CHƯƠNG 22 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 22: Ta muốn dựa vào chính mình
Trên xà nhà thiếu niên ẩn nấp
giống như con thạch sùng nhạy bén yên tĩnh, đôi mắt đa tình sáng như nước đang
híp lại, nhìn Tô Mạt chỉ còn hơi thở mong manh yếu ớt, mềm mại gục vào người
của Trương mụ mụ, hắn đột nhiên thấy buồn bã.
Vừa rồi cái tiểu nha đầu thông minh lanh lợi kia còn nằm dưới thân hắn, cãi cọ với hắn, âm thanh mềm mại còn thơm mùi sữa, khiến hắn như muốn gần gũi nàng, nay trở thành vật nhỏ không động đậy rồi.
Hắn nghĩ lại hình dáng lúc nhỏ, lúc đó hắn cũng như nàng bây giờ yếu đuối bất lực, bị người hiếp đáp nhưng vẫn kiên cường không cầu xin.
Hắn lấy tay đè lên tim mình, nơi đó tràn ra một cảm giác đau lòng.
Toàn thân đau nhức, mắt mở không được, chỉ nghe thấy Trương mụ mụ đang khóc.
Trương mụ mụ hỏi Hạ Vũ : " Đại phu đâu?"
Hoàng Oanh khóc nói : " Mụ mụ, làm gì có đại phu, lão gia thấy tam tiểu thư ngất xỉu, nổi giận lôi đình, đem nha hoàn mụ đánh trút giận. Chủ yếu đang băng bó cho tam tiểu thư. Ta bước lên nói tứ tiểu thư bị đánh hôn mê rồi chưa tỉnh lại, nếu tam tiểu thư mà không tỉnh lại đúng lúc, lão gia có thể sẽ giết ta lúc đó."
Lúc đó nàng ta đi thông báo, hy vọng lão gia có thể mời đại phu xem bệnh cho tứ tiểu thư, kết quả Tô Nhân Vũ đôi mắt hằn lên tia máu, chỉ chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, lo sợ nàng ta có mệnh hệ gì, chỉ lo lắng đến tam tiểu thư, thấy tam tiểu thư không sao hắn mới yên tâm một chút.”
Hoàng Oanh tiến lên bẩm báo tứ tiểu thư bị tam tiểu thư đánh đến ngất đi, tìm người đến xem sao, Tô Nhân Vũ trợn mắt, khiến nàng ta sợ mất hồn mất vía, hắn không giống như Quốc công gia lúc bình thường, mà giống như diêm la đến từ địa ngục.
Tô Nhân Vũ lúc đó nghiến răng kèn kẹt nói : " Ta không trừng trị các ngươi hại Hinh Nhi ra nông nỗi này, ngươi lại có mặt mũi đến đây xin mời đại phu. Nó nếu chết đi coi như là may mắn, không chết thì bảo nó cứ chờ đó."
Vài người nghe xong liền gào khóc : " Tiểu thư bạc mệnh a !"
Trước đây còn muốn giám sát tứ tiểu thư theo lệnh của phu nhân, nhưng nay thấy nàng ta mới chỉ là đứa bé gái có 5, 6 tuổi, mà lại chịu bao cực khổ, thật là khiến cho người khác xót xa đau lòng.
Tô Mạt muốn mở mắt lại mở không được, giống như bị cái gì đó thắt lại ở trong tim.
Nàng rất đau đớn la ó lung tung: Mẹ ơi, ba ơi, ông nội ơi……. cứu con với, cứu con với!
Vừa rồi cái tiểu nha đầu thông minh lanh lợi kia còn nằm dưới thân hắn, cãi cọ với hắn, âm thanh mềm mại còn thơm mùi sữa, khiến hắn như muốn gần gũi nàng, nay trở thành vật nhỏ không động đậy rồi.
Hắn nghĩ lại hình dáng lúc nhỏ, lúc đó hắn cũng như nàng bây giờ yếu đuối bất lực, bị người hiếp đáp nhưng vẫn kiên cường không cầu xin.
Hắn lấy tay đè lên tim mình, nơi đó tràn ra một cảm giác đau lòng.
Toàn thân đau nhức, mắt mở không được, chỉ nghe thấy Trương mụ mụ đang khóc.
Trương mụ mụ hỏi Hạ Vũ : " Đại phu đâu?"
Hoàng Oanh khóc nói : " Mụ mụ, làm gì có đại phu, lão gia thấy tam tiểu thư ngất xỉu, nổi giận lôi đình, đem nha hoàn mụ đánh trút giận. Chủ yếu đang băng bó cho tam tiểu thư. Ta bước lên nói tứ tiểu thư bị đánh hôn mê rồi chưa tỉnh lại, nếu tam tiểu thư mà không tỉnh lại đúng lúc, lão gia có thể sẽ giết ta lúc đó."
Lúc đó nàng ta đi thông báo, hy vọng lão gia có thể mời đại phu xem bệnh cho tứ tiểu thư, kết quả Tô Nhân Vũ đôi mắt hằn lên tia máu, chỉ chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, lo sợ nàng ta có mệnh hệ gì, chỉ lo lắng đến tam tiểu thư, thấy tam tiểu thư không sao hắn mới yên tâm một chút.”
Hoàng Oanh tiến lên bẩm báo tứ tiểu thư bị tam tiểu thư đánh đến ngất đi, tìm người đến xem sao, Tô Nhân Vũ trợn mắt, khiến nàng ta sợ mất hồn mất vía, hắn không giống như Quốc công gia lúc bình thường, mà giống như diêm la đến từ địa ngục.
Tô Nhân Vũ lúc đó nghiến răng kèn kẹt nói : " Ta không trừng trị các ngươi hại Hinh Nhi ra nông nỗi này, ngươi lại có mặt mũi đến đây xin mời đại phu. Nó nếu chết đi coi như là may mắn, không chết thì bảo nó cứ chờ đó."
Vài người nghe xong liền gào khóc : " Tiểu thư bạc mệnh a !"
Trước đây còn muốn giám sát tứ tiểu thư theo lệnh của phu nhân, nhưng nay thấy nàng ta mới chỉ là đứa bé gái có 5, 6 tuổi, mà lại chịu bao cực khổ, thật là khiến cho người khác xót xa đau lòng.
Tô Mạt muốn mở mắt lại mở không được, giống như bị cái gì đó thắt lại ở trong tim.
Nàng rất đau đớn la ó lung tung: Mẹ ơi, ba ơi, ông nội ơi……. cứu con với, cứu con với!
Không
biết sau bao lâu, nàng cảm giác có một cái gì đó đặt trên môi mình, sau đó một
dòng nước ấm chảy vào miệng, nàng tham lam uống lấy, sau đó một luồng khí nóng
từ trước ngực chạy vào trong cơ thể, chậm rãi lưu động, thân thể đau đớn như bị
ngàn kim châm rồi chậm rãi tan biến.
Lại thật lâu sau nàng mới mở mắt, người mơ màng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác như kim đâm đau nhói, sau đó nàng cũng nhớ lại một chút sự tình.
Nàng chậm rãi mở to mắt, rên rỉ một tiếng.
Trương mụ mụ thấy nàng tỉnh lại, liền chạy đến, “Tiểu thư, người tỉnh rồi. Cám ơn trời phật! Hồ đại phu quả nhiên là thần y.”
Tô Mạt tưởng mình như có thêm một cái mạng, Trương mụ mụ nói cho nàng biết là Hồ đại phu đi từ phía sau vào, ông ấy nói là tiện đường qua đây xem sao, vừa đúng lúc nàng bị bệnh nên đã chẩn bệnh cho nàng.
Nếu Hồ đại phu đến muộn một chút, nàng đã mất mạng rồi.
Trương mụ mụ thở dài: “Hồ đại phu thật sự là một đại phu giỏi”
Lúc xem bệnh, vì tình huống cấp bách, Hồ đại phu bảo các nha hoàn không ai được ở trong phòng, cũng không ai được nhìn lén, một lúc lâu sau thì Hồ đại phu mới từ trong phòng đi ra, Tứ tiểu thư liền tỉnh.
Thật sự là phúc lớn mệnh lớn.
Tô Mạt giờ càng có thể kết luận Hồ đại phu thâm tàng bất lộ, mình nhất định phải học y thuật của hắn ta, có tài năng trong người, có thể rời khỏi Quốc Công phủ.
Tô Hinh Nhi!Thù này nàng nhất định phải báo.
Nàng cũng hiểu ra nếu bất đắc dĩ phải đối mặt với Tô Nhân Vũ, nàng còn có thể nói đạo lý, nhưng Tô Hinh Nhi Nhi là một tiểu thư dã man, bốc đồng, gặp liền tay đấm chân đá, không nói đạo lý, nhất thời nàng chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Sau đó nàng chìm dần vào giấc ngủ.
Ban đêm khi nàng đang ngủ, đột nhiên giật mình vì bị một người ôm vào trong lòng. Nàng mở mắt ra thì thấy một đôi mắt long lanh mênh mông. Người này thật rất kỳ quái, thoạt nhìn thấy hăn ta dung mạo đẹp như tiên, sau đó lập tức cảm thấy hắn ta lãnh khốc bá đạo, khí thế lạnh lùng, giờ khắc này lại cảm thấy hắn như cảnh mùa xuân tươi đẹp, khiến cho người ta phải chú ý tới, như đắm chìm trong gió xuân.
Nàng nghĩ nhất định mình còn đau nên nằm mơ ác mộng, nếu không thì làm sao có thể có cảm giác như vậy? Tuy rằng nàng thích xem soái ca (ý chỉ các mĩ nam), nhưng cũng không có si mê như vậy. Một người đàn ông mang đến ba loại hương vị.
Nàng nhếch miệng, chịu đựng đau đớn, kêu lên: “Ác ma.”
Thế nhưng hắn ta nhếch môi cười cười: “Tiểu nha đầu, ngươi bị thiếu gia ta ôm vào lòng, lớn lên sẽ phải gả cho ta.
Lại thật lâu sau nàng mới mở mắt, người mơ màng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác như kim đâm đau nhói, sau đó nàng cũng nhớ lại một chút sự tình.
Nàng chậm rãi mở to mắt, rên rỉ một tiếng.
Trương mụ mụ thấy nàng tỉnh lại, liền chạy đến, “Tiểu thư, người tỉnh rồi. Cám ơn trời phật! Hồ đại phu quả nhiên là thần y.”
Tô Mạt tưởng mình như có thêm một cái mạng, Trương mụ mụ nói cho nàng biết là Hồ đại phu đi từ phía sau vào, ông ấy nói là tiện đường qua đây xem sao, vừa đúng lúc nàng bị bệnh nên đã chẩn bệnh cho nàng.
Nếu Hồ đại phu đến muộn một chút, nàng đã mất mạng rồi.
Trương mụ mụ thở dài: “Hồ đại phu thật sự là một đại phu giỏi”
Lúc xem bệnh, vì tình huống cấp bách, Hồ đại phu bảo các nha hoàn không ai được ở trong phòng, cũng không ai được nhìn lén, một lúc lâu sau thì Hồ đại phu mới từ trong phòng đi ra, Tứ tiểu thư liền tỉnh.
Thật sự là phúc lớn mệnh lớn.
Tô Mạt giờ càng có thể kết luận Hồ đại phu thâm tàng bất lộ, mình nhất định phải học y thuật của hắn ta, có tài năng trong người, có thể rời khỏi Quốc Công phủ.
Tô Hinh Nhi!Thù này nàng nhất định phải báo.
Nàng cũng hiểu ra nếu bất đắc dĩ phải đối mặt với Tô Nhân Vũ, nàng còn có thể nói đạo lý, nhưng Tô Hinh Nhi Nhi là một tiểu thư dã man, bốc đồng, gặp liền tay đấm chân đá, không nói đạo lý, nhất thời nàng chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Sau đó nàng chìm dần vào giấc ngủ.
Ban đêm khi nàng đang ngủ, đột nhiên giật mình vì bị một người ôm vào trong lòng. Nàng mở mắt ra thì thấy một đôi mắt long lanh mênh mông. Người này thật rất kỳ quái, thoạt nhìn thấy hăn ta dung mạo đẹp như tiên, sau đó lập tức cảm thấy hắn ta lãnh khốc bá đạo, khí thế lạnh lùng, giờ khắc này lại cảm thấy hắn như cảnh mùa xuân tươi đẹp, khiến cho người ta phải chú ý tới, như đắm chìm trong gió xuân.
Nàng nghĩ nhất định mình còn đau nên nằm mơ ác mộng, nếu không thì làm sao có thể có cảm giác như vậy? Tuy rằng nàng thích xem soái ca (ý chỉ các mĩ nam), nhưng cũng không có si mê như vậy. Một người đàn ông mang đến ba loại hương vị.
Nàng nhếch miệng, chịu đựng đau đớn, kêu lên: “Ác ma.”
Thế nhưng hắn ta nhếch môi cười cười: “Tiểu nha đầu, ngươi bị thiếu gia ta ôm vào lòng, lớn lên sẽ phải gả cho ta.
Tô
Mạt dựng đứng lông mày:“Này,làm gì có kiểu bá đạo như vậy, cũng không phải ta
muốn bị ngươi hôn a. Ta mới sáu tuổi!.”
Hắn nhếch lên đôi lông mày xinh đẹp :“Không sao, ta có kiên nhẫn chờ nàng lớn lên.” Hắn cúi đầu, đưa miệng đến sát lỗ tai nàng nói :“ Về sau hãy gọi ta là Tĩnh ca ca.”
“Tĩnh...... Ca ca?”* Tô Mạt mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm vào hắn, hắn cũng không có chỗ nào giống Tĩnh ca ca hồn hậu thành thật, rất kinh sợ, toàn thân nàng nổi da gà.
*Nhân vật nam chính trong Anh hùng xạ điêu là Quách Tĩnh.
Nàng tuy thân thể là 6 tuổi, nhưng linh hồn là người trưởng thành, so với tên tiểu tử đó còn lớn hơn, hắn có sở thích trêu trọc trẻ em chưa đến vị thành niên, nhưng nàng không mắc bệnh biến thái đó a.
Tĩnh thiếu gia khẽ mỉm cười, thay đổi tư thế, cẩn thận tránh làm cho nàng đau:“Nếu nàng đồng ý, ta hứa sẽ dạy võ công cho nàng, để nàng trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt nạt. Ta sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của nàng.”
Tô Mạt bĩu môi :“Không cần, ta muốn dựa vào chính mình, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá giá đắt .”
Tĩnh thiếu gia ngẩn ra, tiểu nha đầu này thật đúng khiến người ta kinh ngạc, nhỏ như vậy mà rất có cốt khí, so với hắn...... Thật giống hắn.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, có thể dựa vào sức lực của mình đánh bại bọn họ sao?” Hắn cười đến xấu xa lại có vẻ chế nhạo.
Tô Mạt hừ một tiếng :“ Tĩnh Ác ma! Đừng coi thường người khác, trí tuệ có đôi khi không quan hệ đến tuổi tác. Còn nữa buông ta ra, ta không thích bị người khác ôm.”
Nàng là thiên tài, chẳng lẽ còn cần người khác hỗ trợ sao? Nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp vạch trần thân phận của Đỗ di nương và Tô Hinh Nhi, đem trò lừa bịp của đại phu nhân công bố ra, cho Tô Nhân Vũ biết nàng mới chính là nữ nhi của nữ nhân mà hắn dùng cả đời để yêu thương.
Đáng tiếc tới thời điểm đó, nàng sẽ rời đi!
Tĩnh thiếu gia híp mắt, hơi cười nhìn nàng, tiểu nha đầu này rõ ràng chỉ là đứa trẻ, lại có cơ trí khiến người khác không thể coi thường.
Hắn cười cười, ghé sát tai nói :“Ta sẽ ở đạo quan ở một thời gian, ngươi nếu có chuyện khẩn cấp, có thể đi nơi đó tìm ta. Nói là tìm Đạo Tĩnh.”
Tô Mạt còn muốn nói gì tiếp, liền cảm thấy thấy hoa mắt, chớp một cái hắn đã biến mất.
Tên nhóc đó mới có hơn mười tuổi, lại có võ công khiếp người như vậy?
Rất khó tin !
Tô Mạt há hốc mồm miệng, lúc này mới phát hiện ra Trương mụ mụ cùng Hạ Vũ đang mê man, như không có tri giác.
Chắc là bị Tĩnh ác ma điểm huyệt rồi.
Hắn nhếch lên đôi lông mày xinh đẹp :“Không sao, ta có kiên nhẫn chờ nàng lớn lên.” Hắn cúi đầu, đưa miệng đến sát lỗ tai nàng nói :“ Về sau hãy gọi ta là Tĩnh ca ca.”
“Tĩnh...... Ca ca?”* Tô Mạt mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm vào hắn, hắn cũng không có chỗ nào giống Tĩnh ca ca hồn hậu thành thật, rất kinh sợ, toàn thân nàng nổi da gà.
*Nhân vật nam chính trong Anh hùng xạ điêu là Quách Tĩnh.
Nàng tuy thân thể là 6 tuổi, nhưng linh hồn là người trưởng thành, so với tên tiểu tử đó còn lớn hơn, hắn có sở thích trêu trọc trẻ em chưa đến vị thành niên, nhưng nàng không mắc bệnh biến thái đó a.
Tĩnh thiếu gia khẽ mỉm cười, thay đổi tư thế, cẩn thận tránh làm cho nàng đau:“Nếu nàng đồng ý, ta hứa sẽ dạy võ công cho nàng, để nàng trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt nạt. Ta sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của nàng.”
Tô Mạt bĩu môi :“Không cần, ta muốn dựa vào chính mình, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá giá đắt .”
Tĩnh thiếu gia ngẩn ra, tiểu nha đầu này thật đúng khiến người ta kinh ngạc, nhỏ như vậy mà rất có cốt khí, so với hắn...... Thật giống hắn.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, có thể dựa vào sức lực của mình đánh bại bọn họ sao?” Hắn cười đến xấu xa lại có vẻ chế nhạo.
Tô Mạt hừ một tiếng :“ Tĩnh Ác ma! Đừng coi thường người khác, trí tuệ có đôi khi không quan hệ đến tuổi tác. Còn nữa buông ta ra, ta không thích bị người khác ôm.”
Nàng là thiên tài, chẳng lẽ còn cần người khác hỗ trợ sao? Nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp vạch trần thân phận của Đỗ di nương và Tô Hinh Nhi, đem trò lừa bịp của đại phu nhân công bố ra, cho Tô Nhân Vũ biết nàng mới chính là nữ nhi của nữ nhân mà hắn dùng cả đời để yêu thương.
Đáng tiếc tới thời điểm đó, nàng sẽ rời đi!
Tĩnh thiếu gia híp mắt, hơi cười nhìn nàng, tiểu nha đầu này rõ ràng chỉ là đứa trẻ, lại có cơ trí khiến người khác không thể coi thường.
Hắn cười cười, ghé sát tai nói :“Ta sẽ ở đạo quan ở một thời gian, ngươi nếu có chuyện khẩn cấp, có thể đi nơi đó tìm ta. Nói là tìm Đạo Tĩnh.”
Tô Mạt còn muốn nói gì tiếp, liền cảm thấy thấy hoa mắt, chớp một cái hắn đã biến mất.
Tên nhóc đó mới có hơn mười tuổi, lại có võ công khiếp người như vậy?
Rất khó tin !
Tô Mạt há hốc mồm miệng, lúc này mới phát hiện ra Trương mụ mụ cùng Hạ Vũ đang mê man, như không có tri giác.
Chắc là bị Tĩnh ác ma điểm huyệt rồi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment