CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 78 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 78 : MỆNH LỆNH CỦA NGUYÊN SOÁI 2


“Lệnh cho Tư lệnh Thôi nhanh chóng kết thúc chiến tranh với thú tộc. Về phần Hứa Mộ Triều, phải bắt sống cho tôi.” 

Cố Nguyên soái ngẩng đầu, nói.

“Tuân lệnh Nguyên soái!”

 Hai người Quan, Tạ đồng thanh đáp.

Đúng lúc này, người hầu ngoài cửa bỗng gõ cửa. Đây là tình huống vô cùng hiếm thấy, có thể cắt ngang cuộc họp bí mật của Nguyên soái, hẳn là chuyện vô cùng khẩn cấp.

“Nguyên soái!” 

Người hầu bước vào với sắc mặt hết sức nghiêm trọng. 

“Sĩ quan giám sát hệ thống tác chiến đưa tin khẩn cấp. Bộ chỉ huy quân nam lộ đã bị thú tộc chiếm lĩnh.”

Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng cùng khiếp sợ đứng bật dậy. Cố Nguyên soái thu lại ánh nhìn.

 “Lập tức truyền hình ảnh lại đây.”

Trực giác của Hứa Mộ Triều quả không sai, bộ Tư lệnh bị đánh chiếm mà Tư lệnh Tiết lại không cảm thấy tức giận, quả nhiên là có nguyên nhân. Để đảm bảo quyền tìm hiểu thông tin tuyệt đối của Cố Nguyên soái, mỗi hệ thống tác chiến của loài người đều được bí mật cài hệ thống truyền hình ảnh. Tư lệnh Tiết và một số tướng lĩnh cấp cao cũng biết điều này.

Nói cách khác, mỗi khi hệ thống tác chiến của bộ Tư lệnh được khởi động, tất cả hình ảnh bên trong bộ chỉ huy, mỗi một mệnh lệnh được truyền xuống, đều có thể bị Cố Nguyên soái kiểm tra bất cứ lúc nào. Mà sĩ quan giám sát hệ thống tác chiến chính là chuyên gia giám sát các cơ cấu bí mật xem có gì bất thường hay không.

Trên màn hình tinh thể lỏng khổng lồ treo lơ lửng trên không trung hiện lên toàn bộ hình ảnh sự việc xảy ra trong căn phòng. Bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc quân phục của loài người, cởi mũ, để lộ mái tóc đen dài, ngồi trước màn hình. Tên lính loài người ở bên cạnh cô nói: 

“Tôi biết cách sử dụng, trước đây tôi từng là phó giáo sư Viện hàn lâm Khoa học thông tin quốc gia.”

Sau đó, cô gái tỏ ra rất vui mừng.

“Gian tế ư?” 

Tạ Mẫn Hồng nhíu mày, hỏi.

Cố Nguyên soái lắc đầu. 

“Không, là zombie.”

Ba người tiếp tục yên lặng, tập trung tinh thần xem đoạn video quay lại sự việc xảy ra nửa giờ đồng hồ trước.

Khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Hứa Mộ Triều đột nhiên lóe sáng, ra lệnh cho hai quân đoàn mang vũ khí kiểu mới đến thành phố phía bắc nghênh đón Cố Nguyên soái, Quan Duy Lăng lập tức cau mày lại, Tạ Mẫn Hồng lại cười nhạo. 

“Cũng biết bịa chuyện đấy chứ. Nguyên soái, tác phong của quân ta vẫn còn có chút quan liêu.”

Cố Nguyên soái khẽ cười lạnh một tiếng.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở lúc cô gái kia trầm tư đứng lên, tiến đến gần màn hình. Bọn họ thậm chí còn thấy rõ từng cái nhíu mày của cô. Cô khoanh tay đứng thẳng, đôi mắt trong veo hiện lên tia sáng sắc bén, nhìn chằm chằm vào màn hình. Dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó khác thường, ánh mắt đó như thể xuyên thấu màn hành, nhìn thấy ba người bọn họ đang âm thầm quan sát. Cuối cùng, cô khẽ mím môi, lại ngồi xuống, nhắm mắt ngủ.

Hình ảnh đến đó thì đột nhiên ngừng lại.

Tạ Mẫn Hồng thở ra một hơi dài, lẩm bẩm: 

“Cô gái này thật là lợi hại, nhìn dáng vẻ cô ấy thật giống như biết chúng ta đang quan sát vậy.”

Quan Duy Lăng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hình ảnh cô gái chống một tay lên trán, gà gật ngủ, mấy giây sau mới mở miệng nói:

 “Nguyên soái, chúng ta có lập tức xuất binh không?”

Cố Nguyên soái cũng nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm. Mặc dù đã từng nhìn thấy ảnh của cô nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô gái bán thú này bằng xương bằng thịt. Anh cũng cảm thấy cô hơi khác so với tưởng tượng, nhưng rồi lại cảm thấy đúng là hình dáng trong tưởng tượng của mình. Sát khí không nặng nề, mặc quân phục mà còn có vẻ xinh đẹp, mạnh mẽ, nhưng khí chất lại không khiến cho người ta khiếp sợ. Điều này đối với một tướng lĩnh mà nói, cũng không phải chuyện tốt, nó chứng tỏ cô không có đủ sự nhẫn tâm.

Lợi dụng zombie có thể biến đổi sang hình người để lên kế hoạch đánh lén bộ Tư lệnh, rất thông minh mà cũng thật liều lĩnh. Nếu không có hệ thống giám sát bí mật thì kế hoạch này của cô hẳn đã thành công rồi. Sự gan dạ, sáng suốt này cũng coi như là kì tài.

Chỉ có điều, trong lúc đánh lén, cô thường để lộ nụ cười nhàn nhạt, trong sáng tựa hồ không có bất cứ toan tính sâu xa nào. Nụ cười này thực sự không hợp với tình thế giương cung bạt kiếm cô đang tạo dựng chút nào.

“Nếu như cô ta đã dự đoán tôi sẽ đến tiền tuyến thị sát, vậy thì cứ làm theo mong muốn của cô ta đi.” 

Cố Nguyên soái bỗng nhiên lên tiếng.

“Hả?” 

Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng đều ngẩn người.

“Điều động quân biên phòng bao vây ranh giới thành phố Phàn Nam thì cần bao nhiêu thời gian?”

 Cố Nguyên soái hỏi.

“… Tầm năm tiếng đồng hồ.” 

Tạ Mẫn Hồng nhanh chóng tính toán rồi trả lời.

“Chuẩn bị máy bay, hai tiếng sau tôi sẽ đi.” 

Dứt lời, Cố Nguyên soái đứng dậy.

Lúc bình minh.

Trong cuộc nam chinh lần này, loài người có hơn mười lăm vạn binh lực, ngoài ra còn có các nhánh quân tập trung rải rác ở các chiến tuyến nhỏ. Vì vậy khi trực tiếp nhận được mệnh lệnh của Cố Nguyên soái, các nhánh quân vô cùng phấn chấn, hành quân cả đêm để bao vây thành phố Phàn Nam.

Lúc Hứa Mộ Triều nhận được tin báo khẩn của Mộ Đạt thì kinh ngạc không nói nên lời. Quân đội loài người đã ở ngoài thành, tạo một vòng kiên cố như lồng sắt ư? Ngay cả hai vạn thú binh dưới sự chỉ huy của Mộ Đạt cũng bị vây trong cái lồng sắt đó?

Tại sao loài người lại không tiếc công tập hợp binh lực hùng mạnh đến vậy để tập trung đối phó với quân tiền tuyến của thú tộc? Lẽ nào bọn họ đã biết sự khác thường tại thành phố Phàn Nam?

Đúng bảy giờ sáng, theo lệnh của Tư lệnh Thôi, đám lính đang nghỉ dưỡng ở thành phố Phàn Nam bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Thiết bị thông tin được đặt trong từng doanh trại đột nhiên được chỉnh về cùng một tần số, từ đó truyền ra một giọng nói trầm ổn: 

“Xin chào các anh em đồng đội quân nam lộ, tôi là Cố Triệt.”

Nghe thấy giọng nói này, đám lính đờ người ra trong giây lát, sau đó đột nhiên phát ra tiếng hoan hô, reo hò như sấm rền, vang vọng tới tận mây xanh. Như thể cả thành phố Phàn Nam đều bừng tỉnh ở thời khắc đó.

“Cố Nguyên soái! Là Cố Nguyên soái đích thân hạ lệnh!” 

Đám lính hò reo.

“Thật vậy sao?” 

Có người nghi hoặc hỏi lại. 

“Đúng là Cố Nguyên soái sao?”

“Ai dám cả gan giả danh Cố Nguyên soái sử dụng tần số thông tin quân dụng chứ?”

Giọng nói trong thiết bị thông tin quân dụng ngừng lại một chút rồi tiếp: 

“Thành phố Phàn Nam có gian tế xâm nhập. Chỉ huy của các bạn đang bị nhốt ở bộ Tư lệnh. Tôi lệnh cho mọi người lập tức bao vây bộ Tư lệnh, chờ chỉ thị của tôi.”

Ý kiến để Cố Nguyên soái trực tiếp hạ lệnh thông qua tần số riêng là do Tạ Mẫn Hồng đề xuất. Nếu như để quân địch thông báo với quân lính ở thành phố Phàn Nam biết bộ Tư lệnh đã bị người ta thao túng thì e là sẽ làm nhụt sĩ khí của anh em, chưa kể có khi còn sinh ra bạo loạn. Nhưng nếu lúc này để Cố Nguyên soái tiếng tăm lẫy lừng trực tiếp ra mặt, tinh thần chiến đấu của binh lính nhất định sẽ tăng cao, sĩ khí càng khong thể bị ảnh hưởng.

Giọng nói này cùng lúc cũng vang lên ở phòng chỉ huy của bộ Tư lệnh.

Tư lệnh Tiết cùng tất cả những sĩ quan cấp cao loài người bị bắt đều tươi cười rạng rỡ. Hứa Mộ Triều chửi thề một tiếng rồi ra lệnh cho đám zombie lập tức phong tỏa các lối ra vào của phòng chỉ huy.

Mà lúc này, Cố Nguyên soái đang ngồi ở bộ chỉ huy tạm thời cách thành phố Phàn Nam một trăm kilômét về phía bắc, lẳng lặng nhìn hình ảnh trên màn hình. Anh nhấn nút truyền tin ở hệ thống tác chiến, trầm giọng nói: 

“Hứa Mộ Triều.”

Trên màn hình, cô gái vốn đang ngồi nhíu mày tập trung tìm đối sách, nghe thấy giọng nói của anh thì toàn thân nhất thời cứng đờ như hóa đá. Cô ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt hoảng hốt như thể vừa bị sét đánh, miệng há ra nhưng lại không biết phải nói gì.

Cố Nguyên soái đột nhiên cảm thấy trái tim mình dường như đã bị phản ứng này của cô làm cho tan chảy.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.