CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 67 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 67 : ĐÊM TẠO PHẢN

Nhận được hiệp ước đồng minh có đóng dấu của Nguyên soái từ tay Quan Duy Lăng, Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt bắt đầu bí mật chuẩn bị dấy binh nổi loạn. Sau đó, Mộ Đạt lấy cớ chiến sự ở tiền tuyến gặp khó khăn, không thể thực hiện theo kế hoạch đã định, yêu cầu triệu tập quân đoàn đến hội nghị về tác chiến quân sự. Mấy ngày sau, nhận được thư trả lời của Đồ Lôi, rằng hắn sẽ cùng tham mưu đến doanh trại chủ trì hội nghị.

Cùng lúc đó, Quan Duy Lăng để lại hai thuộc hạ bảo vệ A Lệ, còn mình thì cầm hiệp ước đồng minh đi suốt đêm quay về đế đô.

Vị Nguyên soái trẻ tuổi vừa nghe xong báo cáo bí mật của Viện nghiên cứu Quân sự bằng hệ thống truyền tin quang điện, lập tức đi gặp Quan Duy Lăng. Nghe xong tin tức hồi báo của anh ta, Nguyên soái liền trầm mặc.

Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt, liền cười cười, chuyển đề tài: 

“Bảo anh đi lấy mẫu ADN của cô ta, sao rồi?”

Quan Duy Lăng lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong đựng một sợi tóc đen dài. Tạ Mẫn Hồng đón lấy, cười, nói: 

“Sức chiến đấu của Hứa Mộ Triều mạnh mẽ như vậy, để lấy được một sợi tóc của cô ta hẳn là không dễ dàng nhỉ?”

Quan Duy Lăng không trả lời.

Tạ Mẫn Hồng tiếp tục trêu chọc: 

“Có phải đã dùng chiêu mà tôi dạy anh không? Phụ nữ ấy mà, chỉ cần anh tạo được ấn tượng tốt với họ, đừng nói là một sợi tóc, có khi cả người cũng theo anh về luôn ấy chứ!”

Gương mặt anh tuấn của Quan Duy Lăng có chút ngượng ngùng, anh ta vội ho khan hai tiếng.

Tạ Mẫn Hồng lại hỏi: 

“Nguyên soái, chúng ta thực sự đáp ứng yêu cầu của cô gái bán thú đó, thừa nhận nền độc lập tự chủ của thú tộc sao?”

“Cô ta nói đúng.”

 Gương mặt của Cố Nguyên soái hiện lên vẻ nghiêm trang. 

“Di nguyện của cha tôi là thống nhất đại lục chứ không phải là tiêu diệt sạch sẽ. Thú tộc là chủng tộc có quan hệ sâu xa nhất với loài người, nếu như ngay cả bọn họ mà cũng không tâm phục khẩu phục nghe theo thì chúng ta làm sao có thể chinh phục được những chủng tộc khác?”

Tạ Mẫn Hồng mang mẫu tóc của Hứa Mộ Triều đến Viện nghiên cứu Sinh vật để phân tích. Còn Quan Duy Lăng đáng lẽ phải lui ra nghỉ ngơi thì lại đứng trước mặt Nguyên soái, muốn nói gì đó lại thôi.

Nguyên soái cau mày nhìn anh ta.

“Nguyên soái, ngài có thể đừng giết Hứa Mộ Triều không?” 

Cuối cùng, anh ta đã đủ dũng khí lên tiếng.

Cố Nguyên soái nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng.

 “Còn tùy thuộc vào giá trị của cô ta… Lẽ nào đúng như lời Mẫn Hồng nói, anh đã động lòng với cô gái này rồi?”

Quan Duy Lăng lắc đầu. 

“Không, là A Lệ, hình như nó yêu cô ta. Tôi là anh trai nó mà cũng không thể khuyên nó cùng tôi trở về.”

Nói đến A Lệ, trên mặt Quan Duy Lăng thoáng hiện vẻ bi thương sầu khổ. Nhớ đến cậu thiếu niên tuấn tú, lòng tràn đầy nhiệt huyết, miệng lúc nào cũng nở nụ cười xán lạn đó, cho dù là Cố Nguyên soái nổi tiếng lạnh lùng, vô tình cả lục địa cũng khó tránh khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.

Trầm mặc hồi lâu, Cố Nguyên soái khéo léo chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác:

 “Sự yên ắng của zombie thời gian gần đây có vẻ hơi dị thường. Rốt cuộc gã Tư lệnh zombie ấy có ý đồ gì, anh hãy mau chóng cho đội quân phía tây đi thám thính đi.”

Sự yên ắng của lãnh địa zombie đúng là đang ẩn giấu một âm mưu, thế nhưng âm mưu đó không nhằm vào loài người. Tướng quân Lưu Phi – người nắm giữ vị trí thứ hai trong đội quân zombie – gần đây vô cùng lo lắng. Bởi vì Tư lệnh Thẩm Mặc Sơ đã ở lại tòa thành cổ kia hơn nửa tháng rồi. Hắn lo lắng không biết lũ người ngoài hành tinh đó đã phát hiện ra sự biến hóa của Tư lệnh hay chưa, thậm chí còn nghĩ tới việc đem binh tới đó để ứng cứu, nhưng lí trí đã ngăn hắn lại. Số lượng zombie thức tỉnh mới chỉ có vài trăm, tuy tăng rất nhanh nhưng hắn cũng hiểu, đây chưa phải là thời cơ chín muồi.

Hôm sau, ở tầng ba của tòa thành cổ, trong thư phòng của hoàng tử thứ năm kiêm Bộ trưởng Bộ Quân sự - Huggins.

Huggins quan sát sắc mặt của Thẩm Mặc Sơ.

 “Quân đội quả nhiên không thể thiếu ngươi. Nghe nói tiền tuyến của loài người lại có xung đột, ngươi quay về xem thế nào đi.”

“Vâng.”

Huggins phẩy phẩy tay, Thẩm Mặc Sơ cúi đầu định ra khỏi phòng, vừa đi tới cửa liền bị hắn ta gọi lại.

“Đúng rồi, nghe nói ít ngày trước, trong doanh trại của ngươi có bắt giữ một phụ nữ loài người hết sức tươi mới và thuần khiết phải không?” 

Hắn tỏ vẻ thèm thuồng.

 “Thế nào? Chơi đủ chưa? Mang đến cho ta đi.”

Những hình ảnh trụy lạc chướng mắt xảy ra ở căn phòng này mười mấy ngày trước lại hiện lên một cách rõ ràng trong tâm trí của Thẩm Mặc Sơ. Tại sao Huggins lại biết đến sự tồn tại của Hứa Mộ Triều, lại còn muốn làm chuyện bẩn thỉu đó với cô? Trong lòng mơ hồ dấy lên ngọn lửa giận dữ, nhưng Thẩm Mặc Sơ rất nhanh đã lấy lại được vẻ bình tình, nhìn Huggins, nói: 

“Xin lỗi chủ nhân, tôi đã ăn thịt cô ta rồi.”

Huggins mất hứng kêu to một tiếng rồi mới để Thẩm Mặc Sơ đi.

Thẩm Mặc Sơ vừa bước ra khỏi cổng thành, binh lính và chiến xa vẫn canh giữ bên ngoài tòa thành liền chạy ra đón. Anh ta ngồi vào trong xe, thiết bị thông tin lập tức vang lên, truyền đến giọng nói đầy vẻ lo lắng xen lẫn vui sướng của Lưu Phi: 

“Ngài không việc gì chứ? Tốt quá rồi! Không, không có chiến sự nào… Xung đột ở tiền tuyến chỉ là tin tức giả để bọn chúng nhanh chóng thả ngài đi.”

Thẩm Mặc Sơ tựa vào ghế, nheo mắt trước ánh nắng mùa thu gay gắt, lẳng lặng hạ lệnh: 

“Tướng quân, lập tức phái người xâm nhập vào thú tộc. Tôi muốn có thông tin chính xác về Hứa Mộ Triều, tôi muốn cô ấy được an toàn.”

Mỗi chủng tộc trên đại lục đều đang mong đợi.

Zombie mong đợi ngày càng có nhiều zombie thức tỉnh.

Nhân loại mong đợi lòng trung thành của thú tộc.

Hứa Mộ Triều và Mộ Đạt cùng mong đợi Đồ Lôi sập bẫy.

Mà Đồ Lôi cũng đang đợi đội quân của Minh Hoằng tới.

Chiến tranh bắt đầu, Đồ Lôi nghe theo kiến nghị của Tiêu Khắc, trấn giữ các khu bình nguyên an toàn phía sau đại quân các lộ, “điều binh khiển tướng, nắm đại lục trong tay”. Ngay từ thắng lợi đầu tiên, hắn đã rất tin tưởng vào kế hoạch tác chiến của Tiêu Khắc, bắt đầu mong chờ bản thân có thể xuất sắc được như cha mình, trở thành vị anh hùng thứ hai trong lịch sử thú tộc.

Quân trung lộ thất bại vẫn không thể làm hắn mất đi lòng tin vào cuộc chiến này. Đồng thời, lại có Tiêu Khắc ở cạnh góp lời, cho rằng thất bại nhỏ này chỉ là do chỉ huy Mộ Đạt không đủ năng lực, tình thế vẫn đang có lợi cho bên hắn. Hơn thế, hắn còn có một nhân tố vô cùng quan trọng để củng cố lòng tin này – sự tham chiến của Minh Hoằng.

Nhưng sự tình tiến triển có chút sai lệch so với dự đoán. Sau một tháng kể từ ngày khai chiến, hắn mới nhận được tin tức từ đảo Tây Vu. Trong hình, Minh Hoằng không còn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong nhưng trước đây nữa. Hắn bị chặt đứt một tay, một chân, bị thương nghiêm trọng.

“Ta bất ngờ đụng độ lũ zombie, bị trúng mai phục.”

 Minh Hoằng vẫn nói cười bình thản. 

“Đồ Thống lĩnh, xin hãy cứ ra trận trước, tôi điều dưỡng thân thể xong sẽ lập tức mang quân đánh về phía đông.”

Việc này làm cho Đồ Lôi có chút căm tức, tuy nghi ngờ mục đích của Minh Hoằng là bảo tồn thực lực nhưng lại không thể làm gì khác được, chỉ có thể ra lệnh cho quân lính tiếp tục chiến đấu, vừa đánh vừa đợi Minh Hoằng đến.

Tựa hồ để trấn an đồng minh, Minh Hoằng rất nhanh đã phái một đội quân gồm năm mươi người máy đến cho Đồ Lôi sai bảo. Sự có mặt của đám người máy này khiến Đồ Lôi an tâm hơn phần nào. Bởi năm mươi tên người máy này đều là những tinh anh trong lực lượng người máy, thậm chí mỗi tên có thể tay không đánh bại một con thú lớn. Nói cách khác, có bọn chúng bảo vệ, Đồ Lôi tin rằng dù có thể bình yên thoát thân. Hắn bí mật sắp xếp những tên người máy này cũng tỏ vẻ phục tùng và trung thành hiếm thấy.

Khi nhận được lời mời dự hội nghị quân sự của Mộ Đạt, Đồ Lôi vui vẻ quyết định đi trước. Hắn thậm chí còn muốn ở trước hội nghị, tuyên bố tin tức liên minh cùng người máy, củng cố lòng tin của quân sĩ, để Mộ Đạt không thể tiếp tục nhắc lại chuyện hoang đường như “không thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch” nữa.

Đêm trước khi xuất phát đến doanh trại của Mộ Đạt, một vị khách bất ngờ đã làm thay đổi suy nghĩ của Đồ Lôi, cũng làm thay đổi số phận của rất nhiều người.

Đêm đó, Đồ Lôi đang ngồi ở doanh trại của đám thú cái, cùng Tiêu Khắc chè chén say sưa. Hai ả người máy với đôi mắt đỏ đậm cũng ngồi hầu bên cạnh. Điểm này càng khiến Đồ Lôi có ấn tượng tốt với Minh Hoằng. Những người máy nữ mà Minh Hoằng tạo ra, từ dáng người đến khuôn mặt đều khiến hắn vô cùng yêu thích, có cảm giác rất chân thực, chưa kể, bọn chúng đều rất mực dịu dàng phục tùng.

Đồ Lôi hứng thú nhìn chằm chằm những người máy nữ kia, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp sau khi chiến thắng loài người, cảm thấy tất cả đều hoàn hảo đến lạ lùng. Lúc này, một gã tâm phúc với vẻ mặt có chút kì quái chợt tiến vào thông báo.

“Ngài Thống lĩnh, có một gã lính quân trung lộ muốn gặp ngài.”

Đồ Lôi cau mày, quát: 

“Đồ ngu! Chẳng lẽ bất cứ tên lính cấp thấp nào muốn gặp thống lĩnh ta đây là cũng sẽ có thể gặp được sao? Cút ra mau!”

Gã tâm phúc do dự một chút rồi nói:

 “Nhưng mà… hắn nói, nếu như Thống lĩnh biết tin Hứa Mộ Triều giờ đang ẩn thân ngay trong quân đội, chắc hẳn ngài sẽ muốn gặp hắn.”

Đồ Lôi lập tức ngồi xuống, Tiêu Khắc ở bên cạnh cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Sao có thể chứ?” 

Giọng nói của Đồ Lôi hơi run rẩy vì phẫn nộ và khiếp sợ, hắn nhìn về phía Tiêu Khắc. 

“Cô ta chưa chết sao? Lần trước hỏi Minh Hoằng, chẳng phải hắn đã nói, chuyện của Hứa Mộ Triều không cần thống lĩnh ta nhọc công quan tâm nữa sao?”

Ngày mùng Bảy tháng Mười một, tổ chức hội nghị quân sự toàn thú tộc.

Sau nhiều ngày âm u, bầu trời cuối cùng cũng khoác lên mình màu áo xanh trong, quang đãng.

Hứa Mộ Triều mặc quân phục màu đen, mái tóc dài được buộc lên, vành mũ lính hạ thấp che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ khuôn cằm thanh tú, dáng dấp đầy khí khái hào hùng. Bên ngoài bộ quân phục lại khoác thêm một lớp áo choàng, che khuất dung mạo. Thoạt nhìn, trông cô chỉ giống như một thú binh trẻ tuổi có dáng vóc gầy gò.

A Lệ đứng sau lưng cô, mấy lần muốn mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hỏi: 

“Cô có chắc không?”

Việc Quan Duy Lăng khẳng định A Lệ sẵn sàng hi sinh vì cô không khiến mối quan hệ giữa cô và A Lệ có chút gì đó ngượng ngùng. Hứa Mộ Triều cảm thấy A Lệ luôn xem cô như một biểu tượng sống mạnh mẽ để cậu dựa dẫm và noi theo mà thôi.

Kì thực không cần A Lệ hỏi thì cô cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một thế cục lớn đến vậy. Hành động ngày hôm nay có lẽ sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cả thú tộc, thậm chí là cả đại lục.

Cô phải thật can đảm.

Trong đầu nhanh chóng sắp xếp kế hoạch hành động. Đội trưởng của mười đại đội – Mộ Đạt – đã bí mật liên lạc và thuyết phục được năm mươi người thuộc thú tộc đồng ý trở thành đồng minh, hai người tỏ vẻ trung lập, chỉ có ba người biểu hiện rõ ý ủng hộ Đồ Lôi.

Tại doanh trại nơi tổ chức hội nghị, có mấy chục quân tinh nhuệ chỉ cần có hiệu lệnh là sẽ lập tức khống chế cục diện. Tiếp đó, Hứa Mộ Triều sẽ ra mặt, vạch trần âm mưu của bọn người máy, chỉ trích trận chiến này hoàn toàn vô nghĩa và Đồ Lôi là kẻ bất tài, tiện đà giam lỏng Đồ Lôi, ủng hộ Mộ Đạt lên chức thống lĩnh.

Nhiều năm qua, các đại đội đều vì những thành quả mà cha của Đồ Lôi mang lại mà trung thành với hắn, chưa bao giờ có ý tạo phản. Lần này đột nhiên nổi loạn, hẳn là Đồ Lôi sẽ không thể ngờ được, trừ phi có người tiết lộ trước với hắn.

Nghĩ tới đây, Hứa Mộ Triều mỉm cười với A Lệ.

 “Toàn bộ kế hoạch đều hoàn hảo, cậu yên tâm.”

“Mộ Đạt có đáng tin không?”

Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn cậu, thu lại nụ cười, lẳng lặng nói: 

“A Lệ, tôi nói rồi, cậu còn chưa hiểu hết về tôi. Từ năm đầu tiên làm đội trưởng, tôi đã bắt đầu chọn lựa những người tuyệt đối trung thành với mình, trà trộn vào các đại đội có thế lực hùng mạnh khác.”

A Lệ kinh ngạc nhìn cô.

“Cho đến tối hôm qua, binh sĩ thân tín bên cạnh Mộ Đạt đã bí mật báo cáo với tôi, tất cả mọi chuyện đều bình thường.”


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.