CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 71 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 71 : CÁI CHẾT CỦA A LỆ 2



A Lệ thẳng thắn gật đầu.

 “Có nó, em sẽ bảo vệ được bản thân mình. Anh yên tâm, lẽ nào anh nghi ngờ em muốn tự sát?”

Quan Duy Lăng lắc đầu.

 “Anh tin em sẽ không làm như vậy.” 

Sau đó, lại liếc mắt nhìn cậu một cái. 

“Trai trẻ đang yêu thì sao có thể tự tìm đến cái chết được!”

Đang yêu ư…

“Mộ Triều, đây thực sự là quãng thời đời tăm tối nhất của tôi. May mà cô không nhìn thấy, không biết được tôi đã thảm hại như thế nào. Thế nhưng tôi thề rằng bóng tối nhất định sẽ qua đi. Nếu như cô sắp gặp nạn, vậy thì tôi rất nhanh sẽ đến đoàn tụ với cô, sau khi báo thù được cho chúng ta.”

Cậu ngẩng đầu nhìn Đồ Lôi, nở nụ cười mỉm, yếu ớt mà hoảng loạn thốt ra một câu: 

“Thống lĩnh, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu. Thống lĩnh… Tôi đau quá… Tôi sai rồi.”

Đồ Lôi ngạc nhiên vui mừng, hài lòng nhìn A Lệ, thú cưng bao nhiêu năm qua chưa lúc nào từng phục tùng, bây giờ đã chịu thần phục rồi sao?

Ngày hôm sau mây giăng đầy trời, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới tâm trạng thoải mái của Đồ Lôi. Hắn ra khỏi phòng nhưng vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại chiếc giường lớn, nơi A Lệ đang ngoan ngoãn nằm ngủ.

Hắn chưa từng nghĩ có một ngày, A Lệ lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy.

Hắn khẽ mủi lòng, quay đầu nói với vệ binh: 

“Gọi quân y tới khám cho cậu ấy.” 

Ngừng một chút, lại tiếp: 

“Không có mệnh lệnh của ta thì không được để mấy thằng nhãi người thú kia động vào cậu ấy.”

Rồi hắn đi tới phòng chỉ huy, Tiêu Khắc ngẩng đầu, mỉm cười, nói: 

“Nhìn ngài Thống lĩnh hôm nay có vẻ hăng hái hơn mọi khi.”

Hắn gật đầu, khẽ nói: 

“Tên tiểu tử A Lệ này…”

Rồi lại có vẻ mơ màng, không nói nữa.

Tiêu Khắc nhìn biểu cảm của Đồ Lôi liền hiểu ra hắn định nói tới điều gì, chỉ cười, nói: 

“Thống lĩnh, hiện giờ ngài đã nắm đại cục trong tay, chỉ cần tiến thêm một bước thì việc xưng bá đại lục sẽ không còn xa nữa.”

Đồ Lôi càng thêm hào hứng, thoải mái dựa vào xô pha. 

“Cậu nghĩ ra mưu kế gì chưa?”

Tiêu Khắc chỉ vào bản đồ tác chiến hiện trên màn hình tinh thể lỏng lơ lửng trên không, nói:

“Thống lĩnh, chúng ta dùng chiêu tương kế tựu kế.”

“Hả?”
 
“Chẳng phải loài người đồng ý liên minh với Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt sao? Chúng ta sẽ để cho quân trung lộ và các đội quân khác giả bộ rút quân, tỏ ý hòa hoãn với bọn chúng, sau đó thuận đường đánh lén vào nới đóng quân của loài người. Loài người không kịp phòng bị, chúng ta nhất định sẽ thắng lớn!”

Đồ Lôi cười sảng khoái đến mức hai mắt híp tịt lại.

 “Tiêu Khắc à Tiêu Khắc, ngươi thật là tàn độc! Ông trời phái ngươi tới nương nhờ ta, chính là để trợ giúp ta hoàn thành đại sự.”

Dưới sự chủ trì của Tiêu Khắc, kế hoạch tác chiến của thú tộc đều được sắp xếp đâu vào đấy. Việc Hứa Mộ Triều bị bọn chúng ám hại tạm thời giấu được loài người nhưng không thể giấu giếm tất cả mọi người.

Trong căn phòng mờ tối, một thanh niên điển trai, tóc đen đang cúi đầu nhìn chàng trai trẻ bị thương nặng nằm trên giường, nhíu mày hỏi:

 “Cô ấy bị thương ư?”

Chàng trai gắng sức gật đầu. 

“Chắc là bị trọng thương. Tư lệnh, chúng tôi vô dụng…”

“Cậu cứ dưỡng thương cho thật tốt.” 

Người thanh niên tóc đen ngắt lời cậu ta. 

“Chúng ta sẽ cứu được cô ấy.”

Sau đó anh ta rời khỏi phòng. Tướng quân Lưu Phi canh giữ ngoài cửa thấy vậy thì vội đuổi theo. 

“Ngài Tư lệnh, vừa nhận được tin tức, ngày mai Huggins sẽ tới đây, lời lẽ trong thư hết sức nghiêm khắc, nói rằng muốn tới để thi hành quân pháp.”

Thẩm Mặc Sơ chợt dừng bước, im lặng một hồi rồi lên tiếng: 

“Xem ra bọn họ đã thất bại.”

Giọng nói của Lưu Phi trầm hẳn xuống: 

“Mười lăm người… Làm thế nào đây? Có nên nhân cơ hội này để giết chết Huggins không?”

Thẩm Mặc Sơ cụp mắt xuống, nói: 

“Chuẩn bị tốt công tác phục kích, trước tiên cứ yên lặng theo dõi xem thế nào.”

Năm ngày trước, mười lăn cao thủ zombie đã khôi phục nhân tính, tự nguyện đảm nhiệm vai trò cảm tử quân, áp giải năm cô gái loài người xinh đẹp tiến về phía tòa thành cổ.

Dựa theo kế hoạch đã định, bọn họ sẽ chờ thời cơ để ám sát Huggins. Chỉ cần Huggins chết, Bộ Quân sự của người ngoài hành tinh sẽ lập tức bị tê liệt, sau đó nội ứng ngoại hợp, Thẩm Mặc Sơ sẽ lập tức phát động tổng tấn công vào tòa thành.

Tuy tòa thành cổ được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt nhưng những cảm tử quân này đều là thành phần tinh anh của đội. Trong số họ có cao thủ chỉ thua mỗi Thẩm Mặc Sơ, cũng có những tham mưu tài trí, lanh lẹ hơn người. Thẩm Mặc Sơ và Lưu Phi rất tin tưởng, trong tình huống mười lăm đấu một đó, ít nhất cũng có được năm phần thắng.

Nhưng khi cảm tử quân vừa vào trong thành thì lập tức mất liên lạc, như thể đã bốc hơi khỏi trái đất. Cho tới hôm nay, nhận được tin Huggins đòi đến đây, kết quả của lần hành động vừa rồi không cần nói cũng biết là đã thất bại thảm hại đến mức nào.

Thẩm Mặc Sơ quay lại sở chỉ huy với hình dáng con người, chân mày nhíu chặt, thể hiện rõ tâm trạng đau buồn mà tức giận.

Trong sở chỉ huy lúc này, các zombie đã khôi phục hình người đều tập trung vào nhiệm vụ của mình, gần như là quên ăn quên ngủ để nghiên cứu vũ khí mới hoặc lập kế hoạch tấn công tòa thành cổ, tổ chức công tác hậu cần…

Nhìn thấy sự nhiệt tình và nghiêm túc của bọn họ, lông mày của Thẩm Mặc Sơ mới dần dãn ra. Ngày càng có nhiều zombie khôi phục lại thần trí, con số đã không còn ngừng lại ở vài trăm, vài nghìn nữa. Rất nhiều binh sĩ khôi phục ý thức được phái tới các đội quân cơ sở, dẫn dắt các binh lính thức tỉnh theo, tránh để bọn họ gây náo động và tiết lộ tin tức.

Virus trong gene của người cận tinh, trải qua trăm năm, rốt cuộc cũng mất tác dụng rồi sao? Sự thật này không thể giấu lâu hơn được nữa, một khi thời cơ chín muồi, anh ta phải lập tức phát động binh biến.

Nhất định phải quyết một trận tử chiến với người ngoài hành tinh, những kẻ đã mang đến sự biến động và suy thoái cho loài người.

Ngày hôm sau.

Những gã zombie dữ tợn với cặp mắt màu xanh lục, làn da xám tráng đầy hoa văn lẳng lặng di chuyển trên đường. Nơi này vẫn là vương quốc của zombie, mảnh đất nô dịch của người ngoài hành tinh, trải qua một trăm năm dường như vẫn không thay đổi.

Thẩm Mặc Sơ dẫn theo vài tâm phúc, đứng trước cổng Bộ Tư lệnh, nghênh đón Huggins ngồi chiến xa quang điện tới.

Chiếc chiến xa màu xanh lục được làm từ một loại vật liệu quý hiếm của một hành tinh gần mặt trời vững vàng đỗ giữa không trung. Hai gã thanh niên tóc xanh nhảy xuống xe, phía sau bọn họ, Huggins sải chân bước xuống.

“Thẩm khanh.” 

Đôi mắt đen láy của Huggins nheo lại. 

“Mới nửa tháng không gặp mà ngươi đã to gan lớn mật đến vậy rồi.”

Thẩm Mặc Sơ trầm mặc quỳ một chân xuống. 

“Chủ nhân, tôi không hiểu ý ngài.”

“Không hiểu ư?” 

Huggins nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Mặc Sơ rồi đột nhiên rút khẩu súng giắt bên hông ra, nhắm ngay giữa trán anh ta. 

“Tại sao đám zombie của ngươi lại tấn công quý tộc?”

“Tấn công quý tộc ư?” 

Thẩm Mặc Sơ kinh ngạc lắc đầu. 

“Sao có thể như thế được chứ?”

Lưu Phi đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: 

“Chủ nhân, liệu có phải do đám phụ nữ loài người kia không? Chẳng hạn như bọn chúng đã dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó để khống chế đám zombie? Ban đầu khi phát hiện ra đám phụ nữ này ở khu vực biên giới, chúng tôi đã thấy nghi nghi rồi.”

Đây là sách lược ứng phó mà bọn họ đã nghĩ ra, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu loài người, cũng coi như là hợp tình hợp lí.

Huggins nghe thấy vậy thì cũng tin tưởng phần nào. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thành của zombie, hệ gene của bọn chúng đã được cải tạo suốt một trăm năm qua, làm sao dám đem lòng tạo phản?

Thế nhưng hắn vẫn tỏ ra tức giận. 

“Cứ coi như đó là âm mưu của loài người, nhưng các ngươi vẫn phải chịu trách nhiệm cho cái chết của một quý tộc.”

“Xin tuân lệnh.” 

Thẩm Mặc Sơ đối mặt với nòng súng mà vẫn thản nhiên như không.
Huggins bỗng nở nụ cười hào hứng mà lạnh lùng.

 “Vậy thì chấp nhận trừng phạt đi.”

“Pằng” một tiếng, hắn bóp cò không chút do dự.
truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.