CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 62 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 62 : GÃ HOÀNG TỬ NGƯỜI CẬN TINH 2
Sau một hồi hoảng hốt, đám người đó liền yên tĩnh lại. So với bất kì thời điểm
hỗn độn, tê dại nào trong quá khứ, những hồi ức này càng hiện lên rõ ràng, khắc
sâu đến tận xương tủy.
Anh ta chính là tư lệnh ư? Vua zombie tàn nhẫn, người dẫn dắt bọn họ san bằng tất cả đây sao?
Sắc trời dần sáng lên. Khoảng không bao la bao phủ lãnh địa của zombie vẫn lạnh lẽo, tiêu điều như mọi ngày.
Tướng quân Lưu Phi cẩn thận cất sổ ghi chép vào túi áo, nói với Thẩm Mặc Sơ:
“Ngài Tư lệnh, đến sáng sớm ngày hôm nay, đã có năm mươi viên sĩ quan cấp cao khôi phục lại ý thức.”
Thẩm Mặc Sơ trầm ngâm nói:
“Trước khi bọn họ khống chế được khả năng biến thân thì đừng để bọn họ lộ diện.”
Lưu Phi gật đầu.
“Tôi sẽ giám sát thật chặt chẽ. Khi nào chúng ta mới hành động đây?”
Đôi mày kiếm của anh ta hiện rõ vẻ thù hận.
“Những tên người ngoài hành tinh đáng ghê tởm!”
Thẩm Mặc Sơ liếc mắt nhìn anh ta.
“Người thức tỉnh còn quá ít, bây giờ chưa phải lúc.”
Lưu Phi lo lắng nói:
“Nhưng bọn chúng đã phát lệnh, bảo ngài về thành báo cáo nguyên nhân của thất bại lần này.”
“Tôi sẽ đi.”
“Nhưng nếu như bọn chúng phát hiện ra ngài đã…”
Chưa dứt lời, Lưu Phi đã lắc đầu.
“Ngài Tư lệnh, tôi không thể để ngài một mình dấn thân vào nguy hiểm được. Xin để tôi đi cùng ngài!”
Thẩm Mặc Sơ lắc đầu.
“Không được. Càng nhiều người đi thì càng dễ bị phát hiện.”
Sau một tiếng cười lạnh, anh ta lại nói:
“Một lũ bẩn thỉu…”
Cuối cùng, Lưu Phi mang tâm trạng lo lắng rời đi. Chỉ còn lại một mình Thẩm Mặc Sơ trong phòng tư lệnh, dưới sự điều khiển của ý chí, từ từ khôi phục lại hình dáng zombie.
Đúng vậy, chính là hình dáng này, anh ta sẽ quay trở về phụng mệnh đám người cận tinh kia, một lần nữa biểu đạt sự thần phục, đồng tâm hiệp lực tương trợ bọn chúng. Nhưng anh ta lẳng lặng lập lời thề, cuộc sống này sẽ không kéo dài lần nữa.
Ngoài cửa sổ, bầu trời một màu xám xịt, nghe nói chiến tranh giữa con người và thú tộc đã bùng phát. Anh ta khẽ mỉm cười, với tính cách của Hứa Mộ Triều, bất luận như thế nào, cô cũng không để mình chịu thiệt đâu nhỉ? Chỉ mong anh ta cũng có thể để cô sớm ngày nghe được tin thắng lợi đến từ mảnh đất của zombie.
“Cảnh vệ!”
Anh ta thấp giọng gọi.
“Đưa ta quay về thành cổ.”
Nơi rừng rậm sâu thẳm hướng về phương Bắc, thung lũng ẩn hiện giữa cánh rừng. Những bức tường cao làm hoàn toàn bằng kim loại chịu nhiệt cực kì bền chắc giống như những tên vệ sĩ trầm mặc chạy dọc theo thung lũng. Hệ thống phòng vệ tự động được xây dựng dựa theo kĩ thuật của zombie, đủ để ngăn cản sự công kích của bất kì đại quân nào.
Bên trong bức tường cao là một tòa thành xây bằng đá xanh, một sản phẩm hoàn mĩ kết hợp giữa vẻ cổ kính và sự sáng tạo của khoa học kĩ thuật. Một con đường lớn dưới bóng cây xanh tươi rậm rạp, trải dài nối thẳng tới cổng thành.
Thẩm Mặc Sơ mặt không đổi sắc bước trên con đường rợp bóng cây mà anh ta đã từng đi qua không biết bao nhiêu lần. Trước kia, bất cứ mệnh lệnh nào của những vị từng là “chủ nhân” kia đều khiến anh ta hưng phấn đến độ lập tức thần phục. Còn bây giờ, khi đặt chân lên con đường này lần nữa, trong lòng anh ta chỉ có duy nhất một nỗi hận sâu sắc.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp mấy người cận tinh. Bọn họ có vóc dáng cao lớn, tóc màu xanh đậm, làn da trắng nõn, ngoại hình không khác gì nhiều so với con người. Thấy zombie đi vào, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ, có lẽ là đang nghĩ, đám đầy tớ này lại tới rồi.
Bên trong tòa thành cổ yên tĩnh như vậy nhưng lại không thể thực hiện bất cứ sự công kích nào vào đám người ngoài hành tinh này, vì xung quanh không biết đã giăng biết bao hệ thống phòng ngự. Chỉ cần một cử động có tính chất uy hiếp hoặc đối kháng xảy ra, dàn súng máy và tia phóng xạ sẽ lập tức bắn tới tiêu diệt. Cho dù có là vua zombie hùng mạnh cũng không thể toàn thây mà rút lui. Cho nên, Thẩm Mặc Sơ chỉ có thể lẳng lặng mà đi.
Anh ta đi lên tầng thứ ba trong tòa thành, đến phòng của vị hoàng tử thứ năm – Bộ trưởng Bộ Quân sự – Huggins.
Căn phòng rộng lớn, nguy nga tráng lệ với những chiếc đèn thủy tinh màu tím, nội thất đều được làm từ gỗ điêu khắc vô cùng tinh xảo, đồng hồ kim cương, giường lớn bằng vàng ròng, hết sức xa hoa.
Đây là lần thứ hai Thẩm Mặc Sơ bước chân vào căn phòng này, bên trong rõ ràng đang diễn ra một cuộc tụ tập.
Một cuộc tụ tập chướng mắt, tàn nhẫn đến điên cuồng.
Tiếng thở dốc của cả nam lẫn nữ, tiếng cầu khẩn vang vọng cả căn phòng. Thẩm Mặc Sơ liếc mắt nhìn qua, có ít nhất mười người mặt mũi xinh đẹp xuất chúng, không một mảnh vải che thân, nằm trên sàn nhà, trên giường, trên bàn làm việc, thậm chí có người còn bị ép chặt lên tường.
Ba gã tóc xanh tuấn tú kia chính là chủ nhân của cuộc tụ tập này. Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Mặc Sơ chỉ khiến họ ngẩng đầu thản nhiên nhìn anh ta một cái, sau đó lập tức tiếp tục cuộc vui của mình.
Thẩm Mặc Sơ muốn cúi đầu nhưng lại không thể. Zombie luôn luôn bị dục vọng sai khiến, sao có thể cúi đầu làm như không nhìn thấy cảnh tượng kích động này? Anh ta ép mình phải ngẩng đầu nhìn cho thật kĩ, thậm chí còn cố biểu lộ ánh mắt cực kì hưng phấn, như thể hận không thể gia nhập bữa tiệc xác thịt thịnh soạn này.
Những âm thanh mờ ám cuối cùng cũng nhỏ dần. Gã có khuôn mặt thanh tú, mái tóc xanh cùng tròng mắt đen láy phất phất tay, hai gã kia cười cười, rời khỏi phòng. Những con người kia phần lớn đều nhắm nghiền hai mắt, không rõ còn sống hay đã chết, yên lặng nằm một chỗ.
Gã ở lại đó chính là Huggins. Vẻ hứng thú của hắn vẫn chưa giảm bớt. Hắn lười biếng ngồi trên ghế xô pha bằng da, một cô gái lập tức quỳ xuống gần chân hắn. Hắn nắm chặt mái tóc dài của cô gái, con ngươi đen sẫm bị bao phủ bởi thứ ánh sáng mông lung mờ ảo. Cùng lúc đó, hắn thở hổn hển, ngạo mạn liếc nhìn Thẩm Mặc Sơ.
“Cuộc bại chiến lần này khiến ta vô cùng thất vọng.”
Thẩm Mặc Sơ cúi đầu, hạ giọng nói với vẻ cung kính:
“Xin hãy trừng phạt thần thật nghiêm, thưa chủ nhân.”
Huggins quan sát vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Mặc Sơ, đang định mở miệng thì chợt kêu lên một tiếng đau đớn. Cô gái kia hoảng sợ ngẩng đầu, nói:
“Xin lỗi…”
“Ngươi làm ta đau! Thật đáng ghét!”
Ánh mắt Huggins toát lên vẻ hung bạo, bàn tay to lớn của hắn dễ dàng nhấc bổng cô gái kia lên.
Cô gái đau khổ cầu xin sự tha thứ nhưng rõ ràng Huggins rất tức giận. Hắn liếc nhìn Thẩm Mặc Sơ, lộ ra ý cười xấu xa.
“Giải quyết con đàn bà không nghe lời này đi.”
Anh ta chính là tư lệnh ư? Vua zombie tàn nhẫn, người dẫn dắt bọn họ san bằng tất cả đây sao?
Sắc trời dần sáng lên. Khoảng không bao la bao phủ lãnh địa của zombie vẫn lạnh lẽo, tiêu điều như mọi ngày.
Tướng quân Lưu Phi cẩn thận cất sổ ghi chép vào túi áo, nói với Thẩm Mặc Sơ:
“Ngài Tư lệnh, đến sáng sớm ngày hôm nay, đã có năm mươi viên sĩ quan cấp cao khôi phục lại ý thức.”
Thẩm Mặc Sơ trầm ngâm nói:
“Trước khi bọn họ khống chế được khả năng biến thân thì đừng để bọn họ lộ diện.”
Lưu Phi gật đầu.
“Tôi sẽ giám sát thật chặt chẽ. Khi nào chúng ta mới hành động đây?”
Đôi mày kiếm của anh ta hiện rõ vẻ thù hận.
“Những tên người ngoài hành tinh đáng ghê tởm!”
Thẩm Mặc Sơ liếc mắt nhìn anh ta.
“Người thức tỉnh còn quá ít, bây giờ chưa phải lúc.”
Lưu Phi lo lắng nói:
“Nhưng bọn chúng đã phát lệnh, bảo ngài về thành báo cáo nguyên nhân của thất bại lần này.”
“Tôi sẽ đi.”
“Nhưng nếu như bọn chúng phát hiện ra ngài đã…”
Chưa dứt lời, Lưu Phi đã lắc đầu.
“Ngài Tư lệnh, tôi không thể để ngài một mình dấn thân vào nguy hiểm được. Xin để tôi đi cùng ngài!”
Thẩm Mặc Sơ lắc đầu.
“Không được. Càng nhiều người đi thì càng dễ bị phát hiện.”
Sau một tiếng cười lạnh, anh ta lại nói:
“Một lũ bẩn thỉu…”
Cuối cùng, Lưu Phi mang tâm trạng lo lắng rời đi. Chỉ còn lại một mình Thẩm Mặc Sơ trong phòng tư lệnh, dưới sự điều khiển của ý chí, từ từ khôi phục lại hình dáng zombie.
Đúng vậy, chính là hình dáng này, anh ta sẽ quay trở về phụng mệnh đám người cận tinh kia, một lần nữa biểu đạt sự thần phục, đồng tâm hiệp lực tương trợ bọn chúng. Nhưng anh ta lẳng lặng lập lời thề, cuộc sống này sẽ không kéo dài lần nữa.
Ngoài cửa sổ, bầu trời một màu xám xịt, nghe nói chiến tranh giữa con người và thú tộc đã bùng phát. Anh ta khẽ mỉm cười, với tính cách của Hứa Mộ Triều, bất luận như thế nào, cô cũng không để mình chịu thiệt đâu nhỉ? Chỉ mong anh ta cũng có thể để cô sớm ngày nghe được tin thắng lợi đến từ mảnh đất của zombie.
“Cảnh vệ!”
Anh ta thấp giọng gọi.
“Đưa ta quay về thành cổ.”
Nơi rừng rậm sâu thẳm hướng về phương Bắc, thung lũng ẩn hiện giữa cánh rừng. Những bức tường cao làm hoàn toàn bằng kim loại chịu nhiệt cực kì bền chắc giống như những tên vệ sĩ trầm mặc chạy dọc theo thung lũng. Hệ thống phòng vệ tự động được xây dựng dựa theo kĩ thuật của zombie, đủ để ngăn cản sự công kích của bất kì đại quân nào.
Bên trong bức tường cao là một tòa thành xây bằng đá xanh, một sản phẩm hoàn mĩ kết hợp giữa vẻ cổ kính và sự sáng tạo của khoa học kĩ thuật. Một con đường lớn dưới bóng cây xanh tươi rậm rạp, trải dài nối thẳng tới cổng thành.
Thẩm Mặc Sơ mặt không đổi sắc bước trên con đường rợp bóng cây mà anh ta đã từng đi qua không biết bao nhiêu lần. Trước kia, bất cứ mệnh lệnh nào của những vị từng là “chủ nhân” kia đều khiến anh ta hưng phấn đến độ lập tức thần phục. Còn bây giờ, khi đặt chân lên con đường này lần nữa, trong lòng anh ta chỉ có duy nhất một nỗi hận sâu sắc.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp mấy người cận tinh. Bọn họ có vóc dáng cao lớn, tóc màu xanh đậm, làn da trắng nõn, ngoại hình không khác gì nhiều so với con người. Thấy zombie đi vào, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ, có lẽ là đang nghĩ, đám đầy tớ này lại tới rồi.
Bên trong tòa thành cổ yên tĩnh như vậy nhưng lại không thể thực hiện bất cứ sự công kích nào vào đám người ngoài hành tinh này, vì xung quanh không biết đã giăng biết bao hệ thống phòng ngự. Chỉ cần một cử động có tính chất uy hiếp hoặc đối kháng xảy ra, dàn súng máy và tia phóng xạ sẽ lập tức bắn tới tiêu diệt. Cho dù có là vua zombie hùng mạnh cũng không thể toàn thây mà rút lui. Cho nên, Thẩm Mặc Sơ chỉ có thể lẳng lặng mà đi.
Anh ta đi lên tầng thứ ba trong tòa thành, đến phòng của vị hoàng tử thứ năm – Bộ trưởng Bộ Quân sự – Huggins.
Căn phòng rộng lớn, nguy nga tráng lệ với những chiếc đèn thủy tinh màu tím, nội thất đều được làm từ gỗ điêu khắc vô cùng tinh xảo, đồng hồ kim cương, giường lớn bằng vàng ròng, hết sức xa hoa.
Đây là lần thứ hai Thẩm Mặc Sơ bước chân vào căn phòng này, bên trong rõ ràng đang diễn ra một cuộc tụ tập.
Một cuộc tụ tập chướng mắt, tàn nhẫn đến điên cuồng.
Tiếng thở dốc của cả nam lẫn nữ, tiếng cầu khẩn vang vọng cả căn phòng. Thẩm Mặc Sơ liếc mắt nhìn qua, có ít nhất mười người mặt mũi xinh đẹp xuất chúng, không một mảnh vải che thân, nằm trên sàn nhà, trên giường, trên bàn làm việc, thậm chí có người còn bị ép chặt lên tường.
Ba gã tóc xanh tuấn tú kia chính là chủ nhân của cuộc tụ tập này. Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Mặc Sơ chỉ khiến họ ngẩng đầu thản nhiên nhìn anh ta một cái, sau đó lập tức tiếp tục cuộc vui của mình.
Thẩm Mặc Sơ muốn cúi đầu nhưng lại không thể. Zombie luôn luôn bị dục vọng sai khiến, sao có thể cúi đầu làm như không nhìn thấy cảnh tượng kích động này? Anh ta ép mình phải ngẩng đầu nhìn cho thật kĩ, thậm chí còn cố biểu lộ ánh mắt cực kì hưng phấn, như thể hận không thể gia nhập bữa tiệc xác thịt thịnh soạn này.
Những âm thanh mờ ám cuối cùng cũng nhỏ dần. Gã có khuôn mặt thanh tú, mái tóc xanh cùng tròng mắt đen láy phất phất tay, hai gã kia cười cười, rời khỏi phòng. Những con người kia phần lớn đều nhắm nghiền hai mắt, không rõ còn sống hay đã chết, yên lặng nằm một chỗ.
Gã ở lại đó chính là Huggins. Vẻ hứng thú của hắn vẫn chưa giảm bớt. Hắn lười biếng ngồi trên ghế xô pha bằng da, một cô gái lập tức quỳ xuống gần chân hắn. Hắn nắm chặt mái tóc dài của cô gái, con ngươi đen sẫm bị bao phủ bởi thứ ánh sáng mông lung mờ ảo. Cùng lúc đó, hắn thở hổn hển, ngạo mạn liếc nhìn Thẩm Mặc Sơ.
“Cuộc bại chiến lần này khiến ta vô cùng thất vọng.”
Thẩm Mặc Sơ cúi đầu, hạ giọng nói với vẻ cung kính:
“Xin hãy trừng phạt thần thật nghiêm, thưa chủ nhân.”
Huggins quan sát vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Mặc Sơ, đang định mở miệng thì chợt kêu lên một tiếng đau đớn. Cô gái kia hoảng sợ ngẩng đầu, nói:
“Xin lỗi…”
“Ngươi làm ta đau! Thật đáng ghét!”
Ánh mắt Huggins toát lên vẻ hung bạo, bàn tay to lớn của hắn dễ dàng nhấc bổng cô gái kia lên.
Cô gái đau khổ cầu xin sự tha thứ nhưng rõ ràng Huggins rất tức giận. Hắn liếc nhìn Thẩm Mặc Sơ, lộ ra ý cười xấu xa.
“Giải quyết con đàn bà không nghe lời này đi.”
Hắn vứt cô gái xuống dưới chân
Thẩm Mặc Sơ.
“Ta đã chơi chán rồi.”
Cô gái hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Sơ. Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nắm chặt tay lại, sau đó lại buông ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái. Cô ta có dung mạo tuyệt mĩ, hơn hẳn tất cả những cô gái anh ta từng gặp.
Anh ta nở nụ cười thành kính với Huggins.
“Đa tạ chủ nhân đã ban thưởng!”
rồi xông về phía cô gái.
Năm phút sau.
Thẩm Mặc Sơ miệng đầy máu đứng lên, trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương trắng. Anh ta thỏa mãn nhìn về phía Huggins.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.
Cô gái hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Sơ. Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nắm chặt tay lại, sau đó lại buông ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái. Cô ta có dung mạo tuyệt mĩ, hơn hẳn tất cả những cô gái anh ta từng gặp.
Anh ta nở nụ cười thành kính với Huggins.
“Đa tạ chủ nhân đã ban thưởng!”
rồi xông về phía cô gái.
Năm phút sau.
Thẩm Mặc Sơ miệng đầy máu đứng lên, trên mặt đất chỉ còn lại một đống xương trắng. Anh ta thỏa mãn nhìn về phía Huggins.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.
Lúc đầu, Huggins còn hứng thú nhìn Thẩm Mặc Sơ ăn thịt cô gái, nhưng rất nhanh
sau đó, hắn đã tỏ ra mất hứng. Hắn tỏ vẻ chán ghét, nói:
“Thật là ghê tởm… Gene của tộc ta cao quý như vậy, tại sao lại truyền sang cho các ngươi thì lại trở nên thô tục như vậy?”
Thẩm Mặc Sơ không nói gì, vẫn giữ nguyên nụ cười thỏa mãn.
Huggins uể oải nói:
“Được rồi được rồi, mang thật nhiều người đẹp và tiền tài về cho chúng ta, nếu không lần sau ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.”
Rồi hắn chợt nhớ tới điều gì đó, liền bổ sung:
“Đúng rồi, ngươi đã đến đây rồi thì gặp em gái của ta đi. Nó vẫn chưa thỏa mãn, muốn tìm ngươi đấy.”
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Sơ.
“Thật không hiểu nổi tại sao nó lại yêu thích đám đầy tớ quái vật này đến thế chứ?”
Thẩm Mặc Sơ mặt không đổi sắc, đôi mắt màu xanh biếc toát lên vẻ bình lặng như mặt nước hồ, đáp lời:
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“Thật là ghê tởm… Gene của tộc ta cao quý như vậy, tại sao lại truyền sang cho các ngươi thì lại trở nên thô tục như vậy?”
Thẩm Mặc Sơ không nói gì, vẫn giữ nguyên nụ cười thỏa mãn.
Huggins uể oải nói:
“Được rồi được rồi, mang thật nhiều người đẹp và tiền tài về cho chúng ta, nếu không lần sau ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.”
Rồi hắn chợt nhớ tới điều gì đó, liền bổ sung:
“Đúng rồi, ngươi đã đến đây rồi thì gặp em gái của ta đi. Nó vẫn chưa thỏa mãn, muốn tìm ngươi đấy.”
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Thẩm Mặc Sơ.
“Thật không hiểu nổi tại sao nó lại yêu thích đám đầy tớ quái vật này đến thế chứ?”
Thẩm Mặc Sơ mặt không đổi sắc, đôi mắt màu xanh biếc toát lên vẻ bình lặng như mặt nước hồ, đáp lời:
“Vâng, thưa chủ nhân.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment