CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 97 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH


CHƯƠNG 97 : LÍNH TIÊN PHONG - CON TỐT THÍ

Mưa tạnh dần. Vua zombie và đám thuộc hạ rời khỏi nơi sản xuất của người máy. Cả căn cứ chỉ còn lại những khối kim loại cứng ngắc, lạnh lẽo.

Trên bầu trời xanh trong không một gợn mây, xuất hiện một chiếc cầu vồng rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng trời trải dài mấy nghìn dặm. Phía xa, dường như có tiếng súng nổ và tiếng chém giết mơ hồ truyền đến, phải chăng ở nơi đó đang diễn ra cảnh san bằng lãnh địa vô cùng khốc liệt giữa binh đoàn người máy và đội quân loài người.

Mà nơi này, trong căn nhà xưởng bám đầy muội đen, tiếng gầm rú của máy móc cũng dần ngừng lại. Toàn bộ căn cứ trở nên hết sức yên tĩnh.

“Cộp cộp...” 
Tiếng bước chân vang lên. Một quân nhân cao lớn trong bộ quân phục màu xanh sải những bước dài ra khỏi nhà xưởng. Một cô gái trong bộ quần áo đỏ thẫm lẳng lặng đi bên cạnh.

Trên mặt đất phía sau lưng họ, dưới ánh mặt trời buổi chiều chao nghiêng là hai bóng đen khổng lồ như ma quỷ đang giơ nanh múa vuốt.

Thân thể làm từ kim loại, giống như một con quái vật tám vuốt, khổng lồ và dữ tợn. Nửa thân trên màu lúa mạch, rắn chắc như được sinh trưởng tự nhiên từ sắt thép, chậm rãi vặn vẹo theo từng bước đi. Cánh tay to khỏe khiêng hỏa tiễn xung kích, trên khuôn mặt của con người là đôi mắt màu đỏ sậm, trống rỗng, vô hồn. Chỉ có điều khi bước đi, từ những chỗ da thịt nối liền máy móc kim loại dấy lên cơn đau nhức tột cùng khiến khuôn mặt bọn họ vô thức hiện lên vẻ thống khổ.

Thế nhưng điều này cũng không thể cản trở bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, rời khỏi nhà xưởng, đến trước mặt Minh tướng quân, yên lặng xếp thành hàng.

Nơi chân trời, ánh tịch dương đỏ rực màu máu, khói lửa mịt mù.

Đây là một trận công đồn thường thấy tại một thị trấn ven chiến trường giữa loài người và người máy.

Trận chiến đã diễn ra được một giờ đồng hồ. Hai bên vẫn giữ khoảng cách xa, tấn công bằng tên lửa, hiện đang ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại. Thế rồi người máy bất ngờ chuyển hướng, dưới sự yểm trợ của hỏa lực, bộ binh bắt đầu tấn công.

“Mẹ kiếp bọn người máy khốn nạn! Chúng mày chỉ là đống sắt vụn mà thôi! Ông đây không tin là không thể đánh lại chúng mày!”

Phụ trách phòng thủ là một viên đội trưởng tuổi ngoài bốn mươi. Ông ta đã chán ngấy cảnh nhìn đám người máy màu xám bạc lởn vởn ở phía xa, không kìm được quay đầu khiển trách binh lính cấp dưới:
 “Lấy lại tinh thần cho tôi! Đừng để ông đây phải mất mặt!”

“Rõ, thưa đội trưởng!”
 Chi đội này có tiếng là dũng mãnh và thiện chiến, cho nên mới được bộ tư lệnh phái đến tiền tuyến chống lại sự tiến công của người máy. Mặc dù cuộc chiến này rất cam go, người máy không dễ gì bị phá huỷ, nhưng sau nhiều ngày chiến đấu, chi đội này vẫn chưa từng lùi bước.

Chỉ có điều khi đám người máy màu xám bạc kia ồ ạt tiến lên như thủy triều, ánh mặt trời soi tỏ từng khuôn mặt vô hồn ấy thì thần sắc của binh lính loài người bỗng chốc thay đổi. Mọi thứ dường như lắng lại, ai nấy đều nín thinh, hãi hùng. Ngay cả viên đội trưởng hiếu chiến cũng sửng sốt, điếu xì gà hút dở trên tay rơi xuống đất, trong đôi mắt hổ dữ tợn tràn ngập vẻ đau đớn, phẫn nộ.

Đám người máy càng lúc càng gần. Không, phải gọi là những vật thể dị dạng nửa người nửa máy mới đúng. Bọn chúng cao tới hai mét, năm mét, rồi tám mét... Nửa thân người bị gắn chặt vào khối sắt thép vô tri. Làn da ngăm đen vì dãi dầu sương gió càng làm nổi bật cái màu xám lạnh ngắt của kim loại, khiến nó càng có vẻ sáng bóng, dẻo dai. Thân thể bọn họ vặn vẹo như loài bò sát, những gương mặt quen thuộc giờ đây không còn bất cứ cảm xúc nào nữa, chỉ như một đám quái vật từng bước, từng bước nhích tới gần trận địa, tới gần cách chiến hữu từng cùng bọn họ vào sinh ra tử.

“Oẹ...” 
Có người lính rốt cuộc không nhịn được nữa, khom người nôn thốc nôn tháo. Ngày càng có nhiều binh lính hoảng sợ la hét: 
“Trương Vệ Quốc! Đó là Trương Vệ Quốc!” 
“Đội trưởng Chu! Đội trưởng Chu, anh hùng chiến đấu của Binh đoàn 45 kìa! Ôi trời ơi! Đội trưởng Chu!”

...

Viên đội trưởng trầm mặc, thân hình cường tráng bỗng chốc trở nên cứng đờ. Ông ta xoay người, nhặt điếu xì gà dưới đất lên, cũng chẳng quan tâm đến việc nó đã bám đầy bụi mà đưa lên miệng ngậm.

Điếu xì gà đã tắt, ông ta lẩy bẩy rút bật lửa ra, châm lại. Rít một hơi thật sâu, viên đội trưởng không giấu nổi vẻ xót xa, đau đớn tộn cùng, dứt khoát ra lệnh: 
“Mẹ kiếp! Phản công!”

Đám lính bị tiếng thét chói tai đầy phẫn nộ của đội trưởng làm cho chấn động.

“Nhớ kỹ cho tôi, không được chạy trốn! Quyết không được rút lui dù chỉ một bước!” 
Ông ta hung hăng nói. 
“Nếu bản thân vô dụng mà bị bắt thì, mẹ kiếp, phải dứt khoát tự sát ngay cho ông.”

Hứa Mộ Triều chưa từng nghĩ mình lại ra chiến trường nhanh như vậy. Cô vác trên vai khẩu pháo cối laser, ngước mắt nhìn những vật thể nửa người nửa máy đang vặn vẹo trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm. Cô thực sự không hiểu, tại sao Cố Triệt đã biết bản tính và phong cách tác chiến của cô rồi mà vẫn phái cô đến tham gia trận chiến ác liệt này?

Ngày hôm qua, như thường lệ, cô ở trong thư phòng giúp Cố Triệt thu dọn tài liệu. Có lẽ bởi vì cô là người hiểu rõ Minh Hoằng và đám người máy nhất nên ngày nào Cố Triệt cũng cho gọi cô và hai người Quan, Tạ đến thảo luận về tình hình tác chiến. Sau khi cuộc thảo luận kết thúc, Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng đều đã cáo lui, Cố Triệt cũng thu xếp về phòng nghỉ ngơi, Hứa Mộ Triều định cáo từ thì anh lại thản nhiên ra lệnh: 
“Thu dọn đi!”

Chuyện này cũng có thể coi là chuyện tốt, vì như vậy có nghĩa là Cố Triệt không còn coi cô là người ngoài nữa. Có điều trong mắt người khác, chuyện lại không hề đơn giản như vậy. Hứa Mộ Triều không chỉ là cô gái đầu tiên “ở trong phủ Nguyên soái” mà còn là người con gái đầu tiên “được Nguyên soái mang theo bên cạnh”. Không chỉ có hai vị Quan, Tạ kia nhìn cô bằng ánh mắt khác thường mà đám người hầu bên cạnh Nguyên soái cũng tỏ ra vô cùng khách khí đối với cô.

Điều này khiến Hứa Mộ Triều không khỏi suy nghĩ mông lung, Cố Triệt không có ý gì với cô đấy chứ? Cố Nguyên soái – thống lĩnh vĩ đại của loài người – lại có ý với một cô gái bán thú, chuyện này hết sức hoang đường!

Quả nhiên, ngày hôm qua, Cố Triệt đã tỏ rõ thái độ khiến Hứa Mộ Triều phải triệt để xoá bỏ mối nghi hoặc này.

Tình hình chiến sự ở tiền tuyến khiến toàn bộ tướng lĩnh loài người vô cùng lo lắng. Sự xuất hiện của đội quân nửa người nửa máy đã gây nên một ảnh hưởng không hề nhỏ tới cục diện trận chiến.

Mặc dù nhận được lệnh “chết cũng không được rút lui”, nhưng khi những binh sĩ loài người nhìn thấy anh em, đồng đội từng vào sinh ra tử với mình biến thành những cỗ máy vô tri, thì sự ảnh hưởng tâm lí này quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Sau vài ngày, tuy quân đội loài người vẫn giữ được trận địa nhưng số binh lính tử vong, bỏ trốn, thậm chí suy sụp tinh thần càng lúc càng tăng.

Vì thế, ở hội nghị tác chiến ngày hôm qua, Hứa Mộ Triều đã nêu ý kiến: 
“Hiện giờ cấp bách nhất vẫn là phải thắng một trận lớn để vực tinh thần quân sĩ dậy.”

Nói xong, cô chậm rãi đưa mắt nhìn quanh phòng hội nghị, các nam sĩ quan khi đối diện với ánh mắt trong veo của cô đều khẽ rùng mình một cái.

“Ý của tôi là để binh lính thú tộc đánh trận này.” 
Hứa Mộ Triều nhìn thẳng vào Cố Triệt. “Thú lớn có thể đối kháng với những cỗ máy khổng lồ. Để đối phó với năng lực chiến đấu hùng mạnh của người máy, chúng tôi có hổ trắng biến dị, có nắm đấm mạnh mẽ của bán thú, đủ để đập nát con chip trong đầu chúng. Hơn nữa, những người bị cải tạo đều không phải là người của thú tộc nên trong lòng thú binh sẽ không bị hoang mang nhiều.”

Tư lệnh Mộ Đạt đứng dậy nói: 
 “Nguyên soái, tôi tình nguyện nhận nhiệm vụ chỉ huy quân đoàn thú tộc.”

Tất cả mọi người đều dõi mắt chăm chú về phía Cố Triệt, chờ đợi thái độ của anh. Cố Triệt gật đầu, Tạ Mẫn Hồng nở nụ cười, rút một tập tài liệu từ trên bàn ra, nói: 
 “Hai người có suy nghĩ giống bộ tham mưu quá.”

Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt đồng thời ngẩng lên, tỏ vẻ bất ngờ.

“Nguyên soái đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chúng ta sẽ quyết chiến một trận ở Khang Đô.” 
Tạ Mẫn Hồng giao mệnh lệnh cho Mộ Đạt.

Cố Triệt nhìn Mộ Đạt, nói:
  “Chỉ cho phép thắng, không được phép bại.”

Mộ Đạt cung kính đưa hai tay tiếp nhận mệnh lệnh. 
 “Tôi lấy danh dự bán thú thề với ngài, nhất định chúng tôi sẽ đánh lui đội quân nửa người nửa máy ấy, sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”

Hứa Mộ Triều đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt kiên định của Mộ Đạt, trong lòng có chút khó chịu. Đây nhất định là một trận chiến đẫm máu, không biết sẽ có bao nhiêu người thú vùi thây nơi chiến trường. Nhưng cô và Mộ Đạt đã thương lượng từ trước rằng sẽ chủ động đề nghị với Cố Triệt để được thực hiện nhiệm vụ này.

Một là thú tộc và loài người sẽ tiến cùng tiến, lùi cùng lùi; hai là nếu trận đánh này thắng lớn, sẽ có một sự tác động cực lớn đối với thanh danh, địa vị lẫn sự hoà hợp giữa thú tộc và loài người.

Hứa Mộ Triều ân cần nhìn Mộ Đạt, nói: 
“Tư lệnh Mộ, bảo trọng! Tôi chờ tin tốt lành từ anh.”

Mộ Đạt gập tập tài liệu trong tay lại, ánh mắt có chút kì lạ nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều. 
 “Mộ Triều, Nguyên soái bổ nhiệm cô làm Phó tư lệnh...”

Hả, cái gì cơ? Phó tư lệnh? Bảo cô tham gia trận chiến đẫm máu này ư?

Cả thiên hạ đều biết Hứa Mộ Triều cô không am hiểu đánh trực diện kia mà. Trên thực tế, cô chưa từng trực tiếp đánh trận nào. Trước kia, khi thống lĩnh Đại đội 5, mỗi khi gặp phải đối thủ mạnh hơn, bọn cô đều chạy thoát thân từ sớm. Bây giờ, cô phải ra trận thế nào đây? Kinh nghiệm chiến đấu của Mộ Đạt dày dạn hơn cô nhiều, điểm này Mộ Đạt cũng biết kia mà.

Không riêng gì Hứa Mộ Triều, các sĩ quan khác cũng lộ vẻ nghi hoặc. Không phải theo như lời đồn đại thì cô gái bán thú này luôn ở bên Nguyên soái sao... Mặc dù trong lòng bọn họ, một cô gái bán thú như cô cũng không có gì đáng quan tâm lắm.

Hứa Mộ Triều nhìn Tạ Mẫn Hồng, muốn dò xét thực hư nhưng đối phương lại không thèm để ý, chỉ nhìn lại cô, cười tủm tỉm mà không hé răng nửa lời. Cô lại nhìn về phía Quan Duy Lăng, liền bắt gặp ánh mắt vừa thân thiết vừa phức tạp của anh ta. Thôi được rồi, thiếu tá Quan đương nhiên phải cảm thấy đối với một quân nhân, ra trận giết địch là chuyện không thể tránh khỏi, điều này cũng chẳng có gì kì quái.

Cô đành yên lặng nhìn Cố Triệt, tin rằng anh sẽ hiểu được ánh mắt của mình. Không ngờ Cố Triệt lại nói thẳng:
 “Phó soái chỉ là hữu danh vô thực.”

Ý Cố Triệt là trong trận chiến khốc liệt này, cô chỉ cần đi theo giúp đỡ Mộ Đạt thôi sao? Muốn cô xây dựng hình tượng người thủ lĩnh tài mạo song toàn của thú tộc chứ gì?

Đang đoán già đoán non, cô lại nghe thấy Cố Triệt thản nhiên nói: 
“Cô làm lính tiên phong. Không thể bỏ qua người dũng cảm, gan dạ như cô được. Người có sức chiến đấu đứng đầu thú tộc làm lính tiên phong là thích hợp nhất.”

Hứa Mộ Triều á khẩu. Lính tiên phong? Lính tiên phong chẳng phải là con tốt thí sao? Đó là chuyện ngu xuẩn nhất mà hơn một trăm năm qua cô chưa từng phải nếm trải.

Nhưng mà mệnh lệnh của Nguyên soái thì không thể không tuân theo. Qua chuyện này, cô có thể khẳng định rằng anh chẳng có cảm tình gì với mình. Còn chuyện lúc nào cũng mang theo cô bên mình chắc là vì anh sai bảo cô quen rồi, hoặc là cô dễ sai bảo hơn những người khác...

Trên thực tế, không chỉ có một mình Hứa Mộ Triều cảm thấy nghi hoặc.

Lúc Cố Triệt hạ bút viết mệnh lệnh này, Tạ Mẫn Hồng đã do dự một lát rồi hỏi:
 “Thương vong có lẽ sẽ rất lớn, để Hứa Mộ Triều đi trận này liệu có thích hợp không?”

“Thích hợp.”
 Cố Triệt tỏ vẻ rất kiên định.
“Sự có mặt của cô ấy sẽ khiến sĩ khí của thú tộc tăng cao.”

Đúng vậy, ai cũng biết Hứa Mộ Triều là người có uy lực nhất toàn thú tộc, nếu cô dẫn dắt đội quân tiên phong, hiệu quả đương nhiên sẽ rất cao, chỉ có điều...
“Lỡ như cô ấy có mệnh hệ gì...”
Tạ Mẫn Hồng ngập ngừng.
 “Chẳng phải ngài cũng muốn nghiên cứu sâu hơn về cô ấy sao?”

Cố Triệt yên lặng một lát rồi đáp bằng giọng ráo hoảnh:
“Cô ta không chết được đâu.”

“Tại sao?”
 Mặc dù biết là không nên hỏi nhiều nhưng Tạ Mẫn Hồng vẫn không kìm được sự tò mò.

Cố Triệt thản nhiên nói:
“Cô ta tuy là một kẻ ưa dối trá và ranh ma, nhưng khi cần thiết lại kiên cường hơn bất cứ ai... Cô ta sẽ không làm tôi thất vọng đâu.”

Trong khi bộ chỉ huy loài người lẳng lặng chờ đợi biểu hiện của binh đoàn thú tộc thì Hứa Mộ Triều đứng ở phòng tuyến của thành Khang Đô cũng hạ quyết tâm.

Huyết chiến, huyết chiến cái đầu anh ấy! Đấu trực diện, trực diện cái con khỉ mốc! Nếu Hứa Mộ Triều cô thực sự cam tâm tình nguyện trở thành con tốt thí thì sẽ bỏ họ Hứa, theo họ Cố luôn rồi.

Mộ Đạt nhìn vẻ mặt cay cú của cô, thở dài, nói: 
“Mộ Triều, đây là một trận quyết chiến vô cùng khốc liệt, một là ngươi sống, hai là ta chết, nếu cô không làm được thì cứ để tôi...”

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Ai muốn đánh trực diện chứ? Ai muốn ngươi chết ta sống chứ? Chẳng lẽ anh cũng giống như Cố Triệt, cho rằng tôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chỉ có thể làm lính tiên phong, làm con tốt thí thôi sao?”

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.