CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 65 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 65 : THÀ LÀM VẬT HI SINH 1
Hứa Mộ Triều, Đại Võ cùng hai gã thuộc hạ của Quan Duy Lăng ngồi trong một gian
phòng khác, đối mặt nhìn nhau.
Đêm đã khuya. Cánh cửa phòng đóng chặt đã lâu cuối cùng cũng được mở ra. A Lệ bước ra, hai mắt vẫn đỏ hoe nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu chăm chú nhìn Hứa Mộ Triều, khẽ nở một nụ cười.
“Mộ Triều, anh trai tôi mời cô vào.”
Doanh trại của thú quân vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa vẫn không ngừng rả rích bên ngoài khung cửa sổ. Nhìn viên sĩ quan anh tuấn cùng cậu thiếu niên thanh tú trước mặt, Hứa Mộ Triều phát hiện đường nét trên khuôn mặt hai người đúng là có những điểm tương đồng.
“Đội trưởng Hứa, A Lệ đã nói cho tôi biết âm mưu của người máy.”
Quan Duy Lăng nhìn cô chằm chằm.
“Tin tức này rất có giá trị, tôi sẽ báo cáo lại với Cố Nguyên soái.”
Hứa Mộ Triều quan sát sắc mặt của anh ta, thầm nghĩ chắc chắn A Lệ vẫn chưa nói chuyện xảy ra với đôi chân của mình cho anh ta biết. Điều này khiến cô cảm thấy hơi buồn, bất giác liếc mắt nhìn A Lệ. A Lệ cũng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà bình tĩnh.
Cô vô thức nhớ tới nụ hôn của cậu lúc chiều, nhưng ngay lập tức, cảm xúc thực đã bị cô giấu nhẹm đi, đôi mắt trong veo vẫn hết sức sắc bén.
“Nếu mọi người đã có chung một kẻ địch, Đội trưởng Quan, theo anh thì trận chiến này có cần thiết phải tiếp tục không?”
Quan Duy Lăng nhìn ánh mắt đầy vẻ tự tin và mong đợi của cô, lắc đầu, nói:
“Thú quân chiếm lĩnh hơn một nghìn kilômét lãnh thổ, giết chết hàng vạn con người. Chúng tôi không thể bỏ qua dễ dàng như thế được.”
Hứa Mộ Triều lập tức phản bác:
“Sau khi loài người phản công, thú quân cũng đã chết hơn hai vạn. Chỉ cần các người đồng ý ngưng chiến, ủng hộ Mộ Đạt thành thủ lĩnh của thú tộc, chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ lãnh thổ đã chiếm đoạt.”
“Không được, như thế vẫn chưa đủ.”
Quan Duy Lăng ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Trừ phi các người từ bỏ nền độc lập, hợp nhất với loài người. Bằng không, dùng vũ lực để đạt được mục đích, đối với chúng tôi mà nói, là một việc không thể tránh khỏi.”
Hứa Mộ Triều trừng mắt nhìn anh ta.
“Thú tộc phải có độc lập chủ quyền.”
“Dựa vào cái gì?”
Hứa Mộ Triều trầm mặc giây lát rồi nói với giọng trịnh trọng, quả quyết:
“Đội trưởng Quan, bất kỳ chủng tộc nào cũng đều mưu cầu một nền độc lập tự chủ, cho dù đó là thú tộc do loài người tạo ra. Thống trị bằng vũ lực chỉ có thể đổi lấy sự khuất phục nhất thời, sự phản bội sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. Lẽ nào Cố Nguyên soái muốn chôn một quả bom hẹn giờ ngay dưới chân mình sao?”
Quan Duy Lăng nhìn sâu vào trong mắt cô, giọng nói và thần sắc của cô có chút kích động, khiến gương mặt mịn màng trắng trẻo hơi ửng hồng, đôi mắt lại sáng ngời như sao trên trời. Điều này khiến anh ta nhất thời không thốt nên lời.
“Chúng tôi có thể hợp lực tác chiến theo sự chỉ huy của loài người, nhưng Cố Nguyên soái phải tuyên cáo với toàn đại lục về quyền bình đẳng và nền độc lập của thú tộc. Như vậy mới có được nền hòa bình lâu dài thực sự.”
Quan Duy Lăng trầm tư.
Nói ra hết những lời ấp ủ trong lòng, Hứa Mộ Triều liền nhấp một ngụm trà nóng. Lúc ngẩng đầu, lại thấy A Lệ đang kinh ngạc nhìn mình. Cô thản nhiên nhìn lại cậu ta, mặc kệ nỗi hận thù đối với thú tộc của cậu ta sâu sắc đến mức nào, cô cũng tuyệt đối không thay đổi lập trường của mình.
“Nếu như chúng tôi không đồng ý thì sao?”
Quan Duy Lăng hỏi.
Rồi anh ta thấy Hứa Mộ Triều nở một nụ cười ngạo nghễ.
“Nếu như các vị không đồng ý… thì thú tộc chúng tôi thà làm vậy hy sinh chứ quyết không làm đầy tớ. Chúng tôi sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Loài người có chuẩn bị tốt đến đâu, sau khi binh lực bị tổn thương nặng nề, cũng phải đối mặt với hỏa lực của người máy và zombie thôi.”
Thà là vật hy sinh cho người máy và zombie, cũng không làm nô lệ cho bất cứ chủng tộc nào.
Trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Quan Duy Lăng nhíu chặt hàng mày, nhìn cô gái nói năng ngông cuồng trước mặt. Cho dù khoác lên người bộ quân phục màu đen của thú tộc nhưng nhìn cô vẫn rất xinh đẹp, lanh lợi. Nếu như Cố Nguyên soái biết được cô gái bán thú mà anh luôn mong muốn có được lại mang hình hài xinh đẹp, đáng yêu thế này, chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm.
Nhưng cô lại dám to gan uy hiếp cả quân đoàn loài người rằng “nhất định sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng”
Anh ta biết, không phải cô phô trương thanh thế mà cô nói được là sẽ làm được.
“Anh, cô ấy nói nghiêm túc đó.”
A Lệ đột nhiên lên tiếng.
“Vua zombie là bạn của cô ấy, rất… coi trọng cô ấy. Cùng lúc tạo nhiều mối thù địch như vậy thực sự không có lợi cho chúng ta chút nào.”
Quan Duy Lăng kinh ngạc nhìn Hứa Mộ Triều, mặc dù người cô cướp đi chính là vua zombie, nhưng cô lại có thể làm bạn được với tên zombie khát máu, tàn nhẫn đó ư?
Hứa Mộ Triều chỉ cười, không có ý muốn giải thích.
“Tôi cần báo cáo lại với Cố Nguyên soái, lúc đó mới có thể trả lời chắc chắn được. Xin cho tôi mượn hệ thống truyền tin quang điện của quý quân.”
Quan Duy Lăng nói.
“Được.”
Hứa Mộ triều khảng khái đáp, sau lại hỏi:
“Ngài không sợ chúng tôi nghe trộm sao?”
Quan Duy Lăng đứng lên, nhìn cô rồi nói:
“Nếu như quý quân có thể phá được mật mã của quân đội chúng tôi thì e là chiến cuộc đã không như bây giờ.”
Hứa Mộ Triều bỗng cảm thấy hơi xấu hổ. Từ trước tới nay, quân đội thú tộc và zombie đều có hệ thống truyền tin quang điện thần tốc, có thể nhanh chóng truyền tin trong không gian ba chiều. Song để đề phòng quân địch chặn được tín hiệu, Hứa Mộ Triều chỉ dám dùng cách thức truyền tin nguyên thủy, cho nên khi quay về Đại đội 5, cô cũng cắt đứt liên lạc với Thẩm Mặc Sơ. Trong khi đó, loài người không ngừng phát triển khoa học kĩ thuật, người thú và zombie căn bản không thể sánh bằng. Thế nên Quan Duy Lăng mới không lo ngại gì.
Quan Duy Lăng đi vào một gian phòng kín, báo cáo với Cố Nguyên soái, còn A Lệ và Hứa Mộ Triều vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
“Cậu giấu diếm cũng kĩ đấy chứ!”
Hứa Mộ Triều nói.
“Có anh trai lợi hại như vậy kia mà.”
A Lệ cắn môi, nói:
“Tôi không muốn nói tới dòng họ, gia tộc của mình, vì không muốn họ phải hổ thẹn vì tôi.”
Hứa Mộ Triều im lặng giây lát rồi hỏi tiếp:
“Vậy tại sao lúc trước cậu lại bị bắt? Mà tại sao bọn họ lại không đến cứu cậu?”
Ánh mắt A Lệ chợt trở nên ảm đạm.
“Từ nhỏ tôi đã yếu ớt, cũng chẳng có bản lĩnh gì. Anh trai không cho tôi nhập ngũ. Nhưng ngay từ bé, tôi đã mong ước được vào quân đội, vì thế, tôi để lại lời nhắn, nói là đi tham gia đội quân chống lại zombie, thực ra là lén lấy thân phận dân thường, gia nhập đội ngũ chiến đấu với thú tộc.”
Thế nên, cậu mới rơi vào tay thú binh trong thân phận là một người lính bé nhỏ. Giữa biển người mênh mông trong thời loạn chiến, A Lệ đáng thương phải sống trong cảnh tối tăm, không thể quay đầu lại. Cậu thiếu niên lòng đầy nhiệt huyết, vì niềm tin của mình, cậu đã hi sinh quá nhiều thứ.
Nửa giờ sau, Quan Duy Lăng mở cửa bước ra, chăm chú nhìn Hứa Mộ Triều.
“Chúng tôi chấp nhận yêu cầu của cô, với một điều kiện.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment