CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 69 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 69 : KHÔNG THỂ CỨU VÃN 2
Hai phút sau.
Mười tên hộ vệ đều
ngã xuống đất, sau đó lại giãy giụa đứng lên lần nữa, như thể những thương tích
trên người chẳng hề hấn gì đối với bọn chúng. Đại Võ hùng hổ xông lên định giúp
Hứa Mộ Triều, lại bị một tên hộ vệ đánh cho ngã gục xuống đất, không nhúc nhích
nổi.
Mộ Xâm tỏ vẻ hết
sức phẫn nộ, chỉ tay về phía ngoài sân, ra hiệu. Đồ Lôi kinh hoảng lùi lại mấy
bước, Tiêu Khắc và hai tên hộ vệ còn lại đứng chắn phía trước mặt hắn, vẻ mặt
hết sức căng thẳng.
Những người khác
cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều. Mặc dù ban nãy, rõ
ràng là Đồ Lôi và Mộ Xâm khống chế cục diện, nhưng lúc này, mọi người chỉ thấy
Hứa Mộ Triều anh dũng vô song, lấy một địch mười, nên ai nấy đều cho rằng Hứa
Mộ Triều đã chiếm được thế thượng phong.
Chỉ có Hứa Mộ
Triều là biết rõ, lưng, hông, bắp đùi của cô bị đám người máy đánh trúng mấy
lần. Cơn đau nhức lan ra khắp toàn thân, chỉ sợ đã tổn thương tới xương cốt,
bây giờ căn bản không còn sức chiến đấu nữa. Cô chỉ có thể tận lực tranh thủ sự
ủng hộ của các đội trưởng khác mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn
đã ghé thăm và theo dõi.
Hứa Mộ Triều nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt hoảng sợ của Đồ Lôi, nở nụ cười khinh miệt.
“Đồ Thống
lĩnh, ngươi cho rằng chế ngự được Mộ Đạt thì ta sẽ bó tay với ngươi sao?”
Đồ Lôi vừa tức
giận vừa không biết phải làm sao, hắn thực sự không ngờ, mười tên người máy
mạnh như vậy lại không phải là đối thủ của cô. Hắn hoàn toàn bị khí thế của Hứa
Mộ Triều làm cho hồn vía lên mây, chỉ biết run rẩy nói:
“Ngươi… ngươi muốn
gì?... Chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng.”
Hứa Mộ Triều lạnh
lùng nói:
“Đồ Lôi, ngươi hãy nói cho các vị đội trưởng ngồi đây biết, dưới lòng
đất đảo Tây Vu, có đúng là tập trung đội quân mấy vạn người máy không? Ngươi và
gã Minh Hoằng – thủ lĩnh của bọn chúng – có phải là anh em kết nghĩa không?”
Các đội trưởng
khác cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn về phía Đồ Lôi.
Đồ Lôi lớn tiếng
nói:
“Đúng như thế thì sao? Người máy đã cam kết liên minh với chúng ta, cùng
san bằng đại lục. Thời kì chấn hưng của thú tộc sắp tới rồi!”
Hứa Mộ Triều lắc
đầu.
“Đồ Thống lĩnh, ngươi có biết về cái gọi là nguyên tắc cơ bản của người
máy không?”
“Nguyên tắc gì
cơ?”
Cổ họng Hứa Mộ
Triều trào lên một ngụm máu tanh nồng, cô cố nuốt nó xuống, sắc mặt bỗng chốc
trắng bệch nhưng vẫn tiếp tục nói:
“Tôi xâm nhập vào đảo Tây Vu, suýt chút nữa
đã bị cải tạo thành người máy. Nhưng tôi cũng đã thám thính được nguyên tắc cơ
bản của người máy, đó chính là tiêu diệt sạch tất cả các chủng tộc khác trên
đại lục, bao gồm cả thú tộc!”
Cô hít sâu một hơi rồi tiếp:
“Đồ Thống lĩnh,
người máy chỉ lợi dụng chúng ta để thực hiện mưu đồ của bọn chúng mà thôi!”
Đồ Lôi nhìn Hứa Mộ
Triều với ánh mắt không hề tin tưởng, Tiêu Khắc đứng bên cạnh quát lên:
“Nói
bậy!”
Rồi quay sang nói với Đồ Lôi:
“Thống lĩnh, đừng nghe cô ta nói nhảm nữa.
Cô ta chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian để chờ viện binh tới thôi!”
Sau đó,
hắn lạnh lùng nhìn về phía Hứa Mộ Triều.
“Chẳng phải chính cô ta cũng thông
đồng với loài người đó sao?”
Đồ Lôi lập tức gật
đầu.
Hứa Mộ Triều căm
phẫn nói:
“Ta cấu kết với loài người ư? Ta trải qua muôn vàn khổ ải mới đạt
được hiệp định đình chiến với loài người. Chỉ cần chúng ta rút quân, Cố Nguyên
soái sẽ công khai thừa nhận nền độc lập chủ quyền của thú tộc trên toàn đại
lục. Sau này, chúng ta chính thức là chủng tộc độc lập, cùng hiệp đồng tác
chiến với loài người. Không còn chiến tranh nữa!”
Các đội trưởng
khác “ồ” lên một tiếng rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.
Đúng như Hứa Mộ
Triều dự đoán, mặc dù binh sĩ thú tộc có năng lực rất lớn nhưng trước mặt loài
người, họ luôn cảm thấy tự ti và có tâm lí nô lệ bẩm sinh. Nếu như có thể nhận
được sự chấp thuận chính thức của loài người thì có kẻ điên nào lại thích chiến
tranh?
Ngay lập tức có
người mở miệng nói:
“Phó thống lĩnh Hứa nói đúng, nếu như loài người đã thừa
nhận nền độc lập của chúng ta thì hà cớ gì chúng ta còn muốn chiến tranh nữa?”
“Hỗn láo!”
Trong
khi Đồ Lôi còn chưa mở miệng, Tiêu Khắc đã lên tiếng quát.
Nhưng các đội
trưởng vẫn thi nhau nói:
“Chúng tôi không muốn chiến tranh!”, “Đúng! Tại sao
lại phải đánh nhau với các chủng tộc khác chứ?”, “Được thừa nhận độc lập thì
coi như chúng ta đã đạt được mục đích rồi còn gì! Cố Nguyên soái đã công khai
lên tiếng thì chắc là sẽ không đổi ý đâu nhỉ?”
Đúng lúc này, một
đội binh bán thú đột nhiên xông vào trong sân, tay lăm lăm vũ khí, nhanh chóng
bao vây các đội trưởng. Mộ Xâm vẫn trầm mặc nãy giờ nở nụ cười thỏa mãn. Hắn lê
cái chân bị thương đi tới sau lưng Đồ Lôi và Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc thì thầm
gì đó vào tai Đồ Lôi, Đồ Lôi lập tức tươi cười, cất cao giọng nói:
“Hứa Mộ
Triều, mau bỏ súng xuống, nếu không ta sẽ giết chết bọn họ!”
Các đội trưởng
khác nhìn Đồ Lôi bằng ánh mắt không thể tin nổi. Hắn lại có thể ngang nhiên
dùng tính mạng của họ để uy hiếp Hứa Mộ Triều ư?
Hứa Mộ Triều do dự
trong giây lát. Cô biết nếu bây giờ cô khoanh tay chịu trói thì sẽ không còn
đường sống nữa.
Tiêu Khắc vung
tay, “pằng” một tiếng, một đội trưởng ngã xuống theo tiếng súng, chính là người
đầu tiên lên tiếng ủng hộ Hứa Mộ Triều. Các đội trưởng khác kinh hoảng tột độ,
giận dữ nhìn Tiêu Khắc và Đồ Lôi. Bọn họ không thể ngờ Đồ Lôi lại thực sự hạ
thủ.
Trong lòng Đồ Lôi
cũng có phần kinh hãi vì Tiêu Khắc chưa có sự đồng ý của mình mà đã giết người.
Nhưng đạn đã lên nòng, hắn cũng cảm thấy quyết định dứt khoát của Tiêu Khắc là rất
chính xác, bèn lạnh lùng hỏi:
“Giờ ngươi đã tin chưa?”
Cả hội nghị dường
như chết lặng.
Hứa Mộ Triều lẳng
lặng nhìn quanh một vòng, sau đó bỏ súng xuống, nhìn Đồ Lôi bằng ánh mắt khinh
miệt. Đám người máy lập tức hành động, tên thì túm lấy cánh tay, tên thì chĩa
súng vào tim và đầu Hứa Mộ Triều. Bọn chúng mạnh hơn Mộ Xâm rất nhiều, lúc này,
cô thực sự không còn cách nào phản kháng.
Tiêu Khắc nói với
Đồ Lôi:
“Thống lĩnh, bắt cô ta về, từ từ thẩm vấn nhé?”
Đồ Lôi lại lắc
đầu.
“Không, ta không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Hắn nhìn Hứa Mộ Triều bằng ánh
mắt đầy oán hận rồi đột nhiên ra lệnh cho đám người máy:
“Giết cô ta ngay lập
tức!”
Đám người máy
ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ sáng rực.
Đại Võ bị trói
nghiến một bên hét lên:
“Không!”
Hứa Mộ Triều giật
mình. Cô không ngờ hôm nay lại bỏ mạng tại đây, những tưởng sau khi đầu hàng,
có lẽ sẽ bị tra tấn, nhưng vẫn còn hi vọng trốn thoát. Vậy mà Đồ Lôi lại muốn
cô chết ngay tại đây, hắn còn ngu ngốc hơn cô tưởng nữa. Thế nhưng cô không có
sự lựa chọn nào khác, nếu như ban nãy cô bỏ rơi các vị đội trưởng thì khi cuộc
binh biến lần này thất bại, cô còn có thể sống yên ổn ở đại lục được sao? Bây
giờ, cục diện đã ngã ngũ, cô lại chết trong tay Đồ Lôi một cách tức tưởi thế
này ư?
Đúng vào thời khắc
ngàn cân treo sợi tóc, trên không trung chợt vang lên tiếng kêu gào giống người
mà không phải người, tựa như ma quỷ mà không phải là ma quỷ. Không giống tiếng
kêu của thú tộc, tiếng kêu đó thê lương và khản đặc hơn rất nhiều.
Hứa Mộ Triều mở
choàng mắt ra, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên khoảng trời trong sân xuất hiện ba
bóng người màu đen, nhanh như chớp phi thân xuống đất.
Đám người máy hộ
vệ xông lên, lao thẳng về phía ba người kia. Sau đợt tấn công, hai tên người
máy ngã xuống, một tên bị cắn đứt đầu, một tên bị đứt thành hai nửa.
Ba người vừa đến
đứng trên mặt đất, thở hổn hển, trên gương mặt xám trắng, những hoa văn hình
bướm tựa hồ khắc sâu vào da thịt, miệng vẫn dính đầy máu tươi và mảnh vụn kim
loại. Đôi mắt màu xanh biếc âm trầm như quỷ, trần ngập mùi tử khí.
“Zom… zombie!”
Có
người hoảng sợ hét lên. Từ dáng vẻ bên ngoài có thể nhận ra bọn chúng là những
kẻ có năng lực chiến đấu mạnh mẽ hàng đầu của đội quân zombie.
Thế nhưng, đây là
doanh trại của thú tộc, tại sao những gã zombie này lại có thể bí mật lẻn vào
được?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment