CHƯƠNG 32 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI


Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 32: Tô Mạt khát vọng cùng thất vọng

Tô Nhân Vũ ngồi ở trước án thư, ngón tay thon dài gõ xuống bàn, thản nhiên nói:“ Đọc binh thư lâu như vậy, không bằng đến đánh một ván cờ.”

Các nữ nhi Tô gia đều học qua , nhưng là không phải ai cũng có cơ hội đánh cờ cùng Tô Nhân Vũ.

Đây là lần đầu tiên.

Tô Mạt hơi nhếch cằm lên :“ Chơi thì chơi.”

Cờ vây chính là sở trường của cha, bản thân từ nhỏ đã bị cha tôi luyện.

Nàng giống như lại được quay về tuổi thơ được chơi cờ với cha, mẹ ở một bên đan áo len, ông nội ở phía sau nàng làm cố vấn.

Gia gia tuy rằng biết đánh giặc, nhưng chơi cờ lại rất dở, luôn chỉ cho nàng chiêu thức dở ẹc, chỉ cần nghe lời ông nội, nhất định trong vòng 10 phút sẽ bị cha giết sạch.

Cùng Tô Nhân Vũ chơi nàng đương nhiên là quân đen đi trước, nếu không sẽ bị coi là coi rẻ đại tướng quân quyền uy sao ? Nàng hiện tại cũng không có gan dám khiêu khích hắn.

Nàng đi cờ cũng không chậm, hai mắt Tô Nhân Vũ liên tục tỏa ánh sáng, đột nhiên như cảm thấy quay trở về năm tháng cũ. Cố Doanh Nhi ngồi tại nơi đây, cười ngâm một khúc thơ cùng hắn đánh cờ. Nàng ta đi cờ không nhanh không chậm, suy nghĩ nhanh nhẹn, mỗi lần nhìn như sắp bị đẩy vào cửa tử, lại luôn có thể trong cõi chết tìm ra con đường sống.

Tô Nhân Vũ nhiều năm qua không có thực sự chơi cờ, hắn vẫn luôn muốn bồi dưỡng Hinh Nhi trở thành người có tài dùng binh giống như nương ruột, nhưng nàng ta lại không hề hứng thú. Những năm gần đây hắn cô độc, trốn tránh, mỗi một lần nhìn đến cờ vây đều tự động lẩn tránh. Nhưng từ lúc tiểu nha đầu này cùng hắn tranh luận tới nay, hắn liền vô thức muốn dạy nàng chơi cờ.

Nguyên tưởng nàng bất quá chỉ là theo đại tỷ tùy tiện học được chút công phu mèo cào, không nghĩ đến nha đầu có thể cùng hắn chống đỡ lâu như vậy.

Bất tri bất giác, trên khuôn mặt quanh năm lạnh lùng nghiêm nghị lại lộ ra một tia cười hiền hòa, hạ xuống một con cờ :“ Cẩn thận, ngươi vận số sắp tận rồi.”

Tô Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, bầu má tròn phính trắng nõn, giống quả anh đào,“ Chưa chắc đâu.”

Nàng cũng hoàn toàn như trở về lúc trước, quên mất hoàn cảnh hiện tại, bàn tay nhỏ bé “ba” một cái vỗ án bàn, xắn tay áo, trừng mắt cong miệng la lớn:“ Trên chiến trường không niệm tình cha con, ta liều mạng với ngươi!”

Giống hệt bộ dáng con cọp mẹ.

Thường là lúc này, nàng vừa kêu lên, sĩ khí sẽ quay lại, đầu óc minh mẫn trở lại, nước cờ tiếp theo có thể giải cứu được các binh lính, lại có thể đánh hòa cờ với cha.

Sau đó nàng “ bộp ” ấn xuống một con cờ đen, giảo hoạt nhìn hắn cười.
Tô Nhân Vũ híp mắt lại, nhìn xuyên thấu qua nàng, giống như thấy một người khác, ánh mắt hắn bắt đầu nhòa đi trong lớp sương, giọng nói kia giống y như đúc.

Quả thực chính là một lớn một nhỏ-- hai phiên bản.

Tô Mạt ngón tay mảnh khảnh gõ xuống bàn cờ: “Nhanh chút, nhanh chút, đừng thấy thua liền chơi xấu lắm.”

Kỳ thật nàng nói là cha nàng, lần đó ông nội bệnh tình nguy kịch, muốn bọn họ tại chơi cờ, cha không nhịn được liền rớt nước mắt.

Mắt của nàng cũng sưng đỏ, lại cố cười, Tô Nhân Vũ lồng ngực như bị ai bóp chặt, không biết vì sao nước cờ này mãi không đi được.

Đúng lúc Hạ Vũ bưng một khay màu hồng tiến vào, bên trên có đặt một chén chưng cách thủy màu xanh nhạt.

“Lão gia, canh đã bưng tới.”

Tô Nhân Vũ “ a” một tiếng, tự mình bưng lên, sai người ta đem bàn cờ thu lại, sau đó săn sóc Tô Mạt uống canh.

Xé trái tuyết lê ra, đem hột móc đi, bên trong nhồi bối mẫu Tứ Xuyên, nam hạnh, trong canh còn bỏ đường phèn, nhưng vẫn có chút đăng đắng, nhưng nàng ăn rất vui vẻ.


Nàng biết là hắn đang quan tâm nàng.

Trong phút chốc, trái tim của nàng mềm đi, cơ hồ nhịn không được muốn nói cho hắn chân tướng sự việc, làm cho hắn bắt những người đó về thẩm vấn kĩ càng, thì sẽ biết ngay nàng mới là nữ nhi của Cố di nương, giọt máu lưu lại của nữ nhân hắn yêu nhất.

Đột nhiên, Tử Diên vội vã chạy tới: “ Lão gia, tam tiểu thư ăn một chút canh, tất cả đều ói ra, sốt rất cao .”

Tô Nhân Vũ sợ run rẩy, nhìn thoáng qua Tô Mạt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “ Ta lập tức đi qua.”

Tiểu hài tử lớn hơn một tuổi, đã không còn là đứa nhỏ, bị lớn lên trong gia cảnh kiểu như này, mỗi người đều là ác quỷ, cho dù tam tiểu thư là điêu ngoa bốc đồng, cũng tuyệt đối không thể dùng tâm tư đứa nhỏ để phỏng đoán.

Tô Mạt từ lúc theo Tô Nhân Vũ đọc binh thư đã biết, các nàng sẽ không yên tĩnh đâu.

Tô Hinh Nhi tuyệt đối không phải bị bệnh, bất quá là giả vờ mục đích để phụ thân chú ý thôi.

Tô Mạt ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt có chút lưu luyến khát vọng.

Tô Nhân Vũ lại chỉ nhìn nàng một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Phụ thân .” Tô Mạt nhỏ giọng gọi hắn, mong muốn biết bao hắn không đi, có thể lưu lại với nàng, nàng cũng bị bệnh mà .

Tô Nhân Vũ dừng lại bước, quay đầu nhìn nàng, Tô Mạt cắn môi :“ Tam tỷ tỷ không có bệnh .”

Hết lần này tới lần khác Tô Hinh Nhi chỉ là gây sức ép mà thôi, Tô Nhân Vũ cũng biết, nhưng hắn chính là không nỡ mặc kệ tiểu nha đầu đó.
Tô Nhân Vũ nhìn về phía Tô Mạt phẩy phẩy tay: “Ngươi đem sách về ngHỉ ngơi đi. Ngày mai lại đến.”

Nghe hắn ta nói ngày mai lại đến, Tô Mạt gật đầu: “Được thưa phụ thân!”

Nàng biết như vậy rất nguy hiểm nhưng nàng không hối hận, nàng nghĩ dù như thế nào nàng cũng muốn mình có thể lưu lại một chút kí ức tốt đẹp.

Cảnh sắc mùa xuân phía trước thật là rực rỡ.

Nàng muốn cho Tô Nhân Vũ thấy nàng là nữ nhi hoàn hảo nhất.

Người Tô Nhân Vũ yêu nhất là cố di nương, hắn ta yêu thích Cố di nương như vậy là do Cố di nương thông minh, ôn hòa nhưng cũng rất tinh nghịch, cùng hắn ta bày binh bố trận, vừa là nương tử vừa là bạn. Tô Mạt ngay lập tức phán đoán điều mà hắn ta tìm kiếm chính là điều này.

Hắn ta luôn tìm cách dụ dỗ Tô Hinh Nhi xem binh thư cũng là vì suy nghĩ này.

Nhưng không ai hiểu hắn ta thì nàng đã lập tức hiểu, nàng sẽ vừa là con vừa là bạn của hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ phải xúc động. Mà như vậy, Tam tiểu thư và Đại phu nhân nhất định sẽ căm hận nàng đến tận xương tủy.

Nàng sẽ phải buộc các nàng ta cháy nhà ra mặt chuột nếu không thì còn tốn thời gian tới đâu. Nhân sinh bách niên, nàng đã bảy tuổi rồi, cũng không còn nhiều thời gian để lãng phí cho bọn họ nữa!

Ở Mẫu đơn viên, Tô Hinh Nhi vừa khóc lại vừa gây náo loạn, trời lạnh mà cHỉ mặc mỗi tấm áo mỏng manh trên người, đi chân không trên đất, lại còn nằm vật xuống đất khóc ầm ĩ,“Phụ thân không cần ta, Hinh Nhi thật đáng thương, Hinh Nhi thật đáng thương...... Phụ thân cần mụ già quê mùa kia, cần đứa nghiệt chủng của Đỗ Di nương”

Tô Nhân Vũ đột nhiên có cảm giác chán nản nhưng vẫn cố nén, cúi người ôm lấy Tô Hinh Nhi:“Nha đầu ngốc, phụ thân thương yêu ngươi nhất!”

CHỉ cần nàng ta là con của Cố di nương, hắn sẽ hết sức bảo vệ, quan tâm đặc biệt đến nàng ta.

Tô Hinh Nhi khóc đến nỗi mắt sưng húp, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ gắt lên.

Tô Nhân Vũ đau lòng đứng lên, ôm nàng ta vào lòng, cho tất cả mọi người lui ra ngoài, hắn ta tự mình dỗ cho nàng ta ngủ.

Tô Hinh Nhi lại khóc ầm lên, không cHỉ khóc tức tưởi mà còn nôn hai lần, không nôn ra được gì mà chính là nôn khan.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn ta của nàng ta, lòng Tô Nhân Vũ nhất thời quặn đau, ôm chặt nàng ta vào lòng,“ Hinh Nhi ngoan, không khóc nữa, không khóc nữa!”

Tô Hinh Nhi dùng sức giật tóc mình: “Phụ thân không cần ta . Hinh Nhi thật đáng thương…”

Tô Nhân Vũ dỗ nàng ta thật lâu, bảo với nàng sẽ không dạy Tô Mạt đọc sách nữa nàng ta mới thôi nức nở, dụi mắt vào vạt áo của hắn ta

truyenhoangdung.blogspot.com







No comments

Powered by Blogger.