CHƯƠNG 33 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 33: 


Liên Tĩnh Bạch gật đầu, đứng lên đi tới, cất giọng nói với Mịch Nhi: "Mịch Nhi , đưa cho Dĩ Mặc thuốc giải đi, em ấy đã biết sai rồi."

"Anh xin tha cho em ấy?" Mịch Nhi nhíu mày, dự tính một hồi trong lòng, sau đó hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu hỏi Liên Tĩnh Bạch, "Vậy em có ích lợi gì? Em vẫn chưa hết tức giận đâu, em đưa cho anh thuốc giải, vậy anh lấy cái gì trao đổi?"

Mặc dù không tiếp quản công ty của cha, nhưng Mịch Nhi vẫn đi theo bên người Liên Tĩnh Bạch, không nhận thức được cũng học được một chút thủ đoạn của bọn gian thương. Nếu như anh Tiểu Bạch muốn giúp đỡ, cô dĩ nhiên làm việc nghĩa không được chùn bước tuyệt đối không tiếc rẻ thành phẩm, nhưng bây giờ muốn cô bỏ qua cho việc làm sai lầm của Triển Dĩ Mặc, cô sẽ vô duyên vô cớ mà lên giá rồi...!

"Em muốn cái gì?" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, buông tay nói, "Mọi thứ anh có đều là của em, em còn muốn cái gì?"

"Hả. . . . . ." Mịch Nhi bị lời nói của anh làm cho sững sờ, cái này đúng là không sai, cái gì của anh Tiểu Bạch đều là của cô, tuyệt đối không có giấu giếm, hưởng thụ của cải một mình, cô còn có thể trao đổi cái gì?

Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, đột nhiên vỗ tay nói: "Em biết rồi! Trao đổi anh không được phép trở lại trường học đón em! Đúng, trước khi em kết thúc hạng mục thí nghiệm tiến hành hiện tại, anh không được phép đến viện y học một lần nữa!"

"Em còn bao lâu mới có thể kết thúc hạng mục?" Lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu lại, "Nếu như quá lâu thì không được, em vừa vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ quên về nhà, nếu như quá lâu anh không đi đến kéo em ra ngoài, thân thể của em sẽ không chịu nổi!"
Anh cũng không thể chịu đựng được thời gian dài không được thấy cô, nếu như không phải là Mịch Nhi thật sự kiên trì muốn đi theo bên cạnh người thầy hiện tại, anh nhất định sẽ không chịu sự hạn chế của thời tiết mang cô theo trên người!

Mịch Nhi tính toán sơ qua, đưa ra ba ngón tay: "Ba tuần, nhiều nhất ba tuần, chỉ không biết sớm hay muộn! Em cam đoan sẽ cố gắng hết sức nhớ phải về nhà, chỉ là không cho phép anh đến trường học ——"

Liên Tĩnh Bạch nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gian nan gật đầu một cái: "Được, anh đồng ý với em."

"Tốt! Một lời đã định, giao dịch thành công!" Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi phóng ra tia sáng đắc ý, ha ha, cô đánh cược thắng!

Hôm nay anh Tiểu Bạch chờ ở trước cửa viện y học, cơ hồ thu hút toàn bộ nữ sinh trong các khoa của học viện đi đến vây xem, nghe được ... lời nói hy vọng có được người đàn ông của cô của những người con gái này, cảm nhận được họ ảo tưởng kiểu này kiểu kia với người đàn ông của cô, cô không thế nào nhịn được nữa!

Có lẽ rất nhiều người đều không hiểu, tại sao Mịch Nhi để ý nhiều nữ sinh quấy rầy Liên Tĩnh Bạch như thế, so với việc thỉnh thoảng đến viện y học một lần, rõ ràng thời gian anh ở ngoài xã hội nhiều hơn, đối mặt hấp dẫn lớn hơn nữa mới đúng.

Nhưng Mịch Nhi phân biệt rất rõ ràng, mặc dù anh Tiểu Bạch hiện tại chính thức tiến vào Triển Thị giao thiệp với thương trường, nhưng cô thật sự không sợ anh sẽ say mê những người phụ nữ trên thương trường ấy. Anh sẽ có một loại phòng bị và ngăn cách tự nhiên với những người trưởng thành nhiều kinh nghiệm ấy, tiềm thức sẽ vô ý tránh né nguy hiểm.

Nhưng nếu như đối mặt với anh là thiếu nữ nhỏ hơn mấy tuổi, tình huống sẽ khác hoàn toàn.

Hình như là bởi vì anh Tiểu Bạch cùng cô và Triển Liên Tranh cùng nhau lớnlên, cưng chiều các cô đã trở thành thói quen, anh rất thân thiện, dịudàng đối với bạn bè thiếu nữ của em gái chênh lệch năm tuổi. Trong họcviện đều là những nữ sinh mười mấy tuổi, hôm nay anh đều có thể khoandung, chịu đựng những người này vây quanh anh líu ríu, chứng minh rằngcác thiếu nữ rất dễ dàng thiết lập mối quan hệ thân mật với anh!

Mịch Nhi đương nhiên sẽ lo lắng, khi anh Tiểu Bạch đến trường học, đâu phảilà muốn tới đón cô về nhà,nhất định chính là tiến vào dã tâm bừng bừngthừa cơ hành động của bầy sói! Nếu cứ như thế mãi, nói không chừng cóngười thừa lúc vắng mà xen vào, bồi dưỡng nâng cao tình cảm. . . . . .

Cô rất kiên trì, không để cho anh đến trường học, chính là vì để cho tìnhcảnh cô ghét nhất này không tái diễn lại nữa! Chỉ cần anh không xuấthiện, sẽ cắt đứt tất cả những thứ vọng tưởng kia của các học muội!

Giao dịch này mặc dù giao hẹn là ba tuần, nhưng kỳ thật, đây dường như chính là vĩnh viễn.

Anh Tiểu Bạch tuyệt đối không biết, hạng mục trong tay cô này nếu như kếtthúc tốt đẹp, cô sẽ thông hiểu toàn bộ kiến thức của thầy hướng dẫn,cũng có thể lấy được học vị tiến sĩ tốt nghiệp, từ nay về sau, anh sẽkhông có cơ hội đi trong sân trường đại học trêu hoa ghẹo nguyệt nữa !

"Hai người thỏa thuận xong rồi?" Triển Liên Tranh vẫn luôn yên lặng khônglên tiếng lo lắng cho Triển Dĩ Mặc, nghe hai người giao dịch, cô khôngnhịn được nhắc nhở: " Chị Mịch Nhi, chị nhanh lên một chút trao thuốcgiải cho anh hai đi!"
"Đi thôi." Liên Tĩnh Bạch gật đầu một cáivới Triển Liên Tranh, tiến lên một tay kéo Mịch Nhi , lặng lẽ nói vớicô, "Hiện tại anh đi thương lượng với Dĩ Mặc, nhìn em ấy ra giá baonhiêu, tới trao đổi phương thuốc giải ngứa ~"

"Oa, anh thật làhư!" Mịch Nhi không nhịn được cấu anh một cái, cô đã biết, anh Tiểu Bạch gian xảo làm sao có thể có lòng tốt như vậy, thì ra là kế sách sau giấu ở chỗ này, cuối cùng người muốn mua đơn chính là Liên Tĩnh Bạch!

Liên Tĩnh Bạch chỉ cười không nói, công khai tính toán em trai ruột, vừa rồi là Mịch Nhi vô duyên vô cớ lên giá, hiện tại đến lượt anh!

"Cácngười. . . . . . Các người rốt cuộc có nhớ đến em. . . . . ." Cuối cùngnhìn thấy có người đi tới, Triển Dĩ Mặc đã khó chịu hận không được lănlộn trên đất, anh co quắp trên mặt đất mệt mỏi hỏi, "Thuốc giải đâu ——"

"Dĩ Mặc, thân thể rất khó chịu sao?" Liên Tĩnh Bạch giả vờ quan tâm hỏi,tay đụng da em trai một cái, Triển Dĩ Mặc lại kêu rên ra tiếng, thân thể của anh ngứa đến bây giờ, đã chịu đựng đến ngay cả chạm cũng không đủsức, toàn thân trên dưới vừa đụng đều đau tan lòng nát dạ!

"Gàokhóc, anh cả. . . . . . anh cả anh tha cho ——" Triển Dĩ Mặc híp mắt cầuxin tha thứ, "Đừng đụng em, anh bảo Mịch Nhi cho em thuốc giải đi ——"

Liên Tĩnh Bạch gật đầu, mở miệng nói: "Thuốc giải dĩ nhiên có thể cho em,nhưng đây là anh phải trao đổi với Mịch Nhi mới có được, em chuẩn bị lấy cái gì, tới bồi thường tổn thất của anh đây?"

Anh cả, anh là gian thương sao, còn muốn tính toán với em trai ruột. . . . . ." Triển Dĩ Mặc khinh thường lưu manh trở mặt, nhưng tình trạng trướcmắt, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Em còn có đường sống mặc cả cùnganh sao. . . . . . Anh muốn cái gì cũng được, đưa em thuốc giải trước. . . . . ."

"Dĩ Mặc, em mười tuổi rồi, năm trước lấy được bằngHavard MBA có đúng hay không? Uh, hiện tại mặc dù nói là còn ra nướcngoài học tập ở Havard, nhưng em căn bản chính là muốn ở nước ngoàichơi, không trở về thôi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đột nhiên hỏi thăm về những đề tài hiểu rõ còn hỏi không liên quan này.

"Anh cả. . . . . . Anh có chuyện gì nói thẳng, em không chống đỡ được lâu —— anh rốtcuộc muốn em làm cái gì?" Triển Dĩ Mặc giơ tay đầu hàng, "Những chuyệnnày không phải là anh biết rõ hơn em sao ——"

"Rất đơn giản a, anh nghĩ để cho em cái này học tập anh cả ưu tú." Liên Tĩnh Bạch nói màmặt không đỏ tim không đập, " Khi anh mười tuổi, đã điều hành quản lýtoàn bộ công việc của một trong những đơn vị chi nhánh công ty của Triển thị của cha rồi, em cũng nên suy nghĩ lại trở về phục vụ gia tộc chứ?Một mình anh sốt ruột nỗ lực mệt mỏi, em phải biết, anh cũng cần em giúp đỡ!"

Triển Dĩ Mặc bị lời nói của Liên Tĩnh Bạch làm cho khôngnói ra lời, cậu thầm kêu một tiếng không xong trong lòng, anh cả vậy màcó thể nghĩ ra cái chủ ý này!

Nếu như hôm nay phải trao đổi làmột chuyện khác, cậu tuyệt đối mắt cũng không nháy cũng gật đầu, nhưngtiến vào tiếp quản sự nghiệp gia tộc, chuyện này tuyệt đối không phảivấn đề cậu lo lắng! 
Nhìn hình dáng anh cả thì biết ,tuyệt đối là một người dốc hết tâm huyết tiêu hao tinh lực chỗ thươngtrường, vừa vào gia tộc thấm sâu vào khắp nơi, từ đó vui đùa chỉ là bạncũ!

Nhưng cậu mới mười tuổi, chơi còn chưa có đủ !

"Ha ha, anh cả anh —— anh thật biết nói đùa a!" Con mắt Triển Dĩ Mặc xoay trònvài vòng, cố gắng chống đỡ thân thể một chút sức lực nịnh hót nói, "Anh cả anh từ trên trời rơi xuống tài trí hơn người uy phong sáng suốt,gặp thần giết thần gặp Phật chém Phật, ở trên thương trường ai khôngkhen ngợi anh trò giỏi hơn thầy! Gia tộc có anh cả là đủ rồi, em đâyloại củi mục chỗ ấy đâu có cần, chỉ làm cho anh cả thêm phiền thôi. . . . . ."

"Bởi vì em là em trai, cho nên anh mở ra một mặt lưới choem lựa chọn tốt, em chuẩn bị tiếp quản Triển thị của cha, hay là FL của mẹ đây?" Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn không để ý tới em trai nịnh bợ, đươngnhiên chú ý mục đích bản thân đi xuống nói, "Mấy năm gần đây cha mẹdường như buông xuống tất cả việc lớn, chỉ lo hưởng thụ thế giới củahai người, sau đó lại càng không hỏi thăm tới sự nghiệp, em bây giờ cầnnghĩ kĩ tiếp nhận lấy nhà nào, về sau đây chính là trách nhiệm của em!"

" Có thể đều không chọn cả hai được không. . . . . ." Triển Dĩ Mặc đấutranh kế sách cò kè mặc cả, "Em muốn dùng những vật khác trao đổi, anhcả anh tùy tiện chọn cũng được. . . . . ."

Liên Tĩnh Bạch nghe em trai cự tuyệt, sắc mặt không thay đổi, trực tiếp xoay người nói với Mịch Nhi: "Mịch Nhi, cho em ấy thêm thuốc công dụng mạnh hơn nữa, anhtin tưởng em...em nhất định có liều thuốc có thể khiến em ấy khó chịutrên mười ngày nửa tháng chứ?"


 truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.