CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 91 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH


CHƯƠNG 91 : SỨC MẠNH CỦA NGUYÊN SOÁI


Anh ta quả nhiên không phải là người!

Anh ta sao có thể là con người được? Con người, sao lại có sức chiến đấu vượt quá cực hạn như vậy?

Nhưng anh ta thực sự là người. Bởi trên đời này, chỉ có duy nhất một người mang sức chiến đấu đứng đầu đại lục, vượt qua hệ gene của chủng tộc, đó chính là vua của loài người – Cố Nguyên soái Cố Triệt.

Dựa vào nền tảng hệ gene không ngừng được cải tạo của nhà họ Cố trong một trăm năm qua, cộng thêm khoa học kỹ thuật, công nghệ sinh học tân tiến bậc nhất nhân loại, Cố thị luôn giữ thái độ gần như là điên cuồng, không ngừng tiến hành tối ưu hoá hệ gene của gia tộc. Việc tối ưu hoá này đã khiến biết bao sinh mạng Cố thị hi sinh vì thí nghiệp thất bại; nhưng đồng thời cũng tạo nên thành quả thắng lợi hi hữu, đủ để xưng bá đại lục.

Đó chính là Cố Triệt.

Cố Triệt bẩm sinh đã thông minh và có tư chất hơn người. Nghe đồn anh tôn sùng võ thuật từ nhỏ, mới mười tuổi đã có thể tay không đánh bại mười gã bộ đội đặc chủng tinh nhuệ. Và sau nhiều năm chăm chỉ luyện tập, cộng với việc lần thứ hai tự cải tạo hệ gene cho mình, Cố Triệt rốt cuộc cũng đạt được vị trí số một toàn đại lục như ngày hôm nay.

Điều này cũng lí giải cho “bàn tay vàng” có khả năng phá huỷ mọi thứ của anh.

Hứa Mộ Triều gắng gượng ngồi dậy, nhìn trận chiến vẫn đang tiếp diễn trước mắt. Minh Huy hốt hoảng huýt sáo báo rút quân, hơn mười người máy tinh nhuệ còn sống sót nhanh chóng nhảy lùi lại cách xa vài mét. Để chế tạo một người máy tinh nhuệ phải tiêu hao biết bao nhiêu tài nguyên quí giá, nếu toàn quân bị tiêu diệt thì đúng là một tổn thất không hề nhỏ.

Thế nhưng bóng người kia lại giống như ma quỷ không thể nắm bắt. Với nhãn lực hơn người mà Hứa Mộ Triều cũng chỉ thấy một vệt màu xanh da trời xẹt qua như cơn gió. Mỗi khi nó lướt qua chỗ một người máy, liền có tiếng “răng rắc” khẽ vang lên. Đám người máy không bị bẻ gãy cổ thì cũng bị đâm xuyên lồng ngực, ngã gục xuống đất, bỏ mạng.

Mà hơn mười tên người máy ngã xuống chỉ trong vòng có vài giây. Một người như vậy thì còn cần gì đến vũ khí, súng đạn? Bản thân anh đã chuẩn xác hơn súng và nhanh nhẹn hơn đạn rồi.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Cố Triệt đứng giữa đám người máy kẻ chết, người trọng thương, hờ hững liếc ánh mắt trong veo về phía tên người máy cuối cùng còn lành lặn trên đường – Minh Huy.

Bắt sống Minh Huy đã là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng phản ứng của Minh Huy cũng rất nhanh, cô ta vung sợi dây thừng trên tay, đồng thời cũng giơ tay kia lên, rút súng ra.

Đầu kia của sợi dây thừng là Hứa Mộ Triều đang bị thương nặng, mà họng súng lại đang nhắm thẳng vào cô.

Cố Triệt hờ hững nhìn sang, nhưng hai chân mày khẽ cau lại.

Mà đối với Hứa Mộ Triều, sự thật tưởng đã rõ ràng nhưng vẫn còn những điểm khó có thể lí giải. Người này chắc chắn là Cố Nguyên soái, vậy A Lệ đâu rồi? Người mà mấy ngày nay cô tiếp xúc chỉ là một mình Cố Nguyên soái thôi sao? Tại sao anh lại giống A Lệ như đúc vậy?

Trong lòng chấn động kịch liệt, sợi dây thừng quấn quanh người cô cũng căng lên, lúc ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy mấy luồng điện tạt vào mặt. Cô kinh hãi, bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, cho dù khí huyết toàn thân đã cạn kiệt, vẫn gắng hết sức lăn một vòng để tránh đòn...

Một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên ôm chặt lấy cô, trong nháy mắt, cả người Hứa Mộ Triều bay lên không trung, cách mặt đất vài mét.

Một hơi thở lạnh lùng mà trong trẻo, vừa quen vừa lạ lập tức ập đến. Hứa Mộ Triều bỗng ngẩng đầu, thấy Cố Nguyên soái vài giây trước còn đứng cách cô vài mét, lúc này đột nhiên xuất hiện như thần tiên giáng trần. Mà bản thân cô thì đang nằm gọn trong lòng anh.

Đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt như vậy nhưng quân phục của anh lại chẳng hề dính một hạt bụi, vẫn phẳng phiu chỉnh tề. Khuôn mặt anh kề sát đỉnh đầu cô, hàng lông mày đen nhánh mang theo khí thế sắc bén, đôi mắt sáng như sao toát lên vẻ hờ hững, lạnh lẽo đến thấu xương.

Anh không nói không rằng, vung tay, sợi dây kim loại bền chắc đến mức không gì phá huỷ được lập tức nát vụn trong lòng bàn tay anh.

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn Cố Triệt, ở cự li gần, hơi thở nóng rực của anh khiến cô tưởng chừng muốn ngất xỉu.

“Anh là Cố Triệt? Cố Nguyên soái?”

 Cô tựa như đang lẩm bẩm trong miệng.

Anh không trả lời, ôm cô đứng im một chỗ.

Thời cơ đã mất, xe của Minh Huy trong nháy mắt đã trốn đi thật xa, binh lính không cần mệnh lệnh, tự động đuổi theo. Đội vệ binh từ sớm đã tới nghênh đón, Cố Triệt ôm Hứa Mộ Triều, sải bước đi về phía một chiếc xe khác, cúi người bước vào trong.

Người lái xe nhấn ga, chiếc xe lái thẳng tới dinh thự của Nguyên soái.

Nguyên soái ngồi ngay ngắn, vững vàng như ngọn núi, sống lưng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn trầm tĩnh, lạnh lùng, như thể trận chiến nhỏ vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm, hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.

Hứa Mộ Triều bị anh ném xuống chỗ ngồi bên cạnh cũng chỉ biết im lặng. Máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ tấm đệm sạch sẽ. Cố Nguyên soái hình như cũng phát hiện ra điều này, hờ hững liếc mắt nhìn, hai chân mày không khỏi cau lại.

Xe đỗ lại trước cửa một ngôi nhà nhỏ trong dinh thự nguyên soái, không để Hứa Mộ Triều kịp nói câu gì, Cố Triệt lập tức bước xuống xe, sau đó vươn cánh tay dài ra ôm lấy cô.

Trước đó, trên núi đã nhận được tin tức. Quan Duy Lăng đợi sẵn ngoài cửa, nhìn thấy hai người toàn thân dính đầy máu thì thất sắc, vồn vã hỏi: 

“Nguyên soái, ngài bị thương sao?”

“Không, là máu của cô ta.”

 Cố Triệt sải bước đi vào trong, gọi bác sĩ đến. Sau đó anh thay quần áo sạch rồi trở về phòng, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Hứa Mộ Triều đang nằm trên giường, đôi mắt màu xanh ma mị mở to, nhìn chằm chằm về phía anh.

Động tác của người hầu và bác sĩ đều nhanh nhẹn, vết thương của Hứa Mộ Triều đã được xử lí sạch sẽ. Cô bị thương rất nặng nhưng may mà chưa chạm tới gân cốt, cũng không phải đòn trí mạng. Chỉ có điều mất quá nhiều máu nên phải tĩnh dưỡng một thời gian. Đội ngũ bác sĩ cảm thấy hết sức kinh ngạc với năng lực hồi phục của Hứa Mộ Triều. Ngay trong trận chiến ban nãy, cô đã bắt đầu tự phục hồi thương tích của mình rồi.

“Nghỉ ngơi đi.”

 Cố Triệt lạnh lùng ra lệnh, cũng chẳng thèm nhìn cô thêm nữa, nhanh chóng ngồi xuống trước bàn làm việc, mở màn hình tinh thể lỏng lơ lửng trên không lên.

Hứa Mộ Triều không nói một lời, đôi mắt xanh thăm thẳm vẫn nhìn anh chăm chú. Cô cần một lời giải thích. Vì sao A Lệ thực sự lại không xuất hiện?

Trước mặt Nguyên soái hiện lên hình ảnh 3D của Cố Linh.

“Nguyên soái, nghe nói ngài bị tập kích.” 

Vẻ mặt của Cố Linh hết sức căng thẳng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

“Mọi chuyện giải quyết xong rồi.” 

Anh nói. 

“Đã điều tra ra kẻ đứng đằng sau xúi giục nô lệ thú tộc chưa?”

Trên chiếc giường cách đó mười mét vang lên tiếng động rất khẽ.

“Thưa ngài, rồi ạ. Chúng tôi đã nắm giữ được bằng chứng đáng tin cậy, điều tra ra được Phó Thủ tướng chính là tay sai của lũ quý tộc miền Nam từng thu mua nô lệ thú tộc. Đúng như ngài dự liệu, việc này còn có liên quan đến hai vị bộ trưởng. Các vị tướng lĩnh cấp cao bảo tôi xin chỉ thị của ngài, xem nên xử trí bọn họ thế nào.”

“Không thể giữ Phó Thủ tướng lại nữa. Cho người của cô giải quyết đi.”

 Cố Triệt thản nhiên nói.

“Vâng. Còn những người khác thì sao?”

“Không cần đích thân ra tay.”

“Vâng.”

Hình ảnh 3D của Cố Linh biến mất, ngay sau đó, Cố Triệt nhấn phím gọi: 

“Quan Duy Lăng”

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ lập tức bị đẩy ra, Quan Duy Lăng sải bước đi tới, nhìn thẳng vào Cố Nguyên soái.

Cố Triệt nói: 

“Phải bắt sống ả người máy bỏ trốn kia”

“Vâng, tôi đã hạ lệnh phong tỏa đế đô rồi ạ.”

“Bọn chúng dám cả gan lẻn vào đế đô ám sát ta, xem ra đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh rồi.” 

Cố Triệt nói với giọng lạnh như băng.

“Có điều không biết bọn chúng sẽ tấn công từ hướng nào.”

 Quan Duy Lăng nói.

Sau khi nhận lệnh, Quan Duy Lăng rời khỏi phòng, trước khi đi, không kìm được còn liếc mắt về phía giường, chỉ thấy Hứa Mộ Triều lẳng lặng nằm đó, mở to đôi mắt xanh như thể đang suy ngẫm điều gì đến mức thất thần.

Cố Triệt nâng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: 

“Phía tây.”

Anh liền đặt tách trà xuống, đứng lên đi tới bên giường, lẳng lặng nhìn Hứa Mộ Triều.

“Tôi nói... bọn chúng sẽ tấn công từ phía tây.”

 Cô lặp lại một lần nữa.

Cố Triệt chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc của cô. Sau khi biết nguồn gốc loại gene bán thú của cô, Viện nghiên cứu Sinh học đã lật lại tư liệu từ một trăm năm trước, việc nghiên cứu cũng có một chút tiến triển, song vẫn chưa thể đưa ra được kết luận toàn diện. Thì ra cô không phải là bán thú bẩm sinh, mà từng là một thiếu nữ loài người bình thường.

Mấy ngày qua, cô chỉ dùng dáng vẻ con người để xuất hiện trước mặt anh, thanh tú, lanh lợi, cũng có thể coi là giỏi giang, không gây phiền toái cho ai, khác xa hình ảnh nữ bán thú cánh đỏ mắt xanh, không một mảnh vải che thân, hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng thí nghiệm mấy ngày trước.

Cho đến hôm nay, người máy cả gan tập kích xe của anh, khiến hai thân binh phải bỏ mạng. Lúc anh chuẩn bị ra tay, cô lại xuất hiện với dáng vẻ bán thú, toàn thân đẫm máu như loài ma quỷ, đứng chắn trước mặt anh, hòng che chở cho anh.

Chắc hẳn cô đã bị đánh lén. Bị thương như thế mà còn không trốn chạy, đúng là không biết tự lượng sức mình. Cô thực sự không phải là đối thủ của đám người máy kia.

Hoá ra cô vẫn coi anh là A Lệ sức trói gà không chặt mà dốc sức bảo vệ.

Anh đâu có cần cô bảo vệ chứ?

Nhìn cô lẳng lặng nằm trên giường, anh biết dưới lớp chăn mỏng kia là cơ thể thiếu nữ mảnh mai, quấn đầy băng gạc, thế mà cô vẫn không chịu nghỉ ngơi, còn dùng giọng nói tỉnh táo, khẳng định với anh rằng kẻ địch sẽ tấn công từ phía tây.

“Vì sao?” 

Anh hỏi.

Hứa Mộ Triều không đáp mà hỏi ngược lại: 

“A Lệ đâu?”

Trả lời cô là sắc mặt thâm trầm của Cố Triệt.

Hai người yên lặng trong giây lát.

“Mặc dù Tư lệnh zombie không hề câu kết với người máy, nhưng chủ nhân của bọn họ lại có dã tâm rất lớn.” 

Cô nhớ lại những lời Thẩm Mặc Sơ đã nói.

 “Nếu như bọn họ liên kết với Minh Hoằng thì điều đó cũng chẳng có gì là lạ.”

“Chủ nhân của zombie ư?” 

Cố Triệt chăm chú nhìn Hứa Mộ Triều.

“Đúng vậy. Bọn họ là...”

Lời còn chưa dứt, Hứa Mộ Triều đang bị thương nặng đột nhiên giống như một con báo săn, nhanh như chớp nhào thẳng về phía Cố Triệt. Ở khoảng cách gần như thế, lại cố ý nhắc tới zombie nhằm thu hút sự chú ý của anh, ít nhất cô cũng nắm chắc năm phần mười cơ hội chiến thắng.

Thế nhưng, Hứa Mộ Triều đã đánh giá quá thấp sức mạnh của Cố Triệt. Cô còn chưa chạm được tới gấu áo anh, trên cổ đã truyền tới một cơn đau nhói, cả người cô bị nhấc bổng lên không trung một cách dễ dàng.

Tấm chăn mỏng trượt xuống đất, cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân Hứa Mộ Triều. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nhận ra hành động tuỳ tiện tấn công này đã khiến cả người cô lõa lồ trước mặt anh. Thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ hy vọng, dán chặt hai mắt vào đôi chân của anh.

Còn Cố Triệt vẫn túm chặt cổ cô, nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng của cô, cùng thân thể thiếu nữ mềm mại, mảnh khảnh. Anh yên lặng trong giây lát rồi hỏi với giọng châm chọc:

 “Tấn công tôi ư?” 

Anh cảm thấy thật khó hiểu, với tính cách của cô, sao có thể làm chuyện lấy trứng chọi đá như vậy?

Cô nở nụ cười khổ, nói:

 “Hai chân của A Lệ đã bị cải tạo thành kim loại...”

Thế nên, cô mới muốn xem xem anh rốt cuộc có phải là A Lệ hay không ư? Kéo cả cơ thể bị thương nặng như thế nhào tới chỉ để làm rõ chuyện này? Cô vẫn chưa từ bỏ hi vọng sao?

Cố Triệt buông lỏng bàn tay, Hứa Mộ Triều liền ngã xuống giường.

“Cố Lệ đã chết rồi. không cần nghiệm chứng nữa.” 

Ngữ khí của Cố Triệt lạnh lẽo khác thường, như thể rất thờ ơ với chuyện này.

Sau đó, Cố Triệt đi vài bước về phía bàn làm việc, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu thì thấy Hứa Mộ Triều vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, cặp mắt đen láy, trong veo thường ngày lại thấm đẫm nét bi thương, kìm nén chưa từng có. Nét bi thương này khiến sắc mặt anh càng thêm sa sầm.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra không chút kiêng nể.

Cố Triệt nhíu mày, nhanh như tia chớp lao tới bên giường, khoát tay phủ tấm chăn mỏng lên người Hứa Mộ Triều. Lúc quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng xông thẳng vào với bộ mặt xám xịt.

Giọng nói của Tạ Mẫn Hồng có chút kích động: 

“Tôi vừa mới nhận được báo cáo của quân biên phòng, mấy ngày nay có đến năm tên zombie hình người ôm ý đồ một mình vượt qua biên giới, đã bị quân ta hạ gục.”

Hứa Mộ Triều nằm trên giường dường như giật mình bừng tỉnh, cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Mẫn Hồng.

Tạ Mẫn Hồng tỏ vẻ vô cùng nghiêm trọng. 

“Quân biên phòng chỉ đưa tình hình này vào bản báo cáo thường lệ. Chết tiệt, đến hôm nay tôi mới để ý thấy. Trong báo cáo nói, một gã zombie trước khi chết có để lại tin tức cho quân sĩ của ta. Hắn nói...”

“Người máy đã đến.”

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU


No comments

Powered by Blogger.