CHƯƠNG 10 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 10: Phu thê cãi vã và bất hòa
Tam tiểu thư đã bị hù họa, mơ
hồ như có điều không hiểu.
Lý mụ mụ liện tục dập đầu như đập tỏi, nghe hiểu rõ lời Vương phu nhân, từ nay về sau bà ta biết sẽ không thể sống yên lành được.
Tô Nhân Vũ cúi đầu nhìn tam tiểu thư, lại hồi phục dáng vẻ hiền lành ôn hòa, hắn ôm lấy nữ nhi ôn nhu nói “ Bảo bối đừng sợ!”
Tam tiểu thư khóc òa lên “ Phụ thân, phụ thân, nữ nhi cứ nghĩ ngài chỉ cần tiểu nghiệt chủng kia không cần nữ nhi nữa…huhu….nữ nhi rất sợ !”
Tô Nhân Vũ bị nàng ta khóc đến nỗi rối bời lên, hất tay :"Đem lão khất bà này và Tử Diên trông giữ cẩn thận, sau này ta sẽ tự tra xét "
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn, người nam nhân này rất bất công, hắn có nhiều hài tử như vậy nhưng lại chỉ nhìn đến độc nhất một đứa.
Bản thân kiếp trước được ông nội cưng chiều, cha yêu thương chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy? Chính là bản thân cũng không thèm khát người cha như hắn. Không sẽ làm bẩn hai từ “phụ thân” thiêng liêng quý giá kia.
Tuy rằng hắn ta cũng có vẻ bề ngoài gần giống cha nàng.
Tô Nhân Vũ nhìn thấy Tô Mạt bên cạnh cười lạnh trong lòng lại càng căm tức, vừa ngượng vừa phận nộ, bèn quát: “ Người đâu, đem nha đầu kia về viện, không có việc gì cấm ra khỏi cửa, khôn hồn ở yên chỗ đó !”
Sau đó hắn lại bế Tô Hinh Nhi lên dỗ nàng ta ngủ, tự mình bế nàng đi về. Mãi đến đêm mới quay về phòng Vương phu nhân.
Vương phu nhân bị bệnh, nằm bất mãn trên giường sưởi, một bộ dạng chán nản : " Lão gia, chính là lỗi của thiếp, thiếp vốn nghĩ rằng tam tiểu thư không còn nương bên cạnh. Chúng ta thân là phụ mẫu nên cưng chiều nàng ta nhiều một chút.
Trời đất làm chứng, thiếp đối với nàng ta, Nhu Nhi, Văn Nhi đều như nhau, Nhu Nhi và Văn Nhi lúc nhỏ cũng là được sủng ái như vậy mà lớn lên, hiện tại bọn chúng đều hiểu chuyện, nghe lời, hiếu thuận phụ mẫu. Ai mà biết, đối xử với tam tiểu thư như vậy đổi lại được là sự đối đáp này.Thiếp không dám mơ nàng ta coi thiếp là thân nương, bề ngoài vẫn nên vui vẻ là thiếp an ủi rồi. hừ…..xem ra lòng tốt của thiếp lại bị coi là lòng lang dạ thú, thôi đi thôi đi, về sau tất cả mọi người đều buông tay, để một mình lão gia sủng ái là được. Như vậy giả như sau này tính tam tiểu thư vẫn như vậy thì tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu thiếp.”
Phu nhân nói ra nhưng lời này dường như vắt hết sức lực, liền nhắm mắt lại.
Lý mụ mụ liện tục dập đầu như đập tỏi, nghe hiểu rõ lời Vương phu nhân, từ nay về sau bà ta biết sẽ không thể sống yên lành được.
Tô Nhân Vũ cúi đầu nhìn tam tiểu thư, lại hồi phục dáng vẻ hiền lành ôn hòa, hắn ôm lấy nữ nhi ôn nhu nói “ Bảo bối đừng sợ!”
Tam tiểu thư khóc òa lên “ Phụ thân, phụ thân, nữ nhi cứ nghĩ ngài chỉ cần tiểu nghiệt chủng kia không cần nữ nhi nữa…huhu….nữ nhi rất sợ !”
Tô Nhân Vũ bị nàng ta khóc đến nỗi rối bời lên, hất tay :"Đem lão khất bà này và Tử Diên trông giữ cẩn thận, sau này ta sẽ tự tra xét "
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn, người nam nhân này rất bất công, hắn có nhiều hài tử như vậy nhưng lại chỉ nhìn đến độc nhất một đứa.
Bản thân kiếp trước được ông nội cưng chiều, cha yêu thương chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy? Chính là bản thân cũng không thèm khát người cha như hắn. Không sẽ làm bẩn hai từ “phụ thân” thiêng liêng quý giá kia.
Tuy rằng hắn ta cũng có vẻ bề ngoài gần giống cha nàng.
Tô Nhân Vũ nhìn thấy Tô Mạt bên cạnh cười lạnh trong lòng lại càng căm tức, vừa ngượng vừa phận nộ, bèn quát: “ Người đâu, đem nha đầu kia về viện, không có việc gì cấm ra khỏi cửa, khôn hồn ở yên chỗ đó !”
Sau đó hắn lại bế Tô Hinh Nhi lên dỗ nàng ta ngủ, tự mình bế nàng đi về. Mãi đến đêm mới quay về phòng Vương phu nhân.
Vương phu nhân bị bệnh, nằm bất mãn trên giường sưởi, một bộ dạng chán nản : " Lão gia, chính là lỗi của thiếp, thiếp vốn nghĩ rằng tam tiểu thư không còn nương bên cạnh. Chúng ta thân là phụ mẫu nên cưng chiều nàng ta nhiều một chút.
Trời đất làm chứng, thiếp đối với nàng ta, Nhu Nhi, Văn Nhi đều như nhau, Nhu Nhi và Văn Nhi lúc nhỏ cũng là được sủng ái như vậy mà lớn lên, hiện tại bọn chúng đều hiểu chuyện, nghe lời, hiếu thuận phụ mẫu. Ai mà biết, đối xử với tam tiểu thư như vậy đổi lại được là sự đối đáp này.Thiếp không dám mơ nàng ta coi thiếp là thân nương, bề ngoài vẫn nên vui vẻ là thiếp an ủi rồi. hừ…..xem ra lòng tốt của thiếp lại bị coi là lòng lang dạ thú, thôi đi thôi đi, về sau tất cả mọi người đều buông tay, để một mình lão gia sủng ái là được. Như vậy giả như sau này tính tam tiểu thư vẫn như vậy thì tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu thiếp.”
Phu nhân nói ra nhưng lời này dường như vắt hết sức lực, liền nhắm mắt lại.
Tô Nhân Vũ thẹn trong lòng
nói :"Nàng cũng quy chụp ta như thế, ta lại không nói là nghi ngờ nàng, đều
là do bà mụ đó xúi bẩy thôi. "
Vương phu nhân cười lạnh :"Nếu đã như vậy sao không đem bà mụ đó đánh chết đi hoặc là đem áp giải ra quan phủ, nô tài điêu ngoa xúi bẩy, hại không biết bao nhiêu gia đình a. "
Tô Nhân Vũ rất có điểm khó xử : “ Hinh Nhi uống quen sữa của bà ta, lại trông nom Hưng Nhi từ nhỏ, ngay tức khắc từ bỏ thói quen đó. Qua hai năm lớn chút nữa thì tốt. Ngày thường nếu nàng quan tâm hơn chút sẽ chưa tới mới mức quá hư hỏng.”
Vương phu nhân hừ lạnh : " Đúng, đều là do thiếp không quan tâm chú ý. Cưng chiều nàng ta thì nói thiếp làm hư nàng. Đối xử hơi lạnh nhạt chút lại nói thiếp không coi như con ruột. Thiếp thấy oan ức chết mất thôi, rốt cuộc phải làm sao mới là đúng đây."
Tô Nhân Vũ vậy mà lại không có lời nào để chống đỡ mãi mới nói :"Chính là đối xử giống với Nhu Nhi là được. "
Vương phu nhân ngay lập tức ngồi dậy : " Nếu mà như vậy, Nhu Nhi dám đánh đổ giá cắm nến làm cháy y phục của các tỷ tỷ , lại dám hãm hại muội muội, thiếp ngay lập tức đánh chết nàng ta tại chỗ. Bà vú dám xúi giục tiểu thư , ngấm ngầm chửi mắng sau lưng chủ mẫu, xúi giục chủ tử lấy đồ đạc đi bán lấy tiền đánh bạc uống rượu, thiếp lập tức giải đi quan phủ. Nếu lão gia có một chút băn khoăn đến thể diện của chính thất thì nên biết thiếp cư xử như vậy có điều gì không đúng sao?”
Tô Nhân Vũ nhíu mày : " Hinh Nhi mới chỉ là đứa nhỏ, sẽ không hư hỏng như vậy, tuyệt đối sẽ không thế, nữ nhi bất quá chỉ bướng bỉnh , kiêu căng chút thôi."
Vương phu nhân cười lạnh không ngớt : " Chính điểm này tiểu nha đầu đó có gì giống với Cố Di nương chứ?"
Một khi nhắc đến Cố Di nương, Tô Nhân Vũ trên trán trĩu nặng đôi lông mày nhíu lại ngưng đọng sự đau đớn, thân hình hắn khẽ lảo đảo, cất giọng lạnh lùng : " Như vậy thì làm sao? Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của ta, ai có thể động đến nó?"
Vương phu nhân nằm xuống : " Như vậy là tốt rồi! Quốc công gia là lớn nhất sao? Về sau nàng ta không cần xuất giá sao? Quốc công gia có thể quản đến nữ nhi đã gả đi sao chứ?"
Tô Nhân Vũ giận giữ phất tay áo bỏ đi.
Vương phu nhân liên tục cười lạnh, trong mắt lấp lánh tia nhìn âm hiểm hung ác, nàng ta muốn đợi xem, đợi đến khi hắn ta biết được sự thật, hắn sẽ ra sao?
Hừ ! muốn đấu với nàng sao? Còn kém xa!
Nàng ta sai nha hoàn bên cạnh mình là Hỷ Thước đi thăm tứ tiểu thư, đem cho tiểu nha đầu ít điểm tâm, thuốc mỡ, nói chính là thay phu nhân đem qua, phu nhân trong lòng thương yêu nàng, chỉ cần lão gia hết tức giận sẽ lại đón nàng tới.
Vương phu nhân cười lạnh :"Nếu đã như vậy sao không đem bà mụ đó đánh chết đi hoặc là đem áp giải ra quan phủ, nô tài điêu ngoa xúi bẩy, hại không biết bao nhiêu gia đình a. "
Tô Nhân Vũ rất có điểm khó xử : “ Hinh Nhi uống quen sữa của bà ta, lại trông nom Hưng Nhi từ nhỏ, ngay tức khắc từ bỏ thói quen đó. Qua hai năm lớn chút nữa thì tốt. Ngày thường nếu nàng quan tâm hơn chút sẽ chưa tới mới mức quá hư hỏng.”
Vương phu nhân hừ lạnh : " Đúng, đều là do thiếp không quan tâm chú ý. Cưng chiều nàng ta thì nói thiếp làm hư nàng. Đối xử hơi lạnh nhạt chút lại nói thiếp không coi như con ruột. Thiếp thấy oan ức chết mất thôi, rốt cuộc phải làm sao mới là đúng đây."
Tô Nhân Vũ vậy mà lại không có lời nào để chống đỡ mãi mới nói :"Chính là đối xử giống với Nhu Nhi là được. "
Vương phu nhân ngay lập tức ngồi dậy : " Nếu mà như vậy, Nhu Nhi dám đánh đổ giá cắm nến làm cháy y phục của các tỷ tỷ , lại dám hãm hại muội muội, thiếp ngay lập tức đánh chết nàng ta tại chỗ. Bà vú dám xúi giục tiểu thư , ngấm ngầm chửi mắng sau lưng chủ mẫu, xúi giục chủ tử lấy đồ đạc đi bán lấy tiền đánh bạc uống rượu, thiếp lập tức giải đi quan phủ. Nếu lão gia có một chút băn khoăn đến thể diện của chính thất thì nên biết thiếp cư xử như vậy có điều gì không đúng sao?”
Tô Nhân Vũ nhíu mày : " Hinh Nhi mới chỉ là đứa nhỏ, sẽ không hư hỏng như vậy, tuyệt đối sẽ không thế, nữ nhi bất quá chỉ bướng bỉnh , kiêu căng chút thôi."
Vương phu nhân cười lạnh không ngớt : " Chính điểm này tiểu nha đầu đó có gì giống với Cố Di nương chứ?"
Một khi nhắc đến Cố Di nương, Tô Nhân Vũ trên trán trĩu nặng đôi lông mày nhíu lại ngưng đọng sự đau đớn, thân hình hắn khẽ lảo đảo, cất giọng lạnh lùng : " Như vậy thì làm sao? Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của ta, ai có thể động đến nó?"
Vương phu nhân nằm xuống : " Như vậy là tốt rồi! Quốc công gia là lớn nhất sao? Về sau nàng ta không cần xuất giá sao? Quốc công gia có thể quản đến nữ nhi đã gả đi sao chứ?"
Tô Nhân Vũ giận giữ phất tay áo bỏ đi.
Vương phu nhân liên tục cười lạnh, trong mắt lấp lánh tia nhìn âm hiểm hung ác, nàng ta muốn đợi xem, đợi đến khi hắn ta biết được sự thật, hắn sẽ ra sao?
Hừ ! muốn đấu với nàng sao? Còn kém xa!
Nàng ta sai nha hoàn bên cạnh mình là Hỷ Thước đi thăm tứ tiểu thư, đem cho tiểu nha đầu ít điểm tâm, thuốc mỡ, nói chính là thay phu nhân đem qua, phu nhân trong lòng thương yêu nàng, chỉ cần lão gia hết tức giận sẽ lại đón nàng tới.
Rất nhanh Hỷ Thước đã quay về
bẩm báo với Vương phu nhân : " Phu nhân, nô tỳ thấy tứ tiểu thư đừng nghĩ
nàng ta còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Như hiện giờ ở trong phòng không
khóc không nháo, nô tỳ đi đến đó, nàng ta còn hỏi thăm ngược lại phu nhân. Tứ
tiểu thư nói do nàng ta không tốt, khiến lão gia nổi giận nên mới trút giận lên
người phu nhân. Nàng ta vốn phải cúi đầu nhận tội nhưng sợ phu nhân không biết
ăn nói với lão gia ra sao vì vậy chỉ biết ở nơi đó hướng về tòa viện của phu
nhân dập đầu ba cái. "
Rất nhanh Hỷ Thước đã quay về bẩm báo với Vương phu nhân : " Phu nhân, nô tỳ thấy tứ tiểu thư đừng nghĩ nàng ta còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Như hiện giờ ở trong phòng không khóc không nháo, nô tỳ đi đến đó, nàng ta còn hỏi thăm ngược lại phu nhân. Tứ tiểu thư nói do nàng ta không tốt, khiến lão gia nổi giận nên mới trút giận lên người phu nhân. Nàng ta vốn phải cúi đầu nhận tội nhưng sợ phu nhân không biết ăn nói với lão gia ra sao vì vậy chỉ biết ở nơi đó hướng về tòa viện của phu nhân dập đầu ba cái. "
Vương phu nhân sụt sịt nói : " Tứ nha đầu thật là đứa nhỏ hiểu lí lẽ, haizz ta thật lòng thương nó."
Hỷ Thước muốn nói lại thôi, chỉ nói :"Phu nhân vẫn là nên bảo trọng thân thể, những năm nay phu nhân vì Tống phủ lao tâm lao lực, nếu lão gia đã không hiểu được, đến nô tỳ đều …… "
Phu nhân cúi đầu lau nước mắt, nàng ta càng ngày càng thấy xót xa, lau nước mắt hỏi : " Lão gia đi đâu rồi?"
Hỷ Thước thấp giọng nói: “ Trước là đi qua chỗ tam tiểu thư, dỗ dành tam tiểu thư ngủ xong, hiện đang ở chỗ Lâm Di nương.”
Vương phu nhân liên tục hừ lạnh : " Ta đã nói nàng ta là hồ ly tinh, ngày thường ngấm ngầm mưu tính, cũng biết lợi dụng cơ hội này lôi kéo lão gia.”
Hỷ Thước khuyên nhủ : " Phu nhân xin bớt giận, nói thế nào nàng ta cũng là Di nương mà thôi. Phu nhân còn có thiếu gia nữa, dù thế nào nàng ta cũng không thể vượt qua được phu nhân , chỉ cậy mình trẻ trung khiến lão gia vui vẻ!”
Vương phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm vào Hỷ Thước, năm nay Hỷ Thước cũng 17 rồi, da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, cánh môi đỏ tươi, cũng được coi là mỹ nhân.
Đại nha hoàn hồi môn của nàng năm đó, một người là Dương Di nương, những người khác dựa vào tuổi tác đều tặng cho các người quản gia lớn nhỏ trong Tô phủ. Cũng là những người đắc lực trong Tô phủ hiện tại, quản lý các sự vụ trong phủ. Hỷ Thước và vài nha hoàn trẻ trung khác chính là sau này mới mua về, từ nhỏ đã bồi dưỡng, nhoáng một cái đã hơn 10 năm qua đi, quan hệ chủ tớ có thể nói là thật tâm thật ý.
Nàng ngắm Hỷ Thước rất lâu, Dương Di nương ôn nhu dịu dàng, Lâm Di nương xinh tươi dễ thương, Hỷ Thước lại trong sáng thanh lệ, mỗi người đều có ưu điểm, nếu mà có thể hấp dẫn được ánh mắt của Tô Nhân Vũ, chính là một chủ ý tốt.
Để Hỷ Thước đi quyến rũ Tô Nhân Vũ, tự nhiên sẽ bỏ hồ ly tinh Lâm Di nương kia sang một bên, Hỷ Thước là người của nàng, đương nhiên cũng sẽ dễ khống chế.
Nhưng việc này cũng không nên quá gấp gáp. Nếu không sẽ làm cho Tô Nhân Vũ phản cảm, cần phải vạch kế hoạch kĩ càng.
Rất nhanh Hỷ Thước đã quay về bẩm báo với Vương phu nhân : " Phu nhân, nô tỳ thấy tứ tiểu thư đừng nghĩ nàng ta còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Như hiện giờ ở trong phòng không khóc không nháo, nô tỳ đi đến đó, nàng ta còn hỏi thăm ngược lại phu nhân. Tứ tiểu thư nói do nàng ta không tốt, khiến lão gia nổi giận nên mới trút giận lên người phu nhân. Nàng ta vốn phải cúi đầu nhận tội nhưng sợ phu nhân không biết ăn nói với lão gia ra sao vì vậy chỉ biết ở nơi đó hướng về tòa viện của phu nhân dập đầu ba cái. "
Vương phu nhân sụt sịt nói : " Tứ nha đầu thật là đứa nhỏ hiểu lí lẽ, haizz ta thật lòng thương nó."
Hỷ Thước muốn nói lại thôi, chỉ nói :"Phu nhân vẫn là nên bảo trọng thân thể, những năm nay phu nhân vì Tống phủ lao tâm lao lực, nếu lão gia đã không hiểu được, đến nô tỳ đều …… "
Phu nhân cúi đầu lau nước mắt, nàng ta càng ngày càng thấy xót xa, lau nước mắt hỏi : " Lão gia đi đâu rồi?"
Hỷ Thước thấp giọng nói: “ Trước là đi qua chỗ tam tiểu thư, dỗ dành tam tiểu thư ngủ xong, hiện đang ở chỗ Lâm Di nương.”
Vương phu nhân liên tục hừ lạnh : " Ta đã nói nàng ta là hồ ly tinh, ngày thường ngấm ngầm mưu tính, cũng biết lợi dụng cơ hội này lôi kéo lão gia.”
Hỷ Thước khuyên nhủ : " Phu nhân xin bớt giận, nói thế nào nàng ta cũng là Di nương mà thôi. Phu nhân còn có thiếu gia nữa, dù thế nào nàng ta cũng không thể vượt qua được phu nhân , chỉ cậy mình trẻ trung khiến lão gia vui vẻ!”
Vương phu nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm vào Hỷ Thước, năm nay Hỷ Thước cũng 17 rồi, da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, cánh môi đỏ tươi, cũng được coi là mỹ nhân.
Đại nha hoàn hồi môn của nàng năm đó, một người là Dương Di nương, những người khác dựa vào tuổi tác đều tặng cho các người quản gia lớn nhỏ trong Tô phủ. Cũng là những người đắc lực trong Tô phủ hiện tại, quản lý các sự vụ trong phủ. Hỷ Thước và vài nha hoàn trẻ trung khác chính là sau này mới mua về, từ nhỏ đã bồi dưỡng, nhoáng một cái đã hơn 10 năm qua đi, quan hệ chủ tớ có thể nói là thật tâm thật ý.
Nàng ngắm Hỷ Thước rất lâu, Dương Di nương ôn nhu dịu dàng, Lâm Di nương xinh tươi dễ thương, Hỷ Thước lại trong sáng thanh lệ, mỗi người đều có ưu điểm, nếu mà có thể hấp dẫn được ánh mắt của Tô Nhân Vũ, chính là một chủ ý tốt.
Để Hỷ Thước đi quyến rũ Tô Nhân Vũ, tự nhiên sẽ bỏ hồ ly tinh Lâm Di nương kia sang một bên, Hỷ Thước là người của nàng, đương nhiên cũng sẽ dễ khống chế.
Nhưng việc này cũng không nên quá gấp gáp. Nếu không sẽ làm cho Tô Nhân Vũ phản cảm, cần phải vạch kế hoạch kĩ càng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment