CHƯƠNG 13 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI


Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 13: Mẹ con liền tâm

Tô Mạt cảm thấy có chút thất vọng, ban đầu nàng nghĩ rằng Đỗ di nương quan tâm đến nàng, xét cho cùng cũng là mẹ con một lòng, tại sao nàng ta vẫn không thể vứt bỏ sĩ diện bản thân, tại sao không ở trước mặt nàng thể hiện sự quan tâm chứ ?

Tô Mạt khẽ thở dài một tiếng, bên ngoài Trương mụ mụ cùng các nha đầu khác cũng đã thức dậy cả, bắt đầu sắp xếp mọi thứ. Do phải đi thỉnh an, nên hôm nào mọi người cũng phải dậy sớm .

Tô Mạt vẫn còn nhỏ, thân thể lại yếu đuối nên không chịu được việc phải dậy quá sớm, do đó lúc Trương mụ mụ giúp nàng chải đầu, nàng chỉ biết cúi đầu chịu đựng.

Trong khi đó, Đỗ di nương cứ thản nhiên ngủ và bật ra những tiếng ngáy.

Chân mày Trương mụ mụ nhíu lại khó chịu, nàng ta thấp giọng nói:" Đỗ di nương này sao lại như vậy chứ? Không thèm giúp đỡ gì cả, đến cả việc con gái mình phải đến phủ của Đại phu nhân thỉnh an, nàng ta cũng chỉ biết lo cho bản thân mình”

Tô Mạt ngẫm nghĩ dù sao Đỗ di nương cũng biết vì con gái cầu phước, không nên tính toán với nàng ta làm gì, " Thôi, mặc kệ nàng ta đi!"

Tô Mạt để Trương mụ mụ bế trên tay, nha hoàn cầm đèn đi phía trước, mọi người đều gấp gáp đến phủ của Đại phu nhân. Khắp nơi trong phủ Đại phu nhân đều đã sáng đèn, chẳng qua là có chút yên ắng. Sau khi bước vào trong, Tô Mạt nhận ra Thánh Vương Đại tỷ, Nhị tỷ đều đã có mặt nhưng Tam tiểu thư vẫn chưa thấy bóng dáng .

Nàng tiến tới chỗ Đại phu nhân khấu đầu thỉnh an, Đại phu nhân mỉm cười bảo nàng miễn lễ và đến gần nàng ta, một tay bế nàng lên, tỉ mỉ đánh giá:"Tứ nha đầu của chúng ta dáng điệu mĩ lệ thanh tú, còn đẹp hơn so với các tỷ tỷ, lại rất hiểu chuyện. Nào, mau trở về chỗ ngồi, cùng các tỷ tỷ vui đùa"

Lúc này nha đầu bên phủ của Tam tiểu thư đến báo:" Thưa phu nhân, Tam tiểu thư đang bị bệnh, cảm thấy trong người không được khỏe nên không thể đến thỉnh an phu nhân được."

Chân mày của Vương phu nhân nhướng cao, thanh âm phát ra đầy vẻ chế nhạo:" Vậy thì cứ việc nghỉ ngơi, không cần đến thỉnh an nữa. Các ngươi đợi một lát, dùng bữa xong chúng ta sẽ đến thăm hỏi nàng ấy"

Lúc này nha đầu của Lâm di nương cũng chạy đến báo, nói rằng lão gia cũng đang ở bên đó, tối qua lão gia mất ngủ, vừa mới chợp mắt, các nàng không thể qua đó được.

Trong lòng Vương phu nhân cười nhạt, xem ra Lâm di nương này có lão gia bên cạnh đã không quan tâm đến nữ nhi bảo bối của mình rồi.

Vương phu nhân tỏ vẻ không vui phất phất tay cho nàng ta lui về .Rồi chợt quay sang cười với Tô Mạt:" Dù sao ta vẫn còn ba cô con gái ở đây, cũng không cảm thấy thiếu vắng ai, trong lòng không còn trống trải nữa "

Tô Mạt hiểu ý của nàng ta, ý nàng ta muốn nói nàng hoàn toàn có thể cướp lấy địa vị của Tam tiểu thư trong lòng nàng ta.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu cảm tạ, Vương phu nhân bế nàng lên. Lúc này Đại tiểu thư lạnh lùng liếc mắt, Vương phu nhân vốn là mẫu thân thân sinh của nàng ta lại chẳng hề đối đãi thân thiết với nàng ta như với các muội muội.

Gương mặt Nhị tiểu thư lúc này biểu lộ rõ sự ngưỡng mộ, nàng ta nhìn về phía Tô Mạt với ánh mắt ghanh tị, khát khao .

Tô Mạt cũng nhìn thấy tất cả những điều đó rất rõ ràng, nàng ngẫm nghĩ tìm cách để có thể nhanh chóng leo lên địa vị đó, để có thể bảo vệ bản thân.

Trong lúc dùng bữa, Tô Nhân Vũ cũng không hề đến mà chỉ cho nha đầu bên cạnh đến báo hắn ta sẽ đích thân đến viện của Tam tiểu thư thăm nàng ta.

Tô Mạt vừa nghe xong liền ngẩng đầu thăm dò ánh mắt của Đại phu nhân, nếu như nàng không lầm thì chắc chắn lát nữa Tam tiểu thư sẽ đến đây cáo trạng

Quả nhiên không đợi đến khi dùng xong bữa ăn, một lão bộc đã vào thông báo rằng lão gia đang trên đường bế Tam tiểu thư đến đây.

Tô Nhân Vũ là một đại tướng quân mang quân đi đánh giặc, thân hình luôn cao to hùng dũng, tướng mạo anh tuấn, nhìn vào rất là đẹp mắt, chỉ có điều bây giờ trên gương mặt đó lại đầy nỗi tức giận, tựa như diêm vương nơi địa ngục,tướng khí thế khiến người ta phải khiếp sợ.

Nghe nói trên chiến trường, tướng khí của hắn có thể dọa chết những kẻ địch nhát gan.

Lúc này dáng điệu thị uy của Tam tiểu thư tựa như một con chim khổng tước, dáng vẻ hất hàm, mặt kinh kỉnh liếc nhìn Đại phu, Hỉ Thước và đám người Tô Mạt.

Sau khi mọi người đã hành lễ, Tô Nhân Vũ bế Tam tiểu thư đến chiếc ghế bên phía nam ngồi xuống, ánh mắt quét ngang một vòng, nhìn thấy Tô Mạt đang ngồi an tĩnh bên cạnh, hăn hừ giọng:" Tối qua ngươi dám đến viện của Tam tỷ tỷ phá phách nàng ấy ư ?"

Tô Mạt đứng dậy nói:" Tối qua Đỗ di nương nhớ thương nữ nhi, không cẩn thận đã đến nhầm viện, Tam tỷ tỷ không nể mặt mà muốn đánh chết nàng ta. Lúc đó phụ thân và phu nhân đã say giấc, không thể quấy rầy hai ngài nên ta đến cầu tình nàng ấy, muốn nàng ấy bỏ qua cho Đỗ di nương. Nào ngờ Lý mụ mụ nổi điên , lấy chổi đánh ta và di nương.”

Dưới ánh đèn, vết thương trên cổ nàng, nhất là giữa da thịt trắng như tuyết ấy, hiện lên đặc biệt rõ ràng.

Ánh mắt của Tô Nhân Vũ dừng lại ở đó, hừ một tiếng ," Hinh Nhi nói Đỗ di nương muốn đến đó hại nàng ấy, chẳng lẽ không đúng sao, đèn treo khắp ngõ như thế mà còn có thế đi nhầm sao ?"

Tô Mạt cười cười tỏ vẻ chế nhạo:"Chẳng lẽ ngài không biết sao?Di nương quanh năm làm việc nặng nhọc nên mắt đã sớm hư cả rồi!"

Tô Nhân Vũ nhất thời tức giận, hắn không thể nào hiểu nỗi tại sao nha đầu này lại luôn khiến hăn muốn quan tâm tới, nhưng ngay sau đó lại khiến hắn tức điên lên, nàng chẳng qua là đứa con của một ả tiện nhân, lại còn hại chết người mà hắn yêu thương nhất, nếu hôm nay hắn còn tha cho nàng, hắn nhất định sẽ hối hận.

"Ta thấy các ngươi ngứa da, muốn bị đánh phải không?”

Những lời này của Tô Mạt, Tô Nhân Vũ cho dù có ngốc cũng hiểu được, hắn lập tức bạo phát, đột nhiên đứng thẳng dậy khiến Tam tiểu thư cũng phải mình, vô thức ôm chặt lấy cánh tay của hắn.

Tô Mạt hừ một tiếng, kiên cường nói : " Lý mụ mụ chẳng qua chỉ là một bà vú mà thôi, lại dám mở miệng muốn Tam tiểu thư và phụ thân nói thôi Đại phu nhân, còn muốn đánh đuổi chúng ta. Chẳng lẽ ta nói sai sao?”

Lý mụ mụ bên cạnh vội quỳ xuống : " Lão gia, phu nhân, oan uổng quá!"

Tam tiểu thư lúc này tức giận đến run cả người, chỉ tay vào mặt Tô mạt cả buổi trời vẫn không nói được gì.

Đại phu nhân càng phô diễn hơn, tức giận đến nỗi trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn chưa hết, nàng ta nhẹ nhàng bước ra giữa nhà, lạnh nhạt nhìn vào mặt Tô Nhân Vũ nói:" Lão gia, Tam tiểu thu là bảo bối, là cành vàng lá ngọc, chúng ta ai ai đều hiểu rõ…Nhưng tên nô tài này, chẳng lẽ ngài không thể quản lý người trong Quốc phủ nữa ư ?"

Tô Mạt trong lòng khấp khởi, mưu kế của mình lại hiệu quả nữa rồi, việc thành chắc chắn sẽ gây nên sự mâu thuẫn giữa Lão gia, Đại phu nhân cùng Tam tiểu thư.Đại phu nhân muốn nàng và Tam tiểu thư đấu đá, nàng hẳn nhiên cũng sẽ kéo bà ta xuống nước.

Tô Nhân Vũ nhất thời nói không nên lời, khí giận nghẹn ngay cổ họng, trừng mắt nhìn Lý mụ mụ , " Cái tên nô tài nhà ngươi ".

Lý mụ mụ chỉ biết liên tiếp khấu đầu, đến chết cũng nhất định không nhận lấy tội danh này.

Tam tiểu thư cũng khóc ầm ĩ cả lên.

Lúc này Vương phu nhân kêu người tập hợp tất cả hạ nhân trong phủ tụ tập tại sảnh đường để thẩm vấn sự việc của tối hôm qua. Bọn nô tài hẳn nhiên cũng biết phân biệt nặng nhẹ, Tam tiểu thư tuy được sủng ái nhưng cũng có ngày phải gả đi, cho dù Quốc chắn có phản đối với quyết định của phu nhân, nhưng nhà mẹ của Vương phu nhân này cũng rất có địa vị, không thể nào đắc tội với nàng ta.

Bọn họ tự nhiên sẽ theo Vương phu nhân, tự động đứng ra làm chứng lời nói của Tứ tiểu thư là sự thật, chính là Lý mụ mụ đã đánh nàng.

Lý mụ mụ khóc lóc thảm thiết, Tô Nhân Vũ lúc này thực sự cảm thấy tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên Lý mụ mụ bò đến ôm chặt chân hắn cầu tình : " Tam tiểu thư, cầu xin tiểu thư cứu nô tài!"

Thần sắc Tô Nhân Vũ trong nháy mắt chuyển sang sắc lạnh, nhấc chân đạp thẳng vào người Lý mụ mụ, nàng ta hét lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu, sau đó nằm bất động không nhúc nhích gì nữa.

Tam tiểu thư sợ đến ngơ ngác, trong nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, lập tức lảo đảo khóc ầm lên , " Oa oa oa , Lý mụ mụ , Lý mụ mụ! Cha, người thật là độc ác , người đã hại chết Lý mụ mụ rồi. Mẹ của ta đã mất, bây giờ Lý mụ mụ cũng chẳng còn ., Oa oa oa ... !"

Trong nhà nhất thời hỗn loạn, bọn hạ nhân im lặng đứng nép một bên, không ai dám thốt ra lời nào.


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.