nhi, ban ngày mỗi lần động vào, đều bị các loại nguyên nhân ngăn cản, chỉ có thời điểm ban đêm ôm nhau ngủ, anh mới ở trong đêm khuya sờ nó, trở về thói quen năm đó. . . . . .
Khó trách, khó trách Mịch Nhi kiêng kị ban ngày anh sờ vành tai cô, ngày thứ nhất gặp nhau ở trong xe, cô mạnh mẽ đẩy tay anh ra, sau lại càng nói chọc cười tránh khỏi thói quen vươn tay ra của anh, tránh né anh vuốt ve cùng tra xét. . . . . .
Thì ra là cô đang sợ anh phát hiện khuyên tai đã thay đổi, cô hoàn toàn không dám để cho anh biết chuyện này!
Nếu như không phải là mấy ngày này du lịch để cô buông bỏ phòng bị, để cô thanh thản lười biếng tháo xuống phòng bị, cô muốn lừa anh chuyện khuyên tai bao lâu!
Liên Tĩnh Bạch nheo mắt lại, ánh mắt cẩn thận dò xét nhìn những "Kim cương" màu xanh kia, anh muốn biết, những thứ đồ này có gì đặc biệt, thế nhưng lại dùng chúng nó thay thế tâm ý của anh, muốn mang chúng nó trên người, không xa không rời!
Tay Liên Tĩnh Bạch dừng lại, tay phải cầm máy sấy sững sờ ngừng giữa không trung, tay trái vẫn còn duy trì động tác xoa tóc Mịch Nhi, nhưng ánh mắt đã gần như tức giận.
Anh nhìn tai trái Mịch Nhi lộ ra ngoài, nhìn khuyên tai chiếc khóa trên tai cô, đó là quà tặng anh vì sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi mà đặc biệt thiết kế, là đồ trang sức có một không hai trên thế giới, cô lại càng không thể tháo khóa xuống, cũng thể hiện cô đã bị anh khóa giữ cả đời.
Anh nhớ rõ mỗi một chi tiết khỏ trên chiếc khóa đều do anh dùng tất cả tâm huyết làm ra, do anh tự mình giám sát toàn bộ thợ hòan thành chiếc khóa, mang màu bạc tinh xảo xinh đẹp, thiết kế linh động đáng yêu mọi cô gái yêu thích, vì để Mịch Nhi có thể chất nhạy cảm đeo nó không bị mẫn cảm, đến chất liệu tốt cũng phải lựa chọn, mới chế tạo ra món đồ trang sức duy nhất này tặng Mịch Nhi.
Năm đó Liên Tĩnh Bạch thiết kế khuyên tai còn mộng ảo hình dáng độc đáo mang khí chất tuổi trẻ, anh khảm trên bề mặt đá quý hết sức xa hoa, mặc dù không gian chiếc khóa khá nhỏ không đủ để để khảm nhiều đá quý, nhưng có thể khảm vào mỗi viên đều có màu sắc thuần khiết cao cấp nhất, anh đã dụng hết toàn lực, vì Mịch Nhi chế tạo quà tặng hoàn mỹ nhất.
Nhưng bây giờ anh thấy được cái khuyên tai này, hình dáng chiếc khóa vẫn như trước kia, màu sắc thân khóa vẫn là màu sắc trước đây, nhưng đá quý trên đó đã không thấy!
Tại chỗ ban đầu khảm đá quý, hiện tại đang bị một thứ màu xanh lam chiếm cứ, những thứ kia tỉ mỉ nho nhỏ giống như kim cương sáng bóng, nhưng chúng không phải là đá quý năm đó anh đã thiết kế!
Liên Tĩnh Bạch nhíu chặt mày lại, nhìn chăm chú vào cái khuyên tai nhỏ, anh xác định, loại khác biệt này tuyệt đối không phải là anh nhìn lầm, nó xác thực là đã thay đổi rồi!
Sau khi khóa chiếc khuyên lên tai Mịch Nhi, anh dưỡng thành thói quen vuốt lên vành tai trái cô, cảm nhận hình dáng khuyên tai đã thành thói quen, nó gần như trở thành một phần thân thể Mịch Nhi, anh đối với nó quen thuộc theo từng năm tháng, cho dù anh cùng Mịch Nhi chia cắt năm năm, cũng sẽ không nhớ lầm một chút nào!
Tay Liên Tĩnh Bạch nhè nhẹ để xuống, Anh vén tóc bên tai Mịch Nhi, càng nghiêm túc nhìn sang.
Cẩn thận nhớ lại, kể từ khi Mịch Nhi trở lại, anh hình như chưa có nhìn kĩ khuyên tai của Mịch Nhi, ban ngày mỗi lần động vào, đều bị các loại nguyên nhân ngăn cản, chỉ có thời điểm ban đêm ôm nhau ngủ, anh mới ở trong đêm khuya sờ nó, trở về thói quen năm đó. . . . . .
Khó trách, khó trách Mịch Nhi kiêng kị ban ngày anh sờ vành tai cô, ngày thứ nhất gặp nhau ở trong xe, cô mạnh mẽ đẩy tay anh ra, sau lại càng nói chọc cười tránh khỏi thói quen vươn tay ra của anh, tránh né anh vuốt ve cùng tra xét. . . . . .
Thì ra là cô đang sợ anh phát hiện khuyên tai đã thay đổi, cô hoàn toàn không dám để cho anh biết chuyện này!
Nếu như không phải là mấy ngày này du lịch để cô buông bỏ phòng bị, để cô thanh thản lười biếng tháo xuống phòng bị, cô muốn lừa anh chuyện khuyên tai bao lâu!
Liên Tĩnh Bạch nheo mắt lại, ánh mắt cẩn thận dò xét nhìn những "Kim cương" màu xanh kia, anh muốn biết, những thứ đồ này có gì đặc biệt, thế nhưng lại dùng chúng nó thay thế tâm ý của anh, muốn mang chúng nó trên người, không xa không rời!
Thân là tổng giám đốc nhà thiết
kế của công ty FL, bản thân Liên Tĩnh Bạch dĩ nhiên cũng là một thiết kế sư xuất
sắc, trông coi châu báu trên thế giới trong phạm vi FL, anh đối với châu báu
cũng bắt tay vào giám định, anh đang cố gắng phân biệt những thứ màu xanh dương
này, biết xem đây là cái gì.
Lấy ánh mắt xắc bén của anh, nó cũng không phải Lam Bảo Thạch, cũng không phải là Lam Thủy Tinh, càng không phải là Lam Bích Tỉ --
Chợt, Liên Tĩnh Bạch cả kinh, anh nhìn ra , đây là tro cốt kim cương!
Sau khi hỏa táng người, tro cốt trải qua công nghệ đặc biệt, là có thể biến thành loại "Kim cương óng ánh" này, loại "Tro cốt kim cương" dùng xương người và nguyên tố Cac-bon hợp thành, cho nên người bình thường sẽ không phân biệt được khác, loại kim cương này cùng kim cương thiên nhiên đều không giống nhau. . . . . .
Trong lòng Liên Tĩnh Bạch chợt cảm thấy tức giận, những thứ "Kim cương" này lại là tro cốt, Mịch Nhi đem tro cốt của người mang theo trên người!
Cô vứt bỏ đá quý anh vì cô thiết kế, cẩn thận dùng tro cốt người chế thành kim cương thay thế, cái người đã chết rốt cuộc có vị trí gì, để cho cô làm đến bước này!
Chẳng lẽ, cho dù là người kia đã chết, cô cũng muốn dùng lấy loại phương thức này, vĩnh viễn ở cùng người đó sao!
Đôi mắt Liên Tĩnh Bạch kiệu ngạo như chim ưng chợt dính vào một tầng bóng tối âm sắc, tay anh chợt bóp chặt cổ Mịch Nhi, kéo người cô, âm thanh lạnh lùng giống như hàn băng: "Mịch Nhi-- khuyên tai của em tại sao lại vậy, nên giải thích cho anh một chút! Anh đưa cho em chiếc khóa cũng không khảm loại xanh dương này, nói, đây là dùng tro cốt của ai tạo thành kim cương!"
Trên người cô gái của mình có ấn ký của người khác, điều này khiến Liên Tĩnh Bạch không thể giữ vững lý trí!
Lại là chuyện xảy ra trong năm năm qua, anh hoàn toàn không hiểu rõ không thể khống chế mọi chuyện, anh chịu đủ rồi, anh không thể hiểu rõ Mịch Nhi, đối với sự thay đổi của cô hoàn toàn không có đầu mối!
Kể từ sau khi gặp lại tới nay, anh vẫn luôn quanh co lòng vòng thử thăm dò Mịch Nhi, muốn nói xa nói gần xem cô cất dấu chuyện gì, lần này du lịch gặp phải tất cả mọi chuyện khiến anh càng thêm quyết tâm thăm dò ẩn tình, nhưng vô luận đeo bám dai dẳng như thế nào, Mịch Nhi giống như quyết tâm ăn đòn, giọt nước không lọt không nói một câu về chuyện nhiều năm cô rời đi!
Anh không biết năm năm đó Mịch Nhi đã trải qua cái gì, đây là một khủng hoảng lớn nhất, mặc dù anh tin địa vị của mình trong cô tuyệt đối không đổi, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn giấu giếm cảm xúc thần bí, khi cô rời đi, cô đã gặp được người nào và trải qua chuyện gì, cũng khiến anh muốn biết bằng được.
Nhưng cô đều không chịu nói, anh liền săn sóc không ép cô phải quá mức, cho dù trong lòng khẩn trương, anh cũng ôm tâm trạng bao dung, muốn dùng chút xíu ấm áp hòa tan cô. . . . . .
Nhưng bây giờ, chiếc khuyên tai trở thành kíp nổ, đem một tia ẩn nhẫn cuối cùng của anh tiêu hao không còn, bây giờ anh phải biết tất cả mọi chuyện, cho dù là dùng vũ lực uy hiếp, anh cũng muốn biết được tất cả!
"Khụ khụ -- buông. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Lấy ánh mắt xắc bén của anh, nó cũng không phải Lam Bảo Thạch, cũng không phải là Lam Thủy Tinh, càng không phải là Lam Bích Tỉ --
Chợt, Liên Tĩnh Bạch cả kinh, anh nhìn ra , đây là tro cốt kim cương!
Sau khi hỏa táng người, tro cốt trải qua công nghệ đặc biệt, là có thể biến thành loại "Kim cương óng ánh" này, loại "Tro cốt kim cương" dùng xương người và nguyên tố Cac-bon hợp thành, cho nên người bình thường sẽ không phân biệt được khác, loại kim cương này cùng kim cương thiên nhiên đều không giống nhau. . . . . .
Trong lòng Liên Tĩnh Bạch chợt cảm thấy tức giận, những thứ "Kim cương" này lại là tro cốt, Mịch Nhi đem tro cốt của người mang theo trên người!
Cô vứt bỏ đá quý anh vì cô thiết kế, cẩn thận dùng tro cốt người chế thành kim cương thay thế, cái người đã chết rốt cuộc có vị trí gì, để cho cô làm đến bước này!
Chẳng lẽ, cho dù là người kia đã chết, cô cũng muốn dùng lấy loại phương thức này, vĩnh viễn ở cùng người đó sao!
Đôi mắt Liên Tĩnh Bạch kiệu ngạo như chim ưng chợt dính vào một tầng bóng tối âm sắc, tay anh chợt bóp chặt cổ Mịch Nhi, kéo người cô, âm thanh lạnh lùng giống như hàn băng: "Mịch Nhi-- khuyên tai của em tại sao lại vậy, nên giải thích cho anh một chút! Anh đưa cho em chiếc khóa cũng không khảm loại xanh dương này, nói, đây là dùng tro cốt của ai tạo thành kim cương!"
Trên người cô gái của mình có ấn ký của người khác, điều này khiến Liên Tĩnh Bạch không thể giữ vững lý trí!
Lại là chuyện xảy ra trong năm năm qua, anh hoàn toàn không hiểu rõ không thể khống chế mọi chuyện, anh chịu đủ rồi, anh không thể hiểu rõ Mịch Nhi, đối với sự thay đổi của cô hoàn toàn không có đầu mối!
Kể từ sau khi gặp lại tới nay, anh vẫn luôn quanh co lòng vòng thử thăm dò Mịch Nhi, muốn nói xa nói gần xem cô cất dấu chuyện gì, lần này du lịch gặp phải tất cả mọi chuyện khiến anh càng thêm quyết tâm thăm dò ẩn tình, nhưng vô luận đeo bám dai dẳng như thế nào, Mịch Nhi giống như quyết tâm ăn đòn, giọt nước không lọt không nói một câu về chuyện nhiều năm cô rời đi!
Anh không biết năm năm đó Mịch Nhi đã trải qua cái gì, đây là một khủng hoảng lớn nhất, mặc dù anh tin địa vị của mình trong cô tuyệt đối không đổi, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn giấu giếm cảm xúc thần bí, khi cô rời đi, cô đã gặp được người nào và trải qua chuyện gì, cũng khiến anh muốn biết bằng được.
Nhưng cô đều không chịu nói, anh liền săn sóc không ép cô phải quá mức, cho dù trong lòng khẩn trương, anh cũng ôm tâm trạng bao dung, muốn dùng chút xíu ấm áp hòa tan cô. . . . . .
Nhưng bây giờ, chiếc khuyên tai trở thành kíp nổ, đem một tia ẩn nhẫn cuối cùng của anh tiêu hao không còn, bây giờ anh phải biết tất cả mọi chuyện, cho dù là dùng vũ lực uy hiếp, anh cũng muốn biết được tất cả!
"Khụ khụ -- buông. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Cổ họng Mịch Nhi bị bàn tay
Liên Tĩnh Bạch giữ chặt, phản xạ có điều kiện liền bắt đầu giãy giụa, cô ngẩng
đầu lên sững sờ nhìn anh, sau khi ban đầu bị choáng ngợp, não cô liền tiêu hóa
những lời anh nói.
Trong nháy mắt, cô chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Khổ sở, kinh ngạc, hoang mang, không đành lòng, tất cả vẻ phức tạp bao phủ đôi mắt cô, mặt có trắng bệch.
Vội vàng đưa tay che vòng tai trái lại, Mịch Nhi cắn môi thì thầm kêu lên: "Anh Tiểu Bạch. . . . . ."
"Mịch Nhi, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn không chịu nói cho anh. . . . . ." Tay trái Liên Tĩnh Bạch hơi buông lỏng cổ Mịch Nhi, giữ lại cho cô đường sống đủ để nói chuyện, không ** cô quá mức.
Bàn tay khác của anh lại kiên định kéo tay thon muốn che giấu vòng tai của Mịch Nhi, anh không cách nào chịu đựng được cô chạm vào hài cốt của người đó, cho dù tro cốt đã bị chế thành kim cương lộng lẫy, cũng không cách nào che giấu sự thật về một phần cơ thể người khác này!
"Anh đừng tức giận. . . . . ." Mịch Nhi kinh loạn lắc đầu, đôi mắt màu tím của cô đã bắt đầu nổi lên nước mắt, ngón tay không cách nào che giấu vòng tai, cô liền vươn hai tay về trước, vuốt ve mặt Liên Tĩnh Bạch, năn nỉ nói, "Anh Tiểu Bạch, không phải như anh nghĩ, anh đừng tức giận ——"
Chỉ là nhìn anh, cô cũng có thể cảm nhận được loại lửa giận sấm vang chớp giật đó, lần này, anh Tiểu Bạch của cô thật sự tức giận!
Mịch Nhi gắt gao cắn môi, trong lòng cực kỳ hận mình sơ suất, cô đã hoàn mỹ gạt anh lâu như thế, vẫn không để cho anh nhìn thấy vòng tai hiện tại, làm sao hôm nay lại hoàn toàn mất phòng bị, tất cả đều đã bại lộ!
Cô đã sớm biết chỉ cần Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc quan sát vòng tai, thay đổi của nó nhất định sẽ bị anh phát hiện, anh hiểu cô rõ như lòng bàn tay, bất kỳ một chút thay đổi cũng không thoát khỏi mắt anh, huống chi là vòng tai hình khóa có ý nghĩa đặc biệt này!
Cô cũng đã sớm biết sẽ xảy ra tình huống hiện tại, anh Tiểu Bạch sẽ tức giận, sẽ gợi lên tất cả nghi ngờ, cho nên cô vốn định gạt anh, đợi đến thời cơ thích sẽ hợp chủ động nói cho anh biết tất cả.
Nhưng bây giờ, thế nhưng anh lại phát hiện chuyện này trước, anh kích nổ tất cả lửa giận, mất khống chế bắt đầu chất vấn bắt đầu bức cung, không hề lưu tình chút nào. . . . . .
Nhưng tất cả về quá khứ, hiện tại cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không có cách nào vạch trần vết sẹo trong kí ức, không định nói hết với anh. . . . . .
"Anh không tức giận. . . . . ." Môi Liên Tĩnh Bạch in lên bàn tay cô, khóe môi cười không hề có nhiệt độ, miệng phun ra lời nói vô cùng lạnh giá, "Em nói chuyện không phải như anh nghĩ, đó là thứ gì? Là anh nhớ lầm anh đưa cho em vòng tai khảm nạm châu báu, chúng nó vốn là màu xanh lam? Còn là màu xanh của kim cương không phải dùng tro cốt luyện thành, là em muốn cảm giác mới mẻ thay những đá quý khác vào? Hay là nói người đã chết đó không có quan hệ với em, em tùy tiện tìm mấy khối kim cương tro cốt, luôn đeo bên người?"
"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi bị lời anh nói làm cho xấu hổ vô cùng, nhìn anh tràn đầy đùa cợt nhìn thấu nội tâm cô, cô không có cách nào phủ nhận, nói trái lương tâm như vậy.
Lòng cô không còn một chút ý nghĩ muốn gạt anh, phủ nhận là vô ích, cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào nghiêm túc nói dối trước mặt Liên Tĩnh Bạch, chưa bao giờ về mặt đại sự làm bộ diễn trò, cho nên, cô mới tránh né quá khứ, mà không lập một chút lý do lừa gạt anh. . . . . .
Anh đã trực tiếp khẳng định đá quý trên vòng tai thay đổi, khẳng định hiện tại khảm phía trên là kim cương tro cốt, khẳng định tro cốt nhất định là người có quan hệ thân thiết với cô, cô cũng không phủ nhận sự thật, lừa gạt anh nói đó là không phải.
Cho dù cô bác bỏ sự thật, lên tiếng nói dối không thừa nhận, cũng không thể thuyết phục anh.
Trong nháy mắt, cô chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Khổ sở, kinh ngạc, hoang mang, không đành lòng, tất cả vẻ phức tạp bao phủ đôi mắt cô, mặt có trắng bệch.
Vội vàng đưa tay che vòng tai trái lại, Mịch Nhi cắn môi thì thầm kêu lên: "Anh Tiểu Bạch. . . . . ."
"Mịch Nhi, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn không chịu nói cho anh. . . . . ." Tay trái Liên Tĩnh Bạch hơi buông lỏng cổ Mịch Nhi, giữ lại cho cô đường sống đủ để nói chuyện, không ** cô quá mức.
Bàn tay khác của anh lại kiên định kéo tay thon muốn che giấu vòng tai của Mịch Nhi, anh không cách nào chịu đựng được cô chạm vào hài cốt của người đó, cho dù tro cốt đã bị chế thành kim cương lộng lẫy, cũng không cách nào che giấu sự thật về một phần cơ thể người khác này!
"Anh đừng tức giận. . . . . ." Mịch Nhi kinh loạn lắc đầu, đôi mắt màu tím của cô đã bắt đầu nổi lên nước mắt, ngón tay không cách nào che giấu vòng tai, cô liền vươn hai tay về trước, vuốt ve mặt Liên Tĩnh Bạch, năn nỉ nói, "Anh Tiểu Bạch, không phải như anh nghĩ, anh đừng tức giận ——"
Chỉ là nhìn anh, cô cũng có thể cảm nhận được loại lửa giận sấm vang chớp giật đó, lần này, anh Tiểu Bạch của cô thật sự tức giận!
Mịch Nhi gắt gao cắn môi, trong lòng cực kỳ hận mình sơ suất, cô đã hoàn mỹ gạt anh lâu như thế, vẫn không để cho anh nhìn thấy vòng tai hiện tại, làm sao hôm nay lại hoàn toàn mất phòng bị, tất cả đều đã bại lộ!
Cô đã sớm biết chỉ cần Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc quan sát vòng tai, thay đổi của nó nhất định sẽ bị anh phát hiện, anh hiểu cô rõ như lòng bàn tay, bất kỳ một chút thay đổi cũng không thoát khỏi mắt anh, huống chi là vòng tai hình khóa có ý nghĩa đặc biệt này!
Cô cũng đã sớm biết sẽ xảy ra tình huống hiện tại, anh Tiểu Bạch sẽ tức giận, sẽ gợi lên tất cả nghi ngờ, cho nên cô vốn định gạt anh, đợi đến thời cơ thích sẽ hợp chủ động nói cho anh biết tất cả.
Nhưng bây giờ, thế nhưng anh lại phát hiện chuyện này trước, anh kích nổ tất cả lửa giận, mất khống chế bắt đầu chất vấn bắt đầu bức cung, không hề lưu tình chút nào. . . . . .
Nhưng tất cả về quá khứ, hiện tại cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không có cách nào vạch trần vết sẹo trong kí ức, không định nói hết với anh. . . . . .
"Anh không tức giận. . . . . ." Môi Liên Tĩnh Bạch in lên bàn tay cô, khóe môi cười không hề có nhiệt độ, miệng phun ra lời nói vô cùng lạnh giá, "Em nói chuyện không phải như anh nghĩ, đó là thứ gì? Là anh nhớ lầm anh đưa cho em vòng tai khảm nạm châu báu, chúng nó vốn là màu xanh lam? Còn là màu xanh của kim cương không phải dùng tro cốt luyện thành, là em muốn cảm giác mới mẻ thay những đá quý khác vào? Hay là nói người đã chết đó không có quan hệ với em, em tùy tiện tìm mấy khối kim cương tro cốt, luôn đeo bên người?"
"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi bị lời anh nói làm cho xấu hổ vô cùng, nhìn anh tràn đầy đùa cợt nhìn thấu nội tâm cô, cô không có cách nào phủ nhận, nói trái lương tâm như vậy.
Lòng cô không còn một chút ý nghĩ muốn gạt anh, phủ nhận là vô ích, cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào nghiêm túc nói dối trước mặt Liên Tĩnh Bạch, chưa bao giờ về mặt đại sự làm bộ diễn trò, cho nên, cô mới tránh né quá khứ, mà không lập một chút lý do lừa gạt anh. . . . . .
Anh đã trực tiếp khẳng định đá quý trên vòng tai thay đổi, khẳng định hiện tại khảm phía trên là kim cương tro cốt, khẳng định tro cốt nhất định là người có quan hệ thân thiết với cô, cô cũng không phủ nhận sự thật, lừa gạt anh nói đó là không phải.
Cho dù cô bác bỏ sự thật, lên tiếng nói dối không thừa nhận, cũng không thể thuyết phục anh.
Người nhà họ Triển trời sinh
đều là người làm nghệ thuật, xuất sắc nhất là anh Tiểu Bạch tinh thông tất cả
lĩnh vực thiết kế, trong lòng anh cho là sự thật, giờ phút này anh nhất định sẽ
tin vào mắt mình tự mình phán quyết, mà không phải mấy câu nói đơn giản của cô
——
"Mịch Nhi, tại sao em không nói gì?"
Mắt Liên Tĩnh Bạch tràn ngập thất vọng, anh thật sự hi vọng Mịch Nhi có thể hết sức thoải mái phủ nhận, cô sẽ nói anh nhìn nhầm rồi, nói trên vòng tai cô tuyệt đối không phải tro cốt của người khác chế thành kim cương, như vậy, anh có thể quét sạch toàn bộ lửa giận và tức giận, có thể chặt đứt tất cả nghi ngờ và lo lắng. . . . . .
Nhưng cô im lặng không lên tiếng, dùng sự im lặng để trả lời anh, cô trung thực không có nói dối, thừa nhận phỏng đoán của anh là đúng.
Ánh mắt mình tinh chuẩn và chính xác, nhưng chỉ là trên mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm u ám.
Tại sao chứ, tại sao cô phải kỷ niệm một người đã chết theo phương thức này, muốn vĩnh viễn cất giấu đồ vật khi người kia còn sống để lại, còn sợ anh nhìn thấy ——
Cô cứ một mực giấu giếm chuyện này như vậy, đến bây giờ cũng không định nói cho anh biết, cho dù bây giờ bị anh phát hiện, cô cũng không mở miệng giải thích, không có trước tiên loại bỏ hoài nghi trong lòng anh!
Liên Tĩnh Bạch vươn bàn tay to lạnh lẽo ra, anh nâng gương mặt mềm mại của Mịch Nhi, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô, nhìn thẳng mắt cô hỏi: "Nói cho anh biết, người kia là nam hay nữ, đã qua đời bao lâu, trước kia có quan hệ như thế nào với em?"
Lòng Liên Tĩnh Bạch dâng lên cầu khẩn nhỏ bé, anh hy vọng cỡ nào lời Mịch Nhi nói có thể khiến anh an tâm thoải mái.
Cô sẽ nói người kia là một cô gái, là bạn tốt cô quen trong năm năm này, cô là vì kỷ niệm tình bạn, mới lưu giữ tro cốt bên người. . . . . .
Đây là lời nói duy nhất hiện tại có thể an ủi anh, anh có thể nghĩ tới tốt nhất, chỉ có như vậy, anh mới có thể thu hồi lý trí, không đến nỗi phát điên ——
"Đó. . . . . . Đó là con trai. . . . . ."
Mịch Nhi nhẹ nhàng phun ra lời nói lại thoáng chốc đánh nát anh lừa mình dối người, đôi mắt màu tím kia nhìn thẳng vào anh không có một chút lừa gạt.
Câu trả lời của cô là chân thật, cho dù, nó sẽ chọc giận đến người yêu, cô cũng không có cách nào giả dối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy đôi môi đỏ hồng mê người khẽ run, chỉ là nói ra mấy chữ đơn giản, đã khiến toàn thân anh cứng lại.
"Một người con trai?" Giọng Liên Tĩnh Bạch đã khàn khàn, thái độ của anh nguy hiểm đến cực hạn, hung hăng bóp chặt tay Mịch Nhi không cách nào khống chế, "Em nói đó là một người con trai ——"
Anh không thể tha thứ trong thế giới của Mịch Nhi xuất hiện qua một người con trai khác, hơn nữa còn là một người con trai đã chết!
Anh càng không thể chịu được người con trai kia đối với Mịch Nhi mà nói đặc biệt như thế, đặc biệt đến nỗi cô muốn giữ tro cốt người kia, bỏ đi tín vật đính ước anh đưa cho cô!
"Mịch Nhi, tại sao em không nói gì?"
Mắt Liên Tĩnh Bạch tràn ngập thất vọng, anh thật sự hi vọng Mịch Nhi có thể hết sức thoải mái phủ nhận, cô sẽ nói anh nhìn nhầm rồi, nói trên vòng tai cô tuyệt đối không phải tro cốt của người khác chế thành kim cương, như vậy, anh có thể quét sạch toàn bộ lửa giận và tức giận, có thể chặt đứt tất cả nghi ngờ và lo lắng. . . . . .
Nhưng cô im lặng không lên tiếng, dùng sự im lặng để trả lời anh, cô trung thực không có nói dối, thừa nhận phỏng đoán của anh là đúng.
Ánh mắt mình tinh chuẩn và chính xác, nhưng chỉ là trên mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm u ám.
Tại sao chứ, tại sao cô phải kỷ niệm một người đã chết theo phương thức này, muốn vĩnh viễn cất giấu đồ vật khi người kia còn sống để lại, còn sợ anh nhìn thấy ——
Cô cứ một mực giấu giếm chuyện này như vậy, đến bây giờ cũng không định nói cho anh biết, cho dù bây giờ bị anh phát hiện, cô cũng không mở miệng giải thích, không có trước tiên loại bỏ hoài nghi trong lòng anh!
Liên Tĩnh Bạch vươn bàn tay to lạnh lẽo ra, anh nâng gương mặt mềm mại của Mịch Nhi, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô, nhìn thẳng mắt cô hỏi: "Nói cho anh biết, người kia là nam hay nữ, đã qua đời bao lâu, trước kia có quan hệ như thế nào với em?"
Lòng Liên Tĩnh Bạch dâng lên cầu khẩn nhỏ bé, anh hy vọng cỡ nào lời Mịch Nhi nói có thể khiến anh an tâm thoải mái.
Cô sẽ nói người kia là một cô gái, là bạn tốt cô quen trong năm năm này, cô là vì kỷ niệm tình bạn, mới lưu giữ tro cốt bên người. . . . . .
Đây là lời nói duy nhất hiện tại có thể an ủi anh, anh có thể nghĩ tới tốt nhất, chỉ có như vậy, anh mới có thể thu hồi lý trí, không đến nỗi phát điên ——
"Đó. . . . . . Đó là con trai. . . . . ."
Mịch Nhi nhẹ nhàng phun ra lời nói lại thoáng chốc đánh nát anh lừa mình dối người, đôi mắt màu tím kia nhìn thẳng vào anh không có một chút lừa gạt.
Câu trả lời của cô là chân thật, cho dù, nó sẽ chọc giận đến người yêu, cô cũng không có cách nào giả dối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy đôi môi đỏ hồng mê người khẽ run, chỉ là nói ra mấy chữ đơn giản, đã khiến toàn thân anh cứng lại.
"Một người con trai?" Giọng Liên Tĩnh Bạch đã khàn khàn, thái độ của anh nguy hiểm đến cực hạn, hung hăng bóp chặt tay Mịch Nhi không cách nào khống chế, "Em nói đó là một người con trai ——"
Anh không thể tha thứ trong thế giới của Mịch Nhi xuất hiện qua một người con trai khác, hơn nữa còn là một người con trai đã chết!
Anh càng không thể chịu được người con trai kia đối với Mịch Nhi mà nói đặc biệt như thế, đặc biệt đến nỗi cô muốn giữ tro cốt người kia, bỏ đi tín vật đính ước anh đưa cho cô!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment