CHƯƠNG 25 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 25:
Hồ đại phu đưa mắt nhìn Tô
Mạt, Tô Mạt cùng hắn vào trong viện, hắn nhẹ nhàng nói:“Tuy rằng khó tìm, nhưng
nhất định có thể tìm được. Năm đó đại phu nhân giết người diệt khẩu, có vài
người đã làm nhiều việc ác, ngày thường đã có phòng bị về chuyện sẽ bị kẻ khác
hại chết nên trốn thoát được. Nay có thể tìm được tung tích của bọn họ.”
Tô Mạt hai mắt sáng ngời, nàng quả nhiên không nhận định sai, Hồ tiên sinh thật là người rất lợi hại.
Năm đó bà đỡ bị mua chuộc, cả các đạo sĩ ở Lăng Hư quan nữa, còn có nha đầu bên cạnh Cố di nương, nha đầu Xuân Băng của Vương phu nhân...... Một loạt người đã tham gia kế hoạch của Vương phu nhân.
Nàng nghĩ đến lưới trời lồng lộng, không biết có thể tin tưởng được ai.
Mấy ngày nay Tô Mạt không có một chút thời gian nhàn rỗi, nàng ngoài mặt tỏ ra yếu ớt nhưng bên trong không ngừng thu thập thông tin.
Kim Kết, La mụ mụ, Hoàng Oanh, các nàng tự mình tìm hiểu, một số người giữ bí mật cẩn thận cũng đã tìm hiểu được không ít tin tức. Những tin tức này rất vụn vặt, nhưng qua sự phân tích của Tô Mạt, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng. Nhờ vậy, Tô Mạt cũng ghi ra được một phần danh sách, bên trong có hai mươi mấy cái tên. Tuy nhiên sau khi cẩn thận kiểm tra, nàng phát hiện ra đa số đều đã chết, hoặc là chết bất đắc kỳ tử, hoặc bị bệnh mà chết, hoặc là ngã sông chết, đều không phải chết già!
Đã có lần Tô Mạt cảm thấy có chút nản lòng nghĩ rằng tất cả đều đã chết.
Nhưng sau khi nghĩ lại cẩn thận, nàng cảm thấy không phải tất cả bọn họ đều đã chết, khẳng định là có người thông minh có thể trốn thoát.
Hạ nhân của Tô phủ không có khả năng đó. Nhưng, bà đỡ kia, bọn đạo sĩ nữa, bọn họ hại không ít người, chắc chắn loại người này sẽ cảnh giác với việc sẽ có người hại mình. Làm người xấu, cầm cũng không ít bạc, khẳng định có cơ hội cho họ kịp trốn chạy.
Sau đó nàng lại phát hiện ra Hồ tiên sinh thật sự không hề đơn giản, nàng không đi tìm thiếu niên kia mà ngược lại đem lòng tin đặt vào Hồ tiên sinh.
Quả nhiên, nàng đã không phải thất vọng.
Tô Mạt thật lòng thi lễ “Đa tạ sư phụ.”
Ánh mắt Hồ đại phu ánh lên nét thông minh, cười cười, không cần nói cũng hiểu thấu,“Tiểu đồ nhi nghĩ tiếp theo sẽ phải làm như thế nào, sư phụ sẽ dùng hết khả năng của mình để thực hiện. Bước tiếp theo của kế hoạch có thể thực hiện được hay không, nói ta nghe đi?”
Tô Mạt cười nói:“Tất nhiên là có thể.” Nàng nhìn Hồ tiên sinh, đối với hắn nàng hoàn toàn tin tưởng.
Tô Mạt hai mắt sáng ngời, nàng quả nhiên không nhận định sai, Hồ tiên sinh thật là người rất lợi hại.
Năm đó bà đỡ bị mua chuộc, cả các đạo sĩ ở Lăng Hư quan nữa, còn có nha đầu bên cạnh Cố di nương, nha đầu Xuân Băng của Vương phu nhân...... Một loạt người đã tham gia kế hoạch của Vương phu nhân.
Nàng nghĩ đến lưới trời lồng lộng, không biết có thể tin tưởng được ai.
Mấy ngày nay Tô Mạt không có một chút thời gian nhàn rỗi, nàng ngoài mặt tỏ ra yếu ớt nhưng bên trong không ngừng thu thập thông tin.
Kim Kết, La mụ mụ, Hoàng Oanh, các nàng tự mình tìm hiểu, một số người giữ bí mật cẩn thận cũng đã tìm hiểu được không ít tin tức. Những tin tức này rất vụn vặt, nhưng qua sự phân tích của Tô Mạt, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng. Nhờ vậy, Tô Mạt cũng ghi ra được một phần danh sách, bên trong có hai mươi mấy cái tên. Tuy nhiên sau khi cẩn thận kiểm tra, nàng phát hiện ra đa số đều đã chết, hoặc là chết bất đắc kỳ tử, hoặc bị bệnh mà chết, hoặc là ngã sông chết, đều không phải chết già!
Đã có lần Tô Mạt cảm thấy có chút nản lòng nghĩ rằng tất cả đều đã chết.
Nhưng sau khi nghĩ lại cẩn thận, nàng cảm thấy không phải tất cả bọn họ đều đã chết, khẳng định là có người thông minh có thể trốn thoát.
Hạ nhân của Tô phủ không có khả năng đó. Nhưng, bà đỡ kia, bọn đạo sĩ nữa, bọn họ hại không ít người, chắc chắn loại người này sẽ cảnh giác với việc sẽ có người hại mình. Làm người xấu, cầm cũng không ít bạc, khẳng định có cơ hội cho họ kịp trốn chạy.
Sau đó nàng lại phát hiện ra Hồ tiên sinh thật sự không hề đơn giản, nàng không đi tìm thiếu niên kia mà ngược lại đem lòng tin đặt vào Hồ tiên sinh.
Quả nhiên, nàng đã không phải thất vọng.
Tô Mạt thật lòng thi lễ “Đa tạ sư phụ.”
Ánh mắt Hồ đại phu ánh lên nét thông minh, cười cười, không cần nói cũng hiểu thấu,“Tiểu đồ nhi nghĩ tiếp theo sẽ phải làm như thế nào, sư phụ sẽ dùng hết khả năng của mình để thực hiện. Bước tiếp theo của kế hoạch có thể thực hiện được hay không, nói ta nghe đi?”
Tô Mạt cười nói:“Tất nhiên là có thể.” Nàng nhìn Hồ tiên sinh, đối với hắn nàng hoàn toàn tin tưởng.
Nháy mắt đã ở Lăng Hư quan
được một tháng, bọn họ muốn khởi hành về quốc công phủ.
Tô Mạt vẫn không có đi tìm Tĩnh Ác Ma, nàng cảm thấy hắn không có ý tốt, là thiếu niên bất lương, tà khí yêu mỵ, nàng không thích.
Nàng thích chính khí, nghiêm túc, trầm ổn, nội tâm, ôn nhu, sáng sủa như ánh mặt trời...... Vậy mới là nam nhân.
Giống cha nàng cùng gia gia cộng lại.
Nam
nhân đẹp giống như Tĩnh Ác Ma, so với nữ nhân còn không có, làm cái gì?
Tuy rằng nàng tự tin nam nhân của mình hội đủ sự hoàn hảo, nhưng hắn đẹp như vậy, nên cũng không yên tâm.
Huống chi nàng mới sáu tuổi, tâm lý người lớn, thân thể là tiểu hài tử, đó là điều tệ nhất. Dễ dàng ghen, lại không thể thành thân, phiền toái.
Đoàn xe của quốc công phủ thật dài, Tô Mạt không thể ngồi cùng các vị tỷ tỷ, bởi vì Tô Hinh Nhi không thích, mà Tô Nhân Vũ lạị rất hết lòng vì nàng, khẳng định sẽ đáp ứng.
Cho nên hắn tự giác đi xe ngựa nhỏ, nào ngờ quản gia Tô chạy đến bảo,“Tứ tiểu thư, mời ngài đi đến xe ngựa phía trước cho an toàn.”
Tô Mạt vẫn không có đi tìm Tĩnh Ác Ma, nàng cảm thấy hắn không có ý tốt, là thiếu niên bất lương, tà khí yêu mỵ, nàng không thích.
Nàng thích chính khí, nghiêm túc, trầm ổn, nội tâm, ôn nhu, sáng sủa như ánh mặt trời...... Vậy mới là nam nhân.
Giống cha nàng cùng gia gia cộng lại.
Tuy rằng nàng tự tin nam nhân của mình hội đủ sự hoàn hảo, nhưng hắn đẹp như vậy, nên cũng không yên tâm.
Huống chi nàng mới sáu tuổi, tâm lý người lớn, thân thể là tiểu hài tử, đó là điều tệ nhất. Dễ dàng ghen, lại không thể thành thân, phiền toái.
Đoàn xe của quốc công phủ thật dài, Tô Mạt không thể ngồi cùng các vị tỷ tỷ, bởi vì Tô Hinh Nhi không thích, mà Tô Nhân Vũ lạị rất hết lòng vì nàng, khẳng định sẽ đáp ứng.
Cho nên hắn tự giác đi xe ngựa nhỏ, nào ngờ quản gia Tô chạy đến bảo,“Tứ tiểu thư, mời ngài đi đến xe ngựa phía trước cho an toàn.”
Kim Kết lập tức đề phòng nhìn Tô Mạt nói:“Tiểu thư, có thể có âm mưu không?”
Tô Mạt nhướng nhướng mi, tự tin nói:“Sợ cái gì. Xem bọn hắn định giở trò gì.”
Nàng mang theo nha hoàn đi lên phía trước, ngồi trên xe ngựa to, Tô Nhân Vũ ôm Tô Hinh Nhi ngồi ở chính giữa, hai bên là đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư.
Tô Mạt hành lễ, ai cũng đáp lại, sau đó mụ mụ ẳm lại ngồi xuống bên cạnh nhị tiểu thư.
Tô Văn nhìn nàng cười cười, cũng không dám lộ răng ra, bởi vì nàng mới rụng răng cửa,“Tứ muội muội mấy ngày nay chơi có vui không?”
Nàng nói chuyện nên hơi lộ răng ra, Tô Mạt cười rất thích ý, lộ ra hàm răng trắng như sữa đều tăm tắp,“Tất nhiên rất tốt.”
Tô Văn lại nhìn đại tiểu thư nói:“Đại tỷ, trở về chúng ta cùng tứ muội muội cùng nhau chơi đu dây đi.”
Ghé vào Tô Nhân Vũ trong lòng Tô Hinh Nhi xem thường nói,“Phiền chết, ầm ỹ chết đi được, cùng ruồi bọ giống nhau, thật sự là phiền chết. Nói chuyện hở răng còn không biết nhắm miệng lại.”
Nhị tiểu thư cắn chặt môi, xoắn xoắn khăn tay, quay sang liếc Tô Nhân Vũ một cái.
Hắn nhắm mắt lại, tựa hồ không nghe, không nhìn thấy bộ dạng đó.
Đối với việc dung túng đứa nhỏ của phụ thân, Tô Mạt hừ lạnh, Tô Hinh Nhi cả đời này xem như bị hủy.
Tô Hinh Nhi đắc ý cười, ánh mắt quét các nàng một vòng, ở trong lòng phụ thân nhìn các nàng thị uy.
Tô Mạt cố ý cúi đầu tỏ vẻ
buồn bã.
Nhị tiểu thư cười nhạt rồi lại nhìn Tô Mạt cười nói:“Tứ muội muội, trở về ngươi hãy theo ta cùng Đại tỷ tỷ đọc sách. Chúng ta đọc sách, chơi đùa cùng nhau, được không?”
Tô Hinh Nhi không hài lòng hừ lớn một tiếng rồi đứng lên.
Nhị tiểu thư không thèm nhìn, lại hỏi Tô Mạt biết đọc sách không, Tô Mạt nói không biết, Nhị tiểu thư nhiệt tình nói:“Để ta dạy ngươi ngâm thiên tự văn: Thiên Địa Hồng Mông......”
Tô Hinh Nhi lập tức lớn tiếng nói:“Ngươi đừng có ở đó bêu xấu thi văn, có biết ngâm hay không đó?” Nói rồi nàng ta lập tức hắng giọng, bắt đầu ngâm đoạn tiếp theo trong thiên tự văn, rồi đem cả Tam Tự kinh ra ngâm một lần!”
Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta bằng ánh mắt yêu thương, hiền từ nói:“Hinh Nhi thật lợi hại. Tới đây, cha sẽ đem binh pháp giảng cho con nghe một lần.”
Tô Mạt chợt nhận ra người Tô Nhân Vũ yêu nhất là Cố di nương, nghe nói Cố di nương tuy rằng là nữ tử, nhưng năm đó đã giúp đỡ Tô Nhân Vũ đánh thắng không ít trận, rất am hiểu binh pháp. Xem ra sau khi Cố di nương mất rồi, hắn ta chuyển tình yêu đó sang Tô Hinh Nhi .
Tô Hinh Nhi lắc đầu nguầy nguậy, bĩu môi nói với giọng bực dọc :“Cái gì mà đọc binh pháp, phiền chết đi được. Ta vẫn còn nhỏ mà!”
Tô Mạt trộm thấy trong ánh mắt Tô Nhân Vũ hiện lên một tia thất vọng, nàng liền rụt rè hỏi:“Binh pháp gì vậy? Phụ thân có thể nói cho chúng nữ nhi nghe một chút được không?”
Việc mà nam nhân đắc ý nhất đương nhiên là thành công trong sự nghiệp của mình, Tô Nhân Vũ đã từng dẫn quân đánh trận trăm trận trăm thắng.
Nhị tiểu thư vừa nghe, cũng lập tức tỏ ra có hứng thú, bộ dạng rất hào hứng.
Đại tiểu thư lại làm theo ý mình, tỏ ra không một chút quan tâm, ghé đầu vào cửa xe ngựa ngủ gật.
Khi nghe Tô Mạt nói, Tô Nhân Vũ không khỏi liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, thấy rõ đôi mắt đen láy đang chăm chú của nàng cùng một dáng vẻ chờ đợi, tâm trí hắn ta bỗng trở nên hào hứng lạ thường, bèn nói:“Ta sẽ giảng cho các ngươi những câu chuyện thú vị, bắt đầu từ ‘ ba mươi sáu kế’”
Nhị tiểu thư lập tức phụ họa bằng cách trầm trồ khen ngợi.
Tô Mạt lại nói:“Ta chỉ muốn nghe chuyện đánh giặc ngày xưa của phụ thân, không thích nghe người khác .”
Ánh mắt Tô Nhân Vũ sáng ngời, Tô Hinh Nhi bắt đầu khó chịu,“Phiền chết đi được, có cái gì hay ho đâu kia chứ, không phải cHỉ là đánh giặc thôi sao, đã chết ai chưa?”
Tô Mạt cười nhạt, nàng nghe nói Tô Nhân Vũ rất đồng cảm với cấp dưới nên mới được các tướng sĩ kính trọng, Tô Hinh Nhi miệt thị bọn họ như vậy, nhất định sẽ khiến Tô Nhân Vũ không hài lòng.
Nhị tiểu thư cười nhạt rồi lại nhìn Tô Mạt cười nói:“Tứ muội muội, trở về ngươi hãy theo ta cùng Đại tỷ tỷ đọc sách. Chúng ta đọc sách, chơi đùa cùng nhau, được không?”
Tô Hinh Nhi không hài lòng hừ lớn một tiếng rồi đứng lên.
Nhị tiểu thư không thèm nhìn, lại hỏi Tô Mạt biết đọc sách không, Tô Mạt nói không biết, Nhị tiểu thư nhiệt tình nói:“Để ta dạy ngươi ngâm thiên tự văn: Thiên Địa Hồng Mông......”
Tô Hinh Nhi lập tức lớn tiếng nói:“Ngươi đừng có ở đó bêu xấu thi văn, có biết ngâm hay không đó?” Nói rồi nàng ta lập tức hắng giọng, bắt đầu ngâm đoạn tiếp theo trong thiên tự văn, rồi đem cả Tam Tự kinh ra ngâm một lần!”
Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta bằng ánh mắt yêu thương, hiền từ nói:“Hinh Nhi thật lợi hại. Tới đây, cha sẽ đem binh pháp giảng cho con nghe một lần.”
Tô Mạt chợt nhận ra người Tô Nhân Vũ yêu nhất là Cố di nương, nghe nói Cố di nương tuy rằng là nữ tử, nhưng năm đó đã giúp đỡ Tô Nhân Vũ đánh thắng không ít trận, rất am hiểu binh pháp. Xem ra sau khi Cố di nương mất rồi, hắn ta chuyển tình yêu đó sang Tô Hinh Nhi .
Tô Hinh Nhi lắc đầu nguầy nguậy, bĩu môi nói với giọng bực dọc :“Cái gì mà đọc binh pháp, phiền chết đi được. Ta vẫn còn nhỏ mà!”
Tô Mạt trộm thấy trong ánh mắt Tô Nhân Vũ hiện lên một tia thất vọng, nàng liền rụt rè hỏi:“Binh pháp gì vậy? Phụ thân có thể nói cho chúng nữ nhi nghe một chút được không?”
Việc mà nam nhân đắc ý nhất đương nhiên là thành công trong sự nghiệp của mình, Tô Nhân Vũ đã từng dẫn quân đánh trận trăm trận trăm thắng.
Nhị tiểu thư vừa nghe, cũng lập tức tỏ ra có hứng thú, bộ dạng rất hào hứng.
Đại tiểu thư lại làm theo ý mình, tỏ ra không một chút quan tâm, ghé đầu vào cửa xe ngựa ngủ gật.
Khi nghe Tô Mạt nói, Tô Nhân Vũ không khỏi liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, thấy rõ đôi mắt đen láy đang chăm chú của nàng cùng một dáng vẻ chờ đợi, tâm trí hắn ta bỗng trở nên hào hứng lạ thường, bèn nói:“Ta sẽ giảng cho các ngươi những câu chuyện thú vị, bắt đầu từ ‘ ba mươi sáu kế’”
Nhị tiểu thư lập tức phụ họa bằng cách trầm trồ khen ngợi.
Tô Mạt lại nói:“Ta chỉ muốn nghe chuyện đánh giặc ngày xưa của phụ thân, không thích nghe người khác .”
Ánh mắt Tô Nhân Vũ sáng ngời, Tô Hinh Nhi bắt đầu khó chịu,“Phiền chết đi được, có cái gì hay ho đâu kia chứ, không phải cHỉ là đánh giặc thôi sao, đã chết ai chưa?”
Tô Mạt cười nhạt, nàng nghe nói Tô Nhân Vũ rất đồng cảm với cấp dưới nên mới được các tướng sĩ kính trọng, Tô Hinh Nhi miệt thị bọn họ như vậy, nhất định sẽ khiến Tô Nhân Vũ không hài lòng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment