CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 61 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 61 : GÃ HOÀNG TỬ NGƯỜI CẬN TINH 1

Xế chiều, tiết trời vẫn không ấm áp hơn. Mộ Đạt khoác tạm chiếc áo sơ mi, ngồi tựa vào xô pha, nhìn chằm chằm vào cô gái đang nở nụ cười điềm tĩnh trước mặt mình.


“Thống lĩnh Hứa, Mộ Đạt còn chưa đa tạ cô đã ra tay trợ giúp.” Ánh mắt màu vàng đậm của Mộ Đạt lộ vẻ trầm ổn.

 “Sau này, nếu như có việc cần đến Mộ Đạt tôi thì Thống lĩnh Hứa cũng đừng nên khách khí.”

Hứa Mộ Triều nhấp một ngụm trà nóng, thở dài. 

“Đừng gọi tôi là thống lĩnh nữa, cái vị trí thống lĩnh này suýt chút nữa khiến tôi mất mạng đấy.”

Mộ Đạt nhíu mày, cũng không hỏi đến cùng mà im lặng chờ cô nói tiếp.

Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh đi vào, chính là Quan Hỷ. Cô ta bưng đĩa hoa quả, đặt trước mặt hai người. Mộ Đạt bất giác ngẩng đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt vẫn hơi ửng hồng của Quan Hỷ.

Hứa Mộ Triều nhìn Quan Hỷ, lại quay sang hỏi Mộ Đạt: 

“Phụ nữ loài người ư?”

Mộ Đạt nắm tay Quan Hỷ, kéo cô ta ngồi xuống đùi mình, bình tĩnh nói:

 “Quan Hỷ là vợ tôi.”

Khuôn mặt Quan Hỷ hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô ta tò mò nhìn Hứa Mộ Triều, hỏi: 

“Cô… cũng là con người à?” Trong giọng nói rõ ràng có vài phần thiện cảm.

Mộ Đạt cười ha hả. 

“Em nhìn lầm rồi. Thống lĩnh Hứa không những là người thú mà còn được công nhận là người thú cao cấp nhất đấy.”

Quan Hỷ có chút giật mình, lại có chút thất vọng. Hứa Mộ Triều lắc đầu. 

“Đội trưởng Mộ, anh nói sai rồi. Tôi đã từng là con người.”

Mộ Đạt nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Trước nay, Hứa Mộ Triều vẫn hết sức cẩn trọng, chưa bao giờ nói với bất cứ ai về quá trình trở thành người thú của mình. Cho dù có người hỏi tới thì cô cũng chỉ kể qua loa rằng từ lúc sinh ra cô đã như vậy, bố mẹ cô đều là bán thú.

Cô khác xa những người thú bình thường, kì thực cũng nghĩ tới chuyện đám người Đồ Lôi, Mộ Đạt từ lâu đã nghi ngờ. Nhưng hôm nay, cô lại quyết định nói rõ chân tướng với Mộ Đạt, tranh thủ giành lấy sự tín nhiệm của y.

“Tôi vốn là con người. Sau đó bị ép ăn thịt một con thú cao cấp nên bị biến thành hình dạng như ngày hôm nay.” 

Cô nói một cách thản nhiên.
Quan Hỷ tỏ vẻ thương xót. Mộ Đạt lại chẳng nói tiếng nào.

“Lai lịch của tôi cũng không phải là bí mật không thể tiết lộ. Tôi còn nắm giữ một bí mật liên quan đến sự sống chết của tôi và anh, có thể nói là liên quan đến sự tồn vong của cả thú tộc, hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho đội trưởng Mộ biết.”

Những hạt mưa lại tí tách rơi xuống khoảnh sân bên ngoài cửa sổ. Quan Hỷ nắm lấy tay Mộ Đạt, lạnh lùng nói: 

“Mộ Đạt, nếu như người máy quả thật có âm mưu đó thì trận chiến này thực sự không có chút ý nghĩa gì.”

Hứa Mộ Triều gật đầu.

 “Đội trưởng Mộ, Đồ Lôi là bị Tiêu Khắc kích động, Minh Hoằng chắc chắn đang ngồi chờ “ngư ông đắc lợi”. Lẽ nào thú tộc chúng ta lại chịu làm con tốt thí cho chúng?”

Cô vừa kể toàn bộ những chuyện ở đảo Tây Vu cho Mộ Đạt nghe, đương nhiên đã lược bớt những khúc mắc giữa mình và Minh Hoằng.

Mộ Đạt gạt tay Quan Hỷ ra, nói: 

“Cố thống lĩnh đối với tôi ân trọng như núi…”

Hứa Mộ Triều nói: 

“Chính vì thế, anh càng không thể trơ mắt nhìn nền độc lập mà cố thống lĩnh đã vất vả gây dựng cho thú tộc bao nhiêu năm qua bị sụp đổ được. Đội trưởng Mộ, anh thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể chiến thắng được lòng người sao?”

Mộ Đạt không lên tiếng. Quan Hỷ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, cũng nói: 

“Mộ Đạt, nếu đánh tiếp nữa, anh mà chết thì em biết làm thế nào?”

Mộ Đạt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, thở dài nặng nề.

Hứa Mộ Triều nói gằn từng từ:

 “Đội trưởng Mộ, nếu như anh đồng ý cùng tôi ngăn cản ý nghĩ ngu xuẩn của Đồ Lôi, Đại đội 5 của tôi tình nguyện tôn anh làm thống lĩnh!”

Mộ Đạt nhíu mày.

 “Như vậy sao được! Còn Thống lĩnh Đồ Lôi thì sao đây?”
Hứa Mộ Triều lắc đầu. 

“Hắn ta vốn không có năng lực lãnh đạo thú tộc. Thú tộc đi theo hắn, chỉ có con đường chết.”

Mộ Đạt trầm mặc.

Hứa Mộ Triều cầm cốc trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, nhưng lòng bàn tay lại túa đầy mồ hôi. Nếu như Mộ Đạt không muốn làm phản thì lúc này chỉ cần bắt trói cô, đưa đến trước mặt Đồ Lôi là nghiễm nhiên lập được công lớn. Thế nhưng cô tin với tính cách của y, cùng lắm là không đồng ý chứ sẽ không ra tay độc ác như vậy.

Có điều… Cô liếc mắt nhìn Quan Hỷ, ngộ nhỡ Mộ Đạt manh động, cô chỉ có thể bắt Quan Hỷ làm con tin để thoát thân thôi.

Hồi lâu sau, Mộ Đạt lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Mộ Triều, hỏi:

 “Chúng ta nên làm thế nào?”

Hứa Mộ Triều đặt chén trà xuống, lộ vẻ tươi cười, Quan Hỷ cũng mừng đến chảy nước mắt. Mộ Đạt ôm chặt lấy Quan Hỷ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô ta, nói: 

“Anh sẽ không làm em thất vọng.”

Hứa Mộ Triều hơi ngẩn ra. Nụ hôn này khiến cô nhớ tới nụ hôn tạm biệt của Thẩm Mặc Sơ. Cô khẽ bật cười, tự hỏi tại sao mình lại thất thần.

“Tôi sẽ nghĩ cách đàm phán hòa bình với loài người.” 

Giây lát sau, cô nói. 

“Nếu như thú tộc thực sự muốn tranh bá đại lục thì chúng ta cần phải chấn chỉnh lại tinh thần của cả tộc đã. Bây giờ chưa phải lúc bạo động.”

“Nếu như loài người không đồng ý đình chiến thì sao?” 

Mộ Đạt hỏi.

 “Nếu như bọn họ biết tới sự tồn tại của Minh Hoằng thì cũng không muốn cùng thú tộc chịu thiệt đâu. Dù cho bọn họ có không đồng ý thì chúng ta sẽ giả vờ liên minh với Minh Hoằng, như vậy, loài người sao dám tiếp tục cuộc chiến này chứ?”

Mộ Đạt trầm tư một hồi rồi gật đầu. 

“Vậy tôi chờ tin tức của cô. Nếu loài người chấp nhận đình chiến thì tôi đồng ý cùng cô ngăn cản chiến tranh tiếp diễn.”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Mộ Đạt và Hứa Mộ Triều đồng thời cảnh giác quay đầu lại, Quan Hỷ lập tức cất cao giọng hỏi: 

“Ai đó?”

“Bố, là con.” 

Một giọng nói trẻ trung vang lên.

Hứa Mộ Triều nghi hoặc, Mộ Đạt lại lộ ra vẻ tươi cười, thoải mái. 

“Vào đi.”

 Sau đó, y nói với Hứa Mộ Triều. 

“Là con nuôi của tôi, Mộ Xâm.”
“Có thể tin tưởng cậu ta không?” 

Hứa Mộ Triều hỏi.

Mộ Đạt gật đầu. 

“Bố nó là bạn vào sinh ra tử của tôi, vì cứu tôi mà chết. Nó giống như con ruột của tôi vậy, cô cứ yên tâm.”

Cửa bị đẩy ra, một gã bán thú hình sư tử cao lớn, tóc vàng đi vào. Cậu ta thoạt nhìn cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo cũng tạm coi là thanh tú. Cậu ta nhìn thấy Hứa Mộ Triều thì có chút khiếp sợ nhưng không lên tiếng, tính cách có vẻ trầm tĩnh.

“Chúng ta bàn tiếp đi.”

 Mộ Đạt nói.

Hai người lại cùng nhau bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Khi đám mây đen của chiến tranh bao phủ phía đông đại lục, tình hình xâm lược, phản công và bạo động đã hết sức căng thẳng. Phía tây đại lục, lãnh địa của zombie lại vô cùng yên tĩnh, nhưng dưới vẻ tĩnh lặng đó lại ẩn chứa vô vàn thù hận và sát khí.

Màn đêm tăm tối bao trùm cả doanh trại.

Trong một gian phòng kín mít, vách tường và mặt sàn đều làm bằng kim loại màu xám tro, không có bất cứ đồ nội thất nào, ở góc phòng, có bảy, tám người đang nằm co ro. Ánh đèn sáng lóa chiếu rõ đến từng sợi tóc của những người ở trong phòng.

Căn phòng không có cửa, chỉ có một mặt tường bị dỡ xuống, đổi thành khung lưới sắt bằng hợp kim siêu bền, để người bên ngoài có thể dễ dàng quan sát động tĩnh bên trong.

Một chàng trai tuấn tú chắp cánh tay đứng ngoài khung lưới sắt, bẻ mặt trầm tĩnh, đôi lông mày rậm nhíu chặt. Phía sau anh ta cũng là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao lớn, người đó thấp giọng nói:

 “Ngài Tư lệnh, tất cả đã hoàn tất chu kì biến đổi.”

Người được gọi là tư lệnh ấy chính là Thẩm Mặc Sơ, người đứng sau lưng chính là tâm phúc của anh ta – zombie thứ hai khôi phục nhân tính và ý chí – Tướng quân Lưu Phi.

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi. 

  Những chàng trai trong phòng chậm rãi ngẩng đầu lên. Bọn họ có mái tóc đen, làn da trắng trẻo hoặc ngăm đen. Những cặp mắt đen láy, trẻ trung ánh lên vẻ hoang mang, khổ sở và tiếc nuối đan xen.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại thức tỉnh?

Tại sao lại khôi phục những kí ức đau thương đó?

Bọn họ nhìn thấy Thẩm Mặc Sơ liền hoảng hốt nhào tới, bám vào khung lưới sắt, vừa đau đớn vừa tức giận gào lên: 

“Anh là ai?”

Đôi mắt đen như mực của Thẩm Mặc Sơ chợt lóe lên nỗi bi thương. Sau đó, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng, anh ta trầm giọng nói: 

“Tôi là tư lệnh của các anh.”


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.