CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 74 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 74 : THÁO CHẠY TÌM ĐƯỜNG SỐNG 2
Phía đông, trên
một triền núi cách đó chừng hơn trăm mét là binh đoàn người thú mặc quân phục
màu đen, với quân số đông đảo nhất. Một sĩ quan người thú trung niên trầm mặc
đứng thẳng, vẻ mặt kiên nghị, thân hình cường tráng. Phía sau hắn là đội thú
binh đang cầm súng nhắm thẳng vào quân đoàn người máy, bên cạnh là một con hổ
biến dị nằm rạp trên mặt đất, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ hăm dọa.
Chỉ cần viên sĩ quan kia hạ lệnh, bọn họ sẽ lập tức tràn xuống.
Ở phía tây là đội
quân zombie trong bộ quân phục màu đen thường thấy, quân số mặc dù không nhiều
nhưng ai nấy đều dữ tợn như ma quỷ. Trên mặt bọn họ in đầy hoa văn hình bướm
màu đỏ đen, cho thấy bọn họ chính là thành phần tinh nhuệ trong quân đội
zombie. Họ thở hổn hển, cặp mắt màu xanh biếc vằn đầy tia máu, đôi tay cứng rắn
hơn sắp thép đủ để xé nát bất cứ gã người máy nào.
Phía bắc là binh
lính loài người mặc áo giáp màu xanh da trời. Bọn họ cầm trong tay cung tên và
súng tự động cỡ nhỏ. Một sĩ quan trẻ tuổi tuấn tú đang khoanh tay đứng trước
đội quân, trầm lặng quan sát chiếc chiến xa sau lưng Minh Long.
“Thay tôi báo cáo
với Minh Tướng quân.”
Minh Long vác hỏa tiễn lên, nói với thuộc hạ.
“Xin thứ
lỗi cho thuộc hạ vô dụng, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà người đã giao phó.”
Đây chính xác là
một cuộc thảm sát đẫm máu.
Hơn sáu mươi người
máy dù có xuất sắc đến cỡ nào cũng không thể ngăn cản được cuộc càn quét của
đội quân tinh nhuệ của ba chủng tộc. Sau khi lớp người máy đầu tiên bị quân đội
loài người dùng cung tên bắn chết, đám người máy may mắn tránh được liền bị
zombie và thú tộc dồn vào thế gọng kìm tấn công từ hai phía.
Hai mươi phút sau,
trên mặt đất rải đầy linh kiện máy móc và xương thịt mô phỏng con người của đám
người máy. Trận chiến kết thúc, chỉ có đội quân loài người bắt sống được hai
tên người máy, áp giải về lãnh địa. Hiển nhiên là bọn họ muốn tìm hiểu nhiều
hơn về đám người máy này.
Người đầu tiên
chạy đến chỗ lồng giam chính là Đại Võ với vẻ mặt kích động.
“Đội trưởng!”
Gã
bán thú cường tráng nhìn thấy những vết thương của Hứa Mộ Triều thì gần như
phát khóc, sau đó cẩn thận cởi xiềng xích ra cho cô.
Theo sau hắn là
một sĩ quan người thú trung niên. Không biết có phải là ảo giác hay không mà
Hứa Mộ Triều cảm thấy, mới có mấy ngày không gặp, trông người đó đã già đi cả
chục tuổi.
Nhìn thấy Hứa Mộ
Triều, y tỏ vẻ bi thương mà áy náy.
“Xin cô tha thứ cho sự bất tài của tôi.”
“Đội trưởng Mộ
Đạt… Thấy anh còn sống thế này là tôi mừng lắm rồi!”
Hứa Mộ Triều nằm trong
lòng Đại Võ, không khỏi vui mừng.
Ánh mặt trời bên
ngoài lồng giam rực rỡ đến chói mắt, đã nhiều ngày Hứa Mộ Triều không được nhìn
thấy mặt trời nên lúc này có chút choáng váng. Cô lấy lại bình tĩnh, chợt nhìn
thấy đội quân zombie nãy giờ vẫn đang im lặng nhìn mình.
“Chúng tôi phụng
mệnh Tư lệnh đến đây để cứu viện. Ngài tư lệnh nói, cô hãy bảo trọng.”
Gã
zombie chỉ huy cung kính nói.
Hứa Mộ Triều cảm
kích nói:
“Tư lệnh của các anh vẫn khỏe chứ?”
Gã zombie nhìn Hứa
Mộ Triều, tựa hồ không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Hứa Mộ Triều để ý
thấy phía trước còn có binh lính loài người nên cũng không tiện hỏi nhiều, liền
nói với đám zombie:
“Cảm ơn mọi người.”
Gã zombie chỉ huy
cũng liếc nhìn binh đoàn loài người rồi nói:
“Ngài Tư lệnh muốn đảm bảo an toàn
cho cô, chúng tôi sẽ hộ tống cô đến nơi an toàn rồi mới quay về báo cáo.”
Ngụ ý
là bọn họ sợ loài người sẽ gây khó dễ cho Hứa Mộ Triều.
Hứa Mộ Triều vô
cùng cảm kích.
“Vậy thì tốt quá!”
Đại Võ nhỏ giọng
nói với Hứa Mộ Triều:
“Loài người cũng tới giúp.”
Hứa Mộ Triều vịn
vào người Đại Võ, đứng lên, đi về phía binh đoàn loài người. Cô nhìn viên sĩ
quan nghiêm trang trước mặt, nói:
“Đội trưởng Quan, cảm ơn anh!”
Quan Duy Lăng vẫn
giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, như thể muốn ngăn cản bất cứ người nào có ý đến
gần, nói:
“Hiện tại, tôi với cô là kẻ thù, tôi đến đây không phải vì muốn cứu
cô… A Lệ không ở cùng cô sao?”
Hứa Mộ Triều lắc
đầu.
“Hôm đó, chúng tôi bị Đồ Lôi mai phục, A Lệ ở lại trong đội của tôi.”
Bởi
vì sức lực đã cạn kiệt nên cô phải thở dốc vài hơi, sau đó mới nhìn sang Đại
Võ, hỏi:
“A Lệ đâu? Chẳng phải tôi đã dặn các cậu phải bảo vệ cậu ta sao?”
Vẻ mặt Đại Võ có
chút kì quái, muốn nói lại thôi.
Quan Duy Lăng lạnh
lùng hỏi:
“Rốt cuộc cậu ta đang ở đâu?”
Đại Võ cắn răng
nói:
“Đội trưởng, tôi cũng bị Đồ Lôi giam giữ, không biết tình hình cụ thể thế
nào. Chỉ nghe nói cậu ta lén đi theo quân trung lộ… bị Đồ Lôi bắt rồi…”
Sắc mặt Quan Duy
Lăng trắng bệch, Hứa Mộ Triều thì suýt chút nữa hụt hơi, hai người đều trầm tư,
không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Quan
Duy Lăng mới lên tiếng:
“Đồ Lôi đã chết, vậy A Lệ đang ở đâu?”
Đồ Lôi đã chết ư?
Hứa Mộ Triều ngẩng phắt đầu lên, thấy Đại Võ gật đầu khẳng định.
Hắn đã chết? Vậy
thì A Lệ…
Dưới ánh mắt khẩn
thiết của hai người, Đại Võ hết nhìn Hứa Mộ Triều, lại nhìn Quan Duy Lăng, cuối
cùng đành lắc đầu, nói:
“Cậu ta mất tích rồi. Tôi cũng không biết cậu ta đang ở
đâu.”
Quan Duy Lăng siết
chặt nắm tay, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi.
“Không rõ tung tích
có nghĩa là vẫn còn hy vọng sống sót.”
Sau đó, anh ta khôi phục lại vẻ nghiêm
trang, nhìn Hứa Mộ Triều, nói:
“Thống lĩnh Hứa, tuy chúng ta là kẻ địch, ngày
sau gặp lại trên chiến trường, tôi nhất định sẽ không nương tay, nhưng hi vọng
cô ghi nhớ tình cảm mà A Lệ đã dành cho cô…”
Hứa Mộ Triều ngắt
lời anh ta, nói gằn từng từ:
“Tôi lấy tính mạng ra đảm bảo, dù có chết cũng sẽ
đưa được A Lệ an toàn trở về đế đô.”
Quan Duy Lăng gật
đầu một cách cứng ngắc rồi dẫn quân lính của mình rời đi.
Lúc này, Hứa Mộ
Triều nhìn chằm chằm vào Đại Võ, hỏi liên hồi kì trận:
“Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Chiến tranh bùng nổ ư? Đồ Lôi chết thật rồi à? Các cậu làm sao mà
trốn thoát được? Tại sao lại không tìm thấy A Lệ? Cậu còn giấu tôi điều gì
nữa?”
Đại Võ nghẹn ngào
đến độ mặt đỏ rần rần, tựa hồ không biết phải trả lời một loạt câu hỏi này thế
nào.
Dưới triền núi, Mộ
Đạt chẳng biết từ lúc nào đã đến gần hai người, lặng lẽ nhìn Hứa Mộ Triều.
“Hứa
Thống lĩnh, mời cô trở về doanh trại, tiếp quản quyền chỉ huy, mau chóng cứu
thú tộc đang trên đà bị tuyệt chủng.”
Hứa Mộ Triều hoảng
hốt nhìn y.
“Tình thế xấu đến mức đó rồi sao? Đội trưởng Mộ, anh…”
Đôi mắt màu vàng
kim từng vô cùng sắc bén và điềm tĩnh của Mộ Đạt lúc này lại ảm đạm như thể bị
bao phủ bởi một màn sương dày đặc. Y nở nụ cười chua chát, nói:
“Tôi ư? Tôi tin
tưởng Mộ Xâm mà phản bội cô, cuối cùng ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được.
Đồ Lôi đã chết, ngay cả thù tôi cũng không thể báo được nữa.”
Đại Võ lúc này mới
thận trọng nói:
“Đội trưởng, Đồ
Lôi đã bị A Lệ giết chết bằng thuốc độc.”
Trong lòng Hứa Mộ
Triều hết sức chấn động, nhất thời không dám truy hỏi tình hình cụ thể. Đại Võ
nhìn sắc mặt của cô, thở dài, nói:
“Lúc chúng tôi tìm thấy thi thể của Đồ Lôi
thì A Lệ cũng mất tích.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment