CHƯƠNG 27 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 27:
Mịch Nhi hoài nghi nhìn
Tiểu Bạch, thấy mắt anh khẳng định, cô mới rầu rĩ quay đầu, nói với Tố Tâm và
Mục Thần đang giằng co: "Cha mẹ, chúng con đi ra ngoài trước. Hai người
nói chuyện không được ầm ĩ, vì em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ trong bụng mẹ, không
cho phép cha hung ác với mẹ ——"
Ba đứa trẻ nối đuôi nhau đi ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn hai người Tố Tâm và Mục Thần, hai người cũng im lặng không lên tiếng, không khí cũng nhanh muốn đọng lại.
Tố Tâm liếc mắt nhìn Mục Thần, rầu rĩ nói: "Mịch Nhi hiểu chuyện, nó nói như thế nhưng vẫn là khí thế của trẻ con, chúng ta nên nói cái gì vẫn là nói cái đó —— Mục Thần, em vừa rồi là nói sự thật, anh không cần vì đứa trẻ này mà ủy khuất mình, không cần anh vì đền bù một đêm sai lầm kia mà càng lún càng sâu, em lại càng không cần anh ủy khúc cầu toàn ( tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) mà lấy em. Nếu như không có suy nghĩ kỹ đã quyết định bừa, đây mới là không công bằng với Mịch Nhi và đứa trẻ này. . . . . ."
Mục Thần nhìn Tố Tâm nhượng bộ lui binh đối với anh giống như chỉ sợ rằng không kịp tránh,một cỗ tức giậndâng trào trong lòng không ngừng , anh kém cõi như vậy sao, khiến Tố Tâm né tránh như thế! Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cầu hôn, thế nhưng phải nhận được loại cự tuyệt không chút nghĩ ngợi này!
Anh nắm tay, cố nén suy nghĩ muốn hung hăng lắc lắc Tố Tâm để cho cô suy nghĩ tỉnh táo, ngồi vào đầu giường, anh nhẹ nhàng nói: "Ai nói anh chỉ là vì đứa trẻ, ai nói anh không có suy nghĩ kĩ, ai nói anh chỉ là muốn đền bù sai lầm, làm sao anh sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo cố ý ủy khuất mình! Tố Tâm, em hãy nghe anh nói, người anh muốn cưới là em...em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì!"
Ba đứa trẻ nối đuôi nhau đi ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn hai người Tố Tâm và Mục Thần, hai người cũng im lặng không lên tiếng, không khí cũng nhanh muốn đọng lại.
Tố Tâm liếc mắt nhìn Mục Thần, rầu rĩ nói: "Mịch Nhi hiểu chuyện, nó nói như thế nhưng vẫn là khí thế của trẻ con, chúng ta nên nói cái gì vẫn là nói cái đó —— Mục Thần, em vừa rồi là nói sự thật, anh không cần vì đứa trẻ này mà ủy khuất mình, không cần anh vì đền bù một đêm sai lầm kia mà càng lún càng sâu, em lại càng không cần anh ủy khúc cầu toàn ( tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) mà lấy em. Nếu như không có suy nghĩ kỹ đã quyết định bừa, đây mới là không công bằng với Mịch Nhi và đứa trẻ này. . . . . ."
Mục Thần nhìn Tố Tâm nhượng bộ lui binh đối với anh giống như chỉ sợ rằng không kịp tránh,một cỗ tức giậndâng trào trong lòng không ngừng , anh kém cõi như vậy sao, khiến Tố Tâm né tránh như thế! Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cầu hôn, thế nhưng phải nhận được loại cự tuyệt không chút nghĩ ngợi này!
Anh nắm tay, cố nén suy nghĩ muốn hung hăng lắc lắc Tố Tâm để cho cô suy nghĩ tỉnh táo, ngồi vào đầu giường, anh nhẹ nhàng nói: "Ai nói anh chỉ là vì đứa trẻ, ai nói anh không có suy nghĩ kĩ, ai nói anh chỉ là muốn đền bù sai lầm, làm sao anh sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo cố ý ủy khuất mình! Tố Tâm, em hãy nghe anh nói, người anh muốn cưới là em...em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì!"
Tố Tâm cười khổ, lắc đầu
nói: "Vậy em hỏi anh, anh yêu thương Mịch Nhi, cũng có thể sẽ yêu thích
đứa trẻ trong bụng em bây giờ, nhưng còn em, anh thích không? Em đã từng nói
qua với Mịch Nhi, em hi vọng mẹ con chúng em có thể cùng nhau tìm được cuộc
sống yêu thương thực sự, nếu như không tìm được, chúng em thà thiếu không ẩu. .
. . . ."
"Nếu như không thích, một đêm kia của chúng ta làm sao sẽ biến thành cái dạng kia. . . . . Chẳng lẽ em cho rằng anh là ngựa đực trong thời kì động dục, người nào cũng có thể làm sao? ! Nói thật, anh không dám nói đối với em là tình yêu thực sự, nhưng anh khẳng định, nửa năm chung đụng này, anh đã thích em rồi." Mặt Mục Thần hơi ửng đỏ, anh kéo tay Tố Tâm nói: "Anh chưa từng làm chồng, nhưng nếu như vợ là lời nói của em, anh có thể học làm một người chồng tốt. Trước kia anh cũng chưa từng làm cha, nhưng anh và Mịch Nhi cũng không phải chung sống tốt vô cùng sao? Tố Tâm, tương lai anh cũng chỉ có Mịch Nhi và đứa trẻ trong bụng em, làm mẹ của con anh, em có đồng ý gả cho anh hay không, để cho chúng ta cùng xây dựng một gia đình?"
Tố Tâm sững sờ nhìn cặp mắt màu xanh dương mê người kia của Mục Thần, lời nói dịu dàng quanh quẩn ở bên tai, trong chốc lát cô đã say mê rồi.
Trong lòng có suy nghĩ để cho cô bỗng nhiên xúc động mất lý trí một lần, cô gật đầu một cái: "Được, em đồng ý."
"Nếu như không thích, một đêm kia của chúng ta làm sao sẽ biến thành cái dạng kia. . . . . Chẳng lẽ em cho rằng anh là ngựa đực trong thời kì động dục, người nào cũng có thể làm sao? ! Nói thật, anh không dám nói đối với em là tình yêu thực sự, nhưng anh khẳng định, nửa năm chung đụng này, anh đã thích em rồi." Mặt Mục Thần hơi ửng đỏ, anh kéo tay Tố Tâm nói: "Anh chưa từng làm chồng, nhưng nếu như vợ là lời nói của em, anh có thể học làm một người chồng tốt. Trước kia anh cũng chưa từng làm cha, nhưng anh và Mịch Nhi cũng không phải chung sống tốt vô cùng sao? Tố Tâm, tương lai anh cũng chỉ có Mịch Nhi và đứa trẻ trong bụng em, làm mẹ của con anh, em có đồng ý gả cho anh hay không, để cho chúng ta cùng xây dựng một gia đình?"
Tố Tâm sững sờ nhìn cặp mắt màu xanh dương mê người kia của Mục Thần, lời nói dịu dàng quanh quẩn ở bên tai, trong chốc lát cô đã say mê rồi.
Trong lòng có suy nghĩ để cho cô bỗng nhiên xúc động mất lý trí một lần, cô gật đầu một cái: "Được, em đồng ý."
Quyết định an bài tương
lai, Mục Thần liền đi ra khỏi phòng, nói với Mịch Nhi vẫn đang lo lắng rằng bọn
họ chuẩn bị kết hôn, Mịch Nhi hoan hô một hồi, lôi kéo Tiểu Bạch khen ngợi anh
lường trước được sự việc như thần. Cô kích động tưởng chừng như hận không thể
khiến cha mẹ cử hành hôn lễ ngay lập tức, thật may là bác sĩ trong căn cứ
khuyên nhủ cô rằng cơ thể của Tố Tâm cần tĩnh dưỡng, Mịch Nhi mới yên tĩnh lại
một chút.
Sau khi cơ thể Tố Tâm khôi phục, mới nói với các bạn bè trong trụ sở mình lại có em bé, quyết định kết hôn cùng với cha của đứa bé. Bọn Joe ngoại trừ đồng thời giật mình ra, hơn nữa còn chúc phúc cho tương lai của Tố Tâm. Thời điểm Tố Tâm ở trong căn cứ dưỡng thai, bọn họ dùng những phương pháp khác nhau bày tỏ sự "Chúc mừng" hai người.
Lớn lên cùng Tố Tâm đoàn nhân viên nghiên này cứu 20-30 tuổi hoàn toàn không giống như ông già trong những trụ sở kia tóc trắng xóa, những người này tính tình kỳ lạ cổ quái đơn thuần lại sôi nổi. Cho tới nay, bọn họ đã nghe danh Mục Thần từ lâu cái người cung cấp cho Mịch Nhi một nửa gien này, hiện tại anh ta lại có em bé với Tố Tâm, muốn cưới bác sĩ đẹp nhất mạnh nhất căn cứ, bọn họ đã sớm tràn đầy ý nghĩ thăm dò trong đầu với anh ta.
Tố Tâm có thai không thể quấy rầy, Mịch Nhi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không thể khi dễ ba đứa trẻ, nhưng hiện tại Mục Thần chính là đưa tới cửa để cho bọn họ trêu trọc, dạy dỗ, mọi người "Thí nghiệm" các loại trò đủa quái đản, các loại thí nghiệm sẽ không chết người lên người vị này chính xác là chú rể, khiến Mục Thần kêu khổ không ngừng. . . . . .
Đến cuối cùng, Tố Tâm và Mịch Nhi vẫn buồn cười vây xem cũng có chút nhìn không được, ở trong căn cứ hai tháng, vượt qua thời kì nguy hiểm lúc ban đầu có thai, mọi người phất ống tay áo, tạm biệt căn cứ bay đến thành phố K.
Sau khi cơ thể Tố Tâm khôi phục, mới nói với các bạn bè trong trụ sở mình lại có em bé, quyết định kết hôn cùng với cha của đứa bé. Bọn Joe ngoại trừ đồng thời giật mình ra, hơn nữa còn chúc phúc cho tương lai của Tố Tâm. Thời điểm Tố Tâm ở trong căn cứ dưỡng thai, bọn họ dùng những phương pháp khác nhau bày tỏ sự "Chúc mừng" hai người.
Lớn lên cùng Tố Tâm đoàn nhân viên nghiên này cứu 20-30 tuổi hoàn toàn không giống như ông già trong những trụ sở kia tóc trắng xóa, những người này tính tình kỳ lạ cổ quái đơn thuần lại sôi nổi. Cho tới nay, bọn họ đã nghe danh Mục Thần từ lâu cái người cung cấp cho Mịch Nhi một nửa gien này, hiện tại anh ta lại có em bé với Tố Tâm, muốn cưới bác sĩ đẹp nhất mạnh nhất căn cứ, bọn họ đã sớm tràn đầy ý nghĩ thăm dò trong đầu với anh ta.
Tố Tâm có thai không thể quấy rầy, Mịch Nhi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không thể khi dễ ba đứa trẻ, nhưng hiện tại Mục Thần chính là đưa tới cửa để cho bọn họ trêu trọc, dạy dỗ, mọi người "Thí nghiệm" các loại trò đủa quái đản, các loại thí nghiệm sẽ không chết người lên người vị này chính xác là chú rể, khiến Mục Thần kêu khổ không ngừng. . . . . .
Đến cuối cùng, Tố Tâm và Mịch Nhi vẫn buồn cười vây xem cũng có chút nhìn không được, ở trong căn cứ hai tháng, vượt qua thời kì nguy hiểm lúc ban đầu có thai, mọi người phất ống tay áo, tạm biệt căn cứ bay đến thành phố K.
Khác biệt chính là, lần
này, Mục Thần tự nhiên dắt tay Tố Tâm, thường xuyên chú ý thân thể của cô, che
chở đầy đủ đối với bà xã tương lai; Tố Tâm cũng có thân phận mới —— vợ chưa
cưới của Mục Thần, mặc dù cô còn có chút không quen, nhưng đang nỗ lực thích
ứng. Mà Mịch Nhi lại càng hết sức phấn khởi, cô đã đạt được nguyện vọng, cha mẹ
cô rốt cuộc cũng giống như tất cả các cặp vợ chồng bình thường, ngoài ra, còn
tặng kèm một tiểu bảo bảo, khiến cô nổi lên một loại ý thức trách nhiệm muốn
làm chị, cũng làm cho cô vô cùng chờ đợi mẹ có thể sinh cho cô một em gái nhỏ
để cưng chiều.
Trở lại thành phố K, Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa đồng ý với lời mời tham gia một bữa tiệc của Mục Thần, bữa tiệc này dĩ nhiên là hôn lễ của Mục Thần và Tố Tâm! Đối với đám cưới của hai người này, vợ chồng Liên Hoa quả thực là mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
Hôn lễ không được tính là long trọng không được tính là xa hoa, có mặt cũng chỉ có cha mẹ nhà họ Mục và bạn bè tốt, hình thức mà lại ấm áp sâu sắc, có một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy khắc sâu ý nghĩa vĩnh viễn.
Liên Hoa nhìn cô dâu chú rể hài hòa như kim đồng ngọc nữ, nhìn Mịch Nhi mặc quần áo trẻ con sặc sỡ, nhẹ nhàng hỏi chồng: "Mặc dù rất bất ngờ. . . . . . nhưng bọn họ sẽ rất hạnh phúc có đúng không?"
"Dĩ nhiên. Giống như chúng ta." Triển Thiếu Khuynh nghiêng người hôn một cái lên trán Liên Hoa , "Mục Thần và Tố Tâm nhất định sẽ càng ngày càng hạnh phúc, nhất định sẽ."
Trở lại thành phố K, Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa đồng ý với lời mời tham gia một bữa tiệc của Mục Thần, bữa tiệc này dĩ nhiên là hôn lễ của Mục Thần và Tố Tâm! Đối với đám cưới của hai người này, vợ chồng Liên Hoa quả thực là mở rộng tầm mắt, hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
Hôn lễ không được tính là long trọng không được tính là xa hoa, có mặt cũng chỉ có cha mẹ nhà họ Mục và bạn bè tốt, hình thức mà lại ấm áp sâu sắc, có một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy khắc sâu ý nghĩa vĩnh viễn.
Liên Hoa nhìn cô dâu chú rể hài hòa như kim đồng ngọc nữ, nhìn Mịch Nhi mặc quần áo trẻ con sặc sỡ, nhẹ nhàng hỏi chồng: "Mặc dù rất bất ngờ. . . . . . nhưng bọn họ sẽ rất hạnh phúc có đúng không?"
"Dĩ nhiên. Giống như chúng ta." Triển Thiếu Khuynh nghiêng người hôn một cái lên trán Liên Hoa , "Mục Thần và Tố Tâm nhất định sẽ càng ngày càng hạnh phúc, nhất định sẽ."
Hôn lễ trôi qua, vợ chồng
Tố Tâm và Mục Thần suy nghĩ cuối tháng đến ở tổng bộ công ty thành phố K, cũng
bận tâm Mịch Nhi và gia đình Liên Hoa dường như tình cảm khó chia lìa, hai
người dứt khoát chuyển nhà đến sát vách nhà họ Triển, biệt thự nhỏ kia của Tố
Tâm đã xây lại mở rộng gấp mấy lần, trở thành một tòa nhà mang tính tiêu chí
biểu trưng khác của thành phố K —nhà họ Mục.
Mịch Nhi sau khi trở lại từ căn cứ, vẫn như cũ cùng chơi đùa náo loạn với ba đứa trẻ nhà họ Triển, bốn tiểu quỷ dường như cũng bắt chước chống lại loại mặt trời lên cao thích lười biếng này, mỗi một người đều đeo túi sách đi học. Chỉ có điều mỗi ngày Mịch Nhi chuyện cần làm ngoại trừ học tập các loại kiến thức, còn thêm nhiều hạng nhất, chính là nói chuyện phiếm cùng bảo bảo trong bụng Tố Tâm, mỗi ngày cô đều chờ đợi, hi vọng Tố Tâm có thể sinh ra một em gái nhỏ.
Tố Tâm cười mà không nói với Mịch Nhi cố chấp, cô đối với việc bảo bảo là con trai hay con gái một chút cũng không quan tâm, cô chính là buông xuống tất cả thí nghiệm và nghiên cứu khoa học, ở trong nhà yên tĩnh dưỡng thai, hạnh phúc học làm vợ của Mục Thần, cũng chú ý làm một con dâu vừa ý hai cha mẹ già nhà họ Mục. Cho tới bây giờ cô mới biết, loại yên tĩnh bình thường hàng ngày này, thế nhưng lại có lực hấp dẫn như thế.
Ngày lại ngày yên bình không sóng gió trôi qua, nửa năm sau, Tố tâm ở phòng sanh bình an sinh ra một em bé trai, Mục Thần sốt ruột chờ ở ngoài phòng sanh cuối cùng hưởng thụ một lần cái loại chào đón sinh mạng mới ra đời này trong lòng thấp thỏm, không yên vui sướng và lo lắng vợ con bình yên, sau khi nghe bác sĩ nói một câu mẹ con bình yên, anh là người đầu tiên xông vào phòng, cảm ơn thương yêu luyến tiếc hiện rõ hôn môi Tố Tâm.
Mặc dù thân thể Tố Tâm không có cảm giác đau, trong lúc sinh không có phát ra một tiếng gào thét, nhưng Mục Thần chờ ở ngoài phòng sanh, vẫn cảm nhận được lo lắng, đau đớn của đau bụng sinh, hận không thể thay thế Tố Tâm chịu đựng. Vậy anh mới biết, từ lâu tình yêu đã đi sâu vào, đời này của anh, cũng không thể rời khỏi Tố Tâm được, không có khả năng sẽ buông tay.
Mịch Nhi sau khi trở lại từ căn cứ, vẫn như cũ cùng chơi đùa náo loạn với ba đứa trẻ nhà họ Triển, bốn tiểu quỷ dường như cũng bắt chước chống lại loại mặt trời lên cao thích lười biếng này, mỗi một người đều đeo túi sách đi học. Chỉ có điều mỗi ngày Mịch Nhi chuyện cần làm ngoại trừ học tập các loại kiến thức, còn thêm nhiều hạng nhất, chính là nói chuyện phiếm cùng bảo bảo trong bụng Tố Tâm, mỗi ngày cô đều chờ đợi, hi vọng Tố Tâm có thể sinh ra một em gái nhỏ.
Tố Tâm cười mà không nói với Mịch Nhi cố chấp, cô đối với việc bảo bảo là con trai hay con gái một chút cũng không quan tâm, cô chính là buông xuống tất cả thí nghiệm và nghiên cứu khoa học, ở trong nhà yên tĩnh dưỡng thai, hạnh phúc học làm vợ của Mục Thần, cũng chú ý làm một con dâu vừa ý hai cha mẹ già nhà họ Mục. Cho tới bây giờ cô mới biết, loại yên tĩnh bình thường hàng ngày này, thế nhưng lại có lực hấp dẫn như thế.
Ngày lại ngày yên bình không sóng gió trôi qua, nửa năm sau, Tố tâm ở phòng sanh bình an sinh ra một em bé trai, Mục Thần sốt ruột chờ ở ngoài phòng sanh cuối cùng hưởng thụ một lần cái loại chào đón sinh mạng mới ra đời này trong lòng thấp thỏm, không yên vui sướng và lo lắng vợ con bình yên, sau khi nghe bác sĩ nói một câu mẹ con bình yên, anh là người đầu tiên xông vào phòng, cảm ơn thương yêu luyến tiếc hiện rõ hôn môi Tố Tâm.
Mặc dù thân thể Tố Tâm không có cảm giác đau, trong lúc sinh không có phát ra một tiếng gào thét, nhưng Mục Thần chờ ở ngoài phòng sanh, vẫn cảm nhận được lo lắng, đau đớn của đau bụng sinh, hận không thể thay thế Tố Tâm chịu đựng. Vậy anh mới biết, từ lâu tình yêu đã đi sâu vào, đời này của anh, cũng không thể rời khỏi Tố Tâm được, không có khả năng sẽ buông tay.
Hai cha mẹ già nhà họ Mục
đặt tên cháu đích tôn là Mục Cẩn, gọi là A Cẩn. Sau khi cháu trai ra đời, bọn
họ chăm sóc thân thể Tố Tâm bình phục, cũng cưng chiều cháu gái nhỏ, thú vui
của người già là hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc ( ý nói là tình thương và niềm hân
hoan vui mừng của gia đình). Nhưng vợ chồng già hai người cuối cùng vẫn là rời
khỏi nhà họ Mục ở thành phố K, bọn họ càng thích hơn chính là du lịch vòng
quanh thế giới, biết gia đình con trai sống rất tốt, bọn họ cũng yên lòng đi
hưởng thụ cuộc sống của mình.
Mục Cẩn ra đời khiến nhà họ Mục và nhà họ Triển thêm một người bạn nhỏ hoạt bát đáng yêu, Mục Cẩn hoàn toàn di truyền gien tốt của Tố Tâm và Mục Thần, tất cả mọi người đều vui mừng, yêu thương, cưng chiều, chăm sóc cậu, người duy nhất không vừa lòng, có lẽ chỉ có một mình Mịch Nhi.
Cô vẫn nảy sinh ý nghĩ mong muốn đều là em gái nhỏ Bách tiểu muội và Triển Liên Tranh loại đáng yêu, nhu nhược cực hạn này, em trai thì kiên cường, hung ác hoàn toàn không cần người bảo vệ, cô thân là chị gái còn có gì hứng thú?
Lòng có một loại tiếc nuối như vậy, niềm yêu thích của Mịch Nhi với Dịch Nhi nhà chú Joe trong căn cứ liền tăng gấp bội, cô nhiều lần bay trở về nhìn Dịch Nhi, nếu như không phải Joe che chở con gái tuyệt đối không buông tay, nói không chừng cô đã có thể len lén ôm Dịch Nhi về nhà.
Mục Cẩn ra đời khiến nhà họ Mục và nhà họ Triển thêm một người bạn nhỏ hoạt bát đáng yêu, Mục Cẩn hoàn toàn di truyền gien tốt của Tố Tâm và Mục Thần, tất cả mọi người đều vui mừng, yêu thương, cưng chiều, chăm sóc cậu, người duy nhất không vừa lòng, có lẽ chỉ có một mình Mịch Nhi.
Cô vẫn nảy sinh ý nghĩ mong muốn đều là em gái nhỏ Bách tiểu muội và Triển Liên Tranh loại đáng yêu, nhu nhược cực hạn này, em trai thì kiên cường, hung ác hoàn toàn không cần người bảo vệ, cô thân là chị gái còn có gì hứng thú?
Lòng có một loại tiếc nuối như vậy, niềm yêu thích của Mịch Nhi với Dịch Nhi nhà chú Joe trong căn cứ liền tăng gấp bội, cô nhiều lần bay trở về nhìn Dịch Nhi, nếu như không phải Joe che chở con gái tuyệt đối không buông tay, nói không chừng cô đã có thể len lén ôm Dịch Nhi về nhà.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment