CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 82 TẬP 04 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 04:ĐẾ ĐÔ CỦA ANH
CHƯƠNG 82 : THIẾU NIÊN THÂN THIẾT 2
Quan Duy Lăng vẫn giữ tác phong nghiêm nghị cùng khuôn mặt tuấn tú như cũ, chỉ
có điều lúc này, vẻ mặt của anh ta và người đàn ông bên cạnh có chút cổ quái
khó nói thành lời. Quan Duy Lăng tính tình vốn kín đáo, chỉ có đôi mắt đen láy
ánh lên vẻ khiếp sợ cứ thế nhìn Hứa Mộ Triều và “A Lệ” trân trân. Thế nhưng phản
ứng của người đàn ông kia lại khác, anh ta trợn trừng đôi mắt như hai cái đèn
pha, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau trước mặt, thần sắc vô cùng phức
tạp.
Hứa Mộ Triều thầm cười nhạt. Thấy cô tỉnh lại thì kì lạ lắm sao? Hay là kinh ngạc khi thấy cô và A Lệ thân mật như vậy?
Cô không thèm quan tâm tới bọn họ nữa, quay đầu nhìn “A Lệ”, nói:
“A Lệ, anh trai của cậu đúng là đồ lật lọng, rõ ràng đã đồng ý không làm tổn thương tới tôi, vậy mà mấy ngày nay, tôi đã phải làm chuột bạch đến nỗi phát ói lên rồi, cũng chẳng thấy anh ta hé răng nửa lời.”
Sắc mặt Quan Duy Lăng cứng đờ, anh ta há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh thì nghẹn đến đỏ mặt, không biết là đang kìm nén cái gì. Hai người lại liếc nhìn “A Lệ” nãy giờ vẫn im lặng, ngượng ngùng bước tới gần.
“A Lệ” đứng dậy khỏi chiếc ghế, Hứa Mộ Triều níu cánh tay cậu, mượn lực đứng lên.
Tạ Mẫn Hồng cuối cùng cũng không nhịn được, ho khan hai tiếng, đánh bạo nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người.
Hứa Mộ Triều gặp được Quan Duy Lăng thì cơn giận dữ càng bùng phát dữ dội, cô nhìn thẳng vào mặt anh ta, nói như quát:
“Cố Nguyên soái rốt cuộc muốn làm gì tôi? Tuy tôi từng đồng ý thần phục, thế nhưng nhiều ngày qua đã đủ để thí nghiệm rồi chứ?”
Quan Duy Lăng nghiêm nghị gật đầu.
“Sau này sẽ không còn làm nhiều thí nghiệm nữa.”
Hứa Mộ Triều nhìn anh ta chằm chằm.
“Anh đang đùa đấy à... Cho tôi gặp Cố Nguyên soái của các anh mau!”
Không thể để như thế này được, cô nhất định phải đàm phán lại với anh ta.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh nở nụ cười nhã nhặn nói:
“Hứa Mộ Triều, chào cô. Tôi là Tạ Mẫn Hồng, tham mưu của Cố Nguyên soái. Ngài Nguyên soái...”
Anh ta liếc mắt nhìn người mang vẻ mặt lạnh lùng đứng phía sau Hứa Mộ Triều, cân nhắc một chút rồi nói:
“Khi nào ngài ấy rảnh sẽ đến gặp cô sau.”
Hứa Mộ Triều cười cười.
“Được! Nhưng ai mà biết đội quân của Minh Hoằng sẽ tấn công lúc nào chứ. Tôi có một số tin tình báo muốn bàn với Cố Nguyên soái. Ví dụ như tính cách của Minh Hoằng, khả năng chiến đấu và phân bố lực lượng quân đội người máy dưới lòng đất, tình hình vũ khí trang bị... Có lẽ A Lệ đã nói cho các người biết ít nhiều nhưng dù gì tôi cũng từng được Minh Hoằng đối đãi như kẻ thân tín, tin tức tôi biết có lẽ cũng nhiều hơn A Lệ một chút...”
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng liếc mắt nhìn nhau. Tạ Mẫn Hồng nói:
“Tin tức cô nắm giữ hy vọng có thể mau chóng...”
Hứa Mộ Triều lắc đầu, do vẫn còn tác dụng của thuốc nên cô chưa thể tập trung tinh thần, nụ cười trên khuôn mặt cũng có chút mơ hồ.
“Trừ phi Cố Nguyên soái đồng ý trả tự do cho tôi.”
Tạ Mẫn Hồng bình tĩnh lắc đầu.
“Tôi nghĩ... Nguyên soái sẽ không đồng ý đâu.”
“Ừm.”
Hứa Mộ Triều không thèm để ý tới sự từ chối thẳng thừng của anh ta, gật đầu, nói:
“Những tin tình báo này thực ra cũng không quan trọng lắm... Dù sao Minh Hoằng cũng rất có cá tính. Có lẽ Cố Nguyên soái sẽ rất vui khi gặp được đối thủ đáng gờm như thế.”
Tạ Mẫn Hồng nhìn cô, bỗng nhiên bật cười.
Nói nhiều như vậy khiến Hứa Mộ Triều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt cũng trĩu xuống, sức lực toàn thân gần như cạn kiệt. Nhưng có “A Lệ” ở đây, cô lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được.
Hơn nữa, lần đầu chạm trán với Tạ Mẫn Hồng, cô cảm thấy cũng không tồi. Vì thế, cô tựa đầu vào ngực “A Lệ”, nói bằng giọng mệt mỏi:
“Cậu bế tôi về giường ngủ một lát đi.”
Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng một lát sau vẫn không thấy “A Lệ” nhúc nhích. Cô đành túm lấy vạt áo đã bị cô làm cho nhàu nhĩ của cậu, giục:
“Nhanh lên nào!”
Sau đó, trước mắt cô là một mảng tối sầm, cô chìm sâu vào cơn hôn mê.
Đôi tay mạnh mẽ của “A Lệ” đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, hình như cậu do dự một lát rồi mới bế cô lên, đi thẳng ra sau cửa kính, đặt cô lên chiếc giường đơn. Động tác của cậu mặc dù không thô bạo nhưng cũng chẳng dịu dàng khiến cô đang mê man cũng phải lầm bầm vài tiếng.
Sau đó, cậu quay trở lại xô pha, cửa kính phía sau lưng từ từ đóng lại. Hiệu quả cách âm của cửa kính này thuộc cấp quân sự, cho dù cô có tỉnh lại cũng không nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng liếc nhìn nhau, sau đó cùng ngồi xuống xô pha.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.
Một lát sau, vẫn là Tạ Mẫn Hồng đứng ra phá tan sự yên tĩnh trong phòng. Anh ta nhìn sắc mặt của “A Lệ”, do dự hồi lâu mới mở miệng:
“Nguyên soái, chúng tôi chỉ...”
Anh ta không nói hết câu nhưng người nghe có thể đoán ra anh ta muốn nói:
“Chúng tôi chỉ là quá khiếp sợ.”
Người thống trị uy chấn cả đại lục, niềm tự hào của Cố thị, vị vua trẻ nhất trong vòng mấy trăm năm qua của loài người; người chưa từng có chút tình cảm thừa thãi, chỉ biết đến chiến tranh và giết chóc, luôn là đối tượng để mọi người phải ngẩng đầu ngưỡng mộ đó, hôm nay lại bị một nữ bán thú – người con gái mà anh chỉ cần duỗi ngón tay ra là có thể bóp chết – níu tay níu chân, ôm chặt như tình nhân.
Người thanh niên được gọi là “nguyên soái” kia không nói năng gì. Đôi lông mày đen rậm cau lại, ánh mắt lạnh băng cứ thế nhìn chằm chằm vào Tạ Mẫn Hồng. Điều này đủ để Tạ Mẫn Hồng nhất thời không thể mở miệng. Thế nhưng khi liếc nhìn ngực áo sơ mi nhăn nhúm đầy vết nước mắt nước mũi của Nguyên soái, lại liếc nhìn cô gái đang nằm ngủ say cách đó không xa, trong lòng Tạ Mẫn Hồng không khỏi nảy sinh cảm giác kính nể Hứa Mộ Triều một cách kì lạ.
Cố Triệt khẽ nói:
“Cô ta nhắc tới Cố Lệ.”
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng chợt bừng tỉnh, tâm trạng nhất thời cũng trầm hẳn xuống.
Bởi vì nhắc tới A Lệ – cái tên khiến Cố Nguyên soái bao ngày nay sống trong yên lặng, cái tên đã bị Cố thị tuyệt tình xoá khỏi gia phả – nên Nguyên soái mới khoan nhượng cho sự đụng chạm của cô gái, mới để cô khóc lóc, ôm chặt lấy mình; mới dễ dàng để mặc cô nhận nhầm mình là A Lệ... Tất cả những điều đó chỉ vì đứa em ruột của mình thôi sao?
Ba người nhất thời đều trầm mặc.
Một lát sau, Tạ Mẫn Hồng nói:
“Thì ra là thế, chúng tôi sợ tiết lộ thân phận thật sự của A Lệ nên vẫn để cô ấy lầm tưởng người anh họ Quan Duy Lăng này chính là anh ruột của cậu ấy, vì thế mà cô ấy mới nhận nhầm ngài là A Lệ. Thế nhưng sau một chuỗi thí nghiệm cường độ cao như vậy mà có thể thức tỉnh nhanh như thế, cô ta đúng là giống loài kì quái.”
Sau khi thấy Tạ Mẫn Hồng cố ý đổi chủ đề, sắc mặt của Quan Duy Lăng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, anh ta lên tiếng hỏi:
“Tiếp theo phải xử trí cô ta thế nào?”
Tạ Mẫn Hồng cũng nói:
“Nếu như cô ta thực sự hiểu biết về người máy như vậy thì đúng là rất hữu dụng. Chỉ có điều cô gái này... không lúc nào quên đặt điều kiện. Cô ta không sợ chúng ta dùng tới biện pháp mạnh ư?”
Vẻ mặt Cố Triệt vô cùng thờ ơ. Cô không giống bất cứ chủng tộc nào. Viện nghiên cứu Sinh học không thể đưa ra kết luận nào về giống loài của cô, chỉ nói với mẫu ADN này mà cô có thể tồn tại trong bầu khí quyển trái đất thì đúng là kì lạ, bởi điều này đã vi phạm vào nguyên lý khoa học. Bọn họ chỉ có thể giao trả cô để Cố Nguyên soái tự xử trí.
Nữ bán thú thần bí, vượt qua khỏi trình độ khoa học kỹ thuật loài người hiện có. Nghĩ đến đây, Cố Triệt không khỏi nhớ tới cô gái vừa mới yên tâm ngủ say trong vòng tay mình. Khăn trải giường trắng như tuyết, bộ đồ vô trùng cũng màu trắng càng làm tôn lên gương mặt thanh tú của cô. Lúc anh đặt cô xuống, trên khuôn mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười nhẹ nhõm. Với nụ cười và giọt nước mắt đó, trong mắt anh, cô không giống một quân nhân dũng mãnh chút nào, mà giống với vẻ ngây ngô, trong sáng của A Lệ.
Cố Triệt vẫn nói với giọng lạnh lùng và dứt khoát vốn có:
“Tạm ngừng thí nghiệm,cho đến khi Viện nghiên cứu Sinh học có tiến triển.”
Hứa Mộ Triều thầm cười nhạt. Thấy cô tỉnh lại thì kì lạ lắm sao? Hay là kinh ngạc khi thấy cô và A Lệ thân mật như vậy?
Cô không thèm quan tâm tới bọn họ nữa, quay đầu nhìn “A Lệ”, nói:
“A Lệ, anh trai của cậu đúng là đồ lật lọng, rõ ràng đã đồng ý không làm tổn thương tới tôi, vậy mà mấy ngày nay, tôi đã phải làm chuột bạch đến nỗi phát ói lên rồi, cũng chẳng thấy anh ta hé răng nửa lời.”
Sắc mặt Quan Duy Lăng cứng đờ, anh ta há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh thì nghẹn đến đỏ mặt, không biết là đang kìm nén cái gì. Hai người lại liếc nhìn “A Lệ” nãy giờ vẫn im lặng, ngượng ngùng bước tới gần.
“A Lệ” đứng dậy khỏi chiếc ghế, Hứa Mộ Triều níu cánh tay cậu, mượn lực đứng lên.
Tạ Mẫn Hồng cuối cùng cũng không nhịn được, ho khan hai tiếng, đánh bạo nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người.
Hứa Mộ Triều gặp được Quan Duy Lăng thì cơn giận dữ càng bùng phát dữ dội, cô nhìn thẳng vào mặt anh ta, nói như quát:
“Cố Nguyên soái rốt cuộc muốn làm gì tôi? Tuy tôi từng đồng ý thần phục, thế nhưng nhiều ngày qua đã đủ để thí nghiệm rồi chứ?”
Quan Duy Lăng nghiêm nghị gật đầu.
“Sau này sẽ không còn làm nhiều thí nghiệm nữa.”
Hứa Mộ Triều nhìn anh ta chằm chằm.
“Anh đang đùa đấy à... Cho tôi gặp Cố Nguyên soái của các anh mau!”
Không thể để như thế này được, cô nhất định phải đàm phán lại với anh ta.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh nở nụ cười nhã nhặn nói:
“Hứa Mộ Triều, chào cô. Tôi là Tạ Mẫn Hồng, tham mưu của Cố Nguyên soái. Ngài Nguyên soái...”
Anh ta liếc mắt nhìn người mang vẻ mặt lạnh lùng đứng phía sau Hứa Mộ Triều, cân nhắc một chút rồi nói:
“Khi nào ngài ấy rảnh sẽ đến gặp cô sau.”
Hứa Mộ Triều cười cười.
“Được! Nhưng ai mà biết đội quân của Minh Hoằng sẽ tấn công lúc nào chứ. Tôi có một số tin tình báo muốn bàn với Cố Nguyên soái. Ví dụ như tính cách của Minh Hoằng, khả năng chiến đấu và phân bố lực lượng quân đội người máy dưới lòng đất, tình hình vũ khí trang bị... Có lẽ A Lệ đã nói cho các người biết ít nhiều nhưng dù gì tôi cũng từng được Minh Hoằng đối đãi như kẻ thân tín, tin tức tôi biết có lẽ cũng nhiều hơn A Lệ một chút...”
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng liếc mắt nhìn nhau. Tạ Mẫn Hồng nói:
“Tin tức cô nắm giữ hy vọng có thể mau chóng...”
Hứa Mộ Triều lắc đầu, do vẫn còn tác dụng của thuốc nên cô chưa thể tập trung tinh thần, nụ cười trên khuôn mặt cũng có chút mơ hồ.
“Trừ phi Cố Nguyên soái đồng ý trả tự do cho tôi.”
Tạ Mẫn Hồng bình tĩnh lắc đầu.
“Tôi nghĩ... Nguyên soái sẽ không đồng ý đâu.”
“Ừm.”
Hứa Mộ Triều không thèm để ý tới sự từ chối thẳng thừng của anh ta, gật đầu, nói:
“Những tin tình báo này thực ra cũng không quan trọng lắm... Dù sao Minh Hoằng cũng rất có cá tính. Có lẽ Cố Nguyên soái sẽ rất vui khi gặp được đối thủ đáng gờm như thế.”
Tạ Mẫn Hồng nhìn cô, bỗng nhiên bật cười.
Nói nhiều như vậy khiến Hứa Mộ Triều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt cũng trĩu xuống, sức lực toàn thân gần như cạn kiệt. Nhưng có “A Lệ” ở đây, cô lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được.
Hơn nữa, lần đầu chạm trán với Tạ Mẫn Hồng, cô cảm thấy cũng không tồi. Vì thế, cô tựa đầu vào ngực “A Lệ”, nói bằng giọng mệt mỏi:
“Cậu bế tôi về giường ngủ một lát đi.”
Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng một lát sau vẫn không thấy “A Lệ” nhúc nhích. Cô đành túm lấy vạt áo đã bị cô làm cho nhàu nhĩ của cậu, giục:
“Nhanh lên nào!”
Sau đó, trước mắt cô là một mảng tối sầm, cô chìm sâu vào cơn hôn mê.
Đôi tay mạnh mẽ của “A Lệ” đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, hình như cậu do dự một lát rồi mới bế cô lên, đi thẳng ra sau cửa kính, đặt cô lên chiếc giường đơn. Động tác của cậu mặc dù không thô bạo nhưng cũng chẳng dịu dàng khiến cô đang mê man cũng phải lầm bầm vài tiếng.
Sau đó, cậu quay trở lại xô pha, cửa kính phía sau lưng từ từ đóng lại. Hiệu quả cách âm của cửa kính này thuộc cấp quân sự, cho dù cô có tỉnh lại cũng không nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng liếc nhìn nhau, sau đó cùng ngồi xuống xô pha.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.
Một lát sau, vẫn là Tạ Mẫn Hồng đứng ra phá tan sự yên tĩnh trong phòng. Anh ta nhìn sắc mặt của “A Lệ”, do dự hồi lâu mới mở miệng:
“Nguyên soái, chúng tôi chỉ...”
Anh ta không nói hết câu nhưng người nghe có thể đoán ra anh ta muốn nói:
“Chúng tôi chỉ là quá khiếp sợ.”
Người thống trị uy chấn cả đại lục, niềm tự hào của Cố thị, vị vua trẻ nhất trong vòng mấy trăm năm qua của loài người; người chưa từng có chút tình cảm thừa thãi, chỉ biết đến chiến tranh và giết chóc, luôn là đối tượng để mọi người phải ngẩng đầu ngưỡng mộ đó, hôm nay lại bị một nữ bán thú – người con gái mà anh chỉ cần duỗi ngón tay ra là có thể bóp chết – níu tay níu chân, ôm chặt như tình nhân.
Người thanh niên được gọi là “nguyên soái” kia không nói năng gì. Đôi lông mày đen rậm cau lại, ánh mắt lạnh băng cứ thế nhìn chằm chằm vào Tạ Mẫn Hồng. Điều này đủ để Tạ Mẫn Hồng nhất thời không thể mở miệng. Thế nhưng khi liếc nhìn ngực áo sơ mi nhăn nhúm đầy vết nước mắt nước mũi của Nguyên soái, lại liếc nhìn cô gái đang nằm ngủ say cách đó không xa, trong lòng Tạ Mẫn Hồng không khỏi nảy sinh cảm giác kính nể Hứa Mộ Triều một cách kì lạ.
Cố Triệt khẽ nói:
“Cô ta nhắc tới Cố Lệ.”
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng chợt bừng tỉnh, tâm trạng nhất thời cũng trầm hẳn xuống.
Bởi vì nhắc tới A Lệ – cái tên khiến Cố Nguyên soái bao ngày nay sống trong yên lặng, cái tên đã bị Cố thị tuyệt tình xoá khỏi gia phả – nên Nguyên soái mới khoan nhượng cho sự đụng chạm của cô gái, mới để cô khóc lóc, ôm chặt lấy mình; mới dễ dàng để mặc cô nhận nhầm mình là A Lệ... Tất cả những điều đó chỉ vì đứa em ruột của mình thôi sao?
Ba người nhất thời đều trầm mặc.
Một lát sau, Tạ Mẫn Hồng nói:
“Thì ra là thế, chúng tôi sợ tiết lộ thân phận thật sự của A Lệ nên vẫn để cô ấy lầm tưởng người anh họ Quan Duy Lăng này chính là anh ruột của cậu ấy, vì thế mà cô ấy mới nhận nhầm ngài là A Lệ. Thế nhưng sau một chuỗi thí nghiệm cường độ cao như vậy mà có thể thức tỉnh nhanh như thế, cô ta đúng là giống loài kì quái.”
Sau khi thấy Tạ Mẫn Hồng cố ý đổi chủ đề, sắc mặt của Quan Duy Lăng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, anh ta lên tiếng hỏi:
“Tiếp theo phải xử trí cô ta thế nào?”
Tạ Mẫn Hồng cũng nói:
“Nếu như cô ta thực sự hiểu biết về người máy như vậy thì đúng là rất hữu dụng. Chỉ có điều cô gái này... không lúc nào quên đặt điều kiện. Cô ta không sợ chúng ta dùng tới biện pháp mạnh ư?”
Vẻ mặt Cố Triệt vô cùng thờ ơ. Cô không giống bất cứ chủng tộc nào. Viện nghiên cứu Sinh học không thể đưa ra kết luận nào về giống loài của cô, chỉ nói với mẫu ADN này mà cô có thể tồn tại trong bầu khí quyển trái đất thì đúng là kì lạ, bởi điều này đã vi phạm vào nguyên lý khoa học. Bọn họ chỉ có thể giao trả cô để Cố Nguyên soái tự xử trí.
Nữ bán thú thần bí, vượt qua khỏi trình độ khoa học kỹ thuật loài người hiện có. Nghĩ đến đây, Cố Triệt không khỏi nhớ tới cô gái vừa mới yên tâm ngủ say trong vòng tay mình. Khăn trải giường trắng như tuyết, bộ đồ vô trùng cũng màu trắng càng làm tôn lên gương mặt thanh tú của cô. Lúc anh đặt cô xuống, trên khuôn mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười nhẹ nhõm. Với nụ cười và giọt nước mắt đó, trong mắt anh, cô không giống một quân nhân dũng mãnh chút nào, mà giống với vẻ ngây ngô, trong sáng của A Lệ.
Cố Triệt vẫn nói với giọng lạnh lùng và dứt khoát vốn có:
“Tạm ngừng thí nghiệm,cho đến khi Viện nghiên cứu Sinh học có tiến triển.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment