CHƯƠNG 23 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 23:
Liên
tục mấy ngày, Tô Mạt đều dưỡng thương tại phòng, Tô Nhân Vũ cũng không đến làm
khó nàng, nàng nghĩ có khả năng hắn vẫn còn có chút tình phụ tử trời sinh.
Nàng có thể đi lại, liền nói với Hoàng Oanh cùng Trương mụ mụ :“Ta muốn đi ra ngoài dạo cho đỡ chán, cứ ở hoài trong này rất buồn chán.”
Dù sao Tô Nhân Vũ mang theo người nhà đến đây đạp thanh thưởng hoa đào, cũng bao gồm cả nàng a.
Bọn họ ở phía trước hát hò vui vẻ sẽ không quản tới nàng .
Tô Mạt được Trương mụ mụ ôm đi ra ngoài dạo chơi, tìm tiểu đạo sĩ hỏi đường sau đó đi bái phỏng Hồ đại phu.
Cả nhà Hồ đại phu ở tại một tòa viện phía sau bọn họ không xa lắm, nơi đó rừng trúc u nhã tĩnh mịch, hoa đào nở rộ, cảnh trí rất thanh nhã.
Từ rất xa chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo đang ngâm nga :“ Gia vị hương tô trần thảo phong, kinh giao khương mạn dữ xuyên khung; ác phong thân nhiệt đầu hạng thống, hung quản mãn muộn phục chi tùng.......”*
*Ta xin phép không dịch bài ca về sắc thuốc này …haizzz, đành để Hán Việt vậy.
Tô Mạt kiếp trước học tây y, trung y chỉ đọc lướt qua, học cực ít, tuy rằng rất thích những thứ dưỡng sinh, nhưng lại không kiên nhẫn học các loại dược danh, dược lý phức tạp, dù sao trung y là cực kỳ bác đại tinh thâm.
Bài ca “ Thang Đầu ca”( bài hát về sắc thuốc) nàng có nghe qua rồi, liền thúc giục Trương mụ mụ mau lên một chút.
Tiểu cô nương trong viện tiếng cười lanh lảnh :“ Phụ thân, nữ nhi đọc đúng chưa?”
Hồ đại phu giọng nói oang oang cất lên, tràn ngập tình phụ thân từ ái có chút kiêu hãnh về nữ nhi của mình:“ Hồng Nhi thông minh nhất, một chữ không sai. Về sau khẳng định sẽ trở thành nữ đại phu.”
Lại vang lên thanh âm dịu dàng của nữ tử khác :“ Cha con các người, chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi.”
Một cao một thấp, một trận cười rất trong trẻo lại vang lên, lúc này Trương mụ mụ cũng ôm Tô Mạt đi vào.
“Hồ tiên sinh, ta đến bái phỏng ngài .”
Tô Mạt tụt xuống, tiến lên bái kiến Hồ đại phu, đồng thời liếc mắt đánh giá tiểu nữ hài nhi ngồi bên cạnh ông ta, thoạt nhìn bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi, mi thanh mục tú, một đôi mắt lưỡi liềm, cười híp mắt lại thực đáng yêu, mặc váy hồng nhạt, bầu bĩnh trẳng trẻo.
“Ngươi chính là tứ tiểu thư sao?” Nàng ta nhìn chằm chằm vàoTô Mạt cười.
Tô Mạt gật đầu :“Ngươi là Tú Hồng tỷ tỷ?”
Nàng đã sai người hỏi thăm qua, thê tử Hồ đại phu là người phụ nữ có đức hạnh dịu dàng, nữ nhi thông minh đáng yêu, gọi là Hồ Tú Hồng.
Hồ Tú Hồng một tay lôi kéo Tô Mạt, nhiệt tình nói :“Tứ tiểu thư, ngươi tới thật tốt, chúng ta cùng nhau chơi đi. Ta mỗi ngày chơi cùng phụ thân chán ngấy a, sắp chết mất thôi.”
Nàng có thể đi lại, liền nói với Hoàng Oanh cùng Trương mụ mụ :“Ta muốn đi ra ngoài dạo cho đỡ chán, cứ ở hoài trong này rất buồn chán.”
Dù sao Tô Nhân Vũ mang theo người nhà đến đây đạp thanh thưởng hoa đào, cũng bao gồm cả nàng a.
Bọn họ ở phía trước hát hò vui vẻ sẽ không quản tới nàng .
Tô Mạt được Trương mụ mụ ôm đi ra ngoài dạo chơi, tìm tiểu đạo sĩ hỏi đường sau đó đi bái phỏng Hồ đại phu.
Cả nhà Hồ đại phu ở tại một tòa viện phía sau bọn họ không xa lắm, nơi đó rừng trúc u nhã tĩnh mịch, hoa đào nở rộ, cảnh trí rất thanh nhã.
Từ rất xa chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo đang ngâm nga :“ Gia vị hương tô trần thảo phong, kinh giao khương mạn dữ xuyên khung; ác phong thân nhiệt đầu hạng thống, hung quản mãn muộn phục chi tùng.......”*
*Ta xin phép không dịch bài ca về sắc thuốc này …haizzz, đành để Hán Việt vậy.
Tô Mạt kiếp trước học tây y, trung y chỉ đọc lướt qua, học cực ít, tuy rằng rất thích những thứ dưỡng sinh, nhưng lại không kiên nhẫn học các loại dược danh, dược lý phức tạp, dù sao trung y là cực kỳ bác đại tinh thâm.
Bài ca “ Thang Đầu ca”( bài hát về sắc thuốc) nàng có nghe qua rồi, liền thúc giục Trương mụ mụ mau lên một chút.
Tiểu cô nương trong viện tiếng cười lanh lảnh :“ Phụ thân, nữ nhi đọc đúng chưa?”
Hồ đại phu giọng nói oang oang cất lên, tràn ngập tình phụ thân từ ái có chút kiêu hãnh về nữ nhi của mình:“ Hồng Nhi thông minh nhất, một chữ không sai. Về sau khẳng định sẽ trở thành nữ đại phu.”
Lại vang lên thanh âm dịu dàng của nữ tử khác :“ Cha con các người, chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi.”
Một cao một thấp, một trận cười rất trong trẻo lại vang lên, lúc này Trương mụ mụ cũng ôm Tô Mạt đi vào.
“Hồ tiên sinh, ta đến bái phỏng ngài .”
Tô Mạt tụt xuống, tiến lên bái kiến Hồ đại phu, đồng thời liếc mắt đánh giá tiểu nữ hài nhi ngồi bên cạnh ông ta, thoạt nhìn bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi, mi thanh mục tú, một đôi mắt lưỡi liềm, cười híp mắt lại thực đáng yêu, mặc váy hồng nhạt, bầu bĩnh trẳng trẻo.
“Ngươi chính là tứ tiểu thư sao?” Nàng ta nhìn chằm chằm vàoTô Mạt cười.
Tô Mạt gật đầu :“Ngươi là Tú Hồng tỷ tỷ?”
Nàng đã sai người hỏi thăm qua, thê tử Hồ đại phu là người phụ nữ có đức hạnh dịu dàng, nữ nhi thông minh đáng yêu, gọi là Hồ Tú Hồng.
Hồ Tú Hồng một tay lôi kéo Tô Mạt, nhiệt tình nói :“Tứ tiểu thư, ngươi tới thật tốt, chúng ta cùng nhau chơi đi. Ta mỗi ngày chơi cùng phụ thân chán ngấy a, sắp chết mất thôi.”
Nhìn
tiểu nha đầu đó tính trẻ con, ngây thơ đáng yêu, mọi người đều cười rộ lên.
Tô Mạt nhìn về phía Hồ đại phu :“ Tiên sinh, ta là tới tiếp nhận khảo nghiệm của ngài .”
Hồ đại phu vuốt râu cười khẽ, Hồ Tú Hồng tò mò nhìn hắn :“ Phụ thân, khảo nghiệm cái gì a?”
Hồ đại phu chỉ cười cười, mời nàng vào phòng trong ngồi, lại kêu thê tử đi pha trà mang điểm tâm tới.
Tô Mạt lắc lắc bàn tay nhỏ bé trắng noãn, cười nhu thuận đáng yêu :“Tiên sinh, không cần phiền toái .”
Hồ phu nhân cười cười, liền dẫn Trương mụ mụ và nha hoàn khác đi sương phòng nói chuyện, để Tô Mạt cùng Hồ đại phu tán gẫu. Hồ Tú Hồng thấy vậy liền lưu lại không chịu đi, đôi mắt cong cong nhìn Tô Mạt, rất thích thú.
Tô Mạt thu lại nụ cười lập tức, nhìn có vẻ như người lớn, nàng dập đầu một cái : Tiên sinh, xin thu ta làm đệ tử.”
Nàng không cần thiết học quá cao thâm, nhưng vì hiện tại còn nhỏ, chính là lúc phải biết từng bước học hỏi, học vài năm y thuật, vài chứng bệnh bình thường có thể biết. Về sau đại phu nhân cũng đừng mong sai lang băm đến hại chết nàng.
Dù sao những câu chuyện trong các đại gia tộc, chính thất lợi dụng lúc tiểu thiếp hoặc các con của bọn họ sinh bệnh, cho mời lang băm đến hãm hại bọn họ. Những chuyện kiểu này nàng cũng không lạ gì.
Nàng hiện giờ còn nhỏ Vương phu nhân sẽ không phòng bị, đợi đến thời điểm muốn hại nàng, thì nàng đã có chuẩn bị tốt để tự bảo vệ mình .
Phòng ngừa chu đáo, so với lúc lâm trận đối địch mới giương nanh múa vuốt càng hữu dụng hơn!
Hồ đại phu ngồi ngay ngắn ở ghế trên vuốt râu nhìn nàng, hơi híp cặp mắt dài nhỏ, trong cặp mắt kia lóe ra hào quang trí tuệ, hỏi :“Ta hỏi ngươi, vì sao học y thuật.”
Tô Mạt thanh âm rõ ràng :“Tiên sinh, vì muốn trở lên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình.”
Hồ đại phu gật gật đầu, tự bảo vệ mình mới có thể cứu người, hắn lại hỏi :“Nếu một người hại ngươi, rất thê thảm quỳ gối trước mặt ngươi, cầu xin ngươi cứu hắn. Ngươi sẽ đối đãi như thế nào?”
Tô Mạt trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đối với người bình thường mà nói, với tư cách là một đại phu, khẳng định là lương y từ mẫu, nguyên tắc là phải cứu nhân độ thế, cũng có thể nói trách nhiệm chính là cứu người, cho nên cứu hắn trước rồi tính sổ với hắn sau.
Như vậy mới có thể lấy lòng được Hồ đại phu.
Nhưng là Tô Mạt là Tô Mạt, nàng sẽ không dựa theo lẽ thường trả lời, nàng không phải thánh mẫu, nàng cười nói :“Tiên sinh, một người có tâm ngay thẳng là quan trọng nhất. Hắn đã từng hại ta, ta tất nhiên hận hắn. Nếu hắn mạnh mẽ, ta sẽ tỏ ra yếu thế để tự bảo vệ mình. Nhưng là hắn trở lên yếu đi, ta tại sao còn dối trá? Tất nhiên là thanh toán nợ cũ. Câu chuyện xưa về “ Nông phu và rắn” *sẽ không xảy ra trên người ta.”
Tô Mạt nhìn về phía Hồ đại phu :“ Tiên sinh, ta là tới tiếp nhận khảo nghiệm của ngài .”
Hồ đại phu vuốt râu cười khẽ, Hồ Tú Hồng tò mò nhìn hắn :“ Phụ thân, khảo nghiệm cái gì a?”
Hồ đại phu chỉ cười cười, mời nàng vào phòng trong ngồi, lại kêu thê tử đi pha trà mang điểm tâm tới.
Tô Mạt lắc lắc bàn tay nhỏ bé trắng noãn, cười nhu thuận đáng yêu :“Tiên sinh, không cần phiền toái .”
Hồ phu nhân cười cười, liền dẫn Trương mụ mụ và nha hoàn khác đi sương phòng nói chuyện, để Tô Mạt cùng Hồ đại phu tán gẫu. Hồ Tú Hồng thấy vậy liền lưu lại không chịu đi, đôi mắt cong cong nhìn Tô Mạt, rất thích thú.
Tô Mạt thu lại nụ cười lập tức, nhìn có vẻ như người lớn, nàng dập đầu một cái : Tiên sinh, xin thu ta làm đệ tử.”
Nàng không cần thiết học quá cao thâm, nhưng vì hiện tại còn nhỏ, chính là lúc phải biết từng bước học hỏi, học vài năm y thuật, vài chứng bệnh bình thường có thể biết. Về sau đại phu nhân cũng đừng mong sai lang băm đến hại chết nàng.
Dù sao những câu chuyện trong các đại gia tộc, chính thất lợi dụng lúc tiểu thiếp hoặc các con của bọn họ sinh bệnh, cho mời lang băm đến hãm hại bọn họ. Những chuyện kiểu này nàng cũng không lạ gì.
Nàng hiện giờ còn nhỏ Vương phu nhân sẽ không phòng bị, đợi đến thời điểm muốn hại nàng, thì nàng đã có chuẩn bị tốt để tự bảo vệ mình .
Phòng ngừa chu đáo, so với lúc lâm trận đối địch mới giương nanh múa vuốt càng hữu dụng hơn!
Hồ đại phu ngồi ngay ngắn ở ghế trên vuốt râu nhìn nàng, hơi híp cặp mắt dài nhỏ, trong cặp mắt kia lóe ra hào quang trí tuệ, hỏi :“Ta hỏi ngươi, vì sao học y thuật.”
Tô Mạt thanh âm rõ ràng :“Tiên sinh, vì muốn trở lên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình.”
Hồ đại phu gật gật đầu, tự bảo vệ mình mới có thể cứu người, hắn lại hỏi :“Nếu một người hại ngươi, rất thê thảm quỳ gối trước mặt ngươi, cầu xin ngươi cứu hắn. Ngươi sẽ đối đãi như thế nào?”
Tô Mạt trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đối với người bình thường mà nói, với tư cách là một đại phu, khẳng định là lương y từ mẫu, nguyên tắc là phải cứu nhân độ thế, cũng có thể nói trách nhiệm chính là cứu người, cho nên cứu hắn trước rồi tính sổ với hắn sau.
Như vậy mới có thể lấy lòng được Hồ đại phu.
Nhưng là Tô Mạt là Tô Mạt, nàng sẽ không dựa theo lẽ thường trả lời, nàng không phải thánh mẫu, nàng cười nói :“Tiên sinh, một người có tâm ngay thẳng là quan trọng nhất. Hắn đã từng hại ta, ta tất nhiên hận hắn. Nếu hắn mạnh mẽ, ta sẽ tỏ ra yếu thế để tự bảo vệ mình. Nhưng là hắn trở lên yếu đi, ta tại sao còn dối trá? Tất nhiên là thanh toán nợ cũ. Câu chuyện xưa về “ Nông phu và rắn” *sẽ không xảy ra trên người ta.”
Hồ
đại phu cười ha ha nhìn về phía Hồ Tú Hồng.
Nàng ta mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cười híp mắt :“Tên đó đã từng hại ngươi, thế nhưng còn dám cầu xin ngươi cứu hắn, hừ…. đê tiện!. Đương nhiên không cứu.”
Tô Mạt thấy nàng ta có cùng ý nghĩ giống mình, hảo cảm cũng tăng thêm, liền cười cười với nàng ta.
Hồ Tú Hồng tiến lên giữ chặt tay nàng :“Phụ thân, người cũng đừng làm khó tứ tiểu thư . Cho nàng ta đến đây làm bạn cùng nữ nhi , cùng nhau học sách y.”
Hồ đại phu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này không phải nữ hài tử bình thường, nếu tâm tư của nàng ta thật sự đơn thuần, nhu nhược, không có chủ kiến hoặc là yếu đuối, hắn sẽ không dạy nàng ta.
Nàng ta cho hắn một đáp án chân thật, không có che dấu nội tâm của mình.
Hắn đương nhiên rất vừa lòng.
Nhẹ vuốt cằm, lại hỏi :“ Ngươi thật sự có đi học thuộc lòng thơ?”
Tròng mắt không ngừng lăn lông lốc, Tô Mạt nghịch ngợm chớp mắt nói :“Sư phụ, ta luôn ở trong phòng, lại không có ai dạy, học ở đâu đây?”
Nàng cũng sẽ không ngốc nghếch giấu đầu lòi đuôi. Đợi đến lúc được dạy kiến thức cơ bản, nếu không nàng sẽ không dễ dàng để lộ. Đầu óc thông minh có thể do trời sinh, nhưng thi từ ca phú, không thể sinh ra đã biết, không có người dạy sao biết?
Hồ đại phu mỗi tay dắt một tiểu nha đầu, cười nói :“Tới đây, các ngươi trước tiên học thuộc một đoạn kinh dược cho ta, học không thuộc không cho ăn cơm. Ngày mai ta sẽ giảng ý nghĩa cho biết.”
Tô Mạt cặp mắt to đen lầu bầu, Hồ Tú Hồng thì cặp mắt lưỡi liềm, hai nha đầu cùng nhìn nhau cười, hai đứa nhỏ vẫn còn thơm mùi sữa khiến cho người ta nhìn vào liền có cảm giác mềm mại ngọt ngào, như rưới vào lòng người khác những ngọt lành tươi đẹp.
Hồ Tú Hồng cười lộ ra cả răng sữa nhỏ trắng như tuyết :“Tứ tiểu thư, chúng ta cùng thi đấu!”
Tô Mạt cảm thấy được từ khi đến thế giới này Hồ Tú Hồng là người bạn đúng nghĩa đầu tiên của nàng, trong lòng vui mừng :“Được! Ta cũng sẽ không để thua ngươi, bất quá ngươi về sau không được gọi ta tứ tiểu thư.”
Hồ Tú Hồng nhìn phụ thân một cái, ôm cổ Tô Mạt :“Phụ thân nói ngươi là sinh nhật tháng bảy, ta đây là tháng tư, ta so với ngươi lớn hơn. Ngươi phải gọi ta là Hồng tỷ tỷ.”
Tô Mạt cười, tiểu hài tử đều thích tranh làm người lớn, kiếp trước cha nói lúc nàng ba bốn tuổi luôn bắt buộc bọn họ kêu nàng là tỷ tỷ hoặc thầy giáo.
Hồ Tú Hồng khanh khách nói :“Về sau ngươi ra khỏi quốc công phủ tìm ta, ta sẽ che chở cho ngươi.”
Nàng ta mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cười híp mắt :“Tên đó đã từng hại ngươi, thế nhưng còn dám cầu xin ngươi cứu hắn, hừ…. đê tiện!. Đương nhiên không cứu.”
Tô Mạt thấy nàng ta có cùng ý nghĩ giống mình, hảo cảm cũng tăng thêm, liền cười cười với nàng ta.
Hồ Tú Hồng tiến lên giữ chặt tay nàng :“Phụ thân, người cũng đừng làm khó tứ tiểu thư . Cho nàng ta đến đây làm bạn cùng nữ nhi , cùng nhau học sách y.”
Hồ đại phu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này không phải nữ hài tử bình thường, nếu tâm tư của nàng ta thật sự đơn thuần, nhu nhược, không có chủ kiến hoặc là yếu đuối, hắn sẽ không dạy nàng ta.
Nàng ta cho hắn một đáp án chân thật, không có che dấu nội tâm của mình.
Hắn đương nhiên rất vừa lòng.
Nhẹ vuốt cằm, lại hỏi :“ Ngươi thật sự có đi học thuộc lòng thơ?”
Tròng mắt không ngừng lăn lông lốc, Tô Mạt nghịch ngợm chớp mắt nói :“Sư phụ, ta luôn ở trong phòng, lại không có ai dạy, học ở đâu đây?”
Nàng cũng sẽ không ngốc nghếch giấu đầu lòi đuôi. Đợi đến lúc được dạy kiến thức cơ bản, nếu không nàng sẽ không dễ dàng để lộ. Đầu óc thông minh có thể do trời sinh, nhưng thi từ ca phú, không thể sinh ra đã biết, không có người dạy sao biết?
Hồ đại phu mỗi tay dắt một tiểu nha đầu, cười nói :“Tới đây, các ngươi trước tiên học thuộc một đoạn kinh dược cho ta, học không thuộc không cho ăn cơm. Ngày mai ta sẽ giảng ý nghĩa cho biết.”
Tô Mạt cặp mắt to đen lầu bầu, Hồ Tú Hồng thì cặp mắt lưỡi liềm, hai nha đầu cùng nhìn nhau cười, hai đứa nhỏ vẫn còn thơm mùi sữa khiến cho người ta nhìn vào liền có cảm giác mềm mại ngọt ngào, như rưới vào lòng người khác những ngọt lành tươi đẹp.
Hồ Tú Hồng cười lộ ra cả răng sữa nhỏ trắng như tuyết :“Tứ tiểu thư, chúng ta cùng thi đấu!”
Tô Mạt cảm thấy được từ khi đến thế giới này Hồ Tú Hồng là người bạn đúng nghĩa đầu tiên của nàng, trong lòng vui mừng :“Được! Ta cũng sẽ không để thua ngươi, bất quá ngươi về sau không được gọi ta tứ tiểu thư.”
Hồ Tú Hồng nhìn phụ thân một cái, ôm cổ Tô Mạt :“Phụ thân nói ngươi là sinh nhật tháng bảy, ta đây là tháng tư, ta so với ngươi lớn hơn. Ngươi phải gọi ta là Hồng tỷ tỷ.”
Tô Mạt cười, tiểu hài tử đều thích tranh làm người lớn, kiếp trước cha nói lúc nàng ba bốn tuổi luôn bắt buộc bọn họ kêu nàng là tỷ tỷ hoặc thầy giáo.
Hồ Tú Hồng khanh khách nói :“Về sau ngươi ra khỏi quốc công phủ tìm ta, ta sẽ che chở cho ngươi.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment