CHƯƠNG 32 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 32:
"Triển Dĩ Mặc! Em ra đây
cho chị!" Mịch Nhi một tay kéo Mục Cẩn đi nhanh, mộtbên ở trên đường nói
xung quanh: " Chị biết em ở đây, đừng trốn khôngra! Em có bản lĩnh cài bẫy
A Cẩn, em có bản lĩnh ra đây!"
"Chị, chị đừng kêu. . . . . ." Mục Cẩn bị chị gái kéo về phía trước, chợt cảm thấy có chút cảm động, lại có chút mất thể diện.
Chính là cảm động, chị gái ruột của mình mặc dù ngoài miệng luôn là khôngthuận theo thì không buông tha với cậu, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệtđối là cực kỳ bao che. Có lẽ cho dù là anh rể tương lai anh Tĩnh Bạchkhi dễ cậu, chị gái cũng sẽ không chút do dự ra đòn đi?
Nhưng là, giờ khắc này, giống như dì Tuyết nhập vào thân, ồn ào ầm ĩ chị gái thật sự là cảm giác tốt như người đàn bà đanh đá a. . . . . . Chị có thểbuông tay của cậu ra hay không, cũng đừng kêu như vậy nữa, tại sao muốnđem chuyện cậu bị anh Dĩ Mặc cài bẫy khiến cho mọi người đều biết, cậucũng không có kém như vậy chứ. . . . . .
"Mịch Nhi, chờ anh mộtchút!" Liên Tĩnh Bạch đuổi theo, kéo tay kia của Mịch Nhi, bất đắc dĩnói, "Em muốn tìm Dĩ Mặc, tại sao tìm tới nơi này hả? Anh dẫn em đi,muốn tìm em ấy, dĩ nhiên tìm Liên Tranh trước nhanh hơn!"
"A, emlại quên mất!" Mịch Nhi vỗ trán một cái, "Hỏng rồi, dường như em ở lạitrong phòng thí nghiệm của trường quá lâu, gần một tháng không có gặpLiên Tranh và Dĩ Mặc, ngay cả bọn họ Tiêu Bất Ly Mạnh(*) cũng quên. . . . . ."
(*): hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của DươngDuyên Chiêu trong Dương gái tướng, tình cảm của hai người vô cùng thânthiết cho nên mới dùng Tiêu Bất Ly Mạnh hoặc Mạnh Bất Ly Tiêu để hìnhdung D.D.L.Q.D
"Chị, chị đừng kêu. . . . . ." Mục Cẩn bị chị gái kéo về phía trước, chợt cảm thấy có chút cảm động, lại có chút mất thể diện.
Chính là cảm động, chị gái ruột của mình mặc dù ngoài miệng luôn là khôngthuận theo thì không buông tha với cậu, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệtđối là cực kỳ bao che. Có lẽ cho dù là anh rể tương lai anh Tĩnh Bạchkhi dễ cậu, chị gái cũng sẽ không chút do dự ra đòn đi?
Nhưng là, giờ khắc này, giống như dì Tuyết nhập vào thân, ồn ào ầm ĩ chị gái thật sự là cảm giác tốt như người đàn bà đanh đá a. . . . . . Chị có thểbuông tay của cậu ra hay không, cũng đừng kêu như vậy nữa, tại sao muốnđem chuyện cậu bị anh Dĩ Mặc cài bẫy khiến cho mọi người đều biết, cậucũng không có kém như vậy chứ. . . . . .
"Mịch Nhi, chờ anh mộtchút!" Liên Tĩnh Bạch đuổi theo, kéo tay kia của Mịch Nhi, bất đắc dĩnói, "Em muốn tìm Dĩ Mặc, tại sao tìm tới nơi này hả? Anh dẫn em đi,muốn tìm em ấy, dĩ nhiên tìm Liên Tranh trước nhanh hơn!"
"A, emlại quên mất!" Mịch Nhi vỗ trán một cái, "Hỏng rồi, dường như em ở lạitrong phòng thí nghiệm của trường quá lâu, gần một tháng không có gặpLiên Tranh và Dĩ Mặc, ngay cả bọn họ Tiêu Bất Ly Mạnh(*) cũng quên. . . . . ."
(*): hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của DươngDuyên Chiêu trong Dương gái tướng, tình cảm của hai người vô cùng thânthiết cho nên mới dùng Tiêu Bất Ly Mạnh hoặc Mạnh Bất Ly Tiêu để hìnhdung D.D.L.Q.D
Nói xong, Mịch Nhi lấy điện
thoại di động ra bắtđầu gọi giương cho Triển Liên Tranh: "Này này, Liên
Tranh em ở đâu? A,được được, chị sẽ đi tìm em!"
"Hì hì, cám ơn anh Tiểu Bạch nhắc nhở em!" Mịch Nhi cười cười với Liên Tĩnh Bạch, sau đó kéo em trai đi.
"Thì ra là bọn họ đã đi về." Mục Cẩn vừa nghe Liên Tranh nói địa điểm ởtrong điện thoại, hơi nhíu mày lầm bầm, "Anh Dĩ Mặc quả nhiên là cố ý để cho em một mình đi gõ cửa sổ xe, anh ấy làm sao có thể lôi kéo chị Liên Tranh trở về phòng khách chứ. . . . . ."
Một nhóm ba người điđến phòng khách, Mịch Nhi quả nhiên nhìn Triễn Dĩ Mặc ngồi trên ghếsofa, đang hi hi ha ha nói chuyện cùng Liên Tranh, cô ra hiệu với emtrai, hai người cũng nhón chân, lặng yên không tiếng động nhanh nhẹn đitới.
"Oa!" Mịch Nhi đi đến sau lưng Triển Dĩ Mặc, chợt cao giọngkêu một tiếng, khi Triển Dĩ Mặc che lỗ tai nhắm mắt lại theo bản năng,khóe môi môi cô nâng lên, ngón tay khẽ giớ lên, một chút bột màu trắngkhông lộ chút sơ hở rơi vào giữa gáy lúc Triển Dĩ Mặc lơ là lộ ra.
"Ha ha! Triển Dĩ Mặc, nhận tội đi!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, tuyên bố nói: " Nếm thử một chút lợi hại của chị đi!"
"Chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh cũng bị tiếng thét chói tai của Mịch Nhidọa sợ hết hồn, cô quay đầu nhìn lại, vui mừng đứng lên, "Chị trở lại!Là anh cả đi đón chị trở về đúng không? Chị hoàn toàn quên mất hôm naytụ họp đúng không?"
"Hì hì, cám ơn anh Tiểu Bạch nhắc nhở em!" Mịch Nhi cười cười với Liên Tĩnh Bạch, sau đó kéo em trai đi.
"Thì ra là bọn họ đã đi về." Mục Cẩn vừa nghe Liên Tranh nói địa điểm ởtrong điện thoại, hơi nhíu mày lầm bầm, "Anh Dĩ Mặc quả nhiên là cố ý để cho em một mình đi gõ cửa sổ xe, anh ấy làm sao có thể lôi kéo chị Liên Tranh trở về phòng khách chứ. . . . . ."
Một nhóm ba người điđến phòng khách, Mịch Nhi quả nhiên nhìn Triễn Dĩ Mặc ngồi trên ghếsofa, đang hi hi ha ha nói chuyện cùng Liên Tranh, cô ra hiệu với emtrai, hai người cũng nhón chân, lặng yên không tiếng động nhanh nhẹn đitới.
"Oa!" Mịch Nhi đi đến sau lưng Triển Dĩ Mặc, chợt cao giọngkêu một tiếng, khi Triển Dĩ Mặc che lỗ tai nhắm mắt lại theo bản năng,khóe môi môi cô nâng lên, ngón tay khẽ giớ lên, một chút bột màu trắngkhông lộ chút sơ hở rơi vào giữa gáy lúc Triển Dĩ Mặc lơ là lộ ra.
"Ha ha! Triển Dĩ Mặc, nhận tội đi!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, tuyên bố nói: " Nếm thử một chút lợi hại của chị đi!"
"Chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh cũng bị tiếng thét chói tai của Mịch Nhidọa sợ hết hồn, cô quay đầu nhìn lại, vui mừng đứng lên, "Chị trở lại!Là anh cả đi đón chị trở về đúng không? Chị hoàn toàn quên mất hôm naytụ họp đúng không?"
Hiện tại Triển Liên Tranh đã
lớn lên thành thiếu nữ mười tuổi như nụ hoa vừa chớm nở, khi còn bé khuôn mặt
đáng yêu không gì sánh được trổ mã càngthêm xinh đẹp đáng yêu, cô nảy mầm từ
Lolita đáng yêu không gì sánhbằng, biến thành thiếu nữ tuyệt đối xinh đẹp, tinh
tế.
Mặc dù từnhỏ cô ăn sung mặc sướng, mọi người càng cưng chiều cô, nhưng cô trờisinh tính tình mềm mại, yếu đuối, không dính vào một chút quen thói tùyhứng điêu ngoa, tính tình dịu dàng, thân thiện vẫn không thay đổi. Côđến bây giờ vẫn như cũ chung sống rất tốt với tất cả mọi người nhà họTriển và nhà họ Mục, là tiểu công chúa trong lòng bàn tay mọi người, từnhỏ đến lớn chơi đùa cùng Mịch Nhi tình cảm thậm chí còn thân thiết hơnchị em ruột.
Giống nhau lớn lên thành thiếu niên mười tuổi tuấntú xanh tươi Triển Dĩ Mặc nhưng mà bị Mịch Nhi chợt công kích bất ngờdọa sợ hết hồn, cậu vừa nghe lời tuyên bố của Mịch Nhi, thoáng chốc đứng lên, cuống quít kiểm tra toàn thân, có chút hoảng sợ hỏi: "Mịch Nhi ——Mịch Nhi chị làm gì em——"
Triển Dĩ Mặc chợt cảm thấy trên cổ cócái gì đó khó chịu, cậu hốt hoảng gãi lên, đầu ngón tay dính vào chútphấn trắng, cậu gọi Mịch Nhi: "Này này, chị đổ thứ gì? Thật là nhột thật là nhột! Mịch Nhi, em không có đắc tội với chị, tại sao chị lại làm như vậy với em ——"
Tay của cậu không ngừng gãi chỗ ngứa đó, nhưnggiữa gáy phạm vi ngứa lại không ngừng mở rộng, hơn nữa chỗ gãi chẳngnhững không có hết ngứa, ngược lại có một loại ngứa khác càng thêm kịchliệt bắt đầu phát tác! D.D.L.Q.D
Mặc dù từnhỏ cô ăn sung mặc sướng, mọi người càng cưng chiều cô, nhưng cô trờisinh tính tình mềm mại, yếu đuối, không dính vào một chút quen thói tùyhứng điêu ngoa, tính tình dịu dàng, thân thiện vẫn không thay đổi. Côđến bây giờ vẫn như cũ chung sống rất tốt với tất cả mọi người nhà họTriển và nhà họ Mục, là tiểu công chúa trong lòng bàn tay mọi người, từnhỏ đến lớn chơi đùa cùng Mịch Nhi tình cảm thậm chí còn thân thiết hơnchị em ruột.
Giống nhau lớn lên thành thiếu niên mười tuổi tuấntú xanh tươi Triển Dĩ Mặc nhưng mà bị Mịch Nhi chợt công kích bất ngờdọa sợ hết hồn, cậu vừa nghe lời tuyên bố của Mịch Nhi, thoáng chốc đứng lên, cuống quít kiểm tra toàn thân, có chút hoảng sợ hỏi: "Mịch Nhi ——Mịch Nhi chị làm gì em——"
Triển Dĩ Mặc chợt cảm thấy trên cổ cócái gì đó khó chịu, cậu hốt hoảng gãi lên, đầu ngón tay dính vào chútphấn trắng, cậu gọi Mịch Nhi: "Này này, chị đổ thứ gì? Thật là nhột thật là nhột! Mịch Nhi, em không có đắc tội với chị, tại sao chị lại làm như vậy với em ——"
Tay của cậu không ngừng gãi chỗ ngứa đó, nhưnggiữa gáy phạm vi ngứa lại không ngừng mở rộng, hơn nữa chỗ gãi chẳngnhững không có hết ngứa, ngược lại có một loại ngứa khác càng thêm kịchliệt bắt đầu phát tác! D.D.L.Q.D
"Hừ hừ, dạng bột thuốc
ngứa mớinhất, rất lợi hại nha!" Mịch Nhi khoanh tay, nhìn Triển Dĩ Mặc nhếchnhác
dạng cười nói, "Em không có đắc tội chị, nhưng chị muốn tìm emchính là món
nợ tính sổ A Cẩn—— trong mấy ngày này chị không có ở đây,em có cài bẫy, trêu chọc
em ấy hay không? Chị báo thù vì em trai, chẳnglẽ có vấn đề gì sao!"
"Oan uổng a!" Triển Dĩ Mặc ngứa đến lộ ragương mặt tuấn tú nhăn thành một đám, đau khổ giải thích, "Em đối với em A Cẩn rất tốt a, chị mau cho em thuốc giải, đừng vu oan giá họa!"
"Cầu xin tha thứ cũng vô ích, hôm nay chính là bị chị bắt tại chỗ ! Là emchỉ thị A Cẩn ở trước cửa chờ chị đúng không? Không thừa nhận là phícông!" Mịch Nhi chống nạnh nói, "Chúng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ chị còn không hiểu rõ em sao? Cái người này chỉ sợ thiên hạ khôngloạn, thích trêu chọc người khác mọi nơi, thời điểm dừng không được tính cách ma quỷ, đã sớm nên phạt rồi!"
"A —— thật khó chịu —— MịchNhi, thật là ngứa, thật khó chịu. . . . . ." Triển Dĩ Mặc dù sao vẫn làthiếu niên, loại thuốc này đối với cậu mà nói có chút quá mạnh, cậu khóchịu tìm kiếm cứu tinh khắp nơi, thấy anh cả đứng sau lưng Mịch Nhi, ánh mắt cậu thoáng chốc sáng lên.
Triển Dĩ Mặc chớp đôi mắt to, làmbộ đáng thương cầu xin Liên Tĩnh Bạch tha thứ: "Anh cả, anh giúp em nóivài câu hữu ích đi, cầu xin chị dâu nhỏ giơ cao đánh khẽ, em sắp ngứakhông chịu nổi rồi. . . . . ."
"Oan uổng a!" Triển Dĩ Mặc ngứa đến lộ ragương mặt tuấn tú nhăn thành một đám, đau khổ giải thích, "Em đối với em A Cẩn rất tốt a, chị mau cho em thuốc giải, đừng vu oan giá họa!"
"Cầu xin tha thứ cũng vô ích, hôm nay chính là bị chị bắt tại chỗ ! Là emchỉ thị A Cẩn ở trước cửa chờ chị đúng không? Không thừa nhận là phícông!" Mịch Nhi chống nạnh nói, "Chúng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ chị còn không hiểu rõ em sao? Cái người này chỉ sợ thiên hạ khôngloạn, thích trêu chọc người khác mọi nơi, thời điểm dừng không được tính cách ma quỷ, đã sớm nên phạt rồi!"
"A —— thật khó chịu —— MịchNhi, thật là ngứa, thật khó chịu. . . . . ." Triển Dĩ Mặc dù sao vẫn làthiếu niên, loại thuốc này đối với cậu mà nói có chút quá mạnh, cậu khóchịu tìm kiếm cứu tinh khắp nơi, thấy anh cả đứng sau lưng Mịch Nhi, ánh mắt cậu thoáng chốc sáng lên.
Triển Dĩ Mặc chớp đôi mắt to, làmbộ đáng thương cầu xin Liên Tĩnh Bạch tha thứ: "Anh cả, anh giúp em nóivài câu hữu ích đi, cầu xin chị dâu nhỏ giơ cao đánh khẽ, em sắp ngứakhông chịu nổi rồi. . . . . ."
"Em nói cái gì, emmới vừa
gọi chị là cái gì!" Mịch Nhi bị câu nói "Chị dâu nhỏ" kia củaTriển
Dĩ Mặc chọc khiến cô xù lông nổi giận, cô đi lên trước nhìn xuốngem ấy, lấy ra
một cái bình nhỏ chứa chất lỏng màu tím nhạt, tay xoaytròn vị trí nguy hiểm, uy
hiếp Triển Dĩ Mặc nói: " Chị thấy có lẽ em bịngứa da, chưa nếm đủ sự lợi hại
của chị có đúng hay không! Em gọi ai đó, ai là chị dâu của em, em đã nói không
gọi như vậy nữa, hiện tại trướcmặt chị liền nuốt lời, quả nhiên là tác dụng của
phấn ngứa còn quá nhẹrồi!"
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi tràn đầy ngọn lửa thẹn quá hóagiận, mặc dù tương lai của cô dường như có lẽ đã định ở chung một chỗvới anh Tiểu Bạch, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ củabọn họ, nhưng cô chính là không chấp nhận bất luận kẻ nào trêu ghẹo cô!Toàn bộ xưng hô đều phải chờ đến sau khi kết hôn mới có thể gọi, tuyệtđối không có ngoại lệ!
Triển Dĩ Mặc và Triển Liên Tranh lần đầutiên gọi cô là "chị dâu" đã bị cô đe dọa, dụ dỗ đồng ý không bao giờ ... gọi bậy nữa. Nhưng Triển Dĩ Mặc cho tới bây giờ đều là thích tự mìnhmạo hiểm không tuân thủ quy củ, cô đã sớm hoài nghi em ấy sẽ vụng trộmnói thầm sau lưng mình, ai biết lần này cô bắt quả tang ngay tại chỗ,nhìn cô trừng trị em ấy thế nào!
Lông mày Mịch Nhi dựng thẳngđứng, tay bình tĩnh, từ từ mở ra, tràn đầy uy hiếp, thích thú đổ xuốngmột chút, chất lỏng màu tím nhạt không giữ lại chút nào trút xuống trêncổ chỗ Triển Dĩ Mặc gãi, không tiếng động lại không có hơi thở.
"A!" Triển Dĩ Mặc ngay lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đáng chết,Mịch Nhi nghiên cứu, chế tạo ra liều thuốc quả nhiên độc ác, mới vừa rồi anh vẫn chỉ là ngứa ngáy cái cổ, nhưng sau khi đổ thuốc xuống, loạingứa này đang lan tràn toàn thân!
Triển Dĩ Mặc không tự chủ bắtđầu gãi khắp toàn thân, cơ thể thoáng chốc nhếch nhác không còn hìnhdạng, anh nhìn Liên Tĩnh Bạch và Triển Liên Tranh ngồi trên ghế sô phanói chuyện phiếm, rên rỉ cứng rắn nặn ra mấy câu nói: "Anh —— anh cả,Liên Tranh, không —— không nên thấy chết mà không cứu a. . . . . ."
Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi tràn đầy ngọn lửa thẹn quá hóagiận, mặc dù tương lai của cô dường như có lẽ đã định ở chung một chỗvới anh Tiểu Bạch, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ củabọn họ, nhưng cô chính là không chấp nhận bất luận kẻ nào trêu ghẹo cô!Toàn bộ xưng hô đều phải chờ đến sau khi kết hôn mới có thể gọi, tuyệtđối không có ngoại lệ!
Triển Dĩ Mặc và Triển Liên Tranh lần đầutiên gọi cô là "chị dâu" đã bị cô đe dọa, dụ dỗ đồng ý không bao giờ ... gọi bậy nữa. Nhưng Triển Dĩ Mặc cho tới bây giờ đều là thích tự mìnhmạo hiểm không tuân thủ quy củ, cô đã sớm hoài nghi em ấy sẽ vụng trộmnói thầm sau lưng mình, ai biết lần này cô bắt quả tang ngay tại chỗ,nhìn cô trừng trị em ấy thế nào!
Lông mày Mịch Nhi dựng thẳngđứng, tay bình tĩnh, từ từ mở ra, tràn đầy uy hiếp, thích thú đổ xuốngmột chút, chất lỏng màu tím nhạt không giữ lại chút nào trút xuống trêncổ chỗ Triển Dĩ Mặc gãi, không tiếng động lại không có hơi thở.
"A!" Triển Dĩ Mặc ngay lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đáng chết,Mịch Nhi nghiên cứu, chế tạo ra liều thuốc quả nhiên độc ác, mới vừa rồi anh vẫn chỉ là ngứa ngáy cái cổ, nhưng sau khi đổ thuốc xuống, loạingứa này đang lan tràn toàn thân!
Triển Dĩ Mặc không tự chủ bắtđầu gãi khắp toàn thân, cơ thể thoáng chốc nhếch nhác không còn hìnhdạng, anh nhìn Liên Tĩnh Bạch và Triển Liên Tranh ngồi trên ghế sô phanói chuyện phiếm, rên rỉ cứng rắn nặn ra mấy câu nói: "Anh —— anh cả,Liên Tranh, không —— không nên thấy chết mà không cứu a. . . . . ."
Hiện tại cầu xin Mịch Nhi là
vô ích , anh chỉ có thể gửi gắm hi vọng trên người anh cả và em gái. . . . . .
"Anh cả, anh cứu anh hai đi ——" Triển Liên Tranh cũng lôi kéo Liên Tĩnh Bạch năn nỉ nói, cô vừa mới bị anh cả kéo liên tục không cho cô đi cầu tình, nhưng tình hình hiện tại, cô không thể ngồi nhìn thêm nữa.
LiênTĩnh Bạch nghe được " lời trăng trối" cuối cùng của em trai, anh nhìnthoáng qua vẻ mặt khổ sở của Triển Dĩ Mặc, không khỏi thở dài tronglòng.
Anh vẫn biết Dĩ Mặc nghịch ngợm tùy hứng đến vô pháp vôthiên, nhưng bây giờ chính là cảm khái em trai không biết nặng nhẹ taihọa là từ miệng mà ra nông nỗi này, chỗ hiểm của Mịch Nhi chính là câuxưng hô kia, anh làm sao dám kêu như vậy ? !
Trong lòng LiênTĩnh Bạch tâm lại hiện lên vài ý niệm, em trai là nên dạy dỗ nên cóngười giáo huấn, bị Mịch Nhi chỉnh đến mức này, chỉ xem như là trừngphạt nhỏ, thay đổi tính cách Nhị thiếu gia của nhà họ Triển còn phải làm nhiều chuyện hơn.
Kế tiếp, đến lượt anh ra tay,thẳng thắn đàm luận điều kiện không thể tưởng tượng nổi với em trai.
"Anh cả, anh cứu anh hai đi ——" Triển Liên Tranh cũng lôi kéo Liên Tĩnh Bạch năn nỉ nói, cô vừa mới bị anh cả kéo liên tục không cho cô đi cầu tình, nhưng tình hình hiện tại, cô không thể ngồi nhìn thêm nữa.
LiênTĩnh Bạch nghe được " lời trăng trối" cuối cùng của em trai, anh nhìnthoáng qua vẻ mặt khổ sở của Triển Dĩ Mặc, không khỏi thở dài tronglòng.
Anh vẫn biết Dĩ Mặc nghịch ngợm tùy hứng đến vô pháp vôthiên, nhưng bây giờ chính là cảm khái em trai không biết nặng nhẹ taihọa là từ miệng mà ra nông nỗi này, chỗ hiểm của Mịch Nhi chính là câuxưng hô kia, anh làm sao dám kêu như vậy ? !
Trong lòng LiênTĩnh Bạch tâm lại hiện lên vài ý niệm, em trai là nên dạy dỗ nên cóngười giáo huấn, bị Mịch Nhi chỉnh đến mức này, chỉ xem như là trừngphạt nhỏ, thay đổi tính cách Nhị thiếu gia của nhà họ Triển còn phải làm nhiều chuyện hơn.
Kế tiếp, đến lượt anh ra tay,thẳng thắn đàm luận điều kiện không thể tưởng tượng nổi với em trai.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment