CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 83 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 83 :BÔNG HOA CỦA ĐẾ ĐÔ 1
Bên ngoài phủ thủ tướng.
Hôm nay là kì họp thủ tướng được tổ chức mỗi tháng một lần. Có rất nhiều cô gái trẻ ôm trên tay những bó hoa tươi hoặc ảnh chụp, rộn ràng vây quanh phủ thủ tướng. Mặc kệ ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống đầu, cũng chẳng để tâm tới sự xua đuổi của đám vệ binh, bọn họ tình nguyện chen chúc trong đám đông chật cứng, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn này, chỉ để được nhìn thấy khuôn mặt của một người.
Tướng mạo của anh bị quân đội giấu kín, tung tích của anh lại là cơ mật tối cao của Bộ Quốc phòng. Bao nhiêu năm nay, tấm hình rõ nhất mà bọn họ có được cũng chỉ là ảnh chụp lúc anh mặc quân phục Nguyên soái, đầu đội mũ giáp che kín khuôn mặt. Tuy dân thường không có cách nào để biết được tướng mạo của anh nhưng tấm hình này cũng đã được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt. Vóc người cao lớn, đẹp đẽ kia khiến đám người hâm mộ càng củng cố niềm tin rằng vị Nguyên soái trong truyền thuyết ấy không những xuất sắc, mà còn có tướng mạo khiến tất cả phái nữ đều chúng tôi nghẹt thở.
Thế nhưng hôm nay, ước nguyện được nhìn thấy Nguyên soái của bọn họ vẫn không được thành toàn. Anh bẩm sinh luôn biết khiêm tốn giữ mình, cũng chưa từng đối xử đặc biệt với bất cứ cô gái nào. Đến ngay như nghệ sĩ nổi tiếng đế đô, giờ phút này, có đầm đìa mồ hôi chờ đợi ở bên ngoài toà nhà cũng không được anh ưu ái.
Bên trong phủ thủ tướng.
Hàng cây xanh rì, rậm rạp che khuất những toà kiến trúc cổ kính, tinh xảo đã ngả màu thời gian, con đường lát đá ven hồ vô cùng tĩnh mịch.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngay ngã rẽ. Vệ binh xuống xe trước, xếp hàng nghiêm chỉnh dọc hai bên xe, sau đó cung kính mở cánh cửa phía sau ra. Một đôi giày da bóng lộn xuất hiện nơi cửa xe, người sĩ quan trẻ tuổi khom lưng, nhanh chóng xuống xe.
Dưới vành nón lính rõ ràng là một khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng lại có vẻ trầm tĩnh, uy nghiêm hơn bất cứ quân nhân nào. Bộ quân phục màu xanh tinh xảo tôn lên vóc người cao lớn của anh, hình thêu hoa trạng nguyên bằng chỉ vàng trên quân hàm kết hợp với hình chim ưng lạnh lùng giương cánh, dưới ánh mặt trời, toả sáng lấp lánh.
Rất nhiều người đã đoán già đoán non không biết Cố Nguyên soái vận hành nội các như thế nào, liệu có dùng phong cách lạnh lùng tàn độc kết hợp với sự chuyên quyền độc đoán đặc trưng của Cố thị hay không.
Cho nên Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục tân nhậm, cũng là một vị học giả lão thành, tuổi ngoại tứ tuần – Hạ Mẫn Thận lần đầu tiên tham dự hội nghị thủ tướng thường kì, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Sự thật hoàn toàn khác những lời đồn đại.
Là thống soái tối cao của loài người trên đại lục, Cố Triệt chỉ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy quân sự. Nhưng trong những năm tháng chiến loạn này, trên thực tế, thống soái tối cao của quân đội cũng chính là nguyên thủ quốc gia. Trong khoảnh khắc anh bước vào phòng nghị sự, cho dù là người ít tiếp xúc với quân nhân như Hạ Mẫn Thận cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lùng, khắc nghiệt toả ra từ người anh. Những chính trị gia quyền cao chức trọng của quốc gia ngồi quanh chiếc bàn tròn, ai nấy đều biến hẳn sắc mặt.
“Nguyên soái!”
Bất kể là Bộ trưởng đã ngoài năm mươi hay những tướng lĩnh trẻ chỉ mới ba mươi đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu về phía cửa phòng. Còn anh thì bình thản đi về vị trí trung tâm, ánh mắt sắc bén đầy khí chất quét qua một vòng. Sau lưng Hạ Mẫn Thận túa đầy mồ hôi lạnh.
Anh quả là rất đẹp trai, nhưng khi nhìn thấy anh, điều đầu tiên khiến người ta phải chú ý tới lại không phải là vẻ bề ngoài.
Ngoài dự liệu của Hạ Mẫn Thận, Cố Nguyên soái khí thế oai hùng lại rất ít khi lên tiếng trong suốt hội nghị. Ngược lại, những vị trung thần thay đổi hẳn vẻ bí hiểm, uy nghiêm cao ngạo thường ngày, ai nấy đều năng nổ như học sinh tiểu học, tranh nhau đưa ra ý kiến để thể hiện tài năng của mình. Điều này khiến Hạ Mẫn Thận giật nẩy mình. Cho dù là các chính khách cấp thấp thì cũng không nên để mất phong độ như vậy chứ?
Hạ Mẫn Thận không khỏi nhớ tới một câu nói của Cố Nguyên soái được lưu truyền rộng rãi trong giới chính trị gia tại đế đô:
“Nội các của chúng ta có thể bất đồng ý kiến nhưng tuyệt đối không dung kẻ vô dụng.”
Bây giờ được chứng kiến mới thấy quả nhiên là thế.
Tâm tình của Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục không khỏi kích động. Ông ta vẫn luôn lo lắng Cố Nguyên soái sẽ mang tác phong quân phiệt áp dụng vào chính trị, nhưng sau ngày hôm nay, ông ta dám đánh cược rằng nội các này chính là nội các sáng suốt nhất từ trước đến nay.
Cố Nguyên soái đúng là một vị Nguyên soái vĩ đại.
Một giờ sau, hội nghị kết thúc, Hạ Mẫn Thận mới nhậm chức bộ trưởng nên ở lại để gặp riêng Cố Nguyên soái.
Đối mặt với vị lãnh đạo trẻ tuổi, tài năng lại anh tuấn này, Hạ Mẫn Thận vừa cung kính vừa kích động, lấy báo cáo công việc đã chuẩn bị ra, tỉ mỉ trình bày kế hoạch của mình với Cố Nguyên soái.
Thế nhưng ông ta vừa mới trình bày được hai phút, chân mày của Cố Nguyên soái đã nhíu lại.
“Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục”
Anh nói bằng giọng trầm thấp, lạnh lùng.
“Những thứ này không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi.”
Hạ Mẫn Thận vội vã đứng dậy, hơi cúi người, nói:
“Xin Nguyên soái cứ ra chỉ thị.”
“Thủ tướng đã giao mục tiêu công việc cho ông chưa?”
“Rồi ạ. Nhưng chỉ có hai nội dung rất ngắn... Tỉ lệ phổ cập giáo dục đại học phải đạt chín mươi lăm phần trăm và quy định số lượng nhân tài chuyển giao cho tám viện khoa học.”
Cố Triệt gật đầu.
“Chỉ cần làm được hai điều này, ông muốn kết bè kết cánh hoặc loại bỏ kẻ đối lập thế nào cũng được. Bất kể ông dùng thủ đoạn gì, giết bao nhiêu người, chức vụ bộ trưởng của ông vẫn sẽ vững như bàn thạch. Nhưng nếu ông không làm được thì tự động từ chức đi.”
Hạ Mẫn Thận ngẩn người. Kết bè kết cánh? Giết người? Bất kể là dùng thủ đoạn gì, miễn là đạt được mục đích?
Quả nhiên là tác phong hành sự của quân phiệt. Chỉ là khi áp dụng nó vào chính trị, vào chính bản thân mình, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa kích động đến thế.
“Tuân lệnh.”
Hạ Mẫn Thận kìm nén cơn chấn động trong lòng, cung kính nói.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh đã lâu, lúc này mới mỉm cười, nói:
“Bộ trưởng, ông là bộ trưởng do chính Nguyên soái tự cất nhắc, cũng là do các nguyên lão Cố thị đề cử, nên Nguyên soái mới thẳng thắn với ông như vậy. Đương nhiên, làm gì cũng được không có nghĩa là có thể vi phạm đến luật pháp của Bộ Tư pháp. Ông hãy làm việc cho tốt, đừng phụ sự kì vọng của ngài Nguyên soái.”
Hạ Mẫn Thận vội vàng gật đầu, nghĩ tới bầu không khí trong hội nghị ngày hôm nay, liền hỏi:
“Ngài Nguyên soái, về chuyện loài người thu phục thú tộc, vẫn còn nhiều ý kiến bất đồng. Thuộc hạ sẽ chủ động dẫn dắt đường hướng dư luận, không biết ý Nguyên soái thế nào?”
Rất nhiều người vẫn đoán già đoán non, Nguyên soái ban cho thú tộc nhân quyền là thật lòng hay chỉ giả bộ?
Thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Nguyên soái chỉ nhìn vị lão chính khách bằng ánh mắt thản nhiên, đáp:
“Thú tộc sẽ thực sự trở thành một phần của xã hội loài người. Bởi vì đế đô chúng ta đang cần một nguồn binh lực dồi dào hơn.”
Hạ Mẫn Thận không chút do dự gật đầu.
“Vâng”
“Huống chi....”
Ánh mắt Cố Nguyên soái toát lên vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.
“Cho dù là con người thì cũng phân biệt giai cấp kẻ giàu người nghèo kia mà, có thêm thú tộc thì có gì khác chứ?”
Hạ Mẫn Thận đột nhiên cảm thấy mình đã thực sự hiểu rõ nguyên nhân chủ yếu khiến Cố Nguyên soái đồng ý ban nhân quyền cho thú tộc. Chàng trai trẻ này ngay từ nhỏ đã được đào tạo làm người thống trị cao nhất của loài người, anh đã quen đứng ở trên cao nhìn xuống mọi vị trí cấp bậc của con người. Trong lòng anh, xuất thân từ bất kì chủng tộc nào cũng có thân phận như nhau, kể cả đó là con người, cùng chủng tộc với anh.
Có phải anh cảm thấy việc thừa nhận nhân quyền của thú tộc căn bản chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể? Người thống trị cao cao tại thượng như anh sao có thể mất thời gian quan tâm đến hai con kiến dưới chân có địa vị quyền lợi giống nhau hay không?
Suy nghĩ này khiến Hạ Mẫn Thận thầm cảm thấy ớn lạnh, rồi lại không ngừng kích động.
Sau khi Hạ Mẫn Thận cáo lui, Cố Triệt trầm mặc trong chốc lát rồi nói với Tạ Mẫn Hồng:
“Cho gọi Cố Linh vào đây.”
Họ Cố xưng bá đại lục đã nhiều năm nhưng không phải chỉ dựa vào một chi nhà Cố Triệt. Thân là một trong những gia tộc cao quý tồn tại hàng trăm năm trong xã hội loài người, chi nhà Cố Triệt có thể nói là gia tộc có lực lượng hùng hậu nhất. Cố Linh là người phụ nữ tài năng nhất trong số những họ hàng xa của Cố Triệt, thường đại diện thành phần “bô lão” trong họ giúp đỡ anh. Và dĩ nhiên cũng làm thay những việc mà Cố Triệt không tiện ra mặt.
Có điều, tuy thế lực của nhà họ Cố hùng mạnh là vậy nhưng cũng không phải không có những thế lực khác âm mưu tước quyền. Trong lịch sử thống trị của loài người, có gia tộc hùng mạnh nào mà không bị các gia tộc khác lợi dụng sơ hở để kéo xuống khỏi lưng ngựa kia chứ? Những năm này, thế cục đại lục càng lúc càng hỗn loạn, Cố Nguyên soái bận lo việc quân, ai có thể đảm bảo rằng không có kẻ rục rịch muốn ngóc đầu dậy?
Hôm nay là kì họp thủ tướng được tổ chức mỗi tháng một lần. Có rất nhiều cô gái trẻ ôm trên tay những bó hoa tươi hoặc ảnh chụp, rộn ràng vây quanh phủ thủ tướng. Mặc kệ ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống đầu, cũng chẳng để tâm tới sự xua đuổi của đám vệ binh, bọn họ tình nguyện chen chúc trong đám đông chật cứng, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn này, chỉ để được nhìn thấy khuôn mặt của một người.
Tướng mạo của anh bị quân đội giấu kín, tung tích của anh lại là cơ mật tối cao của Bộ Quốc phòng. Bao nhiêu năm nay, tấm hình rõ nhất mà bọn họ có được cũng chỉ là ảnh chụp lúc anh mặc quân phục Nguyên soái, đầu đội mũ giáp che kín khuôn mặt. Tuy dân thường không có cách nào để biết được tướng mạo của anh nhưng tấm hình này cũng đã được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt. Vóc người cao lớn, đẹp đẽ kia khiến đám người hâm mộ càng củng cố niềm tin rằng vị Nguyên soái trong truyền thuyết ấy không những xuất sắc, mà còn có tướng mạo khiến tất cả phái nữ đều chúng tôi nghẹt thở.
Thế nhưng hôm nay, ước nguyện được nhìn thấy Nguyên soái của bọn họ vẫn không được thành toàn. Anh bẩm sinh luôn biết khiêm tốn giữ mình, cũng chưa từng đối xử đặc biệt với bất cứ cô gái nào. Đến ngay như nghệ sĩ nổi tiếng đế đô, giờ phút này, có đầm đìa mồ hôi chờ đợi ở bên ngoài toà nhà cũng không được anh ưu ái.
Bên trong phủ thủ tướng.
Hàng cây xanh rì, rậm rạp che khuất những toà kiến trúc cổ kính, tinh xảo đã ngả màu thời gian, con đường lát đá ven hồ vô cùng tĩnh mịch.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngay ngã rẽ. Vệ binh xuống xe trước, xếp hàng nghiêm chỉnh dọc hai bên xe, sau đó cung kính mở cánh cửa phía sau ra. Một đôi giày da bóng lộn xuất hiện nơi cửa xe, người sĩ quan trẻ tuổi khom lưng, nhanh chóng xuống xe.
Dưới vành nón lính rõ ràng là một khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng lại có vẻ trầm tĩnh, uy nghiêm hơn bất cứ quân nhân nào. Bộ quân phục màu xanh tinh xảo tôn lên vóc người cao lớn của anh, hình thêu hoa trạng nguyên bằng chỉ vàng trên quân hàm kết hợp với hình chim ưng lạnh lùng giương cánh, dưới ánh mặt trời, toả sáng lấp lánh.
Rất nhiều người đã đoán già đoán non không biết Cố Nguyên soái vận hành nội các như thế nào, liệu có dùng phong cách lạnh lùng tàn độc kết hợp với sự chuyên quyền độc đoán đặc trưng của Cố thị hay không.
Cho nên Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục tân nhậm, cũng là một vị học giả lão thành, tuổi ngoại tứ tuần – Hạ Mẫn Thận lần đầu tiên tham dự hội nghị thủ tướng thường kì, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Sự thật hoàn toàn khác những lời đồn đại.
Là thống soái tối cao của loài người trên đại lục, Cố Triệt chỉ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy quân sự. Nhưng trong những năm tháng chiến loạn này, trên thực tế, thống soái tối cao của quân đội cũng chính là nguyên thủ quốc gia. Trong khoảnh khắc anh bước vào phòng nghị sự, cho dù là người ít tiếp xúc với quân nhân như Hạ Mẫn Thận cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lùng, khắc nghiệt toả ra từ người anh. Những chính trị gia quyền cao chức trọng của quốc gia ngồi quanh chiếc bàn tròn, ai nấy đều biến hẳn sắc mặt.
“Nguyên soái!”
Bất kể là Bộ trưởng đã ngoài năm mươi hay những tướng lĩnh trẻ chỉ mới ba mươi đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu về phía cửa phòng. Còn anh thì bình thản đi về vị trí trung tâm, ánh mắt sắc bén đầy khí chất quét qua một vòng. Sau lưng Hạ Mẫn Thận túa đầy mồ hôi lạnh.
Anh quả là rất đẹp trai, nhưng khi nhìn thấy anh, điều đầu tiên khiến người ta phải chú ý tới lại không phải là vẻ bề ngoài.
Ngoài dự liệu của Hạ Mẫn Thận, Cố Nguyên soái khí thế oai hùng lại rất ít khi lên tiếng trong suốt hội nghị. Ngược lại, những vị trung thần thay đổi hẳn vẻ bí hiểm, uy nghiêm cao ngạo thường ngày, ai nấy đều năng nổ như học sinh tiểu học, tranh nhau đưa ra ý kiến để thể hiện tài năng của mình. Điều này khiến Hạ Mẫn Thận giật nẩy mình. Cho dù là các chính khách cấp thấp thì cũng không nên để mất phong độ như vậy chứ?
Hạ Mẫn Thận không khỏi nhớ tới một câu nói của Cố Nguyên soái được lưu truyền rộng rãi trong giới chính trị gia tại đế đô:
“Nội các của chúng ta có thể bất đồng ý kiến nhưng tuyệt đối không dung kẻ vô dụng.”
Bây giờ được chứng kiến mới thấy quả nhiên là thế.
Tâm tình của Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục không khỏi kích động. Ông ta vẫn luôn lo lắng Cố Nguyên soái sẽ mang tác phong quân phiệt áp dụng vào chính trị, nhưng sau ngày hôm nay, ông ta dám đánh cược rằng nội các này chính là nội các sáng suốt nhất từ trước đến nay.
Cố Nguyên soái đúng là một vị Nguyên soái vĩ đại.
Một giờ sau, hội nghị kết thúc, Hạ Mẫn Thận mới nhậm chức bộ trưởng nên ở lại để gặp riêng Cố Nguyên soái.
Đối mặt với vị lãnh đạo trẻ tuổi, tài năng lại anh tuấn này, Hạ Mẫn Thận vừa cung kính vừa kích động, lấy báo cáo công việc đã chuẩn bị ra, tỉ mỉ trình bày kế hoạch của mình với Cố Nguyên soái.
Thế nhưng ông ta vừa mới trình bày được hai phút, chân mày của Cố Nguyên soái đã nhíu lại.
“Bộ trưởng Bộ Văn Hoá Giáo dục”
Anh nói bằng giọng trầm thấp, lạnh lùng.
“Những thứ này không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi.”
Hạ Mẫn Thận vội vã đứng dậy, hơi cúi người, nói:
“Xin Nguyên soái cứ ra chỉ thị.”
“Thủ tướng đã giao mục tiêu công việc cho ông chưa?”
“Rồi ạ. Nhưng chỉ có hai nội dung rất ngắn... Tỉ lệ phổ cập giáo dục đại học phải đạt chín mươi lăm phần trăm và quy định số lượng nhân tài chuyển giao cho tám viện khoa học.”
Cố Triệt gật đầu.
“Chỉ cần làm được hai điều này, ông muốn kết bè kết cánh hoặc loại bỏ kẻ đối lập thế nào cũng được. Bất kể ông dùng thủ đoạn gì, giết bao nhiêu người, chức vụ bộ trưởng của ông vẫn sẽ vững như bàn thạch. Nhưng nếu ông không làm được thì tự động từ chức đi.”
Hạ Mẫn Thận ngẩn người. Kết bè kết cánh? Giết người? Bất kể là dùng thủ đoạn gì, miễn là đạt được mục đích?
Quả nhiên là tác phong hành sự của quân phiệt. Chỉ là khi áp dụng nó vào chính trị, vào chính bản thân mình, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa kích động đến thế.
“Tuân lệnh.”
Hạ Mẫn Thận kìm nén cơn chấn động trong lòng, cung kính nói.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh đã lâu, lúc này mới mỉm cười, nói:
“Bộ trưởng, ông là bộ trưởng do chính Nguyên soái tự cất nhắc, cũng là do các nguyên lão Cố thị đề cử, nên Nguyên soái mới thẳng thắn với ông như vậy. Đương nhiên, làm gì cũng được không có nghĩa là có thể vi phạm đến luật pháp của Bộ Tư pháp. Ông hãy làm việc cho tốt, đừng phụ sự kì vọng của ngài Nguyên soái.”
Hạ Mẫn Thận vội vàng gật đầu, nghĩ tới bầu không khí trong hội nghị ngày hôm nay, liền hỏi:
“Ngài Nguyên soái, về chuyện loài người thu phục thú tộc, vẫn còn nhiều ý kiến bất đồng. Thuộc hạ sẽ chủ động dẫn dắt đường hướng dư luận, không biết ý Nguyên soái thế nào?”
Rất nhiều người vẫn đoán già đoán non, Nguyên soái ban cho thú tộc nhân quyền là thật lòng hay chỉ giả bộ?
Thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Nguyên soái chỉ nhìn vị lão chính khách bằng ánh mắt thản nhiên, đáp:
“Thú tộc sẽ thực sự trở thành một phần của xã hội loài người. Bởi vì đế đô chúng ta đang cần một nguồn binh lực dồi dào hơn.”
Hạ Mẫn Thận không chút do dự gật đầu.
“Vâng”
“Huống chi....”
Ánh mắt Cố Nguyên soái toát lên vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.
“Cho dù là con người thì cũng phân biệt giai cấp kẻ giàu người nghèo kia mà, có thêm thú tộc thì có gì khác chứ?”
Hạ Mẫn Thận đột nhiên cảm thấy mình đã thực sự hiểu rõ nguyên nhân chủ yếu khiến Cố Nguyên soái đồng ý ban nhân quyền cho thú tộc. Chàng trai trẻ này ngay từ nhỏ đã được đào tạo làm người thống trị cao nhất của loài người, anh đã quen đứng ở trên cao nhìn xuống mọi vị trí cấp bậc của con người. Trong lòng anh, xuất thân từ bất kì chủng tộc nào cũng có thân phận như nhau, kể cả đó là con người, cùng chủng tộc với anh.
Có phải anh cảm thấy việc thừa nhận nhân quyền của thú tộc căn bản chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể? Người thống trị cao cao tại thượng như anh sao có thể mất thời gian quan tâm đến hai con kiến dưới chân có địa vị quyền lợi giống nhau hay không?
Suy nghĩ này khiến Hạ Mẫn Thận thầm cảm thấy ớn lạnh, rồi lại không ngừng kích động.
Sau khi Hạ Mẫn Thận cáo lui, Cố Triệt trầm mặc trong chốc lát rồi nói với Tạ Mẫn Hồng:
“Cho gọi Cố Linh vào đây.”
Họ Cố xưng bá đại lục đã nhiều năm nhưng không phải chỉ dựa vào một chi nhà Cố Triệt. Thân là một trong những gia tộc cao quý tồn tại hàng trăm năm trong xã hội loài người, chi nhà Cố Triệt có thể nói là gia tộc có lực lượng hùng hậu nhất. Cố Linh là người phụ nữ tài năng nhất trong số những họ hàng xa của Cố Triệt, thường đại diện thành phần “bô lão” trong họ giúp đỡ anh. Và dĩ nhiên cũng làm thay những việc mà Cố Triệt không tiện ra mặt.
Có điều, tuy thế lực của nhà họ Cố hùng mạnh là vậy nhưng cũng không phải không có những thế lực khác âm mưu tước quyền. Trong lịch sử thống trị của loài người, có gia tộc hùng mạnh nào mà không bị các gia tộc khác lợi dụng sơ hở để kéo xuống khỏi lưng ngựa kia chứ? Những năm này, thế cục đại lục càng lúc càng hỗn loạn, Cố Nguyên soái bận lo việc quân, ai có thể đảm bảo rằng không có kẻ rục rịch muốn ngóc đầu dậy?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment