CHƯƠNG 15 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 15: Hai kẻ tâm địa rắn rết
Những ngày Trương mụ mụ đem
thuốc đến, phu nhân tự tay tiếp nhận đút cho Tô Mạt từng muỗng. Tô Mạt vội vã từ
chối : " Làm sao dám phiền đến phu nhân , sẽ làm bẩn áo của người đấy
."
Phu nhân cười nhân từ, "Tứ nha đầu thật hiểu chuyện, giống mẫu thân ngươi lúc còn trẻ y hệt “
Lòng Tô Mạt khẽ lay động, nàng biết nếu bản thân nàng có thể ghi tên của mình dưới tên của Đại phu nhân thì sau này nàng sẽ trở thành tiểu thư, không còn là thứ nữ nữa. Mai sau khi gả đến nhà người ta cũng không bị người ta nói mình là thứ nữ, không chừng sau này gả đến nhà vòm cao cửa lớn của người ta làm chính thất thì sao .
Đột nhiên nàng nghĩ ra một cách, nàng biết tỏng bà ta chỉ khen qua loa ngoài miệng , liền từ chối nói :"Ta rất ngu ngốc, đâu thể nào giống người lúc trước được , ta còn cần người chỉ giáo rất nhiều . Chỉ cần học một phần hay nửa phần của các tỷ tỷ là tốt rồi ."
Phu nhân cười nói :"Thật là một đứa nhỏ dễ thương, ta thật không uổng công thương ngươi!"
Đỗ di nương đứng bên cạnh cứ liên tục bồn chồn, trên mặt lộ vẻ oán hận .
Vương phu nhân nhìn thấy liền bất mãn nói :"Đỗ di nương, muốn đến thăm nàng ấy thì cứ quang quang chính đại mà thăm, ở đó lén lén lút lút làm gì!"
Đỗ di nương nhanh chóng tiến vào, quỳ thẳng trên đất, "Phu nhân, cầu xin phu nhân khai ân, cho chúng tôi quay về tiểu viện ở đi ."
Ánh mắt Vương phu nhân khẽ động , hừ một tiếng rồi quay đi .
Đỗ di nương lại nói :"Tuy rằng ở đó cực khổ, nhưng lại rất tự tại."
Tô Mạt tức đến nỗi xém chút nữa phun hết cả thuốc ra, đầu óc của Đỗ di nương không phải bị vô nước hư rồi chứ, nàng khó khắn ta lắm mới có thể đến ở nơi này, giờ phải trở về ư !
Vương phu nhân giương mắt nhìn Đỗ di nương, đáy mắt hiện lên một tia thăm dò, thâm độc nói :"Ngươi yên tâm, ta xem nàng ấy như con gái của ta vậy, tuyệt đối không hề bạc đãi nàng ấy."
Đỗ di nương càng thêm sợ hãi, lo lắng đến quặn thắt cả lòng, bên ngoài thì lẳng lặng dùng sức nắm chặt khăn tay.
Vương phu nhân buồn bực vẫy tay: " Nếu ngươi muốn thì tự mình đi đi, Mạt nhi sẽ không đi đâu cả" Nói rồi kêu người giúp Tô Mạt dọn dẹp .
Đỗ di nương thấy vậy liền lết thêm vài bước, gấp gáp đến độ nói năng loạn lên : " Phu nhân , phu nhân ! Dừng , dừng lại , đừng kéo Tứ tiểu thư rời xa ta! "
Thanh âm run rẩy của Tô Mạt vang lên : " Phu nhân, chỉ tại Đỗ di nương sợ hãi quá mà thôi ."
Vương phu nhân liếc mắt nhìn Đỗ di nương :"Hôm nay là ta nể mặt Mạt nhi bỏ qua cho ngươi. Mau cút !"
Đỗ di nương đành bỏ đi, trên mặt còn đầy vẻ oán hận .
Phu nhân cười nhân từ, "Tứ nha đầu thật hiểu chuyện, giống mẫu thân ngươi lúc còn trẻ y hệt “
Lòng Tô Mạt khẽ lay động, nàng biết nếu bản thân nàng có thể ghi tên của mình dưới tên của Đại phu nhân thì sau này nàng sẽ trở thành tiểu thư, không còn là thứ nữ nữa. Mai sau khi gả đến nhà người ta cũng không bị người ta nói mình là thứ nữ, không chừng sau này gả đến nhà vòm cao cửa lớn của người ta làm chính thất thì sao .
Đột nhiên nàng nghĩ ra một cách, nàng biết tỏng bà ta chỉ khen qua loa ngoài miệng , liền từ chối nói :"Ta rất ngu ngốc, đâu thể nào giống người lúc trước được , ta còn cần người chỉ giáo rất nhiều . Chỉ cần học một phần hay nửa phần của các tỷ tỷ là tốt rồi ."
Phu nhân cười nói :"Thật là một đứa nhỏ dễ thương, ta thật không uổng công thương ngươi!"
Đỗ di nương đứng bên cạnh cứ liên tục bồn chồn, trên mặt lộ vẻ oán hận .
Vương phu nhân nhìn thấy liền bất mãn nói :"Đỗ di nương, muốn đến thăm nàng ấy thì cứ quang quang chính đại mà thăm, ở đó lén lén lút lút làm gì!"
Đỗ di nương nhanh chóng tiến vào, quỳ thẳng trên đất, "Phu nhân, cầu xin phu nhân khai ân, cho chúng tôi quay về tiểu viện ở đi ."
Ánh mắt Vương phu nhân khẽ động , hừ một tiếng rồi quay đi .
Đỗ di nương lại nói :"Tuy rằng ở đó cực khổ, nhưng lại rất tự tại."
Tô Mạt tức đến nỗi xém chút nữa phun hết cả thuốc ra, đầu óc của Đỗ di nương không phải bị vô nước hư rồi chứ, nàng khó khắn ta lắm mới có thể đến ở nơi này, giờ phải trở về ư !
Vương phu nhân giương mắt nhìn Đỗ di nương, đáy mắt hiện lên một tia thăm dò, thâm độc nói :"Ngươi yên tâm, ta xem nàng ấy như con gái của ta vậy, tuyệt đối không hề bạc đãi nàng ấy."
Đỗ di nương càng thêm sợ hãi, lo lắng đến quặn thắt cả lòng, bên ngoài thì lẳng lặng dùng sức nắm chặt khăn tay.
Vương phu nhân buồn bực vẫy tay: " Nếu ngươi muốn thì tự mình đi đi, Mạt nhi sẽ không đi đâu cả" Nói rồi kêu người giúp Tô Mạt dọn dẹp .
Đỗ di nương thấy vậy liền lết thêm vài bước, gấp gáp đến độ nói năng loạn lên : " Phu nhân , phu nhân ! Dừng , dừng lại , đừng kéo Tứ tiểu thư rời xa ta! "
Thanh âm run rẩy của Tô Mạt vang lên : " Phu nhân, chỉ tại Đỗ di nương sợ hãi quá mà thôi ."
Vương phu nhân liếc mắt nhìn Đỗ di nương :"Hôm nay là ta nể mặt Mạt nhi bỏ qua cho ngươi. Mau cút !"
Đỗ di nương đành bỏ đi, trên mặt còn đầy vẻ oán hận .
Vương phu nhân cùng Tô Mạt
nói chuyện thêm một hồi, cốt cũng chỉ muốn nàng an tâm rằng có phu nhân ở đây
nàng nhất định sẽ được sống yên ổn, bà ta còn khuyên nàng không nên giống Tam
tiểu thư, nghĩ bản thân được sủng ái mà kiêu ngạo, tất sẽ không có kết cục tốt
đẹp
Đỗ di nương vẫn đứng ngoài cửa sổ nghe trộm .
Đợi Vương phu nhân đi khỏi, bà ta liền tiến vào, nói với Tô Mạt:"Mạt Mạt, ta thấy ngươi cũng nên đến thăm Tam tiểu thư một lát, nghe nói nàng ấy bệnh rồi, dù sao ngươi cũng là muội muội của nàng ấy"
Tô Mạt mở to mắt nhìn bà ta, một đôi mắt long lanh to tròn, đồng tử đen láy giãn rộng . Tuy chỉ mới năm, sáu tuổi nhưng sắc diện đã ẩn dấu nét đẹp.
" Di nương, chẳng lẽ ta không có bệnh ?"
Đỗ di nương bễu môi :"Bệnh của ngươi cũng đâu có nặng”
Tô Mạt cười lạnh, kéo tấm chăn nằm xuống giường rồi kêu lên : " Trương mụ mụ, ta muốn ngủ, ngươi mau đến dỗ ta"
Đỗ di nương lập tức kéo nàng đứng dậy, Trương mụ mụ thấy vậy liền trách:" Di nương sao lại đối với tiểu thư như vậy, đứng qua một bên đi!"
Nhìn theo lưng Đỗ di nương, Tô Mạt nhíu mày cảm thấy sự việc này có chút không đúng .
Qua vài ngày, nghe nói Tam tiểu thư bệnh nặng, Quốc công cũng không xuất phủ nữa mà chỉ ở nhà chăm sóc nữ nhi, đã mời rất nhiều đại phu, mua rất nhiều trân dược, ngân lượng tiêu như nước nhưng bệnh của Tam tiểu thư vẫn không chuyển biến .
Nghe đâu Quốc công vì chuyện này đã cãi nhau với phu nhân vài lần, đơn giản là nói phu phân không độ lượng, đố kỵ gì đó, ngay cả nữ nhi cũng không quan tâm tới, làm phu nhân buồn tức đến nỗi ngã bệnh không thể lo liệu việc gì cả .
Quốc công để Lâm di nương tạm thời trông coi mọi việc trong nhà.
Những ngày này Tô Mạt đã khoẻ hơn, liền đến viện của Đại phu nhân thăm hỏi .
Tô Nhân Vũ lúc này trách phạt:" Mời nhiều đại phu như vậy mà không ai chữa trị được, thật là vô dụng! Không thể để như vậy được, ta sẽ đưa Hinh Nhi tới kinh thành ."
Vương phu nhân cười lạnh nhạt: “Kinh thành xa như vậy, Ninh châu chúng ta trước giờ có rất nhiều danh y, một nửa số Thái y trong cung đều đến từ nơi này. Đi Kinh Thành sẽ tốt hơn ư ?"
Tô Nhân Vũ tức giân nói :"Vậy phải làm sao mới tốt ? Để ngươi trông coi nhà, ngươi lại làm cho mấy nữ nhi của ta loạn bát nháo cả lên. Hinh Nhi tuy rằng có chút kiêu kỳ nhưng bao nhiêu năm nay rồi không sao, bỗng nhiên bây giờ lại trở nên như vậy! Vậy mới nói cái đứa cầm tinh Bạch hổ kia, hại Cố di nương rồi giờ còn muốn hại Hinh Nhi nữa. Tốt hơn hết ngươi nên sớm đuổi hai mẹ con nàng ta đi, đến vùng nông thôn nào đó thì càng tốt ......"
Đỗ di nương vẫn đứng ngoài cửa sổ nghe trộm .
Đợi Vương phu nhân đi khỏi, bà ta liền tiến vào, nói với Tô Mạt:"Mạt Mạt, ta thấy ngươi cũng nên đến thăm Tam tiểu thư một lát, nghe nói nàng ấy bệnh rồi, dù sao ngươi cũng là muội muội của nàng ấy"
Tô Mạt mở to mắt nhìn bà ta, một đôi mắt long lanh to tròn, đồng tử đen láy giãn rộng . Tuy chỉ mới năm, sáu tuổi nhưng sắc diện đã ẩn dấu nét đẹp.
" Di nương, chẳng lẽ ta không có bệnh ?"
Đỗ di nương bễu môi :"Bệnh của ngươi cũng đâu có nặng”
Tô Mạt cười lạnh, kéo tấm chăn nằm xuống giường rồi kêu lên : " Trương mụ mụ, ta muốn ngủ, ngươi mau đến dỗ ta"
Đỗ di nương lập tức kéo nàng đứng dậy, Trương mụ mụ thấy vậy liền trách:" Di nương sao lại đối với tiểu thư như vậy, đứng qua một bên đi!"
Nhìn theo lưng Đỗ di nương, Tô Mạt nhíu mày cảm thấy sự việc này có chút không đúng .
Qua vài ngày, nghe nói Tam tiểu thư bệnh nặng, Quốc công cũng không xuất phủ nữa mà chỉ ở nhà chăm sóc nữ nhi, đã mời rất nhiều đại phu, mua rất nhiều trân dược, ngân lượng tiêu như nước nhưng bệnh của Tam tiểu thư vẫn không chuyển biến .
Nghe đâu Quốc công vì chuyện này đã cãi nhau với phu nhân vài lần, đơn giản là nói phu phân không độ lượng, đố kỵ gì đó, ngay cả nữ nhi cũng không quan tâm tới, làm phu nhân buồn tức đến nỗi ngã bệnh không thể lo liệu việc gì cả .
Quốc công để Lâm di nương tạm thời trông coi mọi việc trong nhà.
Những ngày này Tô Mạt đã khoẻ hơn, liền đến viện của Đại phu nhân thăm hỏi .
Tô Nhân Vũ lúc này trách phạt:" Mời nhiều đại phu như vậy mà không ai chữa trị được, thật là vô dụng! Không thể để như vậy được, ta sẽ đưa Hinh Nhi tới kinh thành ."
Vương phu nhân cười lạnh nhạt: “Kinh thành xa như vậy, Ninh châu chúng ta trước giờ có rất nhiều danh y, một nửa số Thái y trong cung đều đến từ nơi này. Đi Kinh Thành sẽ tốt hơn ư ?"
Tô Nhân Vũ tức giân nói :"Vậy phải làm sao mới tốt ? Để ngươi trông coi nhà, ngươi lại làm cho mấy nữ nhi của ta loạn bát nháo cả lên. Hinh Nhi tuy rằng có chút kiêu kỳ nhưng bao nhiêu năm nay rồi không sao, bỗng nhiên bây giờ lại trở nên như vậy! Vậy mới nói cái đứa cầm tinh Bạch hổ kia, hại Cố di nương rồi giờ còn muốn hại Hinh Nhi nữa. Tốt hơn hết ngươi nên sớm đuổi hai mẹ con nàng ta đi, đến vùng nông thôn nào đó thì càng tốt ......"
Tô Mạt nghe thấy rất rõ ràng
, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Nếu Tô Nhân Vũ nhất quyết như vậy, Vương
phu nhân không thể chống lại, nhất định phải để nàng đến vùng thôn trang.
Bây giờ nàng còn nhỏ không thể tự lập, nếu phải đến nông thôn hẻo lánh thì chỉ có nước chết, sẽ luôn bị người ta hà hiếp .
Trong nhà này, tuy rằng Đại phu nhân có tâm kế, chỉ muốn lợi dụng nàng nhưng vì muốn được tiếng thơm cũng không làm chuyện quá đáng .
Còn tên Tô Nhân Vũ này tuy rằng thông minh, nhưng chỉ cần vướng vào chuyện Cố di nương lại đâm ra hồ đồ, tên đàn ông xấu xa này !
Tô Mạt suy nghĩ thật nhanh, trong đầu nàng, bộ não không ngừng chuyển động .
Làm sao mới có thể ở lại ?
Bỗng nhiên trong đầu nàng lóe sáng, đành phải đặt cược !
Nàng bảo Trương mụ mụ buông nàng xuống , Trương mụ mụ tính đợi một lát hẵng vào, nào ngờ nha đầu này tuột xuống, chạy qua hai nha đầu trông cửa, xông thẳng vào trong .
Tô Mạt nhanh chóng tiến vào bên trong, quỳ xuống cạnh chân Đại phu nhân, " Phu nhân, người để ta đi đi, ta không sợ. Người không nên vì ta mà cãi nhau với lão gia"
Nàng cười nhạt trong lòng, cha của nàng, nhưng trước mặt hắn ta nàng lại phải gọi bằng lão gia, …. sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến Tô Nhân Vũ mở to mắt mà xem, khiến hắn ta phải cầu xin nàng gọi hắn ta bằng một tiếng cha.
Phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang Tô Nhân Vũ .
Tô Nhân Vũ lúc này cũng đang suy nghĩ, hắn ta không ngờ lại có người muốn rời xa vinh hoa phú quý trở về làm thường dân. Cho dù thôn đó có giàu có đi chăng nữa nhưng so với Quốc công phủ, phủ cao viện rộng thì cũng khác biệt như trên trời dưới đất .
Không ai muốn vậy. Nàng ta lại chỉ là một đứa nhỏ, không lẽ lại muốn ?
Tô Nhân Vũ cảm thấy bối rối. Hắn ta bóp chặt bàn tay, lông mày nhíu lại, phất phất tay, tuy không thật sự quả quyết nhưng vẫn nói:" Thôi ! Chẳng qua là ta nói bừa vậy thôi . Ngươi không cần đến đây nữa, cứ ở tại viện của mình là được ."
Tô Mạt nghe thấy không cần đến sống ở thôn trang, trong lòng đã rất vui vẻ, nàng biết Tô Nhân Vũ là loại người gì, từ trước đến nay hắn ta vẫn rất tự phụ , hắn ta là tướng quân ,tuy rằng rằng bá đạo nhưng vẫn biết nói đạo lý.
Nàng chủ động muốn đi hẳn nhiên hắn ta sẽ cảm thấy bản thân mình không tốt. Vậy nên , nàng lại thành công một lần nữa .
Ngước mắt lên nàng nhìn thấy bộ dạng anh tuấn lãnh khốc của Tô Nhân Vũ , tuy hắn ta cho nàng lưu lại nhưng một chút ưng thuận cũng không có. Vẻ mặt hắn ta hiện giờ là vẻ mặt của người đang gặp kẻ thù không đội trời chung!
Bây giờ nàng còn nhỏ không thể tự lập, nếu phải đến nông thôn hẻo lánh thì chỉ có nước chết, sẽ luôn bị người ta hà hiếp .
Trong nhà này, tuy rằng Đại phu nhân có tâm kế, chỉ muốn lợi dụng nàng nhưng vì muốn được tiếng thơm cũng không làm chuyện quá đáng .
Còn tên Tô Nhân Vũ này tuy rằng thông minh, nhưng chỉ cần vướng vào chuyện Cố di nương lại đâm ra hồ đồ, tên đàn ông xấu xa này !
Tô Mạt suy nghĩ thật nhanh, trong đầu nàng, bộ não không ngừng chuyển động .
Làm sao mới có thể ở lại ?
Bỗng nhiên trong đầu nàng lóe sáng, đành phải đặt cược !
Nàng bảo Trương mụ mụ buông nàng xuống , Trương mụ mụ tính đợi một lát hẵng vào, nào ngờ nha đầu này tuột xuống, chạy qua hai nha đầu trông cửa, xông thẳng vào trong .
Tô Mạt nhanh chóng tiến vào bên trong, quỳ xuống cạnh chân Đại phu nhân, " Phu nhân, người để ta đi đi, ta không sợ. Người không nên vì ta mà cãi nhau với lão gia"
Nàng cười nhạt trong lòng, cha của nàng, nhưng trước mặt hắn ta nàng lại phải gọi bằng lão gia, …. sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến Tô Nhân Vũ mở to mắt mà xem, khiến hắn ta phải cầu xin nàng gọi hắn ta bằng một tiếng cha.
Phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang Tô Nhân Vũ .
Tô Nhân Vũ lúc này cũng đang suy nghĩ, hắn ta không ngờ lại có người muốn rời xa vinh hoa phú quý trở về làm thường dân. Cho dù thôn đó có giàu có đi chăng nữa nhưng so với Quốc công phủ, phủ cao viện rộng thì cũng khác biệt như trên trời dưới đất .
Không ai muốn vậy. Nàng ta lại chỉ là một đứa nhỏ, không lẽ lại muốn ?
Tô Nhân Vũ cảm thấy bối rối. Hắn ta bóp chặt bàn tay, lông mày nhíu lại, phất phất tay, tuy không thật sự quả quyết nhưng vẫn nói:" Thôi ! Chẳng qua là ta nói bừa vậy thôi . Ngươi không cần đến đây nữa, cứ ở tại viện của mình là được ."
Tô Mạt nghe thấy không cần đến sống ở thôn trang, trong lòng đã rất vui vẻ, nàng biết Tô Nhân Vũ là loại người gì, từ trước đến nay hắn ta vẫn rất tự phụ , hắn ta là tướng quân ,tuy rằng rằng bá đạo nhưng vẫn biết nói đạo lý.
Nàng chủ động muốn đi hẳn nhiên hắn ta sẽ cảm thấy bản thân mình không tốt. Vậy nên , nàng lại thành công một lần nữa .
Ngước mắt lên nàng nhìn thấy bộ dạng anh tuấn lãnh khốc của Tô Nhân Vũ , tuy hắn ta cho nàng lưu lại nhưng một chút ưng thuận cũng không có. Vẻ mặt hắn ta hiện giờ là vẻ mặt của người đang gặp kẻ thù không đội trời chung!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment