CHƯƠNG 39 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 39: 


"Mẹ không phải không muốn nói, chẳng qua là đang suy nghĩ phải trả lời con như thế nào." Tố Tâm cười cười, cô còn trước sau như một ủng hộ Mịch Nhi phát triển thiên phú tiếp tục học y, nếu như là nghiên cứu khoa học cần thiết, cũng không có phân biệt giới tính tuổi tác, cô không cảm thấy liên quan đến vấn đề giới tính sẽ đặc biệt lảng tránh không nói, cô sẽ khách quan giải đáp chân thật vấn đề của con gái, cho Mịch Nhi hướng dẫn lý thuyết và thực tế chính xác.

"Vậy mẹ liền trả lời từng cái. Đầu tiên, cha con là con lai nhưng mang dòng máu phương tây nhiều hơn, kích thước thuộc kiểu người phương Tây rất lớn, khỏe mạnh dĩ nhiên là không thể nghi ngờ, độ kéo dài rất kinh người, tính phương diện kỹ thuật mẹ cũng không thế nào so sánh." Tố Tâm vô cùng tỉnh táo hồi tưởng lại cái đó trên người chồng mà cô mới vừa còn "Dùng" bộ phận kia một lần, trầm ngâm nói, "Lần đầu tiên. . . . . . Con biết, mẹ không có cảm giác đau, lúc tiến vào xuyên qua lần đầu tiên, vừa mới bắt đầu cảm thấy rất kỳ quái rất đặc biệt, là khẩn trương và luống cuống nhiều hơn, dù sao cũng chưa từng có thăm dò chỗ bị xuyên qua. Về phần chuyện phòng the sau này, uh, rất thoải mái, rất dễ dàng chìm đắm trong loại cảm nhận kia. Thân thể của mẹ cảm thấy là một loại cảm xúc trướng trướng phong phú, mẹ cũng không biết người bình thường ngoài đau còn cái gì khác. . . . . ."

"A. . . . . ." Mịch Nhi nghe Tố Tâm miêu tả tất cả, ngược lại cảm thấy càng khẩn trương, thân thể mẹ dù sao cũng là không giống người bình thường, thần kinh không có cảm thấy đau đớn khiến mẹ hoàn toàn không phải sợ đau lần đầu tiên, nhưng cô là thể chất siêu cấp nhạy cảm với đau đớn, cô sợ đến chết bất luận một tí chảy máu bị thương, tham khảo người khác cái gì lần đầu tiên hoàn toàn không có giá trị!

Nhưng cho dù không phải lần đầu tiên, khi chỗ đó của cha có kích thước lớn như người phương Tây, người không có cảm giác đau như mẹ mà cũng cảm thấy sưng tấy, vậy cô có thể lớn mật phỏng đoán hay không, bất luận là lần đầu tiên hay là lần thứ N, nếu như tiếp xúc cùng với cái đó của anh Tiểu Bạch ở người da đen cũng coi là kích thước to lớn, cô nhất định sẽ đau đớn, khó nhịn, bị thương tới chết. . . . . .
"Mịch Nhi, còn có cái gì muốn hỏi?" Tố Tâm nghe được một hồi lặng im phía đối diện, không nhịn được hỏi, "Con muốn hỏi những cái này làm cái gì? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" didnleqydn

"Ha ha, không có, không có gì. . . . . . Chỉ là nói chuyện nam nữ cùng các đàn chị trong phòng thí nghiệm, chỉ có con thiếu hụt thực tế, cho nên muốn bù lại một chút ——" Mịch Nhi thuận miệng lấy cớ giải thích, vội vả nói, "Mẹ, bên kia nước Mỹ còn là buổi tối chứ? Không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, ngủ ngon!"

Cúp điện thoại, Mịch Nhi ngồi ở đầu giường nóng nảy vuốt vuốt mái tóc, cô nhìn còn Liên Tĩnh Bạch đang ngủ, chính mình lại tưởng tượng ra tất cả hậu quả, càng nghĩ càng sợ.

Nếu như cô tiếp tục sống bên cạnh anh Tiểu Bạch, nhất định rất nhanh sẽ bị anh ăn hết, sau đó trong quá trình ăn, thật sự có khả năng rất lớn xảy ra vụ án máu hơi thê thảm không dám nhìn, hoặc là án mạng ——

Không được, tình yêu thật sự đáng quý, sinh mạng giá cao hơn, Mịch Nhi cô là sợ chết sợ đến hèn nhát vô cùng, tuyệt đối không tự mình mạo hiểm ở lại chờ chết!

Mịch Nhi lập tức vẻ mặt hốt hoảng nhảy ra cách xa Liên Tĩnh Bạch, cô chuyển động đại não kịch liệt cắn môi dưới, rốt cuộc, nắm quả đấm một cái, xin lỗi với mỹ nam trên giường ngủ nói: " Anh Tiểu Bạch, đừng trách em, em không muốn chết, càng không muốn chết ở trên giường. . . . . . Giữa chúng ta tồn tại khác biệt lớn nhỏ, trước khi em chưa nghĩ được biện pháp giải quyết vấn đề, em thật sự không thể lưu lại, nhưng em nhất định sẽ trở về. . . . . ."

Mịch Nhi nói đi là đi, vội vã nhảy ra đóng gói mấy món đồ ở trong phòng, cô mở cửa phòng liền xông ra ngoài.

Dọc trên đường đi, quản gia bọn người hầu không ngừng khom người chào hỏi cô, cô hết thảy chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục chạy như điên giống như ở sau lưng có ai đang đuổi theo cô. Người hầu trong nhà đều biết tiểu thư luôn luôn chợt nhớ tới thí nghiệm quan trọng, liền hấp tấp chạy đi cũng không kịp dặn dò cái gì, mọi người luyện thành thói quen với cái cảnh tượng này, hôm nay cũng sẽ không cảm thấy cỡ nào kỳ quái.

Mịch Nhi căn bản không có tính toán tiết lộ chuyện này với các quản gia trong nhà rằng cô lần này là muốn rời đi lâu dài, cô trốn chạy sự thật nhất định phải gạt anh Tiểu Bạch, có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu!

Tốt nhất là đợi đến lúc anh phát hiện thì cô đã chạy đến chân trời góc bể, anh đã hết cách xoay chuyển trồi đất không thể nào bắt được cô.
Tiện tay ở ven đường chặn đón xe taxi, Mịch Nhi nói cho tài xế một địa chỉ nằm ở ngoại ô xa xôi, trực tiếp lái về phía chỗ mục đích.

Cô đang quyết định lúc rời đi, đầu tiên thỉnh cầu trợ giúp phía trụ sở. Với thủ đoạn của anh Tiểu Bạch, cô ngồi bất kỳ phương tiện giao thông đều sẽ có dấu vết mà lần theo manh mối, cách duy nhất có thể tránh khỏi tất cả tai mắt, đương nhiên là căn cứ có khả năng trực tiếp phái máy bay trực thăng đến. Có thể né tránh tất cả căn cứ vệ tinh quét hình trực thăng, mới có thể vì cô tranh thủ thời gian mức lớn nhất! didnleqydn

Bởi vì Mịch Nhi đã tiếp tục thay Tố Tâm từ chức về ở ẩn trở thành bác sĩ bậc nhất trong căn cứ, làm việc cùng rất nhiều nhân viên của căn cứ gìn giữ quan hệ tốt đẹp, mọi người coi trọng trình độ của cô rất cao, cho nên cô ở nhà cũng rất nhanh nhận được thư hồi âm.

Lần này, người tự mình tới lái máy bay trực thăng đón cô là Dịch Nhi.

Dịch Nhi mười ba tuổi mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ. Từ nhỏ đi theo bên cạnh cha JOE mưa dầm thấm đất, lúc ba bốn tuổi cô liền thuộc như lòng bàn tay các loại vũ khí, lộ rõ ra thiên phú và nhận thức hơn người thật sớm. Khi còn bé cô liền lấy súng, pháo làm món đồ chơi chơi, hiện tại hoàn toàn thừa kế y bát của cha, bất luận là khai phá thiết kế vũ khí kiểu mới, hay là làm việc kiểm tra đo lường các loại máy móc, hoàn toàn là dễ như trở bàn tay, hôm nay cũng chỉ là lái máy bay trực thăng tới đón người, đơn giản như một bữa ăn sáng.

"Chị Mịch Nhi!"

Mịch Nhi từ xe taxi xuống, vừa đi tới chỗ đã giao hẹn vớiDịch Nhi, liền nghe được một tiếng kêu trong vắt.

Cô cẩn thận nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc thấy được một thiếu nữ thanh khiết xinh đẹp tóc đen ngắn đôi mắt màu xanh lam. Thiếu nữ và máy bay trực thăng phía sau lưng cô nhất định sẽ núp ở rừng cây màu xanh biếc, nếu như cô không lên tiếng, bằng mắt thường tuyệt đối không cách nào phát hiện nơi này còn cất giấu một chiếc trực thăng.

"Dịch Nhi, vất vả cho em tới đón chị!" Mịch Nhi tiến về phía trước hai bước, thân thiết ôm lấy Dịch Nhi hôn hai cái, không nhịn được hỏi cô, "Đây là cái kỹ thuật mới ư, tại sao máy bay và em đều giống như tàng hình? Thiếu chút nữa chị không tìm được em!"

"Hì hì, lợi hại không, đây là em và cha nghiên cứu chế tạo thuốc xịt tàng hình cùng nhau, hoàn toàn giống như tắc kè hoa, lập tức tàng hình ẩn náu a!" Dịch Nhi nhếch miệng, hơi đắc ý nói, "Đây là lần đầu tiên nó sử dụng ở ngoài căn cứ đấy, ánh mắt chị sắc bén như vậy cũng thiếu chút nữa không nhìn ra, chứng tỏ hiệu quả cũng không tệ lắm!"

"Quả nhiên là có kỹ thuật chuyên nghiệp, Dịch Nhi thật là lợi hại!" Mịch Nhi không keo kiệt chút nào khích lệ cái em gái cô chứng kiến từ nhỏ đến lớn này, " Chú Joe nhất định rất vui mừng, chị nhớ chú ấy đã sớm có cái ý nghĩ này, nhưng cho đến khi em tham gia nghiên cứu phát triển mới thiết kế ra được, chứng minh em thật sự là hậu sinh khả úy(*)!"

(*): trò giỏi hơn thầy

"Không có đâu!" Dịch Nhi le lưỡi, được khen có chút ngượng ngùng, kéo tay Mịch Nhi nói, "Chị Mịch Nhi, có lời gì chúng ta lên trực thăng rồi nói."

"Uh, được." Mịch Nhi gật đầu một cái, đi lên trực thăng ngồi. didnleqydn

Dịch Nhi điều khiển trực thăng cất cánh, tò mò hỏi cô nói: "Hôm nay làm sao vậy, tại sao vào lúc này chợt muốn em tới đón chị? Là bạn trai chị chọc chị tức giận ư?"

"Ách. . . . . . Cái này ——" Mịch Nhi nói lắp bắp ấp úng, mặc dù người bên cạnh cô cũng biết cô và Liên Tĩnh Bạch có quan hệ gần như ván đã đóng thuyền, nhưng đối mặt với bạn tốt Dịch Nhi, cô lại có chút không cách nào nói ra khỏi miệng nguyên nhân mình muốn chạy trốn khỏi nhà, dù sao, cô không thể nhiễm bẩn tâm hồn Dịch Nhi mười ba tuổi, nói những chủ đề người lớn kia. . . . . .

Cau mày thở dài một tiếng, Mịch Nhi dứt khoát buông lỏng nói: "Em cũng biết, với quan hệ nhà chị và nhà anh Tiểu Bạch, nói không chừng chị vừa đến tuổi, bọn họ liền áp giải tụi chị đi kết hôn! Lần này chị chính là muốn thừa dịp còn trẻ làm chút chuyện kích thích, trốn nhà a, mất tích a, đi ra ngoài lang thang mấy năm, tuổi dậy thì phải phản nghịch một lần đi ——"

"A, em cũng vậy cảm thấy chị nên đi gặp gỡ thế giới khác nhau, đi biết càng nhiều đàn ông hơn một chút, nói không chừng mọi người ở khắp nơi tốt hơn anh ấy nhiều người! Chị Mịch Nhi đáng được đàn ông tốt hơn, không nên sớm như vậy liền quyết định, cẩn thận về sau thật sự sẽ hối hận a!"

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.