CHƯƠNG 28 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 28:
Mỗi lần trở về từ căn cứ, Mịch
Nhi đều hận không thể ở trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và em gái khen Dịch Nhi
thành một đóa hoa, nói Dịch Nhi đáng yêu cỡ nào xinh đẹp cỡ nào, muốn dụ dỗ bọn
họ trở về căn cứ chơi cùng cô.
Mỗi lần em gái đều sẽ thì thầm cổ vũ: "Mịch Nhi nói như vậy, em rất muốn đi xem Dịch Nhi một chút, em Dịch Nhi nhất định là rất đáng yêu! Nhưng mà em say máy bay nặng như vậy, mẹ không cho em đi. . . . . ."
"Cái con khỉ nhỏ đó có thể đáng yêu, xinh đẹp bao nhiêu chứ?" Tiểu Hắc lại xì mũi coi thường, "Dù em ấy trưởng thành rồi, não em vẫn chỉ nhớ rõ lúc em ấy vừa ra đời đỏ au nhăn nhúm một chỗ!"
"Không cho phép em nói em gái họ của chị như vậy! Khi em ra đời thì mới là nhiều nếp nhăn đen thành một đám đó, nhất định là như vậy nên mới gọi là Tiểu Hắc!" Mịch Nhi trả lời lại một cách mỉa mai, hoàn toàn không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu Dịch Nhi mà cô thích.
"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa!" Đương nhiên chỉ có Tiểu Bạch lớn tuổi nhất can ngăn giảng hòa , "Mịch Nhi, Tiểu Hắc, các em không cần tranh cãi, công kích người thân. . . . . ."
"Oa —— ô oa ——" Náo loạn thành như vậy, bảo bảo Mục Cẩn đang ngủ trưa cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, khóc lớn lên.
Mỗi lần em gái đều sẽ thì thầm cổ vũ: "Mịch Nhi nói như vậy, em rất muốn đi xem Dịch Nhi một chút, em Dịch Nhi nhất định là rất đáng yêu! Nhưng mà em say máy bay nặng như vậy, mẹ không cho em đi. . . . . ."
"Cái con khỉ nhỏ đó có thể đáng yêu, xinh đẹp bao nhiêu chứ?" Tiểu Hắc lại xì mũi coi thường, "Dù em ấy trưởng thành rồi, não em vẫn chỉ nhớ rõ lúc em ấy vừa ra đời đỏ au nhăn nhúm một chỗ!"
"Không cho phép em nói em gái họ của chị như vậy! Khi em ra đời thì mới là nhiều nếp nhăn đen thành một đám đó, nhất định là như vậy nên mới gọi là Tiểu Hắc!" Mịch Nhi trả lời lại một cách mỉa mai, hoàn toàn không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu Dịch Nhi mà cô thích.
"Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa!" Đương nhiên chỉ có Tiểu Bạch lớn tuổi nhất can ngăn giảng hòa , "Mịch Nhi, Tiểu Hắc, các em không cần tranh cãi, công kích người thân. . . . . ."
"Oa —— ô oa ——" Náo loạn thành như vậy, bảo bảo Mục Cẩn đang ngủ trưa cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, khóc lớn lên.
Bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ , thời
gian từ từ trôi qua, thoáng một cái, thế nhưng đã là một năm trôi qua.
Thời gian, không chỉ khiến bốn củ cải nhỏ và một bảo bảo đang mang tả lót lớn lên, khác biệt lớn hơn nữa, có lẽ phải là bọn trẻ thay đổi nhận thức đối với chính mình.
Lớn lên cùng với Mục Cẩn, người đầu tiên bất mãn mãnh liệt nhất là em gái, cô nhìn Tiểu A Cẩn bi bô tập nói kêu anh trai chị gái, bắt đầu kháng nghị nickname của mình rồi. Trước kia cô là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, tất cả mọi người gọi cô là em gái còn chưa tính, hiện tại có thêm bảo bảo nhỏ, cũng không thể khiến Tiểu A Cẩn gọi cô là "chị gái"!
Trước kia Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ý kiến phản kháng đối với nickname cũng bị cha mẹ xử lý vô tình thôi, lần này thấy em được sủng ái nhất cũng bắt đầu phản kháng, bọn họ lập tức đi theo kêu la, đứng ở bên này của em gái mãnh liệt yêu cầu không được gọi nickname của bọn họ nữa. Nhớ lại bọn họ đều là những người làm mưa làm gió trong trường, ở nhà lại bị gọi Tiểu Bạch Tiểu Hắc loại tên này đập chết khiêm tốn, Liên Tĩnh Bạch anh chẳng lẽ thật sự chính là Tiểu Bạch, Triển Dĩ Mặc cậu lại thật sự đen sao!
Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh bất ngờ không kịp đề phòng đối với ba đứa trẻ đồng thời kháng nghị, trải qua một cuộc hội nghị gia đình, rốt cuộc, ba đứa trẻ được phép vứt bỏ nickname, bắt đầu đổi lại gọi tên chính thức, Tiểu Bạch thành Tĩnh Bạch, Tiểu Hắc thành Dĩ Mặc, mà em gái ——
"Liên Tranh, thật ngại chị đến muộn, nhưng mà vẫn là chúc em sinh nhật mười tuổi vui vẻ!" Mịch Nhi gọi nick name mới của Triển Liên Tranh, tặng quà của mình. Cô mười một tuổi thì thầm vào lỗ tai của Tiểu Thọ Tinh hôm nay( ý nói là người có sinh nhật được chúc thọ vào hôm nay) lặng lẽ nói, "Chẳng qua chị đến trễ là vì gấp rút chuẩn bị quà tặng cho em. . . . . . Đây là một loại thuốc xịt, về sau bất luận em ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, chỉ cần xịt một cái trong miệng, tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện, hơn nữa còn có thể ngăn ngừa sâu răng nha!"
Thời gian, không chỉ khiến bốn củ cải nhỏ và một bảo bảo đang mang tả lót lớn lên, khác biệt lớn hơn nữa, có lẽ phải là bọn trẻ thay đổi nhận thức đối với chính mình.
Lớn lên cùng với Mục Cẩn, người đầu tiên bất mãn mãnh liệt nhất là em gái, cô nhìn Tiểu A Cẩn bi bô tập nói kêu anh trai chị gái, bắt đầu kháng nghị nickname của mình rồi. Trước kia cô là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, tất cả mọi người gọi cô là em gái còn chưa tính, hiện tại có thêm bảo bảo nhỏ, cũng không thể khiến Tiểu A Cẩn gọi cô là "chị gái"!
Trước kia Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ý kiến phản kháng đối với nickname cũng bị cha mẹ xử lý vô tình thôi, lần này thấy em được sủng ái nhất cũng bắt đầu phản kháng, bọn họ lập tức đi theo kêu la, đứng ở bên này của em gái mãnh liệt yêu cầu không được gọi nickname của bọn họ nữa. Nhớ lại bọn họ đều là những người làm mưa làm gió trong trường, ở nhà lại bị gọi Tiểu Bạch Tiểu Hắc loại tên này đập chết khiêm tốn, Liên Tĩnh Bạch anh chẳng lẽ thật sự chính là Tiểu Bạch, Triển Dĩ Mặc cậu lại thật sự đen sao!
Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh bất ngờ không kịp đề phòng đối với ba đứa trẻ đồng thời kháng nghị, trải qua một cuộc hội nghị gia đình, rốt cuộc, ba đứa trẻ được phép vứt bỏ nickname, bắt đầu đổi lại gọi tên chính thức, Tiểu Bạch thành Tĩnh Bạch, Tiểu Hắc thành Dĩ Mặc, mà em gái ——
"Liên Tranh, thật ngại chị đến muộn, nhưng mà vẫn là chúc em sinh nhật mười tuổi vui vẻ!" Mịch Nhi gọi nick name mới của Triển Liên Tranh, tặng quà của mình. Cô mười một tuổi thì thầm vào lỗ tai của Tiểu Thọ Tinh hôm nay( ý nói là người có sinh nhật được chúc thọ vào hôm nay) lặng lẽ nói, "Chẳng qua chị đến trễ là vì gấp rút chuẩn bị quà tặng cho em. . . . . . Đây là một loại thuốc xịt, về sau bất luận em ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, chỉ cần xịt một cái trong miệng, tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện, hơn nữa còn có thể ngăn ngừa sâu răng nha!"
"Cám ơn chị Mịch
Nhi!" Triển Liên Tranh mười tuổi trổ mã càng thêm phấn điêu ngọc trác ( ý
chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn) đáng yêu, trắng sáng như viên ngọc, một Loli
đáng yêu không gì sánh được, cô ôm lấy hộp quà, cười cực kỳ vui vẻ. Mười tuổi
chính là tuổi ham mê đồ ngọt, nhưng bình thường Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa
sợ con gái sâu răng cũng không cho phép cô ăn nhiều, lọ thuốc này tuyệt đối rửa
sạch vi khuẩn, Triển Liên Tranh muốn có nhất!
"Mịch Nhi chị lại thiên vị!" Triển Dĩ Mặc tiến lên chìa tay, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nhưng là đầy đủ phong thái của một Shota( là các bé trai dễ thương dưới 18 tuổi), "Quà của em đâu rồi, chị sẽ không quên, ngày sinh nhật còn có em chứ?"
"Có rồi, có rồi, cũng có quà của em!" Mịch Nhi qua loa ném cho cậu một hộp quà, "Nghe nói gần đây em say mê súng? Đây là cho em!"
"Cái gì vậy, cái gì vậy!" Ánh mắt Triển Dĩ Mặc sáng lên, sốt ruột mở hộp, "Oa, là súng!" Cậu cầm lấy súng vuốt vuốt một chút, lập tức cau mày oán trách Mịch Nhi: "Không phải súng thật. . . . . ."
"Súng thật dám cho tiểu hài tử xấu xa em tìm chơi sao!" Mịch Nhi bày ra bộ dạng của chị gái dạy dỗ em trai nói: "Đây chính là chị đặt mua trước với Dịch Nhi, em ấy mới len lén nhường ra cây súng này của chú Joe thiết kế! Em cũng đừng xem thường nó, sản xuất từ tay thiên tài chế tạo vũ khí mạnh nhất căn cứ chúng ta, loại súng chế tạo lại này hoàn toàn cảm giác giống súng thật, em tìm khắp thế giới cũng không có thanh thứ hai!"
"Mịch Nhi chị lại thiên vị!" Triển Dĩ Mặc tiến lên chìa tay, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nhưng là đầy đủ phong thái của một Shota( là các bé trai dễ thương dưới 18 tuổi), "Quà của em đâu rồi, chị sẽ không quên, ngày sinh nhật còn có em chứ?"
"Có rồi, có rồi, cũng có quà của em!" Mịch Nhi qua loa ném cho cậu một hộp quà, "Nghe nói gần đây em say mê súng? Đây là cho em!"
"Cái gì vậy, cái gì vậy!" Ánh mắt Triển Dĩ Mặc sáng lên, sốt ruột mở hộp, "Oa, là súng!" Cậu cầm lấy súng vuốt vuốt một chút, lập tức cau mày oán trách Mịch Nhi: "Không phải súng thật. . . . . ."
"Súng thật dám cho tiểu hài tử xấu xa em tìm chơi sao!" Mịch Nhi bày ra bộ dạng của chị gái dạy dỗ em trai nói: "Đây chính là chị đặt mua trước với Dịch Nhi, em ấy mới len lén nhường ra cây súng này của chú Joe thiết kế! Em cũng đừng xem thường nó, sản xuất từ tay thiên tài chế tạo vũ khí mạnh nhất căn cứ chúng ta, loại súng chế tạo lại này hoàn toàn cảm giác giống súng thật, em tìm khắp thế giới cũng không có thanh thứ hai!"
"Nhưng là so với đưa quà
cho Liên Tranh, chị chính là không công bằng!" Triển Dĩ Mặc mạnh miệng oán
trách Mịch Nhi, trên thực tế nhưng là ôm súng không buông tay. Cậu cũng biết có
thể có súng mô phỏng hoàn toàn súng thật chơi cũng không tệ rồi, cha mẹ tuyệt đối
sẽ không để cho cậu sờ súng thật .
"Không thích trả chị a!" Mịch Nhi quay đầu lôi kéo Triển Liên Tranh đi, "Chúng ta không cần để ý em ấy! Liên Tranh, mặc dù chị vừa mới tới, bữa tiệc sinh nhật của em cũng coi như kết thúc, cha mẹ chị và A Cẩn cũng đã về nhà, nhưng hôm nay chị hạ quyết tâm với Tiểu Thọ Tinh này! Đi, chúng ta đi tìm anh Tiểu Bạch chơi ——"
"Được. . . . . ." Triển Liên Tranh thuận theo gật đầu một cái, nghe chị Mịch Nhi gọi tên thân mật của anh cả, ở trong lòng cô lại nở nụ cười.
Hiện tại, người duy nhất có thể tiếp tục gọi Liên Tĩnh Bạch là Tiểu Bạch cũng chỉ có Mịch Nhi thôi. Liên Tĩnh Bạch chỉ đồng ý Mịch Nhi gọi anh là " anh Tiểu Bạch " , loại đối đãi đặc biệt này khiến phụ huynh nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng âm thầm lắc đầu cười trộm. Hai tiểu quỷ nhỏ này vô tư cùng nhau lớn lên, dường như là thật sự thân mật, chặt chẽ không chấp nhận những người khác nhúng tay vào.
Tố Tâm và Mục Thần trải qua nhiều năm quan sát cẩn thận,sâu sắc, tiến hành kiểm tra đánh giá toàn bộ phương vị của Liên Tĩnh Bạch, đối với anh lớn lên cùng Mịch Nhi, cũng bắt đầu vui khi việc đã thành rồi. Ít nhất cái tiểu tử thối nhà họ Triển này rất thật lòng với nữ nhi nhà mình, dù sao cũng tốt hơn tương lai xuất hiện một người không biết từ nơi nào muốn cướp Mịch Nhi nhiều!
"Không thích trả chị a!" Mịch Nhi quay đầu lôi kéo Triển Liên Tranh đi, "Chúng ta không cần để ý em ấy! Liên Tranh, mặc dù chị vừa mới tới, bữa tiệc sinh nhật của em cũng coi như kết thúc, cha mẹ chị và A Cẩn cũng đã về nhà, nhưng hôm nay chị hạ quyết tâm với Tiểu Thọ Tinh này! Đi, chúng ta đi tìm anh Tiểu Bạch chơi ——"
"Được. . . . . ." Triển Liên Tranh thuận theo gật đầu một cái, nghe chị Mịch Nhi gọi tên thân mật của anh cả, ở trong lòng cô lại nở nụ cười.
Hiện tại, người duy nhất có thể tiếp tục gọi Liên Tĩnh Bạch là Tiểu Bạch cũng chỉ có Mịch Nhi thôi. Liên Tĩnh Bạch chỉ đồng ý Mịch Nhi gọi anh là " anh Tiểu Bạch " , loại đối đãi đặc biệt này khiến phụ huynh nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng âm thầm lắc đầu cười trộm. Hai tiểu quỷ nhỏ này vô tư cùng nhau lớn lên, dường như là thật sự thân mật, chặt chẽ không chấp nhận những người khác nhúng tay vào.
Tố Tâm và Mục Thần trải qua nhiều năm quan sát cẩn thận,sâu sắc, tiến hành kiểm tra đánh giá toàn bộ phương vị của Liên Tĩnh Bạch, đối với anh lớn lên cùng Mịch Nhi, cũng bắt đầu vui khi việc đã thành rồi. Ít nhất cái tiểu tử thối nhà họ Triển này rất thật lòng với nữ nhi nhà mình, dù sao cũng tốt hơn tương lai xuất hiện một người không biết từ nơi nào muốn cướp Mịch Nhi nhiều!
Mặc dù Mịch Nhi vốn định lôi
kéo Liên Tranh đi tìm Liên Tĩnh Bạch, nhưng tìm khắp nơi không thấy anh, hai
người liền nắm tay nhau đi mở quà sinh nhật.
Triển Liên Tranh và Mịch Nhi hợp sức mở quà hồi lâu, chỉ vừa nhìn thấy phân nửa đống quà, Triển Dĩ Mặc liền tới đây len lén kéo Triển Liên Tranh muốn rời khỏi, Liên Tranh đương nhiên sẽ không bỏ Mịch Nhi lại, hai người cùng nhau thần thần bí bí đi theo Triển Dĩ Mặc, đi tới một phòng sách nhỏ của nhà họ Triển.
Bên trong căn phòng đã sớm tụ tập mọi người trong nhà họ Triển, dạng vẻ đứng cùng nhau của vợ chồng Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, hai người vẫn là bộ dạng thướt tha đẹp như vậy, hoàn toàn không nhìn ra là người đã gần 40 tuổi; ngồi ở trên ghế sa lon Liên Tĩnh Bạch lại có thay đổi lớn, mười lăm tuổi anh đã lớn lên trở thành thiếu niên anh tuấn ngọc thụ lâm phong, có lẽ bởi vì đã sớm tiếp xúc với sự nghiệp của gia tộc, từng cử động của anh cũng cho thấy sự chín chắn và chững chạc, có một loại khí thế hoàn mỹ. Anh nhìn thấy Triển Liên Tranh đi vào, mặt mỉm cười thần bí trừng mắt nhìn em gái, ám hiệu cô sẽ có kinh ngạc vui mừng.
Liên Hoa tiến lên ôm lấy con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Tranh một cái: "Bảo bối, mẹ nói thêm một câu nữa sinh nhật vui vẻ! Về sau mỗi ngày con cũng phải vui vẻ, không lo âu, phấn chấn, hạnh phúc như thế!"
Triển Thiếu Khuynh cũng cưng chiều sờ sờ tóc Triển Liên Tranh, cười nói: "Liên Tranh, mới vừa rồi các cô, chú tặng quà cho các con, chúng ta dĩ nhiên cũng sớm chuẩn bị rồi, quà tặng mới vừa đưa tới, chỉ cho một mình con, chỉ vì công chúa duy nhất của nhà chúng ta mà chuẩn bị quà tặng ——"
Triển Liên Tranh và Mịch Nhi hợp sức mở quà hồi lâu, chỉ vừa nhìn thấy phân nửa đống quà, Triển Dĩ Mặc liền tới đây len lén kéo Triển Liên Tranh muốn rời khỏi, Liên Tranh đương nhiên sẽ không bỏ Mịch Nhi lại, hai người cùng nhau thần thần bí bí đi theo Triển Dĩ Mặc, đi tới một phòng sách nhỏ của nhà họ Triển.
Bên trong căn phòng đã sớm tụ tập mọi người trong nhà họ Triển, dạng vẻ đứng cùng nhau của vợ chồng Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, hai người vẫn là bộ dạng thướt tha đẹp như vậy, hoàn toàn không nhìn ra là người đã gần 40 tuổi; ngồi ở trên ghế sa lon Liên Tĩnh Bạch lại có thay đổi lớn, mười lăm tuổi anh đã lớn lên trở thành thiếu niên anh tuấn ngọc thụ lâm phong, có lẽ bởi vì đã sớm tiếp xúc với sự nghiệp của gia tộc, từng cử động của anh cũng cho thấy sự chín chắn và chững chạc, có một loại khí thế hoàn mỹ. Anh nhìn thấy Triển Liên Tranh đi vào, mặt mỉm cười thần bí trừng mắt nhìn em gái, ám hiệu cô sẽ có kinh ngạc vui mừng.
Liên Hoa tiến lên ôm lấy con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Tranh một cái: "Bảo bối, mẹ nói thêm một câu nữa sinh nhật vui vẻ! Về sau mỗi ngày con cũng phải vui vẻ, không lo âu, phấn chấn, hạnh phúc như thế!"
Triển Thiếu Khuynh cũng cưng chiều sờ sờ tóc Triển Liên Tranh, cười nói: "Liên Tranh, mới vừa rồi các cô, chú tặng quà cho các con, chúng ta dĩ nhiên cũng sớm chuẩn bị rồi, quà tặng mới vừa đưa tới, chỉ cho một mình con, chỉ vì công chúa duy nhất của nhà chúng ta mà chuẩn bị quà tặng ——"
Liên Hoa kêu con trai trưởng
nói: "Tĩnh Bạch, còn không mau lấy tất cả quà tặng của mọi người trong nhà
chúng ta ra ——"
"Dạ!" Liên Tĩnh Bạch lấy ra một hộp quà tinh xảo, xinh xắn, anh giới thiệu trước, "Bởi vì em đã đến tuổi biết chưng diện, anh và mẹ quyết định thành lập một mặt nữa của FL về đồ trang sức, châu báu thiếu nhi, nhãn hiệu gọi là ‘ Ái muội ’, ái trong mờ ám, muội trong em gái. Sau này tất cả đồ trang sức của em đều do ‘ Ái muội ’ thiết kế, hôm nay, món đồ trang sức đầu tiên là do mẹ, cha, anh còn có Dĩ Mặc cùng nhau đặc biệt thiết kế vì em, chúc em sinh nhật mười tuổi vui vẻ!"
Trong lúc nói chuyện, Liên Hoa nhẹ nhàng mở hộp ra, sau đó, cô đội một vương miện thủy tinh kỳ lạ vào giữa tóc con gái; Triển Thiếu Khuynh cũng lấy ra một cái kim cài áo hình bướm buớm khảm đầy đá quý, cài nó ở trước ngực con gái; Liên Tĩnh Bạch cười vì em gái đeo lên một vòng tay dùng kim cương vỡ khảm thành hình hoa bách hợp, ngay cả Triển Dĩ Mặc mười tuổi cũng không có nhàn rỗi, cậu đem một đôi khuyên tai bạch kim hình cá vàng đưa cho Triển Liên Tranh, để cho cô đeo lên trang sức bản thân chăm chỉ thiết kế.
Triển Liên Tranh dường như sững sờ mặc cho người nhà vì cô trang trí, cho đến khi tất cả mọi người tặng quà đẩy cô đến trước gương, lúc này cô mới tỉnh táo lại.
Liên Tranh đứng ở trước gương thưởng thức châu báu xung quanh, những thứ này cũng tập hợp tất cả tình yêu của người nhà, cô nhào lên cho mỗi người một nụ hôn: "Thật là xinh đẹp! Cám ơn mẹ, cám ơn cha, cám ơn anh cả, anh hai! Em rất thích, nhưng mọi người như vậy sẽ làm hư em mất, đối xử với em thật tốt quá!"
"Dạ!" Liên Tĩnh Bạch lấy ra một hộp quà tinh xảo, xinh xắn, anh giới thiệu trước, "Bởi vì em đã đến tuổi biết chưng diện, anh và mẹ quyết định thành lập một mặt nữa của FL về đồ trang sức, châu báu thiếu nhi, nhãn hiệu gọi là ‘ Ái muội ’, ái trong mờ ám, muội trong em gái. Sau này tất cả đồ trang sức của em đều do ‘ Ái muội ’ thiết kế, hôm nay, món đồ trang sức đầu tiên là do mẹ, cha, anh còn có Dĩ Mặc cùng nhau đặc biệt thiết kế vì em, chúc em sinh nhật mười tuổi vui vẻ!"
Trong lúc nói chuyện, Liên Hoa nhẹ nhàng mở hộp ra, sau đó, cô đội một vương miện thủy tinh kỳ lạ vào giữa tóc con gái; Triển Thiếu Khuynh cũng lấy ra một cái kim cài áo hình bướm buớm khảm đầy đá quý, cài nó ở trước ngực con gái; Liên Tĩnh Bạch cười vì em gái đeo lên một vòng tay dùng kim cương vỡ khảm thành hình hoa bách hợp, ngay cả Triển Dĩ Mặc mười tuổi cũng không có nhàn rỗi, cậu đem một đôi khuyên tai bạch kim hình cá vàng đưa cho Triển Liên Tranh, để cho cô đeo lên trang sức bản thân chăm chỉ thiết kế.
Triển Liên Tranh dường như sững sờ mặc cho người nhà vì cô trang trí, cho đến khi tất cả mọi người tặng quà đẩy cô đến trước gương, lúc này cô mới tỉnh táo lại.
Liên Tranh đứng ở trước gương thưởng thức châu báu xung quanh, những thứ này cũng tập hợp tất cả tình yêu của người nhà, cô nhào lên cho mỗi người một nụ hôn: "Thật là xinh đẹp! Cám ơn mẹ, cám ơn cha, cám ơn anh cả, anh hai! Em rất thích, nhưng mọi người như vậy sẽ làm hư em mất, đối xử với em thật tốt quá!"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment