CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 75 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 75 : THÂM NHẬP BÍ MẬT 1

Vầng trăng khuyết treo cao, vùng bình nguyên vắng lặng, êm ả. Trên con đường lớn nối liền từ tây sang đông, một chiếc chiến xa chạy nhanh như bay. Dường như vẫn còn cách chiến trường rất xa.

Hứa Mộ Triều nằm trên chiếc giường nhỏ trong xe, máu từ đôi cánh chậm rãi nhỏ xuống, thấm ướt chăn đệm. Cũng may không bị thương vào xương tủy, vài ngày nữa là có thể khỏi hẳn.

Cô ngửa đầu, đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Mộ Đạt ngồi bên cạnh.

“Ngày mai tôi sẽ đi.” 

Mộ Đạt trầm tĩnh nói.

“Ừm.”

 Hứa Mộ Triều ung dung đáp lời. 

“Hai ngày nữa tôi cũng sẽ đi, hay là chúng ta đi cùng nhau?”

“Cô cũng đi ư? Cô định đi đâu?”

Hứa Mộ Triều nói:

 “Chưa biết nữa. Có lẽ là núi sâu rừng thẳm chăng? Tôi không muốn đánh nhau nữa.”

Mộ Đạt kinh ngạc nhìn cô, hồi lâu không nói nên lời.

“Thống lĩnh Hứa, cô nói đùa gì vậy?” 

Anh ta có vẻ hơi giận, nói. 

“Hiện giờ thú tộc chết như ngả rạ, cô có biết mỗi ngày có bao nhiêu thú binh ngã xuống không? Các tướng lĩnh đều đang mong đợi cô trở về chủ trì đại cục, đàm phán hòa bình với loài người. Cô sao có thể đi được chứ?”

“Ồ! Bây giờ bọn họ mới nghĩ tới điểm tốt của tôi sao? Lúc Đồ Lôi muốn giết tôi, tại sao bọn họ không một ai dám đứng ra cứu giúp? Vậy thì bây giờ việc gì tôi phải giúp bọn họ?” 

Hứa Mộ Triều cười khẩy, ánh mắt như bị quỷ ám khiến Mộ Đạt có chút khó xử.

“Bọn họ cũng là bất đắc dĩ. Hứa Mộ Triều, sao cô có thể chỉ vì ân oán cá nhân mà không nghĩ tới đại cục chứ?” 

Mộ Đạt nói như quát.

“Tôi phải nghĩ tới đại cục, còn anh thì có thể bỏ đi sao? Đây là đạo lí gì chứ!” 

Hứa Mộ Triều lạnh lùng nói. 

“Anh không định quay lại chiến trường mà trốn vào nơi rừng thiêng nước độc để gặm nhấm nỗi đau đến cuối đời à? Lẽ nào đây là điều mà vợ anh mong muốn sao? Trốn tránh trách nhiệm, ai mà không muốn chứ!”

Mộ Đạt hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt thú bùng lên ánh lửa giận dữ, y gằn giọng nói: 

“Quan Hỷ… Cố ấy vốn không muốn tôi tham chiến. Là do tôi không nghe lời cô ấy, sớm xuất ngũ, nên mới khiến cô ấy chết thảm như vậy…”

 Nhắc tới cái tên này, y lại càng buồn bã, đau đớn.

“Cô ấy chỉ hi vọng không còn cảnh trăm họ lầm than mà thôi!”

 Hứa Mộ Triều cũng quát lên. 

“Cô ấy luôn mong loài người và thú tộc có thể chung sống hòa bình, anh nên dùng quãng đời còn lại của mình để hoàn thành nguyện vọng này của cô ấy mới phải! Chẳng lẽ anh muốn cô ấy chết một cách uổng phí sao?”

Mộ Đạt buồn bã ngồi xuống ghế. 

“Quan Hỷ…”

“Cùng tôi quay về đi, Mộ Đạt.” 

Hứa Mộ Triều nói với giọng kiên định. 

“Đừng phủ nhận chuyện tôi và anh không thể thờ ơ trước sự tồn vong của thú tộc.”

Màn đêm buông xuống tự lúc nào, Mộ Đạt rời khỏi chiến xa của Hứa Mộ Triều. Qua ô kính cửa sổ, trong lúc lơ đãng, Hứa Mộ Triều bỗng nhìn thấy vị tướng quân người thú chìm trong nỗi đau mất vợ, cô đơn lái chiếc mô tô điện, phóng như bay trên vùng bình nguyên bao la rất lâu.

Hứa Mộ Triều nằm trên giường, nhìn lãnh địa đã từng vô cùng yên ả của thú tộc, bất giác suy nghĩ miên man.

Cô phải làm thế nào đây? Cô thực sự có thể thay đổi cuộc chiến này, cứu thật nhiều sinh mạng thú tộc và thuyết phục loài người đồng ý đàm phán hòa bình lần nữa sao? Thú tộc còn có cơ hội độc lập tự do nữa không?

Đến hôm nay cô mới được biết những ngày qua đã xảy ra biết bao chuyện. Gã con nuôi của Mộ Đạt – Mộ Xâm – đúng là một kẻ sùng bái chủ nghĩa chủng tộc đến điên cuồng. Hắn câu kết cùng Đồ Lôi, vài giờ trước khi xảy ra binh biến, đã bắt nhốt Quan Hỷ – vợ của Mộ Đạt.

Đối với quân trung lộ, Mộ Đạt vẫn có quyền khống chế tuyệt đối, cũng không phải là không có tâm phúc tới ứng cứu, nhưng nghĩ tới vợ mình, y lại tình nguyện bị giam trong ngục. Y chỉ cần vợ mình còn sống, cho dù có bị tiếng xấu để đời thì cũng chẳng sao.

Song cho dù là vậy thì năm ngày sau, tâm phúc cũng đến báo cho y biết tin Quan Hỷ đã tự sát trong ngục. Mộ Đạt thực không thể tin nổi những lời tâm phúc nói, vì không muốn y bị người khác khống chế mà Quan Hỷ đã cam nguyện tự sát. Trong cơn giận dữ, y đã vượt ngục, giết chết Mộ Xâm và những kẻ phản bội, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lại quyền chỉ huy quân trung lộ. Sau đó, chỉ cần giết chết Đồ Lôi là y có thể yên tâm xuống suối vàng đoàn tụ với vợ.

Nhưng Đồ Lôi đã chết, ban chỉ huy quân sự rối loạn mất mấy ngày, thế nên cũng chẳng ai còn tâm trạng chú ý tới sự đảo lộn của cánh quân trung lộ.

Ngày thứ ba sau lễ mừng công, đám cận vệ mới phát hiện ra Đồ Lôi đã chết. Kể từ sau khi bắt lại được A Lệ, Đồ Lôi đặc biệt ham mê chuyện giường chiếu. Trước đây cũng có lúc mấy ngày hắn không thèm ra khỏi phòng, cho nên đến lúc bọn họ phát hiện ra thì thi thể của hắn đã bốc mùi nồng nặc, gương mặt quắt queo, xám ngoét, toàn thân thối rữa, hiển nhiên là trúng độc mà chết.

Còn A Lệ thì như nước đã bốc hơi, bặt vô âm tín.

Mặt khác, Tiêu Khắc trấn giữ trong quân vẫn tiếp tục đẩy mạnh cuộc chiến. Kì thực, năng lực chỉ huy của Tiêu Khắc cũng có thể nói là xuất sắc, năng lực tác chiến của tướng lĩnh cấp cao thú tộc cũng vô cùng dũng mãnh, chỉ có điều bọn họ đều không ngờ tới, khi Cố Nguyên soái thẳng tay dùng biện pháp cứng rắn để đối phó thì hậu quả lại khủng khiếp đến vậy. Bọn họ thậm chí còn tuyệt vọng nghĩ rằng, mấy năm nay Cố Nguyên soái không để người thú tuyệt chủng chỉ là bởi anh vốn không coi thú tộc là đối thủ của mình.

Căn cứ vào chỉ thị của Cố Nguyên soái, binh đoàn áo giáp bằng hợp kim kiểu mới cùng xe tăng hạng nặng như thể tử thần, nghiền nát cả chiến trường. Đạn bắn không thủng, hỏa tiễn công kích cũng vô ích.

Súng laser hạng nặng cũng lần đầu tiên xuất hiện tại chiến trường. Nó giống như một con rắn độc, có khả năng “nuốt” hết tất cả các loại đạn pháo khác, quả đúng là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Nhiều năm qua, ba chủng tộc có thể duy trì thế chân vạc là bởi trong cùng một thời đại, trình độ tiên tiến về vũ khí của các bên tuy phân chia cao thấp nhưng cơ bản vẫn nằm trong một phạm vi nhất định. Nhưng hiện giờ, cục diện này hiển nhiên đã có sự thay đổi. Khoa học kĩ thuật quân sự của loài người đã phát triển lên một tầm cao mới.

Chỉ trong vòng sáu, bảy ngày, hơn mười vạn thú binh đã chết quá hai vạn, ba vạn bị bắt làm tù binh. Mấy vạn binh lính còn sót lại thì tan tác như chim vỡ tổ, toàn bộ binh đoàn do Tiêu Khắc chỉ huy đã chết trận, bản thân hắn cũng không rõ tung tích.

Tin tức đáng vui mừng nhất là Cố Nguyên soái hạ lệnh không được tàn sát tù binh.

Hứa Mộ Triều biết chắc lúc này Cố Nguyên soái sẽ không đồng ý tiếp tục đàm phán hòa bình với thú tộc nữa. Sau khi cùng thương lượng, Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt quyết định trước tiên sẽ sáp nhập quân trung lộ và Đại đội 5, sau đó sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản tình hình thất bại thảm hại của thú tộc hiện nay.

Bởi kẻ chiến bại không có quyền đàm phán.

Với tình hình này, mong muốn chuyển bại thành thắng là điều không thể xảy ra. Thế nhưng nếu chỉ muốn tận lực hạn chế thất bại thì vẫn còn một số biện pháp.
truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.