CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 99 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 99: CHIẾN THẦN BẤT TỬ 1
Cơn mưa cuối thu như một ngọn thác trút xuống căn cứ quân sự nằm sâu trong
hẻm núi, khiến cảnh vật nhuốm một vẻ xơ xác, tiêu điều. Nằm sâu trong căn cứ là
một tòa biệt thự màu xanh đậm, cảnh vật vô cùng trang nhã, vắng lặng.
Cố Triệt chắp hai tay sau lưng đứng dưới mái hiên màu xám, nước mưa nhỏ
xuống đất tong tỏng, anh nhìn màn mưa bụi mịt mờ giăng khắp núi, đột nhiên nói
với người hầu đứng bên cạnh:
“Đã bao lâu tôi chưa ra chiến trường rồi?”
Người hầu không ngẩng lên, đáp:
“Từ lúc ngài nhậm chức Nguyên soái, đã là sáu năm mười tháng rồi ạ.”
Gương mặt Cố Triệt trong trẻo hơn cả những giọt nước mưa ngoài hiên, anh
chậm rãi cúi đầu, nhìn hai tay mình sau lớp áo quân phục màu xanh đậm, lẩm bẩm:
“Ngoài kia, người ta nói sức chiến đấu của tôi và zombie cùng đứng
đầu đại lục ư?”
Người hầu đáp:
“Thưa vâng!”
“Tôi và hắn chưa từng giao đấu, sao có thể khẳng định như vậy?”
Cố Triệt nói.
“Nếu đấu tay đôi với hắn, có lẽ cũng không đến nỗi tồi.”
Người hầu cười, nói:
“Nhất định đó sẽ là một trận đấu kinh thiên động địa.”
Thấy Cố Triệt im lặng không nói gì nữa, người hầu bèn hỏi sang chuyện
khác:
“Nguyên soái, sáng nay, Thượng tá Hứa Mộ Triều đã trở về căn cứ. Có cần gọi
cô ấy đến đây không?”
Cố Triệt mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại:
“Sáng nay ư?”
Người hầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã qua mười hai giờ trưa, bèn
nói:
“Vâng... Nghe nói cô ấy bị thương, dáng vẻ cực kì mệt mỏi, vừa về đến phòng
đã lăn ra ngủ luôn, cho nên không tới báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với Nguyên
soái được. Ngài có cần thuộc hạ...”
Cố Triệt im lặng một lát rồi nói:
“Để cô ấy ngủ cho đủ rồi hãy gọi tới.”
Buổi chiều, theo lời đề nghị của ủy ban tác chiến, hội nghị tổng kết chiến
dịch Khang Đô được gấp rút tổ chức.
Tư lệnh Thôi – Thống soái đại quân tây lộ, người phụ trách cứu viện Khang
Đô – chính là một trong những vị anh hùng và nhân vật chính của hội nghị lần
này. Thân là tướng tài của Cố Nguyên soái, Tư lệnh Thôi năm nay bốn mươi hai
tuổi, gia thế hiển hách, dụng binh điêu luyện, vững vàng, có uy danh cực cao
trong quân đội. Đối với ông ta, đám người Quan Duy Lăng chỉ đáng xếp vào hàng
con cháu. Năm ngoái, trong cuộc chiến với zombie, ông ta cũng lập được rất
nhiều công lao hiển hách.
Thế nhưng ông ta lại rất hợm hĩnh, tự phụ, luôn xem thường thú tộc. Mặc dù
luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh của Cố Nguyên soái một cách vô điều kiện nhưng đối
với thú tộc, ông ta vẫn giữ thái độ kinh thường.
Vậy mà hôm nay, Tư lệnh Thôi vốn cao ngạo là thế mà lúc bước vaò phòng họp,
thấy Tư lệnh Mộ Đạt đã ngồi đó thì lại lần đầu tiên mỉm cười khách sao, khiến
Mộ Đạt có chút kinh ngạc.
Nguyên soái có lời khen ngợi Tư lệnh Thôi và Tư lệnh Mộ Đạt, chỉ huy quân
tiên phong Hứa Mộ Triều. Mà trong trận chiến này, Tư lệnh Thôi là người dẫn đầu
quân cứu viện, bao vây đại quân người máy ở Khang Đô, tiêu diệt được hơn một
vạn người máy, ép địch phải rút lui tới hàng trăm dặm, có thể nói là người lập
công đầu.
Song khi Nguyên soái đang hết lời khen ngợi ông ta thì ông ta lại ho khan
hai tiếng, nói:
“Ngài Nguyên soái, tôi có ý kiến khác.”
Cố Nguyên soái lẳng lặng nhìn ông ta.
“Người lập công đầu trong chiến dịch lần này là hai người khác chứ không
phải là tôi.”
Vẻ mặt ông ta trông rất nghiêm túc. Mọi người tò mò, nín thở chờ đợi câu
nói tiếp theo của ông ta.
“Người đầu tiên đương nhiên là ngài, Nguyên soái.”
Ông ta mỉm cười.
“Người máy vốn luôn vô cùng cẩn trọng trong việc dụng binh, thế mà
lần này lại như nổi điên tấn công ồ ạt vào Khang Đô mà không suy tính gì, có
thế quân ta mới có thể bao vây bọn chúng thuận lợi như vậy. Thuộc hạ nghĩ, chắc
chắn là ngài Nguyên soái đã dùng mưu kế gì đó để dẫn dụ người máy đến. Tư lệnh
tôi đây chỉ hưởng sái công lao của ngài mà thôi.”
Cố Triệt im lặng không nói, Tạ Mẫn Hồng nhìn vẻ mặt của Cố Triệt, cười
nói:
“Thế mà Tư lệnh Thôi cứ luôn miệng nói là mình vụng mồm vụng miệng.”
Các tướng lĩnh khác nghe thấy vậy thì bật cười, tuy nhiên những lời
Tư lệnh Thôi nói không khỏi làm cho họ thắc mắc, vậy mà nhìn ngài Nguyên soái
thì có vẻ như anh không có ý muốn giải thích việc này.
“Vị thứ hai là ai?”
Có người hỏi. Mọi người đều cho rằng đó là Mộ Đạt.
Tư lệnh Thôi im lặng giây lát, trên gương mặt vị quân nhân cao ngạo, lạnh
lùng này lại lộ vẻ xúc động hiếm thấy. Sau đó, ông ta nói:
“Người thứ hai, chính là Thượng tá Hứa Mộ Triều.”
Rồi ông ta lấy từ trong túi ra một lõi chip điện tử, nói một cách
chậm rãi mà rõ ràng:
“Sở dĩ quân ta có thể gây ra tổn thất nặng nề cho quân địch là nhờ có đội
quân của Hứa Mộ Triều đã bằng mọi giá giữ chân bọn chúng trong vòng năm tiếng
đồng hồ. Chắc các vị có thể tưởng tượng tình hình chiến sự khó khăn, khốc liệt
đến mức nào. Đây là những hình ảnh quay được từ ống kính laser tầm xa khi quân
ta đến ngoại thành Khang Đô.”
Ông ta nhìn sang Cố Triệt, nói tiếp:
“Tuy chỉ có hơn mười phút thôi nhưng nếu các vị không ngại, tôi muốn các vị
cùng tôi xem lại những hình ảnh này.”
Cố Triệt khẽ gật đầu. Tạ Mẫn Hồng tiếp nhận lõi chip, cắm vào màn hình tinh
thể lỏng 3D treo lơ lửng trên không.
Tư lệnh Thôi bỗng ngần ngừ nói:
“Nhập ngũ đã hơn hai mươi năm, người khiến tôi phải thực lòng tôn kính gần
như là đếm trên đầu ngón tay... Không ngờ hôm nay, tôi lại được cảm nhận cái
gọi là tinh thần thép của quân nhân từ một phụ nữ thú tộc.”
Ai nấy đều biến hẳn sắc mặt. Cho tới bây giờ, chưa từng có ai được Tư lệnh
Thôi khen ngợi đến mức này. Rốt cuộc đó là hình ảnh như thế nào mà lại có thể
khiến người quân nhân cao ngạo này cũng phải chấn động trong lòng?
Rất nhanh sau đó, trên màn hình hiện lên hình ảnh bầu trời phủ một lớp tro
bụi mịt mù. Đập vào mắt người xem là một màu xám bạc ập tới như thuỷ triều,
giăng khắp nơi nơi. Tập trung nhìn kỹ mới thấy đó là cả một quân đoàn người máy
đông như kiến cỏ.
Hình ảnh được phóng to lên, lướt qua lớp lớp binh đoàn người máy, nổi bật
trong khung hình tràn lan màu xám bạc là một vạt màu xanh dương vô cùng bắt
mắt.
Màu xanh dương, màu quân phục của quân đội loài người. Sau khi thú tộc quy
thuận loài người, quân phục của họ đã đổi từ đen sang xanh, coi như là quân
liên minh. Đây chính là toán quân chủ lực cuối cùng của người thú, ước chừng có
mấy trăm binh sĩ đang bị đám người máy hung hãn bao vây.
Mặc dù biết rõ cuộc chiến này đã diễn ra vào mấy ngày trước rồi, thế nhưng
khi nhìn lại những hình ảnh này, các tướng lĩnh ngồi đây không khỏi toát mồ hôi
lạnh. Đối với người máy thì đây là một trận chiến tiêu diệt, còn đối với người
thú thì lại là một trận chiến tiêu hao[1]. Bởi người máy giống như những khối
kim loại cứng rắn khổng lồ không ngừng bao vây người thú, tại những nơi đánh
giáp lá cà, bên cạnh vô số người máy ngã xuống là vô vàn xác thú binh tử trận.
[1] Chiến tranh tiêu hao là một chiến thuật quân sự được
một bên sử dụng để thắng cuộc chiến bằng cách làm suy yếu đối phương tới mức
sụp đổ khi thiệt hại liên tục về người và trang thiết bị.
Quan sát kĩ thì thấy đám người máy trầm lặng vô tình kia hoàn toàn không
quan tâm tới sự tiêu hao quân số, mà cứ hết lần này đến lần khác bổ sung lực
lượng. Rõ ràng bọn chúng mang trong mình ý đồ bắt sống người nào đó trong vòng
vây, nếu không chỉ cần một quả bom là đã đủ để tiêu diệt hơn một nửa đám thú
binh rồi.
Bên cạnh đó, thú tộc cũng không kém cạnh, ai nấy đều hết sức dũng mãnh, từ
thú lớn, bán thú đến hổ trắng biến dị đều có vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Song khi
ống kính máy quay lướt qua gương mặt họ rồi thì có thể thấy ai cũng lộ vẻ mệt
mỏi, tuyệt vọng khó mà che giấu nổi.
Đúng vậy, dưới sức ép của việc liên tục chiến đấu với đội quân người máy
hùng mạnh, có quân đội nào giữ vững được ý chí kiên cường, tinh thần bất khuất
không ngừng nghỉ? Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, trong tình huống không
có viện binh mà bọn họ vẫn chống đỡ được hơn ba tiếng đồng hồ, quả thật không
dễ dàng.
Bất kì sĩ quan có kinh nghiệm nào cũng có thể nhận ra là nhóm thú binh này
đã sức cùng lực kiệt. Cơ thể mệt mỏi mà tinh thần dường như cũng đã hoàn toàn
rệu rã. Với sự chênh lệch về binh lực, cộng thêm trạng thái tinh thần và thể
xác như vậy, bọn họ đã cầm chắc sự thất bại thảm hại. Đã vậy, quân cứ viện của
Tư lệnh Thôi phải hai giờ sau mới tới, phá vòng vây xông vào trong thành. Rốt
cuộc binh đoàn người thú của Hứa Mộ Triều đã làm thế nào để vượt qua hai giờ
còn lại?
Rất nhanh sau đó, họ đã có câu trả lời.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment