CHƯƠNG 30 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 30: 


"Ai nói anh ấy làhoàng tử của em. . . . . . đàn chị Cửu Cửu chị đừng quấy rầy em làm thínghiệm!" Mịch Nhi mặc áo blouse trắng của bác sĩ cẩn thận đặt ống nghiệm trên tay xuống, nhìn Cửu Cửu ở trước cửa chỉ sợ thiên hạ không loạn,đối với việc này cùng nhau đi theo học tập bên cạnh bậc thầy thế giới yhọc cao cấp, lại là đàn chị lớn hơn cô bảy tám tuổi, cô thật là vừa yêuvừa hận! Tại sao lại có người thích tham gia náo nhiệt đến mức độ này,thời thời khắc khắc chú ý từng biến động nhỏ trong học viện!

Mịch Nhi đẩy đẩy mắt kiếng, xoay người tiếp tục vùi đầu xuống kính hiển vi,không vừa lòng thuận miệng nói : "Ai muốn cướp đi cũng nhanh chút kéoanh ấy đi, em sẽ vô cùng cảm ơn cô ta!"

"Được rồi được rồi, biếttiểu học muội em quen tính ngạo kiều ( là bên ngoài lạnh lùng nhưng bêntrong lại ngại ngùng, xấu hổ), lời nói đều không thật lòng!" Cửu Cửutiến lên kéo Mịch Nhi ra, giúp cô cởi áo blouse, "Bên này giao cho chịdọn dẹp, bản báo cáo thí nghiệm chị cũng giúp em chỉnh sửa lại vậy! Emmau đi gặp hoàng tử, hoàng tử sốt ruột chờ thật sự không cần em nữa, chị xem em khóc thế nào!"

"Thật không hiểu được, anh Tiểu Bạch rốtcuộc cho đàn chị ưu đãi gì, khiến chị bảo vệ cho anh ấy như vậy. . . . . ." Mịch Nhi bất đắc dĩ thay quần áo của mình, rầu rĩ nói, "Em thật sựnghi ngờ rốt cuộc là chị có phải trúng cổ của anh ấy hay không, chuyểnlời vì anh ấy biện hộ vì anh, rốt cuộc là ai luôn luôn giúp chị chỉnhsửa bài luận chỉnh sửa bản báo cáo!"

"Đương nhiên là thiên tàinhảy lớp mạnh nhất Học viện Y học và Nghiên cứu từ trước tới nay tiểuhọc muội Mịch Nhi, em tuyệt nhất rồi !"
Cửu Cửu chân chó sờ sờmái tóc dài của Mịch Nhi, hoàn toàn không có sự bình tĩnh, chững chạccủa người hai mươi lăm tuổi, cô phồng mặt say mê nói: "Nhưng tiểu sưmuội em nhất định phải nghe lời đàn chị quấn chặt lấy hoàng tử điện hạ!Vị hoàng tử nhà em kia nhưng là thật sự ngậm thìa đẻ ra vàng, người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Triển thị và FL, bắt đầu tiếp quản sự nghiệpgia tộc từ mười mấy tuổi thì không có một lần thất thủ, được khen là kỳtài vượt qua cha mẹ! Hơn nữa tướng mạo hoàng tử xuất sắc tính tình dịudàng, chưa từng có những sở thích xấu trêu hoa ghẹo nguyệt kia của người giàu có, quả thật chính là cực phẩm trong mơ! Hiện tại cậu ấy hơn haimươi tuổi liền bị em bắt nhốt, cũng đến trường học đón em trở về nhà họTriển rồi, em có biết có bao nhiêu người ao ước ghen tị hay không! Chịđây làm đàn chị chính là vì muốn tốt cho em, mới thời khắc đẩy em mộtphen, còn không mau đi theo hoàng tử về nhà!"

"Đàn chị thì biếtcái gì. . . . . ." Mịch Nhi nghe đàn chị Cửu Cửu khen ngợi Liên TĩnhBạch, chỉ có thể bất đắc dĩ lầm bầm một câu. D.D.L.Q.D

Đôi mắttím của cô cúi xuống ở trong lòng âm thầm châm chọc: tại sao anh TiểuBạch và cô đứng chung một chỗ, bọn họ đều cảm thấy giống như là cô chiếm bao nhiêu tiện nghi của anh!

Cô chẳng qua là tương đối khiêm tốn có được không, thân là đại tiểu thư nhà họ Mục, có cha bên kia công tylan tràn khắp toàn cầu và mẹ bên này Bạch Cốt Sinh Cơ y thuật vô songlàm núi dựa, cô cần nịnh bợ anh Tiểu Bạch sao. . . . . . Chẳng qua là cô quá say mê với y học, chưa bao giờ xuất hiện ở thương giới, không cókhổng tước xòe đuôi khoe khoang giống như anh mà thôi!

Ai lạitung tin đồn nói anh tới đón cô về nhà họ Triển? Hai nhà bọn họ chỉ cómột bức tường ngăn cách, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, đâu có phânchia cái gì nhà họ Triển, nhà họ Mục. . . . . .

Về phần nói tướng mạo Liên Tĩnh Bạch xuất sắc tính tình dịu dàng, tuyệt đối là ảo ảnh!

Cô biết rõ nhất, anh Tiểu Bạch quả thật chính là đại ác ma khốn nạn sừngdài phúc hắc! Cửu Cửu còn dám nói anh hơn hai mươi tuổi liền bị cô bắtnhốt, rõ ràng là bắt đầu từ bốn tuổi cô liền bị anh âm mưu thiết kế, anh mặt dày mày dạn vô lại chiếm hữu cô! Năm đó anh khi dễ cô còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến cô đồng ý sau khi lớn lên gả cho anh, là cô một đờicũng không thoát khỏi ác ma này. . . . . .

Nhưng cho dù lòng Mịch Nhi không ngừng phản bác, châm chọc, cô vẫn là thay quần áo xong đi rakhỏi phòng thí nghiệm, chạy về phía cửa học viện y học. Nghĩ cũng biết,chỗ Liên Tĩnh Bạch xuất hiện nhất định chính là tiêu điểm, cô muốn dẫnanh cái người nguy hiểm này về nhà, không để cho anh đầu độc các họcmuội thanh thuần của cô.

Đi tới trước cửa học viện, xa xa liềnnhìn thấy một chiếc BMW màu bạc dừng ở ven đường, dựa vào trước cửa xelà một bóng dáng cao lớn, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng nhìn thấy một đoàn oanh oanh yến yến vây ở bên cạnh anh, cũng biết người đàn ông này tuyệt đối là một người xuất sắc.

"A a a! Là Liên Thiếu! Liên Đại Thiếu người thừa kế Triển thị và FL đó!"

"Liên Thiếu em thật yêu anh! Chỉ cần anh nguyện ý, để cho em làm cái gì cũng được!"

"Liên Thiếu nhìn em! Nhìn em một cái đi!"

Đám hoa si nữ sinh mười mấy tuổi của học viện kia vây quanh ở trước xetiếng thét chói bên tai không dứt, còn có càng nhiều thiếu nữ như laođầu vào lửa xuất hiện trước cửa học viện y học, Mịch Nhi không nhịn được đen mặt, cô cũng biết, Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối là kẻ ** trêu hoa ghẹonguyệt!
Giận dữ hừ lạnh một tiếng, vòng qua đám người xoay người muốn đi hướng khác. D.D.L.Q.D

"Mịch Nhi!" Một **âm thanh từ tính chợt kêu lên rõ ràng, "Anh đến đón em về nhà, còn không mau tới đây!"

Trong lúc nói chuyện, cái người đàn ông có vóc người cao thẳng cực kỳ anh tuấn đó xuyên qua đoàn người, bước nhanh tới.

Người đàn ông này chỉ chừng hai mươi tuổi, anh ngũ quan tuấn tú giống nhưkiệt tác của thượng đế, đủ để cho ngàn vạn thiếu nữ thét lên ngất xỉu,hoàn toàn khiến người ta mê muội. Toàn thân anh tự nhiên tản mát ra mộtloại phong cách kín đáo lại bướng bỉnh, thể hiện rõ sự thành công vàliều lĩnh của anh, và tự tin đối với tất cả tình thế bắt buộc.

"Mịch Nhi?" Đôi chân dài Liên Tĩnh Bạch bước mấy bước liền đuổi kịp Mịch Nhi, tiến lên nhẹ nhàng kéo cổ tay của cô, "Không nghe thấy lời của anh ư,tại sao còn chạy?"

"A, là anh Tiểu Bạch!" Mịch Nhi không thểkhông dừng chân lại, cô xoay người làm bộ như mới vừa nhận ra bóng dánganh, "Anh tới trường em làm cái gì?"

