CHƯƠNG 40 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 40: 


Dịch Nhi ủng hộ Mịch Nhi vô điều kiện, cô đối với tất cả người nhà họ Triển chỉ nghe người khác nhắc tới, so với việc chưa từng thấy người nào, cô tất nhiên sẽ bao che cho chị Mịch Nhi, làm gì cũng đều là đúng!

Dịch Nhi giơ ngón cái ra làm động tác tay: "Yên tâm, em sẽ dẫn chị đi tới nơi mà nhất định không ai biết được! Đầu tiên chị muốn tới đâu, bây giờ ta sẽ bay tới!"

"Ờ. . . . . . Không bằng, trước hết chúng ta đi chơi tại Maldives một chút, sau đó bay khắp thế giới--" Mịch Nhi nháy mắt một cái, quyết định đi bằng máy bay du lịch vòng quanh thế giới.

Khi Liên Tĩnh Bạch tỉnh lại, đã là mười giờ sáng, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, đến sàn nhà cũng có một chút nhiệt độ, anh sờ soạng bên gối, cơ thể ấm áp ôm lấy cả đêm không còn ở đây, bên gối đã sớm lạnh lẽo.

Mịch Nhi, bỏ lại anh đi rồi sao?

Anh nhanh chóng sửa soạn thay xong quần áo, lái xe ra ngoài, sau đó hỏi thăm quản gia: "Mịch Nhi đang ở đâu?"

Quản gia cung kính nói: "Liên thiếu gia, tiểu thư vội vã ra cửa từ lúc tám rưỡi, không có nói mình đi đâu, đến bây giờ vẫn chưa trở về."

"Ra cửa?" Liên Tĩnh Bạch day day huyệt thái dương, cau mày tự nhủ, "Chẳng lẽ là trong trường học có chuyện gì xử lý? Có lẽ buổi trưa cô ấy cũng sẽ trở lại ăn cơm . . . . ."

Nhưng ai biết, cô vừa ra khỏi cửa, chính là đi biệt năm năm.
Ngày xuân giữa trưa, không khí trong lành, trời trong nắng ấm, vườn hoa yên tĩnh, hoàn toàn mang bầu không khí ấm áp.

Một đôi xinh đẹp đang cùng nhau đi trong biển hoa rực rỡ, tay phải Liên Tĩnh Bạch nắm chặt tay cô gái thanh lệ, một phút cũng không chịu buông tay. Cho dù chỉ là lẳng lặng đi ở trên đường, trên mặt anh cũng vẫn mang theo mỉm cười cưng chiều, tình cảm đối với cô gái bên cạnh thương yêu không lời có thể nói được.

Đi tới một lùm hoa Tử Đằng, Liên Tĩnh Bạch không nhịn được ôm lấy cô gái, cúi đầu, đôi môi hoàn mĩ đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô gái, nụ hôn nhiệt tình hết sức căng thẳng, đôi môi vuốt ve môi lưỡi quấn quít, thoáng chốc thiêu đốt khắp bầu không khí.

"Mịch Nhi . . . . . . Mịch Nhi --"

Liên Tĩnh Bạch hôn sâu, tình cảm dịu dàng giống như nước sông kêu tên của cô gái đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh liền cảm thấy có gì không đúng, lập tức giật mình tỉnh lại khỏi trong giấc mộng.

Liên Tĩnh Bạch mờ mịch mở mắt, đập vào mi mắt chính là con chó trắng Alaska nhà mình. Móng trước của George bám lấy thành giường, thân thể to lớn bao phủ đầu anh, đang đưa ra đầu lưỡi hồng hồng, liếm láp gò má của anh!

"George, ai cho mày vào phòng tao đấy!" Liên Tĩnh Bạch hét lớn với con chó, một tia buồn ngủ cuối cùng lập tức biến mất.

"Gâu Gâu!" George lại vẫn không chịu rời đi, cọ tới cọ lui trên áo của anh lấy lòng, bộ dạng có chút nũng nịu.

"Lại là Dĩ Mặc kêu mày gọi tao rời giường như vậy đúng không, thằng nhóc này, chẳng qua là bị tao bắt sáng nay phải ngồi ba giờ máy bay đi Italy công tác, đã vậy mà còn nhớ thù cho mày tới trả thù tao! George, được rồi được rồi, tao thức dậy --" Liên Tĩnh Bạch vừa nghĩ cũng biết ra lệnh cho George nhất định là đứa em trai không chịu an phận!

Cho dù đã vào công ty năm năm, cho dù đã xông pha thương trường đạt nhiểu thành tựu, Triển Dĩ Mặc vẫn không thể bỏ tính cách chơi đùa!

"George ngoan, mày đi chơi đi!" Bất đắc dĩ đẩy George đang quấn thân ra, Liên Tĩnh Bạch cầm lấy khăn lông sạch sẽ bên gối mà lau nước miếng trên mặt, rồi mới lật người xuống giường, chuẩn bị rửa mặt.

Nhìn vào trong gương đánh răng, Liên Tĩnh Bạch nhìn lại chính mình, anh đã hai mươi tuổi so với năm năm trước càng thêm một chút cơ trí cùng lắng đọng, thời gian càng mài dũa anh thêm xuất sắc hơn hoàn mỹ hơn.

Ba năm trước đây, anh chính thức thừa kế Triển thị cùng FL, những năm gần đây ở trên thương trường mọi việc đều thuận lợi, đưa tới vô số người khen ngợi, ở trên tình trường, tuy rằng anh cũng có vô số người vây quanh, nhưng trên thực tế, anh lại không chút động lòng.

Anh không khỏi vừa nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, không khỏi lắc đầu cười khổ, mơ cùng người yêu vui vẻ ôm hôn, nhưng thực tế là George liếm mình, còn cùng Mịch Nhi hôn, cũng đã xa cách bao nhiêu năm . . . . .
Anh cũng đã rất lâu không mơ thấy Mịch Nhi rồi? Cái cô nhóc nhẫn tâm này làm cho người ta hận cũng không được mà yêu cũng không được, một khi rời đi chính là năm năm không chút tin tức!

Năm đó, khi anh phát hiện Mịch Nhi không phải ra ngoài là sau khi mất tích, anh như lên cơn điên tìm kiếm khắp nơi, anh tìm tất cả những nơi Mịch Nhi có thể sẽ đi, thậm chí bay thẳng đến Mĩ để tìm chú Mục và dì Tố. Nhưng đôi vợ chồng này hình như đã sớm biết được tin tức con gái rời nhà, lại một tiếng cự tuyệt tiết lộ tin tức Mịch Nhi.

Bọn họ nói, nếu như anh không thể thông qua cách của mình tìm được Mịch Nhi, nhất định Mịch Nhi sẽ không cảm thấy vui mừng; nếu như Mịch Nhi không chịu nghĩ thông vấn đề, tuyệt đối cũng không để anh tìm được. Mịch Nhi đã rời đi nhất định là vì hai người có chút vấn đề, bọn họ cũng nên cho nhau một chút không gian, để thời gian nghiệm chứng tình cảm vững vàng, chờ đợi nước chảy thành sông.

Liên Tĩnh Bạch không thể làm gì khác hơn là từ bỏ nhận được tin tức từ cha mẹ cô, anh quyết định dùng biện pháp của mình đi tìm cô, nhưng ai ngờ, vẫn cứ tìm chính là năm năm.

Ở nơi này trong mấy năm, mặc cho anh điều động tất cả mạng lưới mọi người, mặc cho anh gần như lật tung cả năm châu lục tứ đại dương, thì cũng không lục ra một chút tin tức liên quan tới cô, cô ẩn giấu không thấy bóng dáng, quyết định chủ ý không để cho anh tìm được.

Những năm này, anh chỉ có thể bằng vào thái độ của chú Mục và thái độ sinh hoạt của họ, thì mới có thể xác nhận cô vẫn khỏe mạnh còn sống, mặc dù là anh vĩnh viễn cũng không tìm được.

Mịch Nhi thực sự không có xuất hiện, đến ảo ảnh của cô cũng ít xuất hiện, anh đến cơ hội chạm vào cô cũng không có, mấy năm này, anh nhớ nhung cô tận xương, nhưng ngay cả cơ hội nằm mơ thấy cô cũng rất ít!

Hôm nay, cuối cùng trong mơ cũng xuất hiện hình ảnh cô, thậm chí, anh lại còn ở trong mơ ôn lại mùi vị hôn cô, cái loại xa cách năm năm đó vừa ngọt ngào cùng kích tình, khiến cho anh say mê --

Cái này có phải là một dấu hiệu rất hay không đây? Đại biểu, anh sắp tìm được cô. . . . . .

Sáng sớm, ở trong phòng họp tầng lầu cao nhất Triển thị đang mở hội nghị tối cao bên trong, toàn bộ chủ quản cấp cao yên tĩnh ngồi đó, do tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch chủ trì hội nghị nghiệp vụ mỗi tuần một lần, đúng lúc bắt đầu.

Liên Tĩnh Bạch một thân tây trang Armani, tôn vóc người hoàn mỹ của anh vô cùng tinh tế, khuôn mặt phong thần anh tuấn không giận mà uy, môi mỏng anh khẽ mở, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với cấp dưới: "Vẫn quy củ cũ, từng người báo báo vấn đề cùng tiến triển, từ bên phải bắt đầu đi."

"Liên tổng, hơn một tuần thiết kế dự án theo cầu của ngài đã sửa đổi xong, hiện tại tôi xin trình bày!" Chủ quản thứ nhất đã tính trước mở ra PPT, kéo màn che máy chiếu.

Hội nghị tiến hành đâu vào đấy, Liên Tĩnh Bạch vừa chuyên tâm nghe những chủ quản báo cáo, vừa tùy thời chỉ ra từng chỗ vấn đề từng chỗ sơ hở, ngay khi anh cau mày nghe một hạng mục phát triển của tổ cuối cùng, trong lòng không chút hài lòng, thì ngoài cửa truyền đến giọng nói không chút hài hòa với hội nghị nghiêm túc.
"Liên tiên sinh, búp bê bơm khí ngài đặt đã giao đến cửa, xin ngài ra mặt ký nhận." Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng họp.

Bên ngoài của kính thủy tinh trong suốt một cô gái mặc trang phục chuyển phát nhanh nói, trên đầu đội mũ lưỡi trai thật to, gần như che hết cả khuôn mặt, nhưng cô lại vẫn hồn nhiên không để ý mũ, còn ôm lấy hộp giấy chuyển phát nhanh gõ cửa, tiếp tục gọi vào trong phòng họp: "Liên tổng giám đốc có ở đây không? Mời tới ký nhận búp bê của ngài!"

"Ồ!" Toàn thể nhân viên trong phòng họp đều hô hấp chậm lại, người nào lớn mật như vậy lại dám can đảm lên tầng hội nghị quan trọng để chuyển nhanh! Là ai to gan như vậy, dám mua búp bê thổi khí đưa cho Liên tổng vô tình này!

Ánh mắt mọi người lặng lẽ nhìn về phía cô gái chuyển phát, trên mặt đều mang ánh mắt đáng thương, quấy rầy hội nghị và trêu tổng giám đốc đã là tử tội rồi, Liên tổng vừa nghe báo cáo cũng đang tức giận, cái cô chuyển phát vô tội này cũng nên tự cầu nhiều phúc!

Tổng giám đốc anh tuấn ngồi ở hàng đầu sắc mặt tối sầm lại, Liên Tĩnh Bạch cắn răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay.

Sẽ không nhầm, cái giọng nói này theo anh từ nhỏ cũng sẽ không quên, cô gái che mặt ngoài cửa, tuyệt đối chính là Mịch Nhi!

Mịch Nhi đáng chết, xa cách năm năm, cuối cùng cô cũng lộ diện!



truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.