CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 70 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 70 : CÁI CHẾT CỦA A LỆ 1

Cao thủ zombie và cao thử người máy mà đấu tay đôi thì sẽ thế nào đây? Thắng bại thực sự khó mà đoán trước được. Song khi chỉ có ba zombie đối đầu với cả chục tên người máy thì lại khác, lúc đầu có thể đánh lén thuận lợi, nhưng đến khi đối kháng trực diện thì làm sao thắng nổi đây?

Mọi người chỉ nhìn thấy hình ảnh zombie mặc áo choàng đen và đám người máy lao vào quần nhau như vũ bão, tiếng gào thét, hú hét của bọn chúng không ngừng vang vọng cả một vùng. Những hộ vệ người thú đứng bên cạnh cũng không có cách nào gia nhập trận chiến.

Một lát sau, sáu tên người máy ngã xuống, mà ba tên zombie cũng đã hoàn toàn kiệt sức, hai trong số đó nằm sõng soài trên vũng máu, cổ bị vặn gãy. Chỉ còn lại một tên zombie toàn thân đẫm máu, vẻ mặt dữ tợn, đơn độc đứng ở đó.

“Xin lỗi, thuộc hạ không thể cứu được ngài.” 

Đôi mắt lạnh băng của gã zombie dừng lại trên người Hứa Mộ Triều vài giây. Sau đó, hắn gầm lên một tiếng còn kinh khủng hơn cả loài dã thú, ánh mắt hung tàn quét một vòng. Nhất thời, không ai dám lại gần. Đột nhiên hắn nhảy vọt lên không trung, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mặc dù chỉ có ba gã zombie nhưng cũng đủ khiến cho cả đám bán thú lẫn người máy phải kinh hồn bạt vía, ánh mắt nhìn về phía Hứa Mộ Triều càng thêm phần kính sợ.

Lúc này, thấy Hứa Mộ Triều nở nụ cười mỉm thì Đồ Lôi tức giận lắm. Hắn nghĩ bụng tại sao zombie lại cứu cô chứ? Người phụ nữ này mà giữ lại chắc chắn sẽ gây hậu họa khôn cùng cho mà xem.

“Người máy, tấn công!” 

Đồ Lôi quát lên. Hứa Mộ Triều lập tức biến hẳn sắc mặt. Cô thầm nhủ, Thẩm Mặc Sơ, cảm ơn anh đã âm thầm bảo vệ tôi. Tôi dù có chết cũng không cảm thấy hối tiếc.

Cô không hề nhúc nhích. Đám người máy cũng không nhúc nhích, theo tình hình này thì không thể xảy ra chuyện bị vặn gãy cổ hay bị bắn trúng nữa rồi. Hứa Mộ Triều nghiêng đầu, súng của đám người máy vẫn nhắm vào những yếu điểm trên cơ thể cô, đôi tay mạnh mẽ đủ để xé nát da thịt cứng rắn như sắt thép của zombie cũng đang giữ chặt lấy đôi cánh đỏ thẫm của cô.

Nhưng bọn chúng không hề động thủ.

Đồ Lôi cho rằng bọn chúng chưa hiểu mệnh lệnh của mình, lại gầm lên: 

“Giết ả ta!”

Một tên người máy bỗng nhiên khom người, cung kính nói với Đồ Lôi: 

“Xin lỗi ngài Thống lĩnh, chúng tôi không thể thi hành mệnh lệnh này được. Minh Tướng quân có lệnh, phải đưa Hứa Mộ Triều còn sống trở về đảo Tây Vu.”

Đồ Lôi sửng sốt trong vài giây, sau đó thì hết sức phẫn nộ, gầm lên: 

“Tại sao ngay cả Minh Tướng quân cũng muốn bảo vệ mạng sống của ả ta?”

Tiêu Khắc thâm trầm nhìn Hứa Mộ Triều, những người khác cũng cảm thấy khó hiểu. Loài người, zombie, người máy, tại sao Hứa Mộ Triều lại có quan hệ mật thiết với nhiều thế lực như vậy?

Một gã người máy giơ tay, đâm kim tiêm vào cổ Hứa Mộ Triều, một gã khác lập tức tiến đến, đỡ lấy cơ thể đang dần mất kiểm soát của cô.

“Ngài Thống lĩnh, cô ta sẽ được cải tạo thành một người máy trung thành, sẽ không còn là kẻ thù của ngài nữa.”

 Đám người máy nhấc bổng Hứa Mộ Triều đã hôn mê bất tỉnh lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực hội nghị. Đồ Lôi không thể giết chết Hứa Mộ Triều như đã định thì tỏ ra rất căm tức, tuy nhiên nghĩ tới việc cô sắp phải chịu đựng sự giày vò khi bị cải tạo thành người máy, hắn lại cảm thấy cách này còn hay hơn là giết chết cô. Khi đó, tâm trạng hắn mới thoải mái hơn một chút.

Đến lượt những đội trưởng có mặt tại hội nghị… Đồ Lôi cười khan hai tiếng, Mộ Xâm hiểu ý, ngoắc tay ra hiệu cho bọn lính chĩa súng bao vây họ.

“Mọi người đừng nghĩ lung tung.” 

Tiêu Khắc đột nhiên lên tiếng, đá một cái vào thi thể gã đội trưởng người thú bị hắn bắn chết ban nãy. 

“Ngài Thống lĩnh đây rất hiểu lòng trung thành của mọi người, tên này lén lút cấu kết với Mộ Đạt và Hứa Mộ Triều, mưu đồ hãm hại ngài Thống lĩnh, vì thế mới bị tôi giết.”

“Đúng vậy!” 

Đồ Lôi lập tức lên tiếng. 

“Bất cứ ai phản bội ta cũng sẽ có kết cục như vậy.”

Các đội trưởng người thú im thin thít, không ai lên tiếng phản bác. Nhưng bọn họ có thực sự thần phục hay không thì rất khó nói. Đúng lúc này, một gã thân tín của Đồ Lôi đột nhiên xông vào, báo: 

“Ngài Thống lĩnh, chúng tôi đã bắt được ba tên gian tế loài người.”

 Trên mặt gã còn thấp thoáng nét cười.

“Con người ư? Lôi bọn chúng vào đây.” 

Đồ Lôi gầm lên.

Áo choàng bị kéo xuống. Chàng thiếu niên có dáng người mảnh khảnh, rắn rỏi, dung mạo tuyệt mĩ, tựa như một tia sáng chiếu rọi mảnh sân bẩn thỉu đầy vết máu loang lổ. Mà vẻ căng thẳng ngó nghiêng tìm kiếm của cậu khiến người ta không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến một thiếu niên anh tuấn quan tâm đến vậy?

Đồ Lôi quay lại nhìn, thấy A Lệ thì bất giác cười rất tươi. Hắn nói với mọi người: 

“Tên loài người này chính là thú cưng của ta ngày trước, bây giờ nó lại là đồng phạm của Hứa Mộ Triều. Các người có muốn biết nó sẽ có kết cục thế nào không?”

Dứt lời, hắn quét ánh mắt tàn độc khắp người chàng thiếu niên vừa tức giận vừa lo sợ trước mặt, tâm trạng bỗng nhiên tốt hẳn lên. 

“Dẫn nó về doanh trại cho ta.”

Dưới sự sắp xếp cẩn thận của Tiêu Khắc, tin tức Hứa Mộ Triều và Mộ Đại bị bắt không hề rò rỉ ra ngoài. Người thú ngang nhiên tuyên bố với bên ngoài rằng hai người họ đã ở bên cạnh Đồ Lôi, làm tham mưu quân sự. Những tâm phúc của họ mặc dù hoài nghi nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh. Mà những đội trưởng trung thành với họ thì hoặc được phái về nơi đóng quân, hoặc bị giam lỏng.

Mộ Xâm thay Mộ Đạt trông coi quân trung lộ, với thân phận là con nuôi của Mộ Đạt, hắn không gặp phải bất cứ sự hoài nghi nào.

Tiêu Khắc khuyên Đồ Lôi lập tức phát động chiến tranh với loài người. Đồ Lôi buông xuôi, giao phó toàn bộ kế hoạch tác chiến cho Tiêu Khắc. Về phần hắn, chuyện quan trọng nhất vẫn đang ở trong phòng riêng kia.

Nhìn cậu thiếu niên mặc bộ quần áo lụa trắng, thánh thiện như thiên sứ, Đồ Lôi không khỏi ngẩn người.

“Chân kim loại ư? Thật xấu xí!”

 Hắn cau mày, nói.

Hắn đi giày cho cậu, cứ như cậu lại là thú cưng hoàn mĩ, đẹp đẽ không tì vết của hắn ta. Rồi hắn ngẩng đầu, nói:

 “Ta không ngờ lại có được ngươi lần nữa… Lúc tống ngươi đến đảo Tây Vu, ta rất đã hối hận… Bởi không có kẻ nào xinh đẹp bằng ngươi.”

Đôi mắt trong veo của A Lệ lúc này trở nên mờ mịt, phảng phất hình bóng của cậu thiếu niên trầm mặc, cam chịu và tuyệt vọng bên cạnh hắn mấy năm trước.

“Làm thế nào mà ngươi và Hứa Mộ Triều thoát được? Ở đảo Tây Vu đã xảy ra chuyện gì? Ngươi và Hứa Mộ Triều ở cùng nhau là định phản bội ta sao?”

 Đồ Lôi hỏi một tràng.

Nhưng A Lệ không trả lời, dù chỉ một câu.

Không nhận được câu trả lời nào nhưng Đồ Lôi lại không cảm thấy tức giận, hắn khẽ mơn trớn cậu thiến niên. 

“Không nói sao? Không sao, ta có rất nhiều biện pháp bắt ngươi mở miệng. Ngươi cho rằng ta vẫn còn yêu thương, quý mến ngươi như trước sao, hả kẻ phản bội nhỏ bé?”

Ngày hôm sau.

Chỉ mới trải qua một ngày một đêm nhưng trong cơn mê man, A Lệ lại cảm thấy đây là hai mươi tư tiếng đồng hồ tăm tối nhất trong cuộc đời cậu. Không biết bao nhiêu bàn tay người thú bẩn thỉu đã mò mẫm khắp cơ thể cậu. Cậu chẳng khác gì một món đồ chơi rẻ tiền để bọn chúng chà đạp, quăng quật khắp nơi. Cả người cậu không biết đã có thêm bao nhiêu vết thương, chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt đều như thối rữa.

Đồ Lôi vẫn lẳng lặng quan sát, như thể đang xem một vở kịch đặc sắc mới ra lò. Thậm chí ngay cả khi Tiêu Khắc đến báo cáo tình hình quân sự cũng bị chửi mắng, đuổi ra ngoài. Hắn nhìn chằm chằm vào A Lệ, vào những gã người thú hoang dại…

Đến khi một con thú cao tới tám mét được đưa vào phòng, Đồ Lôi sung sướng khi nhìn thấy A Lệ rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh hoảng. Hắn tỏ vẻ hài lòng khi nghe thấy tiếng rên rỉ, van lơn của cậu:

 “Thống lĩnh… Thống lĩnh… Tôi sai rồi. Cứu tôi với!”

Lúc này hắn mới phất tay, mấy gã người thù lôi con thú đi. Trong phòng chỉ còn lại hắn và A Lệ đang thoi thóp.

“Biết sai rồi sao?” 

Đồ Lôi hỏi rồi tiến đến gần A Lệ.

Nhưng ngoài dự liệu của Đồ Lôi, A Lệ đang thoi thóp nằm trên vũng máu bỗng nhiên vùng vẫy bò dậy. Dường như đã biết sợ, A Lệ chủ động ghé sát vào người hắn.

Đồ Lôi hài lòng túm tóc cậu, thở dài một hơi. 

“Lúc này mới biết nghe lời đấy.”

 Nhưng hắn không nhìn thấy, tuy vẻ mặt A Lệ tỏ ra hoảng sợ nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười bí hiểm.

Trong đầu A Lệ mơ hồ tái hiện cảnh chia tay Quan Duy Lăng cách đây vài ngày.

Lúc đó Quan Duy Lăng còn do dự nhìn cậu, hỏi: 

“Em thực sự muốn anh để lại chất kịch độc này sao? Chất độc này chỉ cần dính vào nước bọt, máu, da, thậm chí là tóc, đều sẽ phát huy tác dụng ngay lập tức. Người trúng độc chỉ sống được không quá nửa giờ.”

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.