CHƯƠNG 28 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 28: Chúc tết tranh giành nổi bật
Đồng thời nàng cũng biết độc
kế của Vương phu nhân, muốn kích động Tô Hinh Nhi, sau đó để nàng ta tự gây
phiền phức, đến lúc đó Tô Nhân Vũ lại giận giữ, cầm roi đánh nàng.
Vương phu nhân lại có thể xem náo nhiệt, phát tiết bao nhiêu năm căm hận Cố Di nương.
Tô Mạt cười lạnh, ta càng không cho ngươi đắc ý.
Dựa vào việc tự bản thân chịu sứt đầu mẻ chán chảy máu đến giành được sự đồng tình của hắn?
Nàng không cảm thấy Tô Nhân Vũ là loại người đó, một tướng quân giết người vô số, sẽ để tâm đến tí máu đó sao?
Vài vị phu nhân khen khí chất của tiểu thư xuất chúng, Tô Mạt hiểu chuyện, ám chỉ tam tiểu thư không hiểu chuyện.
“ í…nhị tiểu thư của chúng ta đâu?”. Lưu phu nhân bỗng dưng hỏi.
Nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư lập tức bĩu môi nói : " Nghe nói gần đây nhị tiểu thư đọc rất nhiều sách binh pháp, muốn tự mình đi đến trước mặt thân thích thể hiện. "
Đại tiểu thư lập tức trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nha hoàn đó bưng miệng không dám nói nữa.
Nàng biết đại tiểu thư từ trước tới giờ luôn thanh cao, không tham gia cái trò trước mặt phụ mẫu tranh sủng, với lại nàng ta nghĩ thầm, phụ mẫu chính là cha mẹ ruột của nàng ta, nếu còn đi tranh với con gái thứ thiếp thì hóa ra là quá sỉ nhục bản thân hay sao chứ.
Nàng ta thà không cần, cũng không muốn tranh cái chuyện vô vị đó.
Tiểu Vương phu nhân nhìn tỷ tỷ một cái : " Đại tỷ, ngươi quản gia phủ cũng quá nhân từ đi, đám nữ nhi của thứ thiếp không nghe lời cũng nên dạy dỗ cẩn thận."
Nàng ta dường như quên mất Tô Mạt cũng là con thứ thiếp, cũng có thể là không thèm để tâm.
Tiểu Vương phu nhân lại tiếp tục nói nàng ta quản gia thế này thế kia, Vương phu nhân chỉ cười không nói, qua một lúc nàng ta nói : " Cũng chỉ là trẻ nhỏ, cần gì hà khắc vậy. Cả nhà cùng sống dưới mái nhà, đó chính là duyện phận tu được ở kiếp trước. Với lại không phân biệt con của chính thất, con của thứ thiếp, đều là hài tử của ta.Ta sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia. Nhưng lão gia chúng ta có lúc không tránh khỏi việc quá thương yêu tam tiểu thư, khiến nhị tiểu thư buồn bã thôi."
Mọi người nhìn tới Tô Mạt, nàng lại chuyên tâm nhìn đến điểm tâm trên tay, giống như là đối với bất kì cái gì cũng không cảm thấy hứng thú vậy.
Nàng cúi đầu, mọi người không thấy được đáy mắt nàng có dự mia mai và giễu cợt.
Lúc này tiểu nha đầu trước viện đến truyền lời : " Lão gia nói, dù sao cũng là thân thích trong gia đình, biểu tiểu thư có mặt, không bằng mời các phu nhân và các tiểu thư cùng đi qua đó, đi Tây Hoa đình. Như vậy cả nhà cũng có thể cùng nhau trò truyện. "
Vương phu nhân lại có thể xem náo nhiệt, phát tiết bao nhiêu năm căm hận Cố Di nương.
Tô Mạt cười lạnh, ta càng không cho ngươi đắc ý.
Dựa vào việc tự bản thân chịu sứt đầu mẻ chán chảy máu đến giành được sự đồng tình của hắn?
Nàng không cảm thấy Tô Nhân Vũ là loại người đó, một tướng quân giết người vô số, sẽ để tâm đến tí máu đó sao?
Vài vị phu nhân khen khí chất của tiểu thư xuất chúng, Tô Mạt hiểu chuyện, ám chỉ tam tiểu thư không hiểu chuyện.
“ í…nhị tiểu thư của chúng ta đâu?”. Lưu phu nhân bỗng dưng hỏi.
Nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư lập tức bĩu môi nói : " Nghe nói gần đây nhị tiểu thư đọc rất nhiều sách binh pháp, muốn tự mình đi đến trước mặt thân thích thể hiện. "
Đại tiểu thư lập tức trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nha hoàn đó bưng miệng không dám nói nữa.
Nàng biết đại tiểu thư từ trước tới giờ luôn thanh cao, không tham gia cái trò trước mặt phụ mẫu tranh sủng, với lại nàng ta nghĩ thầm, phụ mẫu chính là cha mẹ ruột của nàng ta, nếu còn đi tranh với con gái thứ thiếp thì hóa ra là quá sỉ nhục bản thân hay sao chứ.
Nàng ta thà không cần, cũng không muốn tranh cái chuyện vô vị đó.
Tiểu Vương phu nhân nhìn tỷ tỷ một cái : " Đại tỷ, ngươi quản gia phủ cũng quá nhân từ đi, đám nữ nhi của thứ thiếp không nghe lời cũng nên dạy dỗ cẩn thận."
Nàng ta dường như quên mất Tô Mạt cũng là con thứ thiếp, cũng có thể là không thèm để tâm.
Tiểu Vương phu nhân lại tiếp tục nói nàng ta quản gia thế này thế kia, Vương phu nhân chỉ cười không nói, qua một lúc nàng ta nói : " Cũng chỉ là trẻ nhỏ, cần gì hà khắc vậy. Cả nhà cùng sống dưới mái nhà, đó chính là duyện phận tu được ở kiếp trước. Với lại không phân biệt con của chính thất, con của thứ thiếp, đều là hài tử của ta.Ta sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia. Nhưng lão gia chúng ta có lúc không tránh khỏi việc quá thương yêu tam tiểu thư, khiến nhị tiểu thư buồn bã thôi."
Mọi người nhìn tới Tô Mạt, nàng lại chuyên tâm nhìn đến điểm tâm trên tay, giống như là đối với bất kì cái gì cũng không cảm thấy hứng thú vậy.
Nàng cúi đầu, mọi người không thấy được đáy mắt nàng có dự mia mai và giễu cợt.
Lúc này tiểu nha đầu trước viện đến truyền lời : " Lão gia nói, dù sao cũng là thân thích trong gia đình, biểu tiểu thư có mặt, không bằng mời các phu nhân và các tiểu thư cùng đi qua đó, đi Tây Hoa đình. Như vậy cả nhà cũng có thể cùng nhau trò truyện. "
Tô Mạt vừa nghe, biết là nhị
tiểu thư đã đi đến đó, hắn sợ trước mặt thân thích bị cười chê, nên để cả nhà
cùng đến đó.
Nàng cười, vốn là không hy vọng nhị tiểu thư đi thông đường, có tam tiểu thư ở đó, đó là cục than âm ỉ, chỉ cần người khác quạt một cái, lửa sẽ cháy từ từ lên. Rất dễ đối phó.
Vốn là nhị tiểu thư không đi, Tô Mạt cũng sẽ lợi dụng tam tiểu thư đi trước viện, cơ hội khó gặp đó, thực ra đó cũng là cơ hội rất tốt chiếm được trái tim của Tô Nhân Vũ.
Vương phu nhân sai người đưa tiểu thư đi thay y phục sau đó mới từ từ đi Tây Hoa đình.
Hoa đình chính là chính sảnh dành cho khách, nam nhân đang ở đó, nữ nhi và hài tử đương nhiên không có tư cách đi ngoại viện đại sảnh, Tô Nhân Vũ sai người đi Tây Hoa đình chuẩn bị bày trà bánh, mọi người qua đó trò truyện, cũng tự tại thoải mái hơn.
Tô Mạt ở sau đại tiểu thư, lúc đi vào, phát hiện Tô Hinh Nhi ngồi trong lòng Tô Nhân Vũ , đồng thời một nam nhân có mặt mũi hơi giống với Vương phu nhân trong lòng cũng bế một tiểu nha đầu, chắc là Vương Phượng Kiều, trong lòng một nam nhân khác cũng có, hẳn là con gái của muội muội lão gia Trần Tố Nga.
Hai nhà lão gia này cũng chỉ có độc nhất một nữ nhi, xuất môn đều dẫn theo, dù sao thì đến thâm thân thích bọn họ cũng không kiêng kỵ.
Tô Mạt chỉ quoét nhanh mắt một cái, nhìn vào dung mạo của hai vị tiểu thư đó cũng nhìn ra điểm khác nhau.
Trần Tố Nga tuy được sủng nhưng yêu kiều nhát gan, hẳn là do thân thể không tốt nên được cưng chiều, đôi mắt nhã nhặn ôn hòa, cũng không quá sắc bén.
Mà Vương Nguyệt Kiều thần sắc kiêu căng gần giống Tô Hinh Nhi.
Đều là loại được chiều hư, chu cái miệng lên, bộ dạng duy ngã độc tôn.
Bên cạnh Cữu cữ còn có một thiếu niên, 13, 14 tuổi, môi đỏ răng trắng, vô cùng khôi ngô, cực kì có quy củ đứng bên cạnh.
Mọi người đi đến chia nhau chỗ ngồi, sau đó phân thành chỗ chủ, khách ngồi.
Chỗ ngồi của nam y như cũ ở chính sảnh, chỗ của nữ nhân là sát vách tọa ngồi, hài tử có thể tùy ý đến qua lại.
Cữu cữ cười nói : " Hiện nay Lâm tiểu thư cũng lớn rồi, vẫn xin Tỷ phu trông nom dạy bảo. Ta cũng bớt đi một tâm nguyện."
Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, nhưng lại là khí thế nghiêm nghị , trừ đối với Tô Hinh Nhi ra, thì cho dù đối mặt với thân tộc cũng khó bỏ đi lớp vẻ lạnh lúng đó.
Hắn “uhm” một tiếng : " Họ Vương nhiều đời là con cháu dòng dõi thư hương, không tham gia khoa cử sao?"
Nàng cười, vốn là không hy vọng nhị tiểu thư đi thông đường, có tam tiểu thư ở đó, đó là cục than âm ỉ, chỉ cần người khác quạt một cái, lửa sẽ cháy từ từ lên. Rất dễ đối phó.
Vốn là nhị tiểu thư không đi, Tô Mạt cũng sẽ lợi dụng tam tiểu thư đi trước viện, cơ hội khó gặp đó, thực ra đó cũng là cơ hội rất tốt chiếm được trái tim của Tô Nhân Vũ.
Vương phu nhân sai người đưa tiểu thư đi thay y phục sau đó mới từ từ đi Tây Hoa đình.
Hoa đình chính là chính sảnh dành cho khách, nam nhân đang ở đó, nữ nhi và hài tử đương nhiên không có tư cách đi ngoại viện đại sảnh, Tô Nhân Vũ sai người đi Tây Hoa đình chuẩn bị bày trà bánh, mọi người qua đó trò truyện, cũng tự tại thoải mái hơn.
Tô Mạt ở sau đại tiểu thư, lúc đi vào, phát hiện Tô Hinh Nhi ngồi trong lòng Tô Nhân Vũ , đồng thời một nam nhân có mặt mũi hơi giống với Vương phu nhân trong lòng cũng bế một tiểu nha đầu, chắc là Vương Phượng Kiều, trong lòng một nam nhân khác cũng có, hẳn là con gái của muội muội lão gia Trần Tố Nga.
Hai nhà lão gia này cũng chỉ có độc nhất một nữ nhi, xuất môn đều dẫn theo, dù sao thì đến thâm thân thích bọn họ cũng không kiêng kỵ.
Tô Mạt chỉ quoét nhanh mắt một cái, nhìn vào dung mạo của hai vị tiểu thư đó cũng nhìn ra điểm khác nhau.
Trần Tố Nga tuy được sủng nhưng yêu kiều nhát gan, hẳn là do thân thể không tốt nên được cưng chiều, đôi mắt nhã nhặn ôn hòa, cũng không quá sắc bén.
Mà Vương Nguyệt Kiều thần sắc kiêu căng gần giống Tô Hinh Nhi.
Đều là loại được chiều hư, chu cái miệng lên, bộ dạng duy ngã độc tôn.
Bên cạnh Cữu cữ còn có một thiếu niên, 13, 14 tuổi, môi đỏ răng trắng, vô cùng khôi ngô, cực kì có quy củ đứng bên cạnh.
Mọi người đi đến chia nhau chỗ ngồi, sau đó phân thành chỗ chủ, khách ngồi.
Chỗ ngồi của nam y như cũ ở chính sảnh, chỗ của nữ nhân là sát vách tọa ngồi, hài tử có thể tùy ý đến qua lại.
Cữu cữ cười nói : " Hiện nay Lâm tiểu thư cũng lớn rồi, vẫn xin Tỷ phu trông nom dạy bảo. Ta cũng bớt đi một tâm nguyện."
Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, nhưng lại là khí thế nghiêm nghị , trừ đối với Tô Hinh Nhi ra, thì cho dù đối mặt với thân tộc cũng khó bỏ đi lớp vẻ lạnh lúng đó.
Hắn “uhm” một tiếng : " Họ Vương nhiều đời là con cháu dòng dõi thư hương, không tham gia khoa cử sao?"
Cữu cữu than nhẹ một tiếng :
" Tiểu tử này từ nhỏ không thích học, chỉ thập luyện võ, xem sách binh
pháp. Để hắn đi thi cử, tuổi này phải đi thi tú tài rồi, hắn đi trường thi thì
buồn ngủ. Tức chết mất thôi. Đánh cũng đánh rồi, quả thực là không được, chỉ có
thể tìm con đường khác thôi, đi theo tỷ phu , thăng chức có lẽ sẽ nhanh hơn."
Tô Nhân Vũ đáp ứng, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Cữu cữu lập tức kéo nhi tử “ Còn không mau nói cho đại di phu của ngươi biết , ngươi đã học được gì.”
Vương Phượng Lâm lập tức đi ra, dập đầu bái kiến Tô Nhân Vũ, sau đó đứng dậy : " Hồi bẩm Di phu, ta đã học qua các sách như Tôn Tử, Ngô Tử, Úy Liêu Tử, Tư Mã pháp, Lục thao tam lược, binh pháp Tôn Tẫn, Quỷ Cốc Tử ……"
Hắn nói liền một hơi vài chục cuốn sách, trên mặt ẩn hiện một tia đắc ý và kiêu ngạo.
Tô Mạt chuyên tâm chơi quả cầu được hun bằng cỏ thơm trên tay, trong đó hương thơm truyền đi truyền lại cũng không hết mùi, nàng vừa nhìn thấy đã quyến luyến không rời, nhất định đòi mỗi ngày đeo bên người.
Mọi người nhao nhao khen ngợi Vương Phượng Lâm bác học, tuổi còn nhỏ mà đã đọc nhiều sách như vậy.
Khuôn mặt Tô Nhân Vũ trầm ngâm như nước : " Ngươi nói xem những sách ngươi đọc qua viết cái gì?"
Vương Phượng Lâm lại một trận khoe khoang, tuy rằng nói rất trôi chảy, nhưng chỉ nói được bề ngoài, Tô Mạt liếc một cái đã nhìn ra, chỉ là lí luận suông, thiếu thực tế.
Nếu thật sự muốn dẫn binh đánh giặc, sớm đã bị đánh bại chạy về núp váy mẹ.
Tô Hinh Nhi cười khúc khích, nét mặt khinh thường.
Cữu cữu và Vương Phượng Lâm nhất thời thấy ngượng, bên trong tiểu Vương phu nhân cũng liền trầm ngâm.
Bọn họ đều biết tam tiểu thư là bị Tô Nhân Vũ chiều hư, không liên quan đến phu nhân, nhưng cũng không tránh được việc oán trách.
Vương Phượng Kiều cũng là hạng người không ưa cứng, cũng muốn phản đòn, Cữu cữu lập tức kìm hãm nàng ta, để nàng ta xuống đất “ Chúng ta nói chính sự, ngươi đi qua chỗ mẫu thân.”
Vương Phượng Kiều tuy rằng không tự nguyện nhưng làm khách nhà người ta nên hiểu quy tắc một chút, liền chạy đi.
Quay đầu nhìn Tô Hinh Nhi một cái “ Ngươi muốn chơi cùng không?”
Vương Ngọc Kiều dáng vẻ cũng phấn điêu ngọc mài, ăn vận xinh tươi, giống như kim đồng ngọc nữ bên cạnh quan âm, Tô Hinh Nhi lập tức trèo xuống đầu gối của phụ thân, đi theo nàng ta.
Tô Mạt lập tức thức thời cũng nói muốn đi, đại tiểu thư vốn không muốn tham gia, nhị tiểu thư lại không nỡ rời đi.
Tô Nhân Vũ đáp ứng, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Cữu cữu lập tức kéo nhi tử “ Còn không mau nói cho đại di phu của ngươi biết , ngươi đã học được gì.”
Vương Phượng Lâm lập tức đi ra, dập đầu bái kiến Tô Nhân Vũ, sau đó đứng dậy : " Hồi bẩm Di phu, ta đã học qua các sách như Tôn Tử, Ngô Tử, Úy Liêu Tử, Tư Mã pháp, Lục thao tam lược, binh pháp Tôn Tẫn, Quỷ Cốc Tử ……"
Hắn nói liền một hơi vài chục cuốn sách, trên mặt ẩn hiện một tia đắc ý và kiêu ngạo.
Tô Mạt chuyên tâm chơi quả cầu được hun bằng cỏ thơm trên tay, trong đó hương thơm truyền đi truyền lại cũng không hết mùi, nàng vừa nhìn thấy đã quyến luyến không rời, nhất định đòi mỗi ngày đeo bên người.
Mọi người nhao nhao khen ngợi Vương Phượng Lâm bác học, tuổi còn nhỏ mà đã đọc nhiều sách như vậy.
Khuôn mặt Tô Nhân Vũ trầm ngâm như nước : " Ngươi nói xem những sách ngươi đọc qua viết cái gì?"
Vương Phượng Lâm lại một trận khoe khoang, tuy rằng nói rất trôi chảy, nhưng chỉ nói được bề ngoài, Tô Mạt liếc một cái đã nhìn ra, chỉ là lí luận suông, thiếu thực tế.
Nếu thật sự muốn dẫn binh đánh giặc, sớm đã bị đánh bại chạy về núp váy mẹ.
Tô Hinh Nhi cười khúc khích, nét mặt khinh thường.
Cữu cữu và Vương Phượng Lâm nhất thời thấy ngượng, bên trong tiểu Vương phu nhân cũng liền trầm ngâm.
Bọn họ đều biết tam tiểu thư là bị Tô Nhân Vũ chiều hư, không liên quan đến phu nhân, nhưng cũng không tránh được việc oán trách.
Vương Phượng Kiều cũng là hạng người không ưa cứng, cũng muốn phản đòn, Cữu cữu lập tức kìm hãm nàng ta, để nàng ta xuống đất “ Chúng ta nói chính sự, ngươi đi qua chỗ mẫu thân.”
Vương Phượng Kiều tuy rằng không tự nguyện nhưng làm khách nhà người ta nên hiểu quy tắc một chút, liền chạy đi.
Quay đầu nhìn Tô Hinh Nhi một cái “ Ngươi muốn chơi cùng không?”
Vương Ngọc Kiều dáng vẻ cũng phấn điêu ngọc mài, ăn vận xinh tươi, giống như kim đồng ngọc nữ bên cạnh quan âm, Tô Hinh Nhi lập tức trèo xuống đầu gối của phụ thân, đi theo nàng ta.
Tô Mạt lập tức thức thời cũng nói muốn đi, đại tiểu thư vốn không muốn tham gia, nhị tiểu thư lại không nỡ rời đi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment