CHƯƠNG 21 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI


Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 21: Tô Hinh Nhi đến gây sự

Giống như có chút không quen, nụ cười của hắn có cảm giác không giống đúng bản chất.

Cũng vài năm rồi, đây là lần đầu hắn tiếp cận một người gần đến vậy, cũng không có cảm giác bài xích.

Thậm chí có chút thích thú.

Nhìn thấy cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu này cong lên, giống như cánh hoa hồng mỹ lệ mềm mại , tỏa sáng dưới ánh nắng ngọt ngào.

Hắn đột ngột rất hiếu kì, có thể hay không nó khác với của mình, có phải hay không thật giống mùi vị cánh hoa mềm mại tươi ngọt?

Hắn quá cô độc, tuy hàng ngày che giấu rất kĩ, rất kiên cường, quen với sự lạnh lùng băng giá, nhưng giây phút này, áp lên thân thể mềm mại nhỏ bé này, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động thôi thúc.

Ngay sau đó hắn bỗng hành động….

Tô Mạt mở to mắt, “oanh” một tiếng như bị sét đánh.

Hắn hôn nàng?

Đáng ghét ! hắn không lẽ mắc chứng luyến đồng*? Quá ghê tởm đi!!!

*( thích trẻ nhỏ chưa tới tuổi vị thành niên)

Tuy rằng hắn rất tuấn mỹ, nhưng không có nghĩa là nàng còn nhỏ như vậy cũng muốn ăn nàng!

Nàng không thèm nghĩ, “ bốp” một tiếng tát cho hắn một cái.

Nàng dùng sức quá mạnh, tay cũng đau rát.

Thiếu niên đó bị nàng đánh tỉnh lại, đôi mắt trong nháy mắt đã âm lãnh trở lại, lạnh lùng khóa chặt nàng, tay phải bóp cái cổ mảnh khảnh của nàng, trên mặt không có biêu tình nói : " Xin lỗi, ta phải giết ngươi."

Giết người mà cũng tao nhã như vậy, lễ độ như vậy, Tô Mạt rất muốn vỗ tay khen ngợi.

“Tại sao?” nàng hỏi.

Đôi lông mi cong vút tuyệt đẹp của thiếu niên đó chớp động, giống như cánh bướm chao lượn, nhấp nháy, chính là một nam hài tử tuyệt đẹp vô song.

Nhưng tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?

Vậy mà muốn giết nàng?

Bạc môi của hắn nhếch lên, tạo ra một độ cong rất tàn ác “ Tại đây, ai nhìn thấy ta đều phải chết.”

Tô Mạt lập tức nhắm mắt lại : " Ta không nhìn thấy ngươi, ta đang nằm mơ thôi. Ngươi đừng giết ta. Ta không muốn chết. Bọn họ đều bắt nạt ta, ta nếu như chết rồi, không phải là chết uổng sao." 

Không biết có phải đã đụng chạm đến tận sâu trong lòng hắn không nữa, ánh mắt có chút hoảng hốt, tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vẻ đẹp của hắn lại từ trong da thịt phát ra, từ nội tâm tỏa ra, ngân quang xinh đẹp bắn ra tứ phía.

Tô Mạt không ngờ được, quả thật là tên nam nhân khuynh quốc khuynh thành.

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Hinh Nhi, : " Tô Mạt, ngươi lăn ra đây cho ta. Ngươi dám hưởng lây danh tiếng của ta, ngươi muốn rủa ta sao?"

Tô Hinh Nhi cả ngày bị Lý mụ mụ xúi giục, dạy rất nhiều lời thô tục, cứ mở miệng là nói bậy.

Với lại từ nhỏ được chiều quá trở thành tật xấu, ích kỉ không nghĩ cho người khác.

Người khác đối tốt với nàng ta là tất nhiên, đồng thời ai cũng phải đối tốt với nàng ta, không thì đều đáng chết.

Tô Mạt sợ hãi, khắp người co rúm lại. nàng có thể đối mặt trực tiếp với Tô Nhân Vũ vì hắn là người nói đạo lí, Tô Hinh Nhi là loại không nói đạo lí, làm càn làm bậy.

Thiếu niên đó cảm giác được, hắn chống người lên lạnh lùng nói bên tai nàng : " Nếu ngươi sợ thì kêu ta, ta sẽ giúp ngươi, nhưng nếu ta giúp ngươi, vẫn sẽ lấy mạng ngươi. Mạng của ngươi là thuộc về ta."

Nàng bị hơi thở ấm áp của hắn làm run rẩy : " Ngươi, ngươi tên là gì?”

Bạc môi thiếu niên đó nhếch lên, nhưng lại không giống nụ cười, chỉ như là bộ dạng lãnh khốc.

“ Ác ma!” Hắn nhè nhẹ phun ra hai từ.

Tô Mạt mí mắt nhảy một cái, lại không nhu nhược “ Hừ, ta còn là ma vương kìa.”

Nàng đứng lên, từ đám cỏ dại đứng dậy. Lúc này cửa bị đạp mở, Tô Hinh Nhi với bộ mặt hống hách đáng ghét, ác độc nhìn nàng.

Tô Mạt vô thức nhìn về hướng đám cỏ, trong đó không bóng người, thiếu niên đó đã biến mất tiêu rồi.

Tô Hinh Nhi đảo mắt, ra dáng chỉ huy quát : " Đánh nó cho ta, nhìn vẻ mặt nhà quê của nó. Tóc đầy ối bám đầy cỏ như ổ gà. Không xứng làm muội muội của ta." 

Nó dám cùng đi đến Lăng Hư quan, lại dám thân mật với phu nhân.

Hiện tại vì sự có mặt của Tô Mạt, phu nhân đối xử với nàng ngày càng xa lạ lạnh nhạt, rất nhiều lần đứng trước mặt nàng ta, giáo dục nàng là đứa trẻ thô lỗ không hiểu chuyện, không bằng tứ tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện,

Được ta muốn xem nàng ta “ hiểu chuyện” thế nào?!

Hiện tại không phải ở trong phủ, không có Vương phu nhân chống lưng, xem nó thoát thân thế nào đây.

Tô Hinh Nhi lại càng thêm phẫn nộ và đắc ý.

Phụ thân là của nàng, người khác đừng mong được chia sẻ.

Vương phu nhân tuy rằng nàng không thèm đến, nhưng cũng chỉ có thể cưng chìu nàng, cấm được đối xử tốt với kẻ khác.

Đặc biệt là đối tốt với Tô Mạt.

Hừ! xem ta trừng trị ngươi không còn răng mà húp cháo.

Vài đứa tiểu nha đầu tầm 7, 8 tuổi xông lên đánh, nhắm thẳng Tô Mạt mà đánh.

Tô Mạt bèn đẩy bọn chúng rồi trốn, lại bị đứa khác bắt được, la hét tóm ra.

Tô Hinh Nhi lập tức kêu người đóng cửa, đem mấy người vừa mới tới là Trương mụ mụ, Hạ Vũ, Hoàng Oanh…khóa ngoài cửa.

Cửa sổ là loại có song ô vuông nhỏ, không trèo vào được, hôm nay bọn muốn trừng trị bằng được nàng đây.

Tô Mạt bị đè xuống đất, quyền cước như mưa rơi trên người nàng, nàng nghe thấy thanh âm của tên thiếu niên vừa nãy : " Cầu xin ta đi, ta sẽ cứu ngươi."

Tô Hinh Nhi chống tay cạnh sườn, cười đắc ý “ Đánh nó, đạp vào bụng nó, đá vào đầu nó…..”

Tô Mạt cắn chặt răng, không tỏ ra yếu đuối, cố chống chọi.

Nàng đã từng ở trong đội đặc công, từng làm bác sĩ, tự nhiên sẽ biết bảo vệ chỗ hiểm trên thân mình.

Cho dù hiện tại yếu đuối, bọn nha đầu này cũng không quá lợi hại, đánh nàng cũng chỉ cảm thấy đau mà thôi.

Nhưng nàng muốn Tô Hinh Nhi phải trả giá vô cùng thảm thiết cho việc này.

Tô Hinh Nhi cứ chống tay cười xem náo nhiệt, không ngờ bị người khác đạp cửa xông vô, bất ngờ không phòng ngừa, bất ngờ bị té văng. Đằng sau nàng ta là nhưng thanh gỗ ngang lộn xộn, nhọn sắc như lưỡi dao, vì bị hỏng không dùng nữa nên tùy tiện vất. 

Nàng ta ngã bất ngờ, sau ót ngã đập vào chỗ sắc nhọn của thanh gỗ, lúc đó máu tươi chảy lênh láng, ngất xỉu.

Có tiểu nha đầu nhìn thấy sợ chết khiếp, bỏ qua Mạt Mạt, hoảng hốt chạy qua đỡ Tô Hinh Nhi, bọn chúng lóng nga lóng ngóng mở cửa, cõng Tô Hinh Nhi la khóc ầm ĩ chạy đi.

Tô Mạt bị đánh đến sưng bầm mặt mũi, cũng không còn sức lực, chỉ cảm thấy toàn thân bị người ta giày xéo đau đớn, không biết xương sườn có bị người ta đá gãy hay không?!

Nàng sờ xuống, may là không sao, chỉ bị thương ngoài da.

Nàng nhìn thấy Trương mụ mụ xông vào, không thể kiên cường thêm nữa, liền hôn mê đi.

Dù sao thân thể cũng quá yếu ớt, dinh dưỡng không đủ chất.

Trương mụ mụ bế nàng lên, để Hạ Vũ đi bẩm báo lão gia mời đại phu.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.