CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 95 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH


CHƯƠNG 95 :ÂM MƯU CỦA NGƯỜI MÁY


Mặc dù chỉ là dựng tạm trong thời chiến nhưng phòng riêng của Cố Nguyên soái vẫn được bài trí hết sức tinh xảo theo tông màu lạnh.

Đêm càng lúc càng khuya, vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ như muốn hòa làm một với ánh đèn vàng êm dịu bên trong căn phòng. Hứa Mộ Triều cúi đầu, xoa xoa hai cổ tay vừa được mở còng, ngước mắt lên liền thấy Cố Triệt đang nhìn cô. Trong đôi mắt đen láy, trong veo lộ ra vẻ trống vắng. Hứa Mộ Triều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người anh, dường như đó là khí chất bẩm sinh khiến người khác không dám đến gần.

Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Lát sau, anh mới thản nhiên hỏi:

 “Cô còn có việc gì sao?”

Hứa Mộ Triều gật đầu, ánh mắt kiên định mà sáng ngời.

“Điều tôi muốn không phải chỉ là mỗi mình tôi nhận được đặc ân, mà là toàn thể binh lính thú tộc đều phải được đối xử thực sự công bằng...”

 Vừa nói đến đây, Hứa Mộ Triều liền thấy Cố Triệt cau chặt mày lại.

Lúc này, trong lòng cô, anh không phải là chàng thiếu niên dễ gần nữa, mà là ngài Nguyên soái lạnh lùng, cao quý, không thể đắc tội, cho nên khi thấy anh nhíu mày, cô cũng bất giác dịu giọng: 

“Bởi vì... Nguyên soái đã nghiêm khắc ban hành quân lệnh, chấp thuận thú tộc có quyền lợi nhất định của mình, nếu như những đội quân khác hoặc người khác tộc biết chuyện này không được thi hành một cách triệt để thì danh tiếng của Nguyên soái sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào.”

Cố Triệt vẫn ngồi sau bàn làm việc, nghe nói vậy thì khoanh tay nhìn cô với vẻ tò mò: 

“Cô cho rằng... tôi chỉ che chở cho một mình cô thôi sao?”

Chẳng lẽ không phải thế ư, cô tính sai rồi sao? Nhưng anh nói như vậy là...

Cố Triệt vẫn nhíu mày, tựa hồ không còn đủ kiên nhẫn để giải thích việc này nữa. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Hứa Mộ Triều, lại nghĩ tới những lời nói nịnh nọt vừa xong của cô, anh liền im lặng một lát, sau đó rút ra một tập tài liệu, đưa cho cô.

Hứa Mộ Triều e dè nhận lấy, trên bìa tập tài liệu có đóng dấu cơ mật. Mở ra nhìn chưa tới mười giây, mặt cô liền biến sắc. Cô lật vài trang nữa, dáng vẻ hết sức tập trung. Lúc ngẩng lên nhìn Cố Triệt, ánh mắt cô có vẻ phức tạp.

“... Cảm ơn ngài.” 

Cô biết, lúc này nên ra sức lấy lòng ngài Nguyên soái mới đúng, nhưng cô thực sự đã bị tập tài liệu này làm cho cảm động đến mức chỉ có thể nặn ra một câu đơn giản nhất.

Vẻ mặt Cố Triệt lại không có gì thay đổi, anh cúi đầu, mở một tập văn kiện đang chờ xét duyệt trên bàn ra, thản nhiên nói: 

“Tôi chưa bao giờ nuốt lời.”

Tập tài liệu đó là kết quả công tác của tiểu đội giám sát đặc biệt, chuyên điều tra các trường hợp quân lính đối đãi bất công với binh lính thú tộc. Bên trong liệt kê mười mấy trường hợp, sắp xếp theo tình tiết nặng nhẹ và những khung hình phạt khác nhau dành cho người gây chuyện. Có khi là phạt lương, có khi là giáng cấp, cũng có trường hợp bị xử bắn.

Những tên lính bị Hứa Mộ Triều ra tay dạy dỗ hôm nay cũng có tên trong tập tài liệu này. Đội giám sát đề nghị xử phạt bọn họ một trăm roi, khai trừ quân tịch, đang đợi Cố Triệt phê duyệt.

Thảo nào mà Cố Triệt không ban quân pháp trừng phạt cô, hoá ra anh sớm đã biết chuyện này.

“Ngài đúng là một Nguyên soái vĩ đại!” 

Sắc mặt Hứa Mộ Triều ửng hồng, vẻ mặt hết sức chân thành, ngữ điệu vô cùng thành khẩn.

Trong màn đêm thanh vắng, quạnh quẽ này, được một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng biểu lộ lòng biết ơn và sự tôn kính của mình như vậy, có lẽ bất cứ ai cũng phải mềm lòng.

Nhưng không hiểu tại sao điệu bộ của cô lúc này không thể làm Cố Triệt cảm thấy vui vẻ. Nhớ tới chuyện lúc trước Tạ Mẫn Hồng có cười và bình luận cô là “người phụ nữ rất biết ứng phó với mọi tình cảnh”, anh tự hỏi điệu bộ tôn kính của cô bây giờ có phải chỉ là thói quen khách sáo tâng bốc thường ngày hay không? Thế nhưng người phụ nữ thoạt nhìn gió chiều nào xoay chiều ấy, vạn sự đều đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu này lại liều mạng đến “cứu” anh, còn vì thú tộc mà dám trao cả tính mạng cho anh...

“Đừng nói lời vô ích nữa.” 

Vẻ mặt Cố Triệt càng lạnh lùng hơn. 

“Chỉ là trao đổi ngang giá thôi.”

Trao đổi ngang giá.... Ngang giá ư?!

Trong lòng Hứa Mộ Triều không khỏi chấn động. Nếu không phải vài ngày trước cô nhận nhầm anh là Cố Lệ thì thiếu chút nữa cô đã lãng quên cái giá cho sự bình đẳng sắc tộc còn bao gồm cả bản thân mình. Tuy rằng không còn ai nhắc tới chuyện mang cô ra làm thí nghiệm nhưng tính mạng của cô vẫn nằm trong tay anh. Lúc này, anh nhắc tới chuyện trao đổi ngang giá, mục đích là để khiến cô không biết nói gì thì phải?

Nói “Vâng, tính mạng của tôi thuộc về Cố Nguyên soái” ư? Không được! Lỡ như anh muốn tiếp tục làm thí nghiệm trên cơ thể cô thì chẳng phải là phiền phức to rồi sao?

Nói “Nguyên soái, có thể huỷ bỏ giao kèo này không?” ư? Haizzz...cô đã được diện kiến năng lực chiến đấu siêu cường của anh, tay không cũng giết chết mười gã người máy khổng lồ, trực tiếp đối đầu anh thì chẳng khác nào tìm tới cái chết. Muốn chuồn thì cũng chỉ có cách lén lút chạy trốn mà thôi.

Hứa Mộ Triều nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ậm ừ nói: 

“Ừm... Đúng, trao đổi ngang giá. Thôi, đêm đã khuya, tôi không quấy rầy Nguyên soái nghỉ ngơi nữa.”

Vừa dứt lời, ngoài dự liệu của cô, Cố Nguyên soái lại nở một nụ cười lạnh nhạt. Anh cũng chưa nói đồng ý cho cô đi, điều này khiến Hứa Mộ Triều không dám chắc anh đang suy nghĩ điều gì.

“Để lại trên bàn cho tôi.”

Cố Triệt khôi phục thần sắc trầm lặng, như thể nụ cười vừa nãy chưa từng tồn tại.

Ý là để cho cô đi sao? Hứa Mộ Triều cầu còn không được, cung kính đặt tập tài liệu lên bàn. Nhưng không ngờ, một trận gió to đột nhiên ùa vào từ khung cửa sổ mở rộng. Cô vừa đặt tập tài liệu xuống thì mười mấy tập tài liệu khác đang đặt trên bàn lại bị gió bất ngờ thổi tung, còn có mấy tờ bị rơi xuống đất.

“Để tôi nhặt cho.”

 Hứa Mộ Triều lập tức đi thu nhặt, rất nhanh đã sắp xếp chỉnh tề, để lại trên mặt bàn, lại thấy Cố Triệt nhíu mày.

Hứa Mộ Triều lập tức hiểu ra đó đều là những tài liệu cơ mật, vội nói: 

“Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Cố Triệt chỉ định nói là sẽ có người hầu tới thu dọn, nhưng khi thấy những ngón tay thon dài, trắng nõn của cô đặt trên chồng tài liệu, anh lại thản nhiên nói: 

“Sai thứ tự rồi.”

“Hả?”

“Số thứ tự.”

Đúng là một người tiếc chữ như vàng! Hứa Mộ Triều lúc này mới phát hiện, mỗi tập tài liệu đều có đánh số. Anh là Nguyên soái, văn kiện trình lên đương nhiên đều được thư ký sắp xếp và đánh số để tiện cho việc thẩm duyệt. Anh đã nói như vậy, cô không thể làm gì khác ngoài đứng bên bàn đọc sách, vùi đầu sắp xếp lại chồng tài liệu theo số thứ tự đã định.

Đang làm, lại nghe Cố Triệt lên tiếng hỏi: 

“Hội nghị tác chiến tối nay có vấn đề gì không?”

“Hả?” 

Hứa Mộ Triều chưa phản ứng kịp.

“Nghe thấy báo cáo chiến sự có lợi cho quân đội loài người, hình như cô không được vui cho lắm.”

 Cố Triệt nói. 

“Tôi không cho phép bất kì tham mưu nào giấu giếm tôi điều gì.”

Biểu cảm của cô lúc đó rõ ràng như vậy sao? Hứa Mộ Triều lắc đầu. 

“Không phải tôi giấu giếm, chẳng qua lúc đó trong lòng tôi cảm thấy hơi kì lạ, nhưng kì lạ ở đâu thì lại không thể nói rõ ra được.”

Những lời cô nói là thật, nhưng Cố Triệt lại đưa tay rút một tập văn kiện trong đống tài liệu cô vừa sắp xếp ra, vứt xuống trước mặt cô rồi hạ giọng ra lệnh: 

“Đọc kĩ đi! Cho đến khi tìm được đáp án. Tôi không cho phép bỏ sót bất cứ khả năng nào có thể xảy ra.”

Màn đêm càng lúc càng dày đặc, tĩnh lặng tới lạnh lẽo, trong phòng Nguyên soái yên ắng đến nỗi một cây kim rơi cũng khiến người ta giật mình. Hứa Mộ Triều cầm bản báo cáo tình hình chiến đấu giai đoạn trước, nghiên cứu suốt nửa tiếng, không khỏi cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Tuy rằng cô từng dẫn binh lính đánh trận không ít lần, nhưng Đại đội 5 của cô cùng lắm chỉ sánh ngang với hang ổ thổ phỉ, hành động tự do, không theo một quy tắc nào. Không giống như quân đội của loài người, hệ thống tác chiến, báo cáo rất phức tạp, ngay cả báo cáo nội bộ cũng phải dùng kí hiệu mật mã thay thế những từ then chốt. Cô lại chưa quen nên cảm thấy có chút khó khăn.

Cuối cùng không kìm được nữa, Hứa Mộ Triều liền cầm một bản báo cáo đứng lên, bước tới gần bàn làm việc, chỉ vào một kí hiệu trên báo cáo, hỏi: 

“Xin hỏi một chút, kí hiệu này có nghĩa là gì?”

Cố Triệt đang phê duyệt văn kiện, đảo mắt qua bản báo cáo, im lặng một lát rồi mới nói:

 “Phục kích cánh phải.”

“Thế còn cái này?”

“... Số sĩ quan biên chế từ đoàn trưởng trở lên.”

“Cái này?”

“Số lượng tù binh...”

Sau đó ngài Nguyên soái không kìm được nữa, mở ngăn kéo tự động ra, ném cho cô một chiếc máy tính bảng. 

“Tự tra đi.”

Hứa Mộ Triều một tay cầm báo cáo, một tay cầm máy tính bảng, ngồi trở lại xô pha, trong lòng hết sức buồn bực, tại sao anh ta lại không chê cô phiền phức mà đuổi cô về phòng chứ? Cho dù thể chất bán thú của cô mạnh khoẻ đến mức có thể mười ngày mười đêm liên tiếp không ngủ, nhưng không có việc gì sao lại bắt cô thức đêm chứ?

Cô uể oải nhìn những kí hiệu Cố Triệt vừa mới chỉ, lẩm bẩm:

 “Phục kích cánh phải, số biên chế, số tù binh...”

Số tù binh?!

Trong đầu Hứa Mộ Triều như thể có một tia sáng xẹt qua, cô vứt máy tính bảng qua một bên, lật lại trang đầu bản báo cáo. Đó là văn bản tóm lược tình hình chiến đấu của ban tác chiến.

Quân địch có ưu thế vượt trội về binh lực, tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh hơn ba mươi thành trấn lớn nhỏ. Quân ta huy động binh lực gấp mấy lần vây đánh, khiến cho quân địch rơi vào thế bị động một thời gian dài... Tính đến rạng sáng ngày hôm qua, quân số tử vong của quân ta là ba nghìn, bị bắt năm nghìn.

Cô đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, liền phát hiện Cố Triệt đã dừng bứt tự bao giờ, đang lẳng lặng nhìn cô. Vẻ mặt vừa rồi của cô phải chăng đã bị anh nhìn thấu? Liệu cô có nên dùng phát hiện này để trao đổi điều kiện với anh không?

Nhưng không hiểu tại sao, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Cố Triệt làm cho tan thành mây khói.

Hay là có gì cứ nói ra hết đi. Cô cũng không có can đảm trực tiếp đàm phán điều kiện với Cố Triệt. Trực giác mách bảo cô rằng, đối với một người như anh thì càng thành thật càng được lợi hơn giở thủ đoạn.

“Nguyên tắc đầu tiên của người máy là tiêu diệt tất cả các chủng tộc khác.”

 Hứa Mộ Triều đứng lên, hai tay đút túi quần, ánh mắt sáng ngời khác thường. 

“Nguyên soái, tôi từng nghĩ tại sao không phải là chinh phục, là xưng bá, mà lại là diệt chủng?”

Cố Triệt gật đầu. 

“Kẻ đứng sau chế tạo đám người máy này có lẽ là một chủng tộc mà chúng ta chưa biết tới.”

Toàn thân Hứa Mộ Triều chấn động, cô cũng từng hoài nghi khả năng này, bây giờ nghe Cố Triệt cũng nói như vậy, cô không khỏi có chút thầm sợ hãi. Chủng tộc mà chưa ai biết tới này rốt cuộc là cái gì đây?

“Đã thế, mấy chữ này cũng rất kì quái.” 

Hứa Mộ Triều đi tới trước mặt Cố Triệt, chỉ vào một hàng chữ có trong báo cáo.

Cố Triệt nhíu mày. 

“Đúng là có chút kì quái.”

“Năm nghìn tù binh...”

 Hứa Mộ Triều đặt bản báo cáo lên bàn, vẻ mặt có chút phức tạp. 

“Chẳng phải hắn ta muốn tiêu diệt loài người sao? Vậy thì bắt nhiều tù binh như thế để làm gì? Tôi nghĩ, tôi có đáp án rồi.”

Cố Triệt nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: 

“Cải tạo thành người máy ư?”

Hứa Mộ Triều mở to đôi mắt, gật đầu. Cố Triệt quả nhiên đã nghĩ ra. Cũng phải, hai chân A Lệ đã bị cải tạo, chắc chắn anh cũng nghĩ tới khả năng này.

Hai người nhất thời không ai lên tiếng. Năm nghìn binh sĩ bị cải tạo thành người máy sẽ kinh khủng đến mức nào đây?

Lát sau, Hứa Mộ Triều thở dài, giọng nói càng thêm nghiêm trọng:

 “Nếu như những người bị cải tạo này quay lại tấn công loài người...”

“Tâm trí của quân ta chắc chắn sẽ đại loạn...” 

Cố Triệt tiếp lời cô, rồi nở một nụ cười lạnh.

 “Xem ra quân địch sắp phản công rồi.”

Nụ cười đó lạnh đến thấu xương, khiến lần nữa Hứa Mộ Triều cảm thấy người đàn ông trước mặt này vô cùng xa lạ.

“Tôi về phòng trước đây.” 

Hứa Mộ Triều nói, chẳng biết tại sao, ở cạnh Cố Triệt lại khiến cô không được tự nhiên.

Cố Triệt ngước mắt nhìn cô, sau đó thản nhiên nói: 

“Trên bàn lại lộn xộn rồi, cô thu dọn gọn gàng đi đã.” 

Nói xong anh đứng lên, chắp tay sau lưng, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Hứa Mộ Triều đành nhận lệnh, bắt đầu thu dọn. Cố Triệt còn trẻ mà cứ chắp tay sau lưng như mấy ông già, bóng dáng cao lớn trong bộ quân phục màu xanh lại có vẻ hơi gầy khiến người ta không khỏi hoài nghi một người mang dáng vẻ trẻ trung tuyệt mĩ như vậy mà lại là Nguyên soái lạnh lùng, hà khắc của loài người, chủng tộc mạnh nhất trên đại lục ư?

Bóng lưng đó, thoạt nhìn thôi cũng thấy đáng sợ. trong đầu Hứa Mộ Triều bỗng dấy lên một suy nghĩ, kì thực anh cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, cùng lứa tuổi với A Lệ mà thôi, thế mà đã sớm phải gánh vác trách nhiệm nặng nề mà không có bất cứ người bình thường nào cáng đáng nổi.

Cố Triệt trở về phòng ngủ, cũng không đi nghỉ ngay mà ngồi trên chiếc giường lớn với chăn đệm sạch sẽ, trắng phau, lần tìm dưới gối một tờ giấy thật mỏng, mở ra dưới ánh đèn.

Trên tờ giấy chỉ có vài dòng ngắn ngủi nhưng lại khiến ngài Nguyên soái vốn lạnh nhạt, lạnh lùng trở nên hòa nhã, dịu dàng hơn hẳn. Có vẻ như vệt máu dính trên trang giấy này là của người em trai đã qua đời của anh, chỉ có tư lệnh quân đội loài người mới có thể sử dụng mật mã cấp chín này. Lời trăn trối được viết bằng một giọng văn rất mực ôn hoà:

Anh trai kính mến!

Khi anh đọc được những dòng thư này, chắc hẳn em đã không còn trên cõi đời này nữa...

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU


No comments

Powered by Blogger.