"Em lại quên rồi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch thân mật gõ cái trán Mịch Nhi một cái, "Hôm nay là ngàytụ hội định kỳ của hai nhà chúng ta một tháng một lần, Liên Tranh, DĩMặc và A Cẩn đều trở về, anh biết ngay em còn ở lại trong phòng thínghiệm của trường học, tan làm liền thuận đường tới đón em."

"Ôi, em thật sự quênmất!" Mịch Nhi kêu lên một tiếng, lúc này cô mới nhớ tới, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ, "Thật xin lỗi, mấy ngày nay em bận rộn một hạngmục ở phòng thí nghiệm, cho nên quên mất. . . . . ."

Kéo tay áoLiên Tĩnh Bạch, Mịch Nhi vội thúc giục: "Nếu tất cả mọi người đều đãđến, anh Tiểu Bạch, vậy chúng ta còn không mau đi!"

Liên TĩnhBạch nhoẻn miệng cười, thuận thế cầm tay Mịch Nhi ở lòng bàn tay, rahiệu tài xế trong xe thể thao, tiếng còi xe kêu lên trước cửa học viện y học, anh kéo Mịch Nhi đi vào xe thể thao, rời đi nhanh chóng.

Nhưng cử chỉ của hai người thân mật chặt chẽ như người yêu, khiến trái timcác thiếu nữ vây quanh tan vỡ thành từng mảnh thủy tinh rơi đầy trênđất, nhìn xe thể thao chở bọn họ Bạch Mã hoàng tử và một người con gáikhác đi mất, vô số người cũng kêu rên ra tiếng.

Nhìn thần tháimọi người ngoài cửa xe, mặt của Mịch Nhi lại xụ xuống, hung hăng nhéobắp đùi Liên Tĩnh Bạch, cô hừ nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phát rahormone của ngựa đực lớn, anh tuyệt đối là kẻ thù chung của phụ nữ!"

"A!" Liên Tĩnh Bạch làm bộ như đau đớn, một phen ôm chầm lấy Mịch Nhi ngồikế bên ở hàng ghế sau xe thể thao, lắc đầu nói, "Anh không đồng ý, anhkhông hề làm gì cả, hoàn toàn không có chấp nhận sự ân cần của bất kìngười nào, không cho phép em xử oan anh. . . . . ."

Mịch Nhi giận dữ nghiêng đầu sang chỗ khác, cô chính là tức ở điểm này, anh Tiểu Bạch rõ ràng cũng không có làm gì, thì có vô số phụ nữ dính vào, nếu có mộtngày anh làm cái gì, vậy còn được! Toàn bộ phụ nữ trên thế giới nàykhông phải cũng muốn nhào lên rồi!

"Em ghen?" Liên Tĩnh Bạch đưatay tháo cái mắt kính che kín hơn nửa mặt Mịch Nhi xuống, lộ ra một đôimắt tím tinh xảo, thanh lệ rất mị hoặc trên mặt cô. D.D.L.Q.D

Mỗi lần anh lấy mắt kính của Mịch Nhi xuống trong lòng đều cảm thấy maymắn, thật may là Mịch Nhi vì tránh khỏi các đào hoa loại phiền toái ởtrường học, che đậy một phần vẻ đẹp của cô, cô vừa vì đi theo học tậpthầy hướng dẫn bây giờ mới vào học viện, hàng năm liền sống trong phòngthí nghiệm của trường học, lại giấu hai phần xinh đẹp. Nếu không, để cho cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy linh động như vậy sống ở đại học có nhiềunam sinh như lang như hổ, người nổi máu ghen nhất định chính là anh!

"Ghét à! Lấy mắt kính của em làm gì!" Mịch Nhi cau mày, mắt kính bị lấy, cô có một loại cởi ra màng bảo vệ lo lắng, "Trả em ——"

" Tại sao lại che khuất đôi mắt xinh đẹp như vậy?" Liên Tĩnh Bạch cưngchiều nhìn đôi mắt màu tím rực rỡ của cô, "Hơn nữa cho dù mang mắt kínhbình thường mắt cũng sẽ rất mệt mỏi, anh làm sao nhẫn tâm!"

"Hừ, miệng lưỡi trơn tru!" Mịch Nhi nghiêng đầu, không để ý đến anh nữa.

Khóe miệng Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, nâng mái tóc dài của Mịch Nhi, siết chặt vành tai trái của cô, ngón tay dài dừng lại trên khuyên tai ở bên taicô. Đây là thói quen lớn nhất mấy năm gần đây anh dưỡng thành, để choanh có một loại hoàn toàn nắm được Mịch Nhi trong tay, cô cảm giác cũngkhông có chỗ trốn nữa.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.