CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 66 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 66 : THÀ LÀM VẬT HI SINH 2


Hứa Mộ Triều gật đầu. 

“Mời nói.”

Vũ khí, đất đai hay tài nguyên? Đối với cô, tất cả những thứ này đều có thể mang ra để đổi lấy sự tự do của thú tộc. Đôi mắt đen láy của Hứa Mộ triều lấp lánh ánh sáng, gương mặt phút chốc cũng sáng bừng lên. Cô không hề che giấu tâm trạng vui mừng của mình khiến Quan Duy Lăng không khỏi cảm thấy phiền não. Anh ta đè nén cảm xúc đang dâng trào, nói gằn từng từ: 

“Chúng tôi muốn cô.”

Nơi chân trời bắt đầu xuất hiện một vài tia sáng. Mưa đã tạnh, xung quanh thao trường trong doanh trại ướt sũng nước. Một đội binh lính hùng hổ đi qua.

Hứa Mộ Triều đứng trên ban công, nhìn cảnh vật bừng tỉnh lúc bình minh, lòng ngổn ngang tâm sự và thắc mắc. Cô đã hỏi Quan Duy Lăng tại sao cấp trên của anh ta lại muốn có cô, anh ta nói đó là ý của Cố Nguyên soái. Cô không ngốc đến mức cho rằng Cố Nguyên soái có hứng thú với mình, mà khả năng lớn nhất chính là vì thân thể bán thú đặc biệt của cô. Bởi vì ngay cả Quan Duy Lăng cũng chưa từng nhìn thấy bán thú nào như cô.

Bọn họ định làm gì với cô đây? Giải phẫu? Hay là nhốt lại nghiên cứu?

Cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, nghe nói Cố Nguyên soái là một kẻ thống trị hà khắc, vô tình. Thừa lúc Quan Duy Lăng không có ở đây, cô nói với A Lệ nỗi lo lắng của mình. Không cần nói rõ cô cũng biết, A Lệ sẽ thay cô thăm dò tin tức.

Một lát sau, A Lệ quả nhiên chạy đến tìm cô, đôi mắt trong veo tràn đầy hi vọng. 

“Không có chuyện gì đâu, Mộ Triều. Anh tôi nói có lẽ Cố Nguyên soái sẽ dùng cô để làm thí nghiệm, nhưng tuyệt đối không làm cô bị thương đâu. Như vậy, cô có thể cùng chúng tôi quay về đế đô.”

Hứa Mộ Triều vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm. Đại Võ và mấy tâm phúc cũng không đợi được, chạy tới hỏi cô tình hình đàm phán tiến triển tới đâu rồi. Cô nói cho họ biết, Cố Nguyên soái đồng ý thừa nhận nền độc lập vĩnh cữu của thú tộc, đồng thời đình chiến, thế nhưng… Cô chưa kịp nói hết vế “thế nhưng” ấy, những tâm phúc đã la hét vui mừng như điên.

Mà khi Mộ Đạt biết được tin tức này sau một ngày đêm sốt ruột chờ đợi thì chỉ bảo Đại Võ truyền đạt lại một câu: 

“Hứa Mộ Triều, cô đúng là vị anh hùng của thú tộc.”

Haizz… Nếu biết sẽ phải dùng sự tự do, thậm chí cả tính mạng của mình để đổi lấy nền độc lập cho thú tộc, liệu cô có muốn làm anh hùng? Hứa Mộ Triều lẳng lặng nhìn đám thuộc hạ đang vui sướng… Thực ra từ lâu cô đã nhận ra, mặc dù bao năm qua, thú tộc vẫn tuyên bố độc lập chủ quyền, nhưng tận sâu trong lòng, bọn họ vẫn cho rằng loài người mới chính là kẻ thống trị đại lục. Hôm nay, nhận được sự thừa nhận chính thức của loài người, đám người thú không khỏi cảm thấy kích động, tự hào.

Phía sau vang lên tiếng động khe khẽ. Hứa Mộ Triều không quay đầu lại mà nói:

 “A Lệ, nếu như có thể, tôi thực sự không muốn hi sinh bản thân mình để hoàn thành chuyện điên rồ này. Thế nhưng năm đó, tôi ngồi lên được vị trí đội trưởng thú tộc này cũng là do biết bao anh em thú binh đã lấy máu và tính mạng ra để đổi lấy.” 

Cô nhìn cả thao trường càng lúc càng có nhiều thú binh, nở nụ cười chua chát, nói: 

“Nếu không có thú tộc thì không biết tôi đã chết mất xác ở đâu rồi.”

Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên sau lưng cô:

 “Cô không cần lo lắng như vậy.”

Hứa Mộ Triều xoay người, nhìn thấy Quan Duy Lăng đứng trong ánh nắng sớm. Có lẽ vừa mới ngủ dậy nên anh ta không đội mũ, chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa rất hợp với khuôn mặt, thoạt nhìn trông anh ta đẹp trai, dịu dàng hơn rất nhiều.

Cô khoanh tay, ngẩng đầu nhìn anh ta, trong giọng nói có thểm vài phần trêu chọc: 

“Thiếu tá Quan, tôi sẽ bảo toàn được sinh mạng chứ?”

Quan Duy Lăng nhìn cô. Có lẽ là vì cả đêm không ngủ nên sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, mệt mỏi, ánh mắt linh hoạt, sắc bén lúc trước hiện rõ vẻ ảm đạm, mất mát.

Anh ta đi tới bên cạnh cô, nhìn về phía xa, lẳng lặng nói: 

“Hôm qua A Lệ nói với tôi, nếu như chúng tôi muốn lấy mạng cô thì nó nhất định sẽ cùng chết chung với cô.”

Cả người Hứa Mộ Triều chấn động, A Lệ… Hóa ra hôm qua, cậu ta không phải đi dò la tin tức mà là dùng tính mạng để bênh vực cô.

Quan Duy Lăng liếc nhìn cô, nói: 

“Tôi sẽ không để A Lệ phải chết.”

Sau một hồi trầm lặng, Hứa Mộ Triều cúi thấp đầu, nói: 

“Cảm ơn anh.”

Một hơi thở ấm áp chợt đến gần, Hứa Mộ Triều kinh ngạc ngẩng đầu, chợt thấy đôi mắt đen láy của Quan Duy Lăng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hết sức phức tạp. Mà một bàn tay của anh ta chẳng biết lúc nào đã vươn ra, khẽ chạm vào mái tóc đen nhánh, dài mượt của cô. Bị phát hiện, anh ta lập tức thu tay lại, quay mặt đi chỗ khác, gương mặt anh tuấn bỗng nhiên đỏ bừng.

“Đợi đến lúc chúng tôi giành được quyền chỉ huy thú tộc rồi, tôi sẽ đi cùng anh.”

 Hứa Mộ Triều nói.

Quan Duy Lăng gật đầu. 

“Chúng tôi có thể cũng cấp binh lực trợ giúp. Còn chuyện này, đến lúc đó, hãy giao Đồ Lôi cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”

Hứa Mộ Triều liếc nhìn anh ta, lẽ nào A Lệ đã kể cho anh ta nghe toàn bộ sự thật?

Trong đôi mắt Quan Duy Lăng hiện lên vẻ độc ác. 

“A Lệ chỉ nói là bị Đồ Lôi bắt làm tù binh… Thế nhưng tiếng xấu của Đồ Lôi, tôi cũng có nghe qua. Vì những việc làm tàn nhẫn đã gây ra, hắn nhất định phải trả giá thật đắt.”

Hứa Mộ Triều nghiêm túc nói:

 “Được!”

Quan Duy Lăng lại nói:

 “Hôm nay tôi sẽ quay trở lại đế đô, A Lệ cũng sẽ đi cùng tôi.”

Hứa Mộ Triều gật đầu, đây cũng là mong muốn của cô. Tuy giữ A Lệ lại bên cạnh sẽ tiện cho việc gây áp lực với Quan Duy Lăng, nhưng… thôi vậy.

“Cảm ơn cô.” 

Quan Duy Lăng tựa hồ còn muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ nhìn cô một lúc rồi nói: 

“Bảo trọng, Hứa Mộ Triều.”

“Không.”

 Một giọng nói kiên quyết truyền đến tai hai người, Hứa Mộ Triều và Quan Duy Lăng cùng quay lại, thấy A Lệ lẳng lặng đứng đó từ bao giờ.

“Anh, lúc này em chưa thể cùng mọi người quay về đế đô được.”

 A Lệ lớn tiếng nói, giọng kiên quyết.

“A Lệ!” 

Quan Duy Lăng cau mày, đi tới trước mặt cậu. 

“Sao em có thể…”

Hứa Mộ Triều cũng nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

A Lệ lại bước về phía Hứa Mộ Triều, không để ý tới sự ngạc nhiên của cô, nắm lấy tay cô. 

“Anh, xin anh hãy để em ở lại đây. Em và Hứa Mộ Triều sẽ cùng quay về đế đô sau.”

Quan Duy Lăng nhìn hai người tay trong tay, bàn tay bất giác nắm chặt lại. 

Trong lòng bàn tay anh ta là một sợi tóc dài, mềm mại như nước của Hứa Mộ Triều. Anh ta trầm mặc trong giây lát, cuối cùng chỉ nhìn Hứa Mộ Triều rồi nói: 

“Nó sẵn sàng chết vì cô. Xin cô cũng lấy tính mạng mình ra đảm bảo rằng sẽ trông nom nó thật tốt.”


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.