CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 96 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH


CHƯƠNG 96 : TRAO ĐỔI LỢI ÍCH


Anh trai kính mến!

Khi anh đọc được những dòng thư này, chắc hẳn em đã không còn trên cõi đời này nữa.

Trước khi đặt bút viết lá thư này, em cũng có chút thấp thỏm, bất an. Em đã bỏ đi nhiều năm như vậy, nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ cau mày, trách em bướng bỉnh. Vậy mà đến khi đặt bút xuống, tâm trạng của em lại hết sức bình thản.

... Anh ở đế đô có khoẻ mạnh không? Nghe anh họ Quan Duy Lăng nói, em biết mấy năm nay anh lập được không ít chiến công, so với trước kia còn hoàn hảo hơn nhiều. Anh hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị thống trị đại lục, em rất vui. Em cũng biết, bởi vì sự bướng bỉnh của em mà anh đã bỏ cả việc lớn trong quân, trong nước để mạo hiểm đi tìm em hết lần này đến lần khác. Vậy mà đến lúc sắp chết, em vẫn chưa có cơ hội để nhận lỗi với anh...

... Em yêu một cô gái, có lẽ anh đã biết ít nhiều, cô ấy tên là Hứa Mộ Triều... Cô ấy là cô gái kiên cường nhất, đặc biệt nhất, cũng khiến người ta phải đau lòng nhất mà em từng gặp. Em biết, cô ấy không yêu em mà chỉ thương hại em thôi. Nhưng dù sao đó cũng là mối tình đầu của em, anh ạ...

Cho dù là em, một người con trai không hề có năng lực chiến đấu, khiến gia tộc hổ thẹn, cũng có cô gái mà mình yêu, cũng muốn thấy cô ấy vui vẻ, cũng muốn cứu cô ấy...

... Anh, nếu như em chết mà cô ấy còn sống thì em xin anh, xin anh hãy thay em chăm sóc cô ấy, xin anh ngàn vạn lần đừng ghét bỏ thân phận bán thú của cô ấy. Cô ấy là một cô gái tốt, đáng được anh bảo vệ. Em tin rằng, cô ấy cũng sẽ thay em chăm sóc cho anh thật tốt. Coi như đây là nguyện vọng cuối cùng của người em trai bất tài vô dụng này, được không anh?

Em không biết mình có thể giết chết Đồ Lôi được hay không. Nếu Hứa Mộ Triều cũng chết mà Đồ Lôi vẫn sống, em tin anh nhất định sẽ giết hắn để báo thù cho em và cô ấy. Nhưng những người khác trong thú tộc đều là tộc nhân của cô ấy, xin anh đừng vì cái chết của em mà trút giận lên những người đó. Em không muốn cô ấy đau lòng.

... Anh, mùa này đế đô có giống như xưa không, không khí cuối thu vẫn thoáng đãng, đẹp đẽ mà trang nghiêm như trước chứ? Em còn có một thỉnh cầu, xin anh hãy quý trọng bản thân mình, bởi vì chỉ có anh mới là hi vọng của loài người, là trụ cột của Cố thị.

Tại đại doanh của thú tộc, Cố Lệ tuyệt bút.

Cẩn thận gập bức thư lại, Cố Nguyên soái khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày. Anh gọi cho sĩ quan thông tin, ra lệnh lập tức truyền tin tức về người máy cho chỉ huy tối cao ở tiền tuyến.

“Quân địch sẽ triển khai phản công mãnh liệt.”

 Anh lạnh lùng nói. 

“Ra lệnh cho tư lệnh, không được lui quân dù chỉ một bước.”

Hứa Mộ Triều rất nhanh đã thu dọn bàn làm việc của Cố Nguyên soái xong xuôi, cũng rất biết ý không ngó nghiêng bất cứ thứ gì, xong việc liền rời khỏi thư phòng ngay. Suy cho cùng, cô cũng từng trở thành trò hề nhiều lần rồi, ai mà biết được trong phòng này có gắn hệ thống giám sát bí mật nào hay không.

Mới vừa ra tới cửa, cô liền bắt gặp người hầu của Cố Nguyên soái cúi đầu đứng một bên. Đúng lúc này, bụng Hứa Mộ Triều bỗng nhiên kêu “ùng ục”. Cô có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta vẫn đứng nguyên như cũ, chỉ có khoé miệng ẩn hiện ý cười ôn hòa.

Thực ra cô cũng hơi đói rồi.

Cô cười với anh ta, hỏi:

 “Anh này, anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?”

Người hầu trẻ tuổi ngẩng đầu, hơi ngẩn ra, liền thấy cô mỉm cười càng ôn hòa và thân thiết hơn. 

“Nếu có thì mang cho tôi một phần được không?”

Người hầu lập tức sau người mang đến phòng nghỉ của Hứa Mộ Triều một phần ăn khuya thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng. Có điều câu hỏi của cô khiến anh ta hơi do dự.

“Anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?”

Thân là người hầu cận, anh ta đương nhiên hi vọng Nguyên soái cũng biết yêu quý bản thân mình, nếu thức đêm thì phải bổ sung dinh dưỡng. Chỉ là Nguyên soái dường như không hề quan tâm tới sức khoẻ của mình. Trước đây, người hầu cũng từng đem đồ ăn khuya đến, nhưng sáng sớm hôm sau, vẫn thấy khay đồ ăn đặt nguyên chỗ cũ, thức ăn đã nguội ngắt. Cô gái này suốt ngày đến thư phòng của Nguyên soái, cô nam quả nữ ở chung lâu như vậy... Câu hỏi của cô chẳng lẽ muốn ám chỉ mình nên chuẩn bị một bữa ăn khuya sao?

Sau một hồi cân nhắc, người hầu nhìn phòng ngủ của Nguyên soái vẫn còn sáng đèn, liền bưng một phần ăn khuya, gõ cửa tiến vào.

Quả nhiên Nguyên soái vẫn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy khay đồ ăn trên tay người hầu, anh thản nhiên nói: 

“Tôi không đói.”

Người hầu do dự một lúc rồi nói: 

“Thưa... là Thượng tá Hứa Mộ Triều sai thuộc hạ mang tới cho ngài.”

Nguyên soái lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở khay đồ ăn trên tay người hầu.

Người hầu khẽ thở phào một hơi, có vẻ như nhắc tới Thượng tá Hứa, phản ứng của Nguyên soái liền thay đổi hẳn, chắc anh sẽ chịu ăn khuya. Vậy thì tốt quá, sau này cứ nhờ cô khuyên Nguyên soái chịu khó ăn uống...

Nhưng Nguyên soái lại cúi xuống, dán mắt vào bản báo cáo.

Người hầu cận chẳng biết làm thế nào mới phải.

“Cô ấy kêu cậu đưa thì cậu liền đưa sao? Cậu là người hầu của ai? Muốn đưa thì đưa cho cô ấy. Tôi không ăn, cậu đem ra ngoài đi.”

 Nguyên soái nói mà không hề ngẩng đầu lên.

Người hầu vừa sầu não vừa sợ hãi, rời khỏi phòng.

Đêm đó, trong phòng của Hứa Mộ Triều có tới hai phần ăn khuya do người hầu của Cố Nguyên soái đưa tới. Lúc hỏi tại sao lại đưa tới hai phần, người hầu trầm mặc một chút rồi nói: 

“Nguyên soái bảo tôi đưa tới.”

Hứa Mộ Triều hơi sững sờ, tâm trạng có chút phức tạp, Cố Triệt sợ chỉ có một phần cô ăn không đủ sao? Thì ra cái tên lạnh lùng này cũng biết quan tâm tới người khác đấy chứ.

Qua đêm nay, sự tức giận trong lòng cô hình như cũng đã tiêu tan đi nhiều. Mà người đàn ông ấy dường như cũng không quá lạnh lùng như trong tưởng tượng.

Cô hài lòng ăn cả hai phần đồ ăn khuya rồi ngủ một mạch đến lúc bình minh. Mãi đến khi người hầu của Nguyên soái đánh thức, cô mới mơ màng tỉnh giấc.

Tuy chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ nhưng tinh thần của Hứa Mộ Triều lại vô cùng phấn chấn, cô vui vẻ chạy đến thư phòng của Nguyên soái. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ màu nhạt khiến cho căn phòng nhuốm một vẻ thanh mát lạ kì. Cố Triệt đang khoanh tay đứng trước màn hình tinh thể lỏng khổng lồ, xem xét tình hình binh lực ở tiền tuyến.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi xoay người lại, quân phục Nguyên soái màu xanh thẫm phẳng phiu càng làm nổi bật gương mặt trắng trẻo, đẹp trai của anh. Ngón tay thon dài chỉ lên màn hình. 

“Tiền tuyến hồi báo, đã phát hiện ra một vạn quân địch xuất hiện ở hướng này.”

Gần như không ngủ cả đêm nhưng hình như anh còn tỉnh táo hơn cả cô, cơ thể cao lớn tràn trề sinh lực, đôi mắt trong trẻo ánh lên những tia sáng âm trầm. Hứa Mộ Triều nhìn khuôn mặt anh ở góc nghiêng, đẹp như một bức hoạ được vẽ tỉ mỉ, khiến ánh sáng tràn ngập trong căn phòng này cũng vì thế mà ảm đạm đi nhiều.

“Chắc hắn đang tiến hành cải tạo loài người thành người máy.”

 Hứa Mộ Triều nói. 

“Chúng ta phải làm thế nào đây?”

Cố Triệt liếc nhìn cô. 

“Chúng ta... quyết không rút lui.”

Người hầu cận thay Nguyên soái truyền lại mệnh lệnh, Hứa Mộ Triều lẳng lặng đứng bên bàn làm việc của anh, chờ những tham mưu khác đến để cùng thảo luận tìm đối sách cụ thể.

Bộ quân phục Nguyên soái càng khiến cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. Hứa Mộ Triều không khỏi hoài nghi, người hạ lệnh mang đồ ăn khuya cho cô đêm qua có thực sự là anh?!

“Bữa ăn khuya hôm qua... Cảm ơn anh nhé! Rất ngon!”

 Cô khẽ giọng nói, ánh mắt vẫn dừng lại nơi cửa.

Vậy nhưng Nguyên soái không hề ngẩng đầu, bàn tay cầm bút viết chỉ dừng lại một chút, chứ không lên tiếng đáp lời.

Nhưng đêm hôm đó, khi Nguyên soái lại làm việc đến nửa đêm, nhìn bóng tối nhuộm đen bầu trời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hơi đói bụng. Anh gọi người hầu đến, thản nhiên hỏi: 

“Đêm nay là cái gì?”

Câu hỏi không đầu không cuối khiến người hầu ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp, thử đáp: 

“Cháo dinh dưỡng mật ong và trứng ạ.” 

Thấy Nguyên soái không nói năng gì, người hầu khẽ giọng nói: 

“Tôi sẽ mang đến ngay.”

Sau đó, anh ta ngẩng đầu, liền thấy Nguyên soái đang nhìn mình, liền ướm lời: 

“Tôi cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Thượng tá Hứa.”

Nguyên soái im lặng cúi xuống, tiếp tục làm việc.

Người hầu ra khỏi thư phòng, tỏ vẻ hết sức vui mừng. Từ lúc biết tin Cố Lệ qua đời, Nguyên soái ăn uống rất kém, làm việc thì nhiều thêm. Bây giờ anh chịu ăn khuya, đối với những người hầu bên cạnh anh, chính là một tin cực tốt lành.

Người hầu gọi đầu bếp đến, tỉ mỉ dặn dò, còn điềm đạm cười, nói:

 “Sau này, bữa ăn khuya mỗi đêm đều chuẩn bị thêm cho Thượng tá Hứa một phần. À không, hai phần.”

Sắc trời mờ tối, hẻm núi rạn nứt màu máu, giống như làn da khô cứng, nứt nẻ của zombie, khiến người ta như lạc vào một thế giới điêu tàn.

Nơi này là lãnh địa của zombie – mảnh đất bao nhiêu năm qua không tồn tại dù chỉ một chút sinh khí. Hôm nay bỗng có một sinh mạng mới tiến vào.

Ngoài trời mưa như trút nước, nhà xưởng dựng tạm cũng không vì thế mà giảm sức sản xuất, chỉ có làn da ngăm đen và những vật dụng kim loại màu ghi xám là trông có vẻ ảm đạm, u ám hơn.

Bộ quân phục màu xanh phẳng phiu, vì được đan với sợi kim loại chịu lực cao nên sáng bóng dưới ánh đèn. Vành nón lính màu xanh đậm kéo xuống thật thấp, để lộ khuôn mặt anh tuấn, trắng trẻo của người đàn ông. Trong đôi mắt màu đỏ đậm ánh lên những tia sáng lưu chuyển.

Một tay hắn chống lên mui chiếc xe bọc thép, tay kia cầm điếu thuốc lá. Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn về xa xăm theo làn khói thuốc.

“Người máy cũng biết hút thuốc sao?”

 Gã zombie cao lớn với khuôn mặt in đầy hoa văn hình bướm dữ tợn đội mũ sắt đứng bên cạnh lạnh lùng nói.

Minh Hoằng dập tắt điếu thuốc đã hút hết, cười khẽ. 

“Những thứ của loài người, tôi đều muốn nếm thử.”

 Sau đó, hắn chuyển hướng. 

“Vua zombie, anh từng là con người mà, phải không?”

Vua zombie Thẩm Mặc Sơ “hừ” lạnh một tiếng, nói với giọng châm chọc: 

“Con người ư? Đã là chuyện của một trăm năm trước, ai còn nhớ nổi chứ?”

“Chi bằng anh cũng xuất binh đi, chúng ta sẽ chia đôi lãnh địa của loài người.”

 Minh Hoằng bâng quơ nói.

Thẩm Mặc Sơ chậm rãi lắc đầu.

 “Quân của tôi vừa mới bại trong tay loài người, tổn thất còn rất nặng nề. Vẫn nên để Minh Tướng quân bộc lộ tài năng thì hơn.”

Minh Hoằng chỉ cười nhạt, cũng không đề cập tới vấn đề liên minh nữa.

Giữa màn mưa xuất hiện một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục màu đỏ, bốt đen, sắc mặt lạnh lùng hơn cả mưa thu.

“Tướng quân, đã hoàn tất cải tạo nhóm người máy đầu tiên.” 

Khoé miệng cô ta khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười dịu dàng.

 “Xin cho phép tôi đưa họ ra cho ngài chiêm ngưỡng.”

Minh Hoằng gật đầu, quay sang nói với Thẩm Mặc Sơ: 

“Đây là Minh Huy. Người của Hứa Mộ Triều đã từng chặt đầu cô ấy.”

Thẩm Mặc Sơ không thay đổi nét mặt, cũng chẳng thèm liếc nhìn Minh Huy lấy một cái.

Minh Hoằng nở nụ cười ấm áp.

 “Vua zombie, cảm ơn anh ngày đó đã không ăn thịt Hứa Mộ Triều.”

Thẩm Mặc Sơ lạnh lùng nói:

 “Cô ta da nhẵn thịt non, vốn là một bữa ăn ngon, có điều cô ta quá giảo hoạt, chạy thoát mất... Chẳng phải cô ta cũng từng chạy thoát khỏi tay anh sao?”

Minh Hoằng nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười to. 

“Sau này tôi sẽ đưa tới cho anh năm mươi cô gái loài người xinh đẹp, sạch sẽ. Cô gái Hứa Mộ Triều này đối với tôi có một số ân oán cũ, tôi phải mang cô ta về đảo Tây Vu.”

Vua zombie lúc này mới khẽ mỉm cười. 

“Tướng quân khách sáo rồi.”

Nhìn Minh Hoằng và Minh Huy cùng đi khuất sau màn mưa, Thẩm Mặc Sơ khẽ nhíu mày. Theo lệnh của Huggins, anh ta đồng ý để cho bọn người máy mượn đường. Chỉ là đám người ngoài hành tinh kia tính tình rất cẩn thận, yêu cầu anh tuyệt đối không được đề cập tới sự tồn tại của bọn chúng. Cho nên đến giờ, Minh Hoằng vẫn cho rằng Thẩm Mặc Sơ chính là thủ lĩnh duy nhất của tộc zombie.

Gần đây người máy xâm nhập vào khu vực phía tây của loài người, liên tiếp giành được thắng lợi. Minh Hoằng lại có mong muốn đội quân lớn sẽ mạnh hơn, nên hỏi mượn khu vực phía đông của Thẩm Mặc Sơ đế sản xuất và cải tạo người máy.

Nghe cảnh vệ zombie báo lại rằng nhìn thấy hàng nghìn binh lính loài người bị bắt vào khu sản xuất, Thẩm Mặc Sơ biết bọn chúng không chỉ sản xuất người máy thuần tuý mà còn muốn cải tạo từ con người, thế nên liền tự mình đến xem. Minh Hoằng cũng thoải mái nghênh đón.

Chiến tranh giữa người máy và zombie là điều khó có thể tránh khỏi trong tương lai. Hiện giờ, hai bên bắt tay nhau chẳng qua cũng vì mưu đồ riêng. Về phần khi nghe Minh Hoằng nhắc tới Hứa Mộ Triều, Thẩm Mặc Sơ cố ý giấu giếm là bởi chiếm một vị trí quan trọng trong lòng vua zombie, đối với cô, chỉ có hại mà không có lợi.

“Tư lệnh, đã sắp xếp xong cả rồi.” 

Tướng quân zombie Lưu Phi vội vàng đi tới, nói thầm vào tai Thẩm Mặc Sơ.

Thẩm Mặc Sơ gật đầu, nói:

 “Minh Hoằng rất khôn khéo, phải hành sự thật cẩn thận.”

Trên khuôn mặt dữ tợn của tướng quân zombie hiện rõ nét bi thương. 

“Bọn họ sẽ hoàn thành tốt, xin Tư lệnh cứ yên tâm.”

Cặp răng nanh của Thẩm Mặc Sơ ánh lên, đôi môi xanh đen mím chặt lại, trầm mặc không nói tiếng nào.

Lưu Phi yên lặng một lát rồi nói: 

“Tư lệnh, ngài sẽ không thay đổi quyết định chứ?”

Thẩm Mặc Sơ thản nhiên nói: 

“Cố Triệt muốn gì, tôi sẽ giúp hắn có được. Chỉ mong thứ tôi muốn, hắn cũng sẽ bằng lòng đưa ra.”

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU


No comments

Powered by Blogger.