CHƯƠNG 29 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH

GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình


CHƯƠNG 29: 


"Ai bảo con là công chúa nhỏ duy nhất của nhà chúng ta chứ, không cưng chiều con thì cưng chiều ai!" Triển Thiếu Khuynh nâng con gái lên cao khỏi đầu, dùng chóp mũi cọ chóp mũi Liên Tranh, cưng chiều nói, "Hơn nữa Liên Tranh của nhà chúng ta mới sẽ không bị làm hư đâu ——"

"Nhưng cũng không cần đặc biệt dùng tên của con thành lập một chi nhánh công ty đi? FL chưa từng có thành lập qua xác định vị trí với đồ trang sức trẻ em, chỉ vì một mình con mà cứ như vậy huy động nhân lực, sẽ không ảnh hưởng việc làm ăn của mẹ chứ ——" Triển Liên Tranh lại nghi ngờ quay đầu hỏi Liên Hoa, từ nhỏ cô tiếp xúc sự biến đổi ngầm của sản nghiệp gia tộc, đương nhiên cũng biết đồ trang sức trẻ em không được tính là sản phẩm lôi cuốn, cứ như thế bỗng nhiên thành lập một chi nhánh công ty, như vậy được không?

"Liên Tranh ngốc, em quên, FL còn có Bách Bảo?" Liên Tĩnh Bạch cười thầm, anh đối với thương trường đã khá hiểu, vì vậy nhắc nhở em gái nói: " Đây chính là quảng cáo miễn phí vô hạn **, chỉ cần ở Bách Bảo tuyên truyền ‘ Ái Muội ’, chẳng lẽ còn lo nguồn tiêu thụ?"

"Em thấy mọi người cũng đã quyết định kỹ rồi ——" Triển Liên Tranh khẽ nhếch miệng lên, "Ngay cả chuyện thiết kế đồ trang sức đeo tay cũng cùng nhau gạt em...em cũng muốn được thiết kế đồ trang sức nha!"

"‘ Ái Muội ’ về sau là ở chỗ đó, em có linh cảm muốn thiết kế, có rất nhiều cơ hội, tạm thời cũng không gấp nha!" Triển Dĩ Mặc nghịch ngợm chọc khuyên tai của em gái một cái, "Liên Tranh em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thương yêu em là trách nhiệm của mọi người trong nhà, em chỉ cần hưởng thụ là được rồi! Em vĩnh viễn là em gái mà chúng ta thương yêu nhất!"
"Đúng là, mặc dù sẽ không gọi nick name em gái của em, nhưng Liên Tranh vẫn là em gái không sai a!" Hiếm thấy Mịch Nhi có cùng ý kiến với Triển Dĩ Mặc, cô kéo Triển Liên Tranh qua, không ngừng nhìn những thứ đồ trang sức kia, miệng lẩm bẩm, "Liên Tranh cũng đừng tức giận, anh Tiểu Bạch còn vì em mà giấu chị chuyện thiết kế quà! Sớm biết vậy chị cũng thiết kế đồ trang sức đưa cho em mừng sinh nhật mười tuổi —— lại đây, cho chị nhìn một chút, trình độ thiết kế của anh Tiểu Bạch rốt cuộc kém dì Liên bao nhiêu, về sau để cho chị cười nhạo anh ấy!"

"Hì hì, chị Mịch Nhi, chị thích cái nào, em đưa cho chị a!" Triển Liên Tranh cười trộm ra tiếng, "Dạ, chị bình thường ở phòng thí nghiệm không đeo dây chuyền không mang vòng tay được, em đưa khuyên tai cho chị đi, chị vừa đúng có lỗ tai!"

"Chị có lẽ trời sinh không thích hợp loại đồ nữ tính này, Liên Tranh em đừng để chị làm nhục đồ ——" Mịch Nhi thở dài, "Chị hối hận chết khi tin lời của bạn học nói xỏ lỗ tai không đau chút nào! Chị chỉ xỏ một cái liền đau đến khóc, chết cũng không xỏ lần thứ hai! Nhưng một lỗ tai này cũng rất thảm, thể chất của chị là dị ứng kim loại, dường như cái khuyên tai gì cũng không thể mang! Chị cũng muốn khuyên tai xinh đẹp như vậy a. . . . . ."

Liên Tĩnh Bạch mỉm cười nhìn hai người bàn luận xôn xao, một câu nói kia than thở sau cùng của Mịch Nhi lại làm cho tim anh chợt run lên, còn có hai tháng nữa chính là sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi, anh nghĩ, anh biết phải đưa quà sinh nhật gì rồi. . . . . .

Rất nhanh, đã hai tháng trôi qua nhanh, cuối cùng đã tới ngày đó, sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi.

Nhà họ Mục vì Mịch Nhi tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng, náo nhiệt,toàn bộ thành viên nhà họ Triển đương nhiên sẽ tham gia bữa tiệc cùngnhau. Nhưng lúc tất cả quá trình tiến hành bữa tiệc hoàn tất, sau khi đã tan cuộc, bỗng nhiên Liên Tĩnh Bạch thần thần bí bí kéo Mịch Nhi từtrong phòng khách ra ngoài.

" Anh Tiểu Bạch anh muốn dẫn em điđâu?" Mịch Nhi mặc váy công chúa hỏi không ngừng, "Dì Liên bọn họ đã vềnhà, anh không đi cùng sao?"

"Cứ đi theo anh." Bóng đêm, Liên Tĩnh Bạch nói ít mà ý nhiều.

"Này, anh không về nhà, em còn phải về nhà đây ! Có cái gì mà phải đến nơi xa như vậy nói, rốt cuộc muốn đi đâu. . . . . ." Mịch Nhi dậm chân kêu la, nhưng vẫn bị Liên Tĩnh Bạch cứng rắn kéo đi về phía trước.

"Chính là chỗ này. . . . . ." Lại đi một hồi, Liên Tĩnh Bạch dừng bước, anhnhìn xung quanh, xác nhận nơi này bốn bề vắng lặng, cũng miễn cưỡng phùhợp yêu cầu của mình, trên mặt mới hơi lộ ra vẻ mỉm cười.

"Đàiphun nước nhỏ? Tại sao muốn tới nơi này?" Mịch Nhi nhìn cảnh vật trướcmặt, nơi này là đài phun nước nhỏ không sai, nhưng anh Tiểu Bạch dẫn côđi xa như vậy làm cái gì.

Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi ngồi xuốngghế dài đối diện đài phun nước, sau đó có chút ngượng ngùng mà nói: "Tới đây đương nhiên là lý do, anh có quà muốn tặng cho em."
"Quàsinh nhật?" Mịch Nhi chớp chớp đôi mắt tím, nghi ngờ hỏi, " Không phảianh vừa tặng quà rồi sao? Là một bộ sách y học em tìm kiếm, em rấtthích. . . . . ."

"Trừ cái đó, còn có quà tặng khác." Liên TĩnhBạch nói giống như một loại thôi miên dịu dàng, "Mịch Nhi, nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, anh không nói mở mắt thì em không được di chuyển một cái, muốn quà sinh nhật liền ngoan ngoãn nghe lời. . . . . ."

"Thứ gì thần bí vậy? Anh nói trước cho em biết có được không?" Lòng Mịch Nhi lại đầy hiếu kỳ, lôi kéo ống tay áo của anh hỏi không ngừng, nhìn thấykhuôn mặt anh tuấn của Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn không bị thuyết phục, cô mới nhắm mắt lại, "Được rồi được rồi, em sẽ nhắm mắt lại không chuyểnđộng. . . . . ."

"Như vậy là được rồi, anh không nói mở mắt ra, liền tuyệt đối không cho phép em nhúc nhích ——"

Lòng bàn tay thiếu niên Liên Tĩnh Bạch đã trưởng thành chợt có chút đổ mồhôi, chuyện kế tiếp cần làm khiến nhịp tim của anh chợt tăng nhanh, cáinày so với lần đầu tiên một mình xử lý nghiệp vụ của Triển thị càng làmcho anh khẩn trương.

Liên Tĩnh Bạch trước tiên cẩn thận sắp xếpmột số thứ ở trước đài phun nước, sau đó anh tiến lên, lấy ra một hộpgấm màu hồng, lướt nhẹ qua tai Mịch Nhi, thận trọng thả thứ gì đó lấplánh vào vị trí thích ứng trong hộp.

Bộp một tiếng giòn vang, vang lên bên tai Mịch Nhi, tiếp, một tiếng lớn hơn bùm vang dội vườn hoa nhỏ.

"Là cái gì?" Mịch Nhi hoảng sợ, cô mở mắt, mờ mịt hỏi theo phản xạ.

Cô mở mắt ra, một đám pháo hoa rực rỡ chợt nở rộ trước tầm mắt của MịchNhi, tiếp theo, pháo hoa từng chùm liên tiếp sớm đã bị thiết kế ngòi nổliên kết tốt, từng cái một xếp thành đường trên gạch vuông bốc cháy.

Phía sau pháo hoa, đài phun nước cũng chợt vọt lên, ánh đèn lãng mạn ở trêndòng nước vẽ thành hào quang xinh đẹp, mà pháo hoa cái này nối tiếp cáikia lấp lánh, tạo thành một biển cây Ngân Hoa vô cùng xinh đẹp.

Liên Tĩnh Bạch đứng bên cạnh Mịch Nhi, dịu dàng nhìn cô nói: "Sinh nhật vui vẻ! Chẳng qua chỉ là quà tặng cho em thôi!"

"Thật là đẹp!" Mịch Nhi nhất thời nhìn ngây người, đây là cảnh đẹp cực kỳlãng mạn hoàn toàn có thể giết bất kỳ phụ nữ trẻ tuổi trong nháy mắt, cô thì thầm cảm thán, "Thật là đẹp. . . . . . Em rất thích món quà này!"

Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch hiện lên vẻ gian xảo, kéo tay Mịch Nhi nói: "Emthích là tốt rồi, chẳng qua vừa rồi anh còn tặng cho em một món quàkhác, là anh rất thích ."

"Đúng a, anh cho em đeo cái gì?" Lúcnày Mịch Nhi mới nhớ tới âm thanh nho nhỏ giòn vang kia, hình như taitrái của mình bị mang một vật. Ngón tay sờ về phía vành tai, vuốt hìnhdáng vật kia, Mịch Nhi nhất thời hét rầm lên, "Đây là cái gì! Khóa?Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu rồi, anh mau đưa cái chìa khóacho em!"

Liên Tĩnh Bạch né tránh Mịch Nhi phát điên, hài lòngnhìn hình dáng lúc này của Mịch Nhi: ở tai trái của cô, đeo lên khuyêntai hình khóa tinh xảo duy nhất do anh thiết kế giám sát toàn bộ quytrình, phía trên sử dụng kim cương khéo léo, các loại đá quý hồng ngọckhảm thành chữ "Mịch " trong Mịch Nhi. Vật liệu của khóa là do anh saingười tiến hành vô số lần thí nghiệm kim loại hiếm mới quyết định, ít ỏi vô cùng không độc không có hại, hơn nữa tuyệt đối sẽ không khiến cô dịứng.

Nhưng chỗ đặc biệt nhất, là ở cái khuyên tai hình khóa nàycũng không có thiết kế lỗ khóa, nó chỉ có thể đeo lên, không có cách nào lấy xuống. Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị vì Mịch Nhi, cô luôn muốnđeo đồ trang sức.

Liên Tĩnh Bạch đưa tay nhéo vành tai Mịch Nhi, khóe miệng nhẹ vểnh lên tuyên bố: "Không có chìa khóa! Nếu em cũng bịanh khóa lại, đó chính là chuyện một đời, vĩnh viễn đừng nghĩ tháoxuống!"

"Một đời rất dài, bây giờ anh đắc ý còn sớm! Hừ, em không tin, em vĩnh viễn sẽ không tháo nó xuống được!"

Mịch Nhi giận dữ tuyên chiến với Liên Tĩnh Bạch, cô không phải là khôngthích cái khuyên tai này, cũng không phải là muốn lấy nó xuống, nhưng cô chính là muốn gọt giũa loại bộ dạng liều lĩnh tự tin này của anh TiểuBạch, khi nào còn sống, cô nhất định phải tháo nó xuống!

Mịch Nhi ở những năm tháng còn sống rốt cuộc có lấy khuyên tai xuống hay không,trước khi cô đi tới cuối cuộc đời, ai cũng không thể bảo đảm, nhưngtrong những năm qua, khi Mịch Nhi mười bảy tuổi Liên Tĩnh Bạch hai mươimốt tuổi thì cái khuyên tai hình khóa đó vẫn như cũ vững vàng ở lại bêntai Mịch Nhi, dường như trở thành dấu hiệu đại diện cô.

"MịchNhi, hoàng tử đại nhân nhà em lại tới đón em rồi !" trong phòng thínghiệm đại học y khoa T, một giọng nữ cười trộm đứng ở trước cửa hô,"Nhanh lên một chút đi giải cứu hoàng tử, nếu đi trễ, những người muốnlàm công chúa lọ lem kia đoạt hoàng tử về á!"

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.