CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 90 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 90 : LỬA GIẬN CỦA QUÂN CỨU VIỆN 2
Con đường thông lên núi hết sức
yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe thuộc phủ nguyên soái xuống núi.
Đúng tám giờ tối, lính canh nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng từ con đường
dưới chân núi chậm rãi chạy tới. Chiếc xe không dừng lại mà chạy thẳng qua cổng
sắt lớn màu đen dẫn lên núi.
Đột nhiên, phía sau trạm gác, giữa rừng rậm chợt hiện lên những tia sáng màu đỏ nhấp nháy. Quân đội loài người không hề hay biết đó là những đôi mắt hồng ngoại của người máy, có năng lực xuyên qua bóng đêm, thấu mọi chướng ngại vật để nhìn rõ tướng mạo người ngồi trên xe.
“Ai đó?”
Đột nhiên, phía sau trạm gác, giữa rừng rậm chợt hiện lên những tia sáng màu đỏ nhấp nháy. Quân đội loài người không hề hay biết đó là những đôi mắt hồng ngoại của người máy, có năng lực xuyên qua bóng đêm, thấu mọi chướng ngại vật để nhìn rõ tướng mạo người ngồi trên xe.
“Ai đó?”
Một binh sĩ loài người nhạy bén phát hiện
ra, quát lên. Cùng lúc đó, một nhóm binh lính đã qua huấn luyện lập tức vây
quanh xe của Nguyên soái để bảo vệ.
“Xác nhận mục tiêu đang ở trên xe!”
“Xác nhận mục tiêu đang ở trên xe!”
Một giọng
nói lạnh lùng vang lên. Hơn mười bóng người mạnh mẽ, nhanh nhẹn như báo săn đột
nhiên xuất hiện trong rừng cây, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy dễ
dàng lướt qua đám lính canh, tấn công chiếc xe hơi sang trọng.
Nhóm vệ binh vô cùng sợ hãi, vội vàng giơ súng lên bắn. Thế nhưng với tốc độ phản ứng đó thì chỉ làm một gã người máy trúng đạn ngã xuống đất mà thôi. Đám người máy còn lại trong nháy mắt đã bao vây chiếc xe.
Nòng súng trong tay đám người máy chĩa thẳng vào xe khiến nhóm vệ binh không dám hành động liều lĩnh. Hai hộ vệ trong xe giơ súng lên bắn. Ba gã người máy bị trúng đạn ngã xuống, nhưng hai hộ vệ đó cũng lập tức bị những tên người máy khác lôi ra khỏi xe, quăng mạnh xuống đất.
Trong xe còn sót lại một người với vóc dáng gầy gò. Người đó chậm rãi ngẩng đầu lên. Gã người máy cầm đầu khom lưng, nhìn chằm chằm vào người đó rồi cất súng đi, cánh tay dài bằng thép đột nhiên vươn ra.
Đúng lúc này, một tiếng hú dài chợt vang vọng cả chân núi. Tiếng gầm mãnh liệt truyền tới khiến cả quân lính loài người lẫn đám người máy kia đều bất động. Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi cánh đỏ tươi như máu lướt nhanh như điện xẹt. Thân ảnh đó lao về phía cánh tay của tên người máy đang vươn vào trong xe với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
“Pằng! Pằng!”
Nhóm vệ binh vô cùng sợ hãi, vội vàng giơ súng lên bắn. Thế nhưng với tốc độ phản ứng đó thì chỉ làm một gã người máy trúng đạn ngã xuống đất mà thôi. Đám người máy còn lại trong nháy mắt đã bao vây chiếc xe.
Nòng súng trong tay đám người máy chĩa thẳng vào xe khiến nhóm vệ binh không dám hành động liều lĩnh. Hai hộ vệ trong xe giơ súng lên bắn. Ba gã người máy bị trúng đạn ngã xuống, nhưng hai hộ vệ đó cũng lập tức bị những tên người máy khác lôi ra khỏi xe, quăng mạnh xuống đất.
Trong xe còn sót lại một người với vóc dáng gầy gò. Người đó chậm rãi ngẩng đầu lên. Gã người máy cầm đầu khom lưng, nhìn chằm chằm vào người đó rồi cất súng đi, cánh tay dài bằng thép đột nhiên vươn ra.
Đúng lúc này, một tiếng hú dài chợt vang vọng cả chân núi. Tiếng gầm mãnh liệt truyền tới khiến cả quân lính loài người lẫn đám người máy kia đều bất động. Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi cánh đỏ tươi như máu lướt nhanh như điện xẹt. Thân ảnh đó lao về phía cánh tay của tên người máy đang vươn vào trong xe với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
“Pằng! Pằng!”
Mấy tiếng súng vang lên, tên người
máy cầm đầu bị trúng đạn, lùi lại mấy bước, ngước đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo nhìn
cô gái bán thú toàn thân đẫm máu, một tay cầm súng, thở hổn hển, đứng chặn trước
cửa chiếc xe hơi.
“Hứa Mộ Triều?”
“Hứa Mộ Triều?”
Gã người máy cầm đầu nhìn cô, phất
tay ra hiệu với đám thuộc hạ.
“Xông lên!”
Cùng lúc đó, hai chiếc xe hơi khác nhanh như chớp chạy tới, không chút kiêng nể phóng thẳng vào phòng tuyến của quân lính loài người. Một lát sau, đội ngũ phòng vệ loài người trang bị vũ khí hạng nặng bị đánh cho tan tác, mà hai chiếc xe kia cũng hư hỏng nặng.
Minh Huy vội vàng nhảy xuống xe, lớn tiếng hạ lệnh:
Cùng lúc đó, hai chiếc xe hơi khác nhanh như chớp chạy tới, không chút kiêng nể phóng thẳng vào phòng tuyến của quân lính loài người. Một lát sau, đội ngũ phòng vệ loài người trang bị vũ khí hạng nặng bị đánh cho tan tác, mà hai chiếc xe kia cũng hư hỏng nặng.
Minh Huy vội vàng nhảy xuống xe, lớn tiếng hạ lệnh:
“Bắt sống bọn chúng!”
Quân lính loài người điên cuồng gào thét, vây quanh đám người máy vừa xâm nhập. Thế nhưng cho dù là những thành phần tinh anh của quân đội cũng không thể ngăn cản nổi đám cao thủ đứng đầu đội quân người máy này. Chỉ trong nháy mắt, máu thịt văng tứ tung.
Bọn chúng đuổi theo tới tận đây sao? Hứa Mộ Triều một tay cầm súng, tay kia đầm đìa máu tươi, đã không còn ra hình thù gì nữa, tựa lưng vào cửa sổ xe.
“A Lệ! Nhanh gọi viện binh tới!”
Quân lính loài người điên cuồng gào thét, vây quanh đám người máy vừa xâm nhập. Thế nhưng cho dù là những thành phần tinh anh của quân đội cũng không thể ngăn cản nổi đám cao thủ đứng đầu đội quân người máy này. Chỉ trong nháy mắt, máu thịt văng tứ tung.
Bọn chúng đuổi theo tới tận đây sao? Hứa Mộ Triều một tay cầm súng, tay kia đầm đìa máu tươi, đã không còn ra hình thù gì nữa, tựa lưng vào cửa sổ xe.
“A Lệ! Nhanh gọi viện binh tới!”
Cô quát to, căn
bản không có thời gian để nhìn xem người bên trong xe có ổn hay không. Dù đã đuối
sức nhưng cô lại nhảy vọt lên, lao về phía đám người máy.
Từ trại ngựa bay đến đây, Hứa Mộ Triều đã phải dùng đến chút sức lực cuối cùng. Giới hạn sức chiến đấu của bán thú có thể đến đâu, cô thực sự không biết. Chỉ là kể từ khi bị bao vây, đối mặt với sự uy hiếp càng lúc càng nhiều người máy, bị trọng thương cho đến giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, rằng mình không thể ngã xuống, không thể chạy trốn.
Ở trại ngựa của Phùng công tử, cô có thể một mình trốn thoát, nhưng một khi đã đến đây cứu viện thì cô nhất định phải cứu được A Lệ. Minh Huy cam tâm thay đổi màu mắt đỏ vốn là sự tự hào của bọn chúng để lẻn vào đế đô, tất nhiên đã dự trù biện pháp rời đi an toàn. Cô sao có thể để A Lệ bị cải tạo thành người máy được!
Cô chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, viện binh nhất định sẽ tới cứu bọn cô.
Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi.
Thế nhưng cuộc đối đầu lần này e là không thể kéo dài nữa.
Đối với Hứa Mộ Triều bị trọng thương, đám người máy từ sớm đã có sự chuẩn bị. Bọn chúng quăng dây thừng hợp kim để kìm chân cô lại. Cùng lúc đó, những người máy khác cũng xông lên, hàng loạt cánh tay kim loại có thể phá nát mọi thứ cùng lúc túm được chiếc xe hơi của Nguyên soái.
Đến Hứa Mộ Triều còn không thể dễ dàng đối phó với sự bao vây của bọn chúng, huống chi là A Lệ.
“A Lệ!”
Từ trại ngựa bay đến đây, Hứa Mộ Triều đã phải dùng đến chút sức lực cuối cùng. Giới hạn sức chiến đấu của bán thú có thể đến đâu, cô thực sự không biết. Chỉ là kể từ khi bị bao vây, đối mặt với sự uy hiếp càng lúc càng nhiều người máy, bị trọng thương cho đến giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, rằng mình không thể ngã xuống, không thể chạy trốn.
Ở trại ngựa của Phùng công tử, cô có thể một mình trốn thoát, nhưng một khi đã đến đây cứu viện thì cô nhất định phải cứu được A Lệ. Minh Huy cam tâm thay đổi màu mắt đỏ vốn là sự tự hào của bọn chúng để lẻn vào đế đô, tất nhiên đã dự trù biện pháp rời đi an toàn. Cô sao có thể để A Lệ bị cải tạo thành người máy được!
Cô chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, viện binh nhất định sẽ tới cứu bọn cô.
Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi.
Thế nhưng cuộc đối đầu lần này e là không thể kéo dài nữa.
Đối với Hứa Mộ Triều bị trọng thương, đám người máy từ sớm đã có sự chuẩn bị. Bọn chúng quăng dây thừng hợp kim để kìm chân cô lại. Cùng lúc đó, những người máy khác cũng xông lên, hàng loạt cánh tay kim loại có thể phá nát mọi thứ cùng lúc túm được chiếc xe hơi của Nguyên soái.
Đến Hứa Mộ Triều còn không thể dễ dàng đối phó với sự bao vây của bọn chúng, huống chi là A Lệ.
“A Lệ!”
Bị dây thừng trói nghiến, Hứa Mộ Triều gắng
sức quay đầu, muốn chạy về phía chiếc xe. Thế nhưng dây thừng hợp kim này có gắn
móc câu găm sâu vào da thịt khiến cô ngã nhào xuống mặt đất.
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Tiếng cười của Minh Huy lạnh lẽo đến
chói tai. Hứa Mộ Triều khó nhọc ngẩng đầu lên, chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe
trong nháy mắt đã bị đám người máy xé tan thành nhiều mảnh, ném ra bên ngoài.
Minh Huy tươi cười, nhìn người máy vây kín thân hình gầy gò trong xe. Nhóm vệ binh loài người khiếp sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, cũng không thể nói được tiếng nào.
Từ lúc vị Nguyên soái trẻ tuổi này chấp chính đến nay, chưa từng có bất cứ kẻ nào dám mạo phạm đến dinh thự của ngài. Hôm nay, bọn người máy đánh lén khiến hàng trăm binh lính tinh nhuệ của loài người phải bỏ mạng. Đây là con số thương vong chưa bao giờ có trong đội cảnh vệ của phủ nguyên soái.
Thế nhưng người máy không thể ngờ tới, chúng sẽ phải trả một cái giá đắt gấp bội cho những con số này.
Trong một cuộc tàn sát vô cùng đẫm máu và kinh khủng.
Xác tám tên người máy đổ rạp quanh chiếc xe. Những mảnh thân thể bằng kim loại dường như không thể chịu đựng nổi sự va chạm mạnh, văng ra xa vài mét. Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ.
Sau khi ngã xuống đất, bọn chúng không rên nổi một tiếng, lớp da nguỵ trang loài người nổ tung thành từng khối kim loại, chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây. Mà giữa đám bụi kim loại, dưới ánh hoàng hôn âm u, chỉ có một người mặc quân phục màu xanh lam nhẹ nhàng tháo găng tay trắng như tuyết ra, chậm rãi đi tới chỗ đám người này.
“A Lệ! Sao anh có thể...”
Minh Huy tươi cười, nhìn người máy vây kín thân hình gầy gò trong xe. Nhóm vệ binh loài người khiếp sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, cũng không thể nói được tiếng nào.
Từ lúc vị Nguyên soái trẻ tuổi này chấp chính đến nay, chưa từng có bất cứ kẻ nào dám mạo phạm đến dinh thự của ngài. Hôm nay, bọn người máy đánh lén khiến hàng trăm binh lính tinh nhuệ của loài người phải bỏ mạng. Đây là con số thương vong chưa bao giờ có trong đội cảnh vệ của phủ nguyên soái.
Thế nhưng người máy không thể ngờ tới, chúng sẽ phải trả một cái giá đắt gấp bội cho những con số này.
Trong một cuộc tàn sát vô cùng đẫm máu và kinh khủng.
Xác tám tên người máy đổ rạp quanh chiếc xe. Những mảnh thân thể bằng kim loại dường như không thể chịu đựng nổi sự va chạm mạnh, văng ra xa vài mét. Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ.
Sau khi ngã xuống đất, bọn chúng không rên nổi một tiếng, lớp da nguỵ trang loài người nổ tung thành từng khối kim loại, chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây. Mà giữa đám bụi kim loại, dưới ánh hoàng hôn âm u, chỉ có một người mặc quân phục màu xanh lam nhẹ nhàng tháo găng tay trắng như tuyết ra, chậm rãi đi tới chỗ đám người này.
“A Lệ! Sao anh có thể...”
Người đầu tiên lên tiếng
là Minh Huy, cô ta cũng không nhận ra quân hàm Nguyên soái trên cầu vai của
anh, sự nghi hoặc và khiếp sợ khiến cô ta đứng đờ ra tại chỗ. Không ai có thể tay
không giết chết được tám tên người máy cấp cao này, cho dù là Minh Hoằng. A Lệ
sao có thể làm được chứ?
Hứa Mộ Triều nằm giữa vũng máu, mặc dù toàn thân cạn kiệt sức lực nhưng chưa bao giờ đầu óc cô lại tỉnh táo đến thế. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông ấy, một suy nghĩ mãnh liệt xông lên não. Đó là quân hàm Nguyên soái. Anh ta không phải là A Lệ! Anh ta đương nhiên không phải là A Lệ! Anh ta thực sự không phải là A Lệ!
Anh ta là...
“Người máy ư? Tốt lắm.”
Hứa Mộ Triều nằm giữa vũng máu, mặc dù toàn thân cạn kiệt sức lực nhưng chưa bao giờ đầu óc cô lại tỉnh táo đến thế. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông ấy, một suy nghĩ mãnh liệt xông lên não. Đó là quân hàm Nguyên soái. Anh ta không phải là A Lệ! Anh ta đương nhiên không phải là A Lệ! Anh ta thực sự không phải là A Lệ!
Anh ta là...
“Người máy ư? Tốt lắm.”
Khuôn mặt tuấn mĩ tựa
thiên thần từ trong bóng tối dần dần hiện ra.
“Đã lâu chưa được gặp kiểu ám sát
như thế này.”
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment