CHƯƠNG 14 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI


Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 14: Bị đánh đến ngất đi

Tô Nhân Vũ trừng mắt nhìn mọi thứ xung quanh rồi đột nhiên quay ngoắt về phía Tô Mạt và rảo bước đến chỗ nàng, chỉ bằng một tay túm lấy nàng giơ lên cao. Thân thể của Tô Mạt rất nhỏ bé lại bị hắn ta túm lấy trong tay, cơ hồ không có tí sức nặng nào. Lúc đó, lửa giận ngất trời trong lòng hắn ta nhất thời đã bị dập tắt .

Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư sinh cùng ngày. Tam tiểu thư bây giờ bế trên tay đã bắt đầu thấy có da có thịt, thân hình cũng cao hơn trước rất nhiều. Còn Tứ tiểu thư theo di nương của mình kiếm sống, bữa đói bữa no qua ngày, quần áo thì cũ nát , chịu đói chịu khổ nên thân thể ốm yếu hơn người khác .

Trong lòng Tô Nhân Vũ bắt đầu có chút tự trách.

Tô Mạt lập tức nhận thấy biểu cảm nhất thời trong đáy mắt của hắn ta, trong lòng nàng nảy sinh toan tính khác, nàng lập tức đổi hướng công kích. Giọng nói pha chút run rẫy : " Lão gia, ta…,ta rất sợ hãi, ta sợ Lý mụ mụ các nàng ấy sẽ đem ta bán đi, có lẽ ta và Di nương nên thu xếp hành lý để trở về Tiểu viện giúp các hạ nhân ở đó giặt quần áo thôi !"

Tô Nhân Vũ bất thần suy nghĩ, thấy trên gương mặt thanh tú tròn trĩnh của nữ nhi mình chảy xuống hai hàng nước mắt thì trong lòng nhất thời bị kích động.

Vương phu nhân cười lạnh, " Kêu người đến đây, trước tiên hãy nhốt Lý mụ mụ lại ."

Bây giờ Lý mụ mụ giống như một con chó bị người ta kéo lê đi .

Tam tiểu thư òa khóc, Tô Nhân Vũ đột nhiên nghĩ đến Cố di nương, nhớ đến dáng dịu dàng của nàng, người mà hắn ta thương yêu, cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn ta, lửa giận trong lòng lại bùng phát, ném Tô Mạt xuống sàn.

Tô Mạt bị ném xuống sàn, đầu va chạm vào sàn kêu bộp một tiếng, lập tức ngất đi .

Trong lòng Vương phu nhân rất đắc ý, tuy ngoài mặt vẫn giả bộ chạy đến phẫn nộ nói : " Lão gia, ngài điên rồi. Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, nàng ta là nữ nhi thân sinh của ngài đấy !"

Tam tiểu thư lại cảm thấy rất hào hứng, nàng vỗ tay nhảy cẫng lên, “Cha cha, bế bế Hinh Nhi ."

Vương phu nhân kêu người cho mời đại phu đến xem bệnh choTứ tiểu thư, dặn người chiếu cố đến nàng, không để nàng tuỳ tiện xuất viện, tất cả món ngon đồ đẹp đều gửi đến viện của nàng. Sau đó quay sang trách móc Tô Nhân Vũ.

Hồ đại phu chẩn mạch cho Tô Mạt, thở dài một tiếng," Thân thể tiểu thư từ đầu đã rất yếu ớt , lại bị đối đãi như vậy ... " Lúc hắn ta chuẩn bi rời đi đột nhiên bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy, Tô Mạt nhìn hắn ta bằng đôi mắt rưng rưng lệ, có chút giống như nữ nhi của hắn ta.

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Hồ đại phu, biết hắn ta đích thị là một người tốt, hắn ta đã đối đãi rất tốt với nàng, lại khiến nàng có cảm giác của một người cha, nàng run rẩy nói : " Hồ tiên sinh, ngài là người tốt, ngài có thể đến thăm ta thường xuyên được không ?"

Tô Mạt cảm thấy rất cô độc. Ở thế giới này, nàng chỉ có thể cô độc một mình, gia đình này không một ai thật tâm đối xử tốt với nàng .

Ngược lại đối với người ngoài như Hồ đại phu này, nhìn thần sắc của hắn ta rất lương thiện, nàng có thể nhận ra.

Hồ đại phu khẽ gỡ bàn tay nàng rã, vừa xoa xoa tay nàng nói :"Được! Lão phu sẽ thường xuyên đến thăm hỏi tiểu thư .”

Tô Mạt vẫn chưa chịu buhắn tay,vẻ mặt van xin:" Hồ tiên sinh, người có thể dạy ta y thuật được không ?"

Hồ đại phu trầm ngâm nhìn nàng, xem ra tuổi còn nhỏ mà chí không hề nhỏ tí nào. Tất cả nữ nhi danh môn khuê cát chỉ toàn học nữ công gia chánh, biết chữ cũng khá ít, chẳng qua biết sơ sơ vài từ , có thể làm vài bài thơ ngắn, cầm kì thi hoạ cũng không thấy nhiều, chỉ có gia đình quan lại, quý tộc cao quý mới có được vài người. Không thể nghĩ được Tứ tiểu thư này lại muốn học y thuật!

Hồ đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói : " Nếu như tiểu thư muốn học , lão phu cũng rất vui khi được dạy tiểu thư ."

Tô Mạt cảm thấy hưng phấn lạ thường, ngồi thẳng dậy, “ Tiên sinh, ngoéo tay, một lời đã định ."

Tuy rằng không ai nói đến nhiều nhưng Tô Mạt cảm nhận được Hồ đại phu này không hề đơn giản, khẳng định hắn ta là một người có y thuật rất cao minh, đồng thời, nàng cũng cảm nhận thấy hắn ta tràn đầy nhiệt huyết, giọng nói sang sảng, thanh âm rõ ràng, ngẫm nghĩ lại tuy rằng không anh tuấn cho lắm nhưng lại có cốt cách thu hút sự chú ý của người khác, không giống những kẻ đầu đường xó chợ .

Tô Mạt có bản lĩnh nhìn người rất đặc biệt, đây là kinh nghiệm mà ông nàng đã dạy dỗ ba mươi mấy năm nay.

Hồ tiên sinh cười cười, quả nhiên ngoéo ngón tay nhỏ bé của nàng , "Lão phu cũng cần phải kiểm tra tiểu thư, lão phu không tuỳ tiện nhận đệ tử đâu đó"

Tô Mạt cười hi hi nói : " Hồ tiên sinh , ngài cứ việc ra đề ." Nàng chẳng qua là một nha đầu năm sáu tuổi, tiên sinh ra đề, chẳng lẽ lại cố ý ra những câu nan giải sao ?

Hồ tiên sinh vuốt chòm râu cười nhẹ ,"Nếu lần sau ta đến đây, người có thể đọc mười bài thơ, vừa biết viết lại vừa nhớ bài, lão phu liền phá lệ thu người."

Tô Mạt vừa nghe được liền cảm thấy rất vui mừng, đừng nói mười bài, hiện nay nàng còn biết rất nhiều bài hơn nữa.

Nàng gật đầu đồng ý, Hồ tiên sinh xem xét bên ngoài thấy các nha hoàn đang bận rộn, hắn ta thấp giọng nói :"Nhưng tiểu thư nhất định phải giữ bí mật bởi vì lão phu là người không tuỳ tiện thu nhận đồ đệ!

Tô Mạt gật đầu một cách chắc chắn.

Hồ đại phu ngồi lại một lát rồi đến chỗ của Đại phu nhân để cáo biệt , Đỗ di nương nhân lúc này tiến vào phòng, liếc mắt nhìn Tô Mạt hỏi : " Ngươi cùng Hồ đại phu nói chuyện mờ ám gì vậy ?"

Tô Mạt nhướng mày, "Chỗ nào để làm chuyện mờ ám, Di nương nói thật khó nghe "Nói rồi nàng đem cao dán ra đưa cho Đỗ di nương: "Di nương đem về xài đi ."

Đỗ di nương cười cười ngồi xuống hỏi Tô Mạt :"Mạt Mạt, di nương hỏi ngươi, cái bà Lý mụ mụ kia đã bán bị đi à ?"

Tô Mạt hừ nhẹ:"Tất nhiên rồi, bà ta xúi giục chủ tớ còn dám đánh ta, không bị bán đi vậy lưu lại làm gì ?"

Đỗ di nương liếc Tô Mạt một cái rồi lại hỏi:" Nghe nói Tam tiểu thư khóc rất thương tâm ?"

Tô Mạt cười trả lời:" Đúng vậy, nàng ta lo lắng chết đi được. Còn cách nào khác đâu? Có một số việc không phải chỉ dựa vào sự sủng ái của phụ mẫu là được đâu , phải theo quy định ."

Trong mắt Đỗ di nương hiện lên một tia nghi ngờ:" Mạt Mạt, ta nói cho ngươi nghe, ngươi cũng đừng tưởng Đại phu nhân thương ngươi, chẳng qua nàng đang lợi dụng ngươi mà thôi ."

Mặt của Tô Mạt nhất thời tối sầm lại, cảnh báo:" Di nương đừng nói nữa . Nếu để ai nghe thấy lại sinh chuyện."

Đỗ di nương giống như người không có đầu óc, lúc này nói bậy bạ vậy, nếu bị người của phu nhân nghe thấy, các nàng còn có đồ ăn ngon ư?

Đỗ di nương nhỏ giọng nói:" Ngươi đừng sợ, bọn họ không nghe thấy đâu . Di nương là thân sinh của ngươi chẳng lẽ sẽ hại ngươi sao? Ta nghĩ ngươi vẫn nên tạo mối quan hệ tốt với Tam tiểu thư, ở bên cạnh nàng ấy, lão gia cũng sẽ chiếu cố ngươi. Phu nhân kia cũng không phải loại người lương thiện gì."

Tô Mạt hừ lạnh:" Đại phu nhân tuy rằng không phải loại luơng thiện gì, nhưng bề ngoài tỏ vẻ đức hạnh, có thể cho chúng ta tiếp tục sống. Tam tiểu thư tính tình hung dữ, tự tư tự lợi, căn bản không thể nào dung túng chúng ta."

Đỗ di nương uhm một tiếng, cúi đầu suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì .

Liên tiếp mấy bữa Tô Mạt không cần phải đến thỉnh an. Lúc đầu nàng vẫn kiên quyết đến nhưng sau đóVương phu nhân đã phát lệnh không cho nàng thức dậy sớm, để nàng tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, thậm chí mỗi buổi tối bà ta còn đích thân đến thăm hỏi nàng , sủng áiTô Mạt đến cực điểm.

Tô Mạt biết, Vương phu nhân làm vậy chẳng qua để cho Lão gia và Tam tiểu thư xem mà thôi .


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.