CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 59 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH


CHƯƠNG 59 : QUAN HỶ 1

Hứa Mộ Triều không ngờ, sau trăm năm lưu lạc, mình lại bước chân về lãnh địa loài người trong tình thế này.


Hoàng hôn buông xuống, con đường uốn lượn quanh núi vắng, tĩnh mịch, rừng cây xanh rì, rậm rạp đung đưa trong gió, không ngừng phát ra tiếng xào xạc.

Tuyên Phương là thành phố cứ điểm tầm trung nằm ở biên giới phía nam của lãnh thổ loài người. Gò núi này chính là lối vào thành phố Tuyên Phương, địa thế vô cùng hiểm trở, dễ thủ khó công.

Mà giờ khắc này, đội trưởng quân biên phòng – một người đàn ông cường tráng, tuổi ngoài bốn mươi – Trung úy Chu Bình Nam – đang mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn đôi trai gái có dung mạo tuyệt mĩ trước mặt, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác kinh hãi.

“Cuộc chiến với thú tộc sắp bùng nổ, nơi này không thể qua lại. Vì sao cô cậu lại tới đây?” 

Đội trưởng Chu hỏi.

Cô gái tỏ vẻ sợ hãi chỉ tay về phía Tây, nói: 

“Chị em cháu từ thị trấn Thập Phương trốn được đến đây, nơi đó đã bị thú tộc đánh chiếm rồi.”

Đội trưởng Chu không chút nghi ngờ, suy nghĩ một lát rồi nói: 

“Tạm thời cô cậu cứ ở trong doanh trại, hiện giờ tình hình chiến tranh vô cùng căng thẳng, sau khi đẩy lùi được thú tộc, chúng tôi sẽ đưa cô cậu đi.”

Cô gái gật đầu tỏ ý cảm ơn. Sau đó, Đội trưởng Chu luôn miệng dặn dò họ đừng chạy lung tung rồi bảo vệ binh dẫn họ đến nơi an toàn, còn mình thì tiếp tục canh giữ ở phòng chỉ huy.

Trời đã tối hẳn.

Hứa Mộ Triều và A Lệ ngồi trong căn phòng có vách tường màu trắng, sàn màu xám, không ai lên tiếng, cả hai đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Hai ngày trước, vừa mới tiến vào lãnh địa của thú tộc, Hứa Mộ Triều và A Lệ liền gặp phải một đại đội thú quân đông đúc. Hứa Mộ Triều chưa muốn xuất hiện trước mặt thú tộc vào lúc này nên chỉ có thể đi về phía đông nhằm tránh né sự chú ý của đội quân. Không ngờ càng lúc càng gặp nhiều thú binh, thậm chí bọn chúng xuất hiện cả trong lãnh thổ của loài người.

Lúc này, Hứa Mộ Triều mới hiểu ra, sau gần nửa thế kỉ yên ổn, cuối cùng thú tộc cũng chính thức tuyên chiến với loài người.

Cô chỉ có thể thầm mắng chửi gã Đồ Lôi ngu xuẩn, cuồng vọng, cô tuyệt đối không muốn trận chiến này tiếp tục diễn ra.

Cứ như vậy, cô và A Lệ đi tới vùng lân cận của thành phố Tuyên Phương. Rõ ràng quân biên phòng của loài người cảnh giác cao độ hơn thú tộc rất nhiều, rất nhanh đã phát hiện ra hai người. Hứa Mộ Triều đã sẵn sàng thủ thế, nếu phải đánh thì sẽ đánh, ai ngờ quân biên phòng lại cho rằng hai người là dân chạy nạn nên đưa họ về doanh trại gặp Đội trưởng Chu.

Đội trưởng Chu thoạt nhìn là một quân nhân trung niên chính trực, nhưng ý tốt giữ họ lại của ông ta khiến cho Hứa Mộ Triều cảm thấy khó xử. Bước tiếp theo nên làm thế nào đây? Trở về với thú nhân ư? Không được! Ai biết Minh Hoằng đã báo cho Đồ Lôi biết được những “tội ác” của cô hay chưa? Trước khi có thể trở lại Đại đội 5 của mình, cô thực sự không dám hành động liều lĩnh.

ở lại nơi này ư? Nhưng đại quân người thú đã áp sát và bao vây mọi tuyến đường, thành Tuyên Phương lại chỉ có hai nghìn binh lực, căn bản không thể nào ngăn cản quân địch. Lẽ nào đường đường là một bán thú, cô lại phải chịu cảnh chết chung với loài người trong đợt công kích của thú quân?

Tiếp tục hướng về phương bắc, trốn vào lãnh địa của loài người ư? Đây dường như là con đường tương đối an toàn. Nhưng nghĩ tới năm nghìn đồng đội trong Đại đội 5 có lẽ cũng phải tham gia chiến dịch hoang đường này, cô lại không thể coi như không biết mà bỏ rơi bọn họ được. Hơn nữa đối với cô bây giờ, thế giới loài người đã vô cùng xa lạ, trong tiềm thức, ý nghĩ quay về của cô đang bị phản đối mạnh mẽ.

Cô thầm cười khổ. Lúc mới thức tỉnh, cô một lòng muốn trở về thế giới loài người mà không được; còn bây giờ, thâm tâm cô lại cảm thấy lạ lẫm và kháng cự đối với xã hội loài người ư?

Cô ngước mắt nhìn A Lệ, nói: 

“Nếu như cậu muốn trở về đế đô thì đi luôn trong đêm nay đi. E là nơi này không cầm cự được mấy ngày nữa đâu.”

A Lệ ngẩn ra, đôi mắt trong sáng nhìn cô chằm chằm. 

“Tôi đi rồi, bỏ cô lại một mình ư?”

Lời này mặc dù vô dụng nhưng lại khiến Hứa Mộ Triều rất cảm động. Cô nhìn cậu, nghẹn lời.

Những lời A Lệ vừa nói hoàn toàn là buột miệng, lời vừa ra khỏi miệng, cậu cũng cảm thấy hơi hối hận. Cô mạnh như vậy, giữ cậu ở bên thì cũng chỉ là gánh nặng mà thôi. Thế nhưng…

“Cảm ơn cậu.”

 Hứa Mộ Triều mở lời trước. 

“Có người làm bạn đương nhiên là tốt, chỉ có điều ở đây quá nguy hiểm. Hơn nữa, cậu nhung nhớ đế đô như vậy, sao có thể không quay về chứ?”

A Lệ khẽ lắc đầu. 

“Chẳng phải chúng ta đã trải qua nhiều tình huống nguy hiểm hơn thế này rồi sao?”

Hứa Mộ Triều nhìn cậu, cười, nói: 

“Được, vậy chúng ta tiếp tục làm bạn, cùng nhau sống sót.”

A Lệ cũng tươi cười, nói: 

“Được, Mộ Triều, chúng ta cùng nhau sống sót.”

Hứa Mộ Triệu ngẩn người. Nhìn thấy nụ cười này của A Lệ, mặc dù hai người đã ở cùng nhau bao nhiêu ngày như vậy nhưng lúc này cô vẫn có cảm giác như lần đầu tiên gặp câu, trong lòng không khỏi cảm thất chấn động. Cô chưa từng gặp bất cứ người nào giống như cậu, vừa khiến người ta có cảm giác thanh tú, thuần khiết đến cực điểm, vừa rạng rỡ khiến người ta chói mắt.

A Lệ, cậu đơn thuần chỉ là một binh sĩ thật sao?

Cuộc tấn công của thú quân đến sớm hơn dự đoán của Hứa Mộ Triều.

Lúc nửa đêm, cô và A Lệ đang ngủ, chợt nghe thấy tiếng súng đạn nổ ran, liền giật mình tỉnh giấc, cả doanh trại rầm rập tiếng bước chân, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

Ánh cửa đỏ rực tựa như một móng vuốt khổng lồ xé toạc bầu trời đêm thăm thẳm. Vô số binh sĩ cầm vũ khí, yên lặng chạy về phía ánh lửa. tiếng kèn lệnh tấn công quen thuộc của thú tộc cất lên, vang vọng cả dãy núi.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Theo quan sát của Hứa Mộ Triều, cho dù đại quân thú binh có hành quân nhanh đến mấy thì cũng phải mất ít nhất hai ngày nữa mới có thể tới được thành phố Tuyên Phương.

Cô bảo A Lệ ở lại phòng, khóa cửa thật kĩ, còn mình thì chạy theo đám binh lính về phía tiền tuyến. Có binh sĩ đã để ý tới sự có mặt của cô, nhưng vì lúc đó tình hình vô cùng khẩn cấp nên chẳng ai còn hơi sức quan tâm tới cô.

Đội thú binh này rõ ràng là rất giảo hoạt, không còn kiểu gióng trống khua chiêng, đánh đấm lung tung như ngày trước mà nhân lúc đêm tối đã leo lên trên đường núi, ám sát lính gác. Khung sắt phòng hộ cao đến hơn mười mét đã bị hỏa lực của thú quân đánh sập. Thú binh bỏ qua việc tấn công các lô cốt, cầm súng laser xông thẳng vào trận địa, đánh giáp lá cà với binh lính loài người.

Đúng lúc này, Hứa Mộ Triều chợt thấy Đội trưởng Chu bị một sĩ quan người thú cường tráng đẩy ngã xuống đất, khẩu súng của gã người thú đó nhắm thẳng vào đầu ông ta. Theo phản xạ, cô liền nhào tới, giữ chặt tay gã người thù kia, khẩu súng ngay lập tức bị hất văng lên trời. Cô đá vào đầu gối gã một cái, gã người thú cường tráng là thế bỗng chốc trở nên mềm yếu như một con búp bê vải, hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã khuỵu xuống.

“Cô…” 

Đội trưởng Chu được cô che chắn phía trước, kinh ngạc đứng lên.

“Ui da! Con nhỏ thối tha này!” 

Tên người thú chửi cô, giơ súng lên định bắn.

Hứa Mộ Triều cũng hơi sững sờ. Thấy gã định phản công, cô nhanh chân đá vào ngực gã một cái, lực không mạnh nhưng vẫn đủ khiến gã người thú cao to đổ rầm xuống đất.

“Nhìn xem ta là ai!”

 Cô nói với giọng vừa vui mừng vừa tức giận.

Gã người thú kia lập tức cứng đờ cả người. Gã dường như không tin được vào mắt mình, ngây ngốc quay lại nhìn cô. Sau vài giây ngắn ngủi, gã cứ như một đứa trẻ, khóc khóc cười cười đứng phắt lên, ôm lấy Hứa Mộ Triều. 

“Đội trưởng! Đội trưởng! Rốt cuộc cô đã về rồi!”

Hứa Mộ Triều lại nhanh tay giật lấy khẩu súng của gã người thú, xoay người, nhắm ngay vào khuôn mặt đang tràn ngập vẻ khiếp sợ của Đội trưởng Chu. 

“Ra lệnh đầu hàng đi. Tôi đảm bảo sẽ không giết bất cứ tù binh nào!”

Ngày thứ hai sau khi Đại đội 5 của thú tộc đánh vào thành phố Tuyên Phương. Phòng chỉ huy của quân biên phòng loài người hôm nay lại dành cho mấy tên người thú ngồi nghênh ngang. Bọn họ người nào người nấy đều trưng bộ mặt tươi cười xu nịnh, mong chờ Hứa Mộ Triều ngồi vào vị trí lãnh đạo.

Đây đều là tâm phúc của Hứa Mộ Triều. Sau khi cô đi đảo Tây Vu, Đại Võ tạm thời giữ chức đội trưởng. Có thể gặp nhau ở nơi này, hoàn toàn là bởi bọn họ đã triệt để thi hành sách lược của Hứa Mộ Triều.

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi. 

  Theo kế hoạch đã thống nhất ban đầu thì Đại đội 5 phải chiếm một thành phố hoang vu cằn cỗi nhưng mức độ canh phòng vẫn hết sức nghiêm ngặt ở phía đông trước, nhưng bọn họ chê nơi đó không đủ béo bở, cả gan làm loạn, giành địa bàn với đại đội khác, tự ý tấn công vào thành phố Tuyên Phương giàu có.

“Đội trưởng, mọi người đều một lòng mong ngóng cô trở về. Tại sao cô về rồi lại phải giữ bí mật với binh lính?” 

Một gã thú binh hỏi.

Hứa Mộ Triều thở dài, đáp:

 “Khó nói hết trong một vài lời. Nói chung, nếu để Đồ Lôi phát hiện ra ta còn sống sót trở về thì hắn nhất định sẽ lại đưa ta vào chỗ chết.”

 Sau đó, cô nhanh chóng chuyển chủ đề. 

“Đương nhiên, nếu các ngươi bán đứng ta thì nhất định sẽ được Đồ Lôi trọng thưởng.”

Đám người thú lập tức bàn tán xôn xao.

“Mẹ kiếp gã nào dám bán đứng đội trưởng, cả Đại đội 5 sẽ chặt hắn ra thành trăm mảnh.” 

Đại Võ quát.

truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.