CHƯƠNG 31 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 31: 


Thấy Mịch Nhi vẫn còn phồng miệng không nói lời nào, Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn mái tóccủa cô một cái, xin thề như nỉ non: "Em yên tâm, anh cũng không có tráitim đào hoa, cô vợ nuôi từ bé của anh, anh cũng chỉ có em ——"

"Buông tay á!" Mịch Nhi đưa tay đánh tay anh, vành tai nhạy cảm đỏ đến tưởngchừng như muốn rỉ máu, cô lại cậy mạnh nói thầm, "Hừ, ai sẽ tin lời ngon tiếng ngọt của anh, ai biết anh ở đây đã từng nói qua với bao nhiêungười rồi! Cô vợ nuôi từ bé cái gì, khi còn bé nói đùa ai lại tưởng thật ——"

"Em lại không ngoan a!" Đôi mắt đen của Liên Tĩnh Bạch chợtnổi lên không khí nguy hiểm, "Muốn để cho anh nhắc nhở em, quan hệ củachúng ta đến cùng có phải thật vậy không ——"

Nói xong, Liên TĩnhBạch cúi người, một đôi môi mỏng hoàn mỹ nhanh như chớp đặt lên cáimiệng nhỏ hồng hồng của Mịch Nhi, đầu lưỡi linh động ngựa quen đường cũcạy mở hai bên môi anh đào, sau đó tiếp tục thăm dò vào hàm răng củaMịch Nhi. Đầu lưỡi ở bên trong miệng cô tất cả vị trí nhạy cảm sau mộtphen do dự, cứng nhắc móc lấy cái lưỡi thơm tho của cô, dẫn dụ lưỡi củacô cùng múa.

"Ưmh ưmh ——" Mịch Nhi bị giật mình, giãy giụa lắcđầu thoát khỏi, lại bị đôi bàn tay sắt của Liên Tĩnh Bạch giam cầm, giữchặt gáy cô, không cho cô lui về phía sau một bước.

Cả người Mịch Nhi cũng say khi nhìn đôi mắt đen của anh, khi anh thuần thục nhiệttình hôn xuống, hóa thành một cái đầm nước ái tình, trầm mê cùng một chỗ với anh.

Lúc môi lưỡi ** , tơ bạc nhập nhằng trao đổi với nhau,hơi thở từ chóp mũi thân mật chặt chẽ quấn quanh ở chung một chỗ, giốngnhư một đôi tình nhân nhỏ ôm nhau. D.D.L.Q.D

Sau một lúc lâu,trước khi Mịch Nhi suýt nữa ngừng thở, Liên Tĩnh Bạch mới thả lỏng miệng ra, lại yêu thương hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của Mịch Nhi, anhcười nhạt thì thầm: "Mịch Nhi ngốc, anh đã dạy em hôn môi phải nhớ hítthở, sau này vẫn còn phải luyện tập nhiều a ——"
Cả người Mịch Nhi xụi lơ ngã vào trong lòng Liên Tĩnh Bạch, mặt của cô đỏ lên giống nhưquả táo, hô hấp dồn dập còn giống như là chạy hết 3000m. Nghe lời củaLiên Tĩnh Bạch trêu ghẹo, cô nhẹ nhàng đập vào ngực của anh, âm thanhcũng run rẩy: "Anh. . . . . . Anh đáng ghét! Còn có tài xế ở đây ——"

"Em không thấy ư, anh nâng tấm ngăn lên rồi, không có ai nhìn thấy." LiênTĩnh Bạch cười, "Anh làm sao cam lòng để cho người thứ ba thấy em nhưvậy?"

Anh thở dài lắc đầu một cái: "Chỉ là rất đáng tiếc, chúng ta không có thời gian làm lại một lần nữa. . . . . ."

"Uh?" Đầu Mịch Nhi vẫn có chút choáng, khó hiểu ngước mắt hỏi anh.

Liên Tĩnh Bạch cũng không nói gì, chỉ là chỉ bảng chỉ đường ngoài cửa xe, tiếc nuối buông tay.

"A!" Mịch Nhi vừa nhìn bảng chỉ đường cũng biết, trong lúc không để ý, bọn họ thế nhưng lại nhanh đến nhà!

Cô vội lấy gương trong túi ra, sửa sang lại dung mạo, dáng vẻ của mình.Cách nhà đã không xa, nếu như cô vẫn là hình dáng này, vậy thì hỏng bét!

Mịch Nhi lập tức thoát khỏi lòng Liên Tĩnh Bạch, trốn đến trong góc hàng ghế sau, vội vàng ngồi dậy nhìn gương sửa sang lại.

Hơi thở dồn dập không yên thông qua hít sâu đến hồi phục, gương mặt đỏ bừng phải dùng hai tay giảm nhiệt độ, Mịch Nhi nhìn mình trong gương, cắnmôi dưới, hết sức buồn rầu đứng lên.

Cánh môi sưng đỏ vừa nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì, cái này phải che giấu như thế nào——

" Anh Tiểu Bạch đáng ghét nhất!" Mịch Nhi hung hăng dùng ánh mắt tráchmóc anh, "Lần sau không cho dùng sức như vậy hôn em! Tuyệt đối không cho phép!"

"Anh không thể làm được, Mịch Nhi, chi bằng emđừng dùng son che giấu vậy thực tế hơn." Liên Tĩnh Bạch một phen cướpgương đi, "Em giấu giếm nữa cũng không có cách nào phủ nhận chuyện mớivừa hôn môi, mọi người trong nhà cũng biết quan hệ của chúng ta, em muốn che giấu cái gì? Người yêu hôn môi rất bình thường, bọn họ cũng mongchờ chúng ta sớm kết hôn một chút? Uh, ngay lúc em tròn mười tám tuổi,có lẽ cũng là thời điểm suy tính chuyện tiến thêm một bước..." Nói xong, anh còn thật sự nâng cằm, nghiêm túc ngồi dậy suy tính.

"Kết hôn cái gì, tiến một bước cái gì, em còn chưa có trưởng thành đâu!"Mịch Nhi đá anh một cước, "Đồ háo sắc, đàn ông chính là muốn loại chuyện đó, nhúng chàm trẻ vị thành niên là phạm pháp! Nếu như anh thật sựkhông nhịn được, vậy thì đi tìm người khác đi!"
"Anhngược lại muốn đi, nhưng là sợ đến lúc trở lại, đã có người muốn ăn dấmchua mất..." Liên Tĩnh Bạch miệng nước sốt, anh thật sự là rất thích xem Mịch Nhi để ý dáng vẻ của anh như vậy, còn cố ý khiêu khích cô nói, "Em nói xem, có người sẽ giết cái người đó trước, hay là chết vì dấm chuatrước?"

"Nhất định là giết anh trước!" Mịch Nhi thẹn quáhóa giận, nhào tới không ngừng đấm anh, "Anh dám làm em liền dám thiếnanh! Anh cũng biết, tất cả dụng cụ giải phẩu trong phòng em đều đầy đủhết, anh đi a anh đi thử một chút a!"

"Này này, Mịch Nhi, anh sẽ không đi, tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội này!" Liên Tĩnh Bạchdễ dàng chế phục Mịch Nhi khoa chân múa tay, lại vụng trộm thơm má cômấy cái, "Cuộc đời này, anh sẽ chỉ có một mình em —— "

Cả người Mịch Nhi dường như cũng bị Liên Tĩnh Bạch ôm vào trong ngực, côvừa giãy giụa xoay tay động tác đánh càng giống như là liếc mắt đưatình, chỉ khiến tình cảm của hai người càng thêm thắm thiết.

Nghe được lời nói thâm tình của Liên Tĩnh Bạch, cô xảo quyệt nheo lại đôimắt tím: "Muốn làm cho em tin tưởng, phải xem biểu hiện của anh! Em cũng muốn nhìn một chút, cái hứa hẹn này lúc anh còn sống rốt cuộc có thểthực hiện hay không... Hừ nếu bị em phát hiện một lần vượt quá giớihạn..., liền cắt của anh một lần, có gan anh liền hàng ngày đi tầm hoavấn liễu ( chỉ đi kỹ viện- hoa,liễu: kỹ nữ)! Không muốn hoài nghi kỹthuật của em, dao giải phẫu của em cắt bao nhiêu lần tuyệt đối không làvấn đề!"

Vừa nói, Mịch Nhi vừa khoa tay múa chân với anh, tựa hồ thật sự đang tìm cảm giác giải phẫu.

"Này, chuyện liên quan đến anh tính phúc, em cũng thật sự xuống tay được? !"Liên Tĩnh Bạch nắm tay Mịch Nhi, lông mi rũ xuống, chống đỡ ở trán củacô, anh nhẹ nhàng thì thầm, "Tiểu bại hoại, mới vừa trừng phạt còn chưađủ sao. . . . . ."

Môi của anh càng cúi càng thấp, mà tay nângcằm Mịch Nhi, bốn mắt nhìn nhau, môi hai người hoàn mỹ giống nhau đếngần một chút, tiếp theo trong nháy mắt, sẽ triền miên kề sát biến haithành một.

"Rầm rầm rầm!"

Một tràng gõ kịch liệt thoángchốc cắt ngang bầu không khí kiều diễm bên trong xe, ngoài cửa xe, mộtánh mắt tò mò xuyên qua kính hơi trong suốt nhìn vào.

"Chị gái,anh Tĩnh Bạch?" Mục cẩn đáng yêu tộ cùng nháy đôi mắt lam ** di truyềntừ cha gian xảo linh động, gõ cửa sổ xe hỏi, "Hai người ở trong xe làmcái gì? Xe đã dừng trước cửa đã lâu, hai người rốt cuộc có muốn xuống xe hay không? Cha và mẹ chờ hai người đã lâu, mới để cho em và anh Dĩ Mặc, chị Lliên Tranh ra đón tiếp hai người!"

"A!" Mịch Nhi đỏ mặt một cái đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, bị em trai ruột mười hai tuổi bắt được quảtang hai người thân mật, cái này không chỉ là nhiễm bẩn vấn đề tâm lý ** lòng người, quan trọng hơn là mặt mũi cô để ở đâu, về sau cô làm sao ởtrước mặt em trai uy nghiêm giáo huấn, đây là một chuyện mất mặt cỡ nào. . . . . .

"A Cẩn, Dĩ Mặc ở đâu?" Liên Tĩnh Bạch đẩy cửa xe rabước xuống, ỷ vào ưu thế về chiều cao gõ trán Mục Cẩn một cái , xoa tóccủa cậu nói, "Nhất định là em ấy bảo em tới đây? Dĩ Mặc luôn xem em tuổi còn nhỏ lừa gạt là tốt nhất, lần này em lại bị em ấy cài bẫy rồi! Tiểu A Cẩn, em ở trước mặt Dĩ Mặc, cần phải luôn luôn cảnh giác, đề phòng manhỏ này!"

"Là sao?" Mục Cẩn mê mẩn gãi gãi tóc, cậu thật sự lànhỏ hơn mấy vị anh chị vài tuổi, mặc dù tuyệt đối là thiên tài thôngminh, nhưng bây giờ vẫn còn chưa đuổi kịp do nhược điểm về tuổi tác, cậu thật sự là bị anh Dĩ Mặc đẩy ra làm vũ khí để sai khiến sao? D.D.LQ.D

"Em trai ngu ngốc, sau này không cần nói với người ngoài em là em trai ruột của chị, đã lớn như vậy, còn có thể bị người khác cài bẫy!" Mặc dùtrong miệng Mịch Nhi oán trách Mục Cẩn, nhưng tay lại tự nhiên giúp cậuchỉnh sửa lại tóc, "Lại là Dĩ Mặc! Hừ, em ấy cho là lần này chị sẽ tứcgiận với A Cẩn, liền bày trò đùa giỡn em trai ruột của chị sao? Lần này, chị muốn cho em ấy biết kết quả của khi dễ em trai chị!"

Giúp em trai chỉnh sửa tóc rối xong, Mịch Nhi giận đùng đùng liền lôi Mục Cẩntiến vào cửa phòng: "Dĩ Mặc nhất định là lại lôi kéo Liên Tranh đi về,chị dẫn em đi rửa nhục!"

"Mịch Nhi, chờ anh một chút!" Liên TĩnhBạch kéo cũng kéo không được hai chị em này, cuối cùng chỉ có thể bấtđắc dĩ đuổi theo, "Anh và các em cùng đi. . . . . ."

Các cha mẹcủa nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng sẽ không trông nom mấy đứa quỷ nàylàm ầm ĩ như thế nào, cho nên anh nhất định phải có mặt, ít nhất, tất cả các em trai, em gái lớn nhỏ này sẽ không ầm ĩ không thể giải quyếtđược, sẽ không gây thành tai họa.

Anh trai trưởng như cha a!

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